9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mình chia tay đi."

"anh..!"

"còn việc hội thảo ngày mai, anh sẽ giao cho Tuấn Anh và y tá Triệu"

Khánh quay đi, bóng lưng vụt qua, Linh tức giận đến mở to hai mắt, tay bấm vào nhau đến bật máu, vai run lên

Khánh bỏ đi, quay về phòng bệnh của Tuấn, nhìn người đang ngủ say trên giường, hắn khẽ nhíu mi tâm, đưa tay sờ lên mắt nhỏ, hàng lông mi bị động khẽ run nhẹ, lại di chuyển lên sóng mũi thanh tú, rồi cuối cùng là môi mềm, hắn miết nhẹ, ngón tay thon dài cứ dừng ở nơi đó mà sờ, đến khi không thể chịu được, vẫn là cúi đầu hôn xuống, ôn nhu, dịu dàng, chỉ đơn giản là nụ hôn phớt, vì nhớ nhung.

Tuấn khẽ chép miệng, Khánh rời khỏi môi cậu, vuốt nhẹ tóc mềm, thở dài, có lẽ, hắn không nên yêu cậu nhóc này..

—-

Ngồi trên dãy ghế chờ nơi hành lang bệnh viện, Khánh xoa xoa phần thái dương để giảm đi phần nào mệt mỏi, nhưng sao không được, trong đầu bây giờ cứ phiền phiền não não, lòng thì nặng trĩu khôn nguôi. Trịnh Trần Phương Tuấn, rốt cuộc em là ai? Tại sao lại bước vào cuộc đời tôi một cách tự nhiên rồi lại cướp đi tâm trí của tôi như cách em bước vào vậy hả? Giờ phải làm sao đây? Lương tâm của một người làm y là không được để tình cảm cá nhân dính dáng đến công việc, rồi em khiến tôi phải làm trái lại cái lương tâm ấy, em ép tôi phải làm gì đây? Không! Em chẳng ép tôi việc gì cả, là tôi tự đâm đầu vào em, để giờ muốn dứt ra còn khó hơn đâm đầu vào. Phương Tuấn, em cho tôi cách nào để dứt khỏi em đây...

"Khánh, mày yêu Tuấn rồi đúng không?"

Tuấn Anh từ đâu xuất hiện, đặt một tay lên vai Khánh, khẽ thở dài hỏi

"tao.."

Khánh bất lực, gương mặt hiện rõ nét mệt mỏi, đưa tay vò rối mái tóc được chải chuốt kĩ càng, hắn không biết nữa.. hắn thương thật rồi, nhưng có lẽ, mối tình này sẽ lại chẳng đi về đâu. vì Tuấn vốn chẳng hề hiểu những gì trong lòng Khánh, chẳng hiểu chỉ cần cậu vấp ngã, Bảo Khánh sẽ đau xót như thế nào, chẳng hiểu những nụ hôn, cái ôm mà hắn trao cho cậu, là từ tận con tim, tận đáy lòng này, rồi cũng chẳng hiểu, hắn rốt cuộc đã sa vào tình yêu với Tuấn, nhiều đến nhường nào đâu, vì em vốn, chỉ mang tâm trí của một đứa trẻ 3 tuổi.

"Chủ nhiệm vừa gọi tao giao việc, mai tao với mày bắt buộc phải đi"

"Nhưng, còn Tuấn? Tao đã nói tao sẽ đưa em ấy đi lấy thuốc rồi"

"Tao hiểu lòng mày. Ngày mai tao sẽ nhờ Gia Bảo đến chơi với Tuấn, mày yên tâm đi"

"Nhưng..."

"Khánh, mày không chỉ là một kẻ đang yêu, mày còn là bác sĩ, bệnh nhân cần mày"

"Thôi được, vậy phiền Bảo rồi. Nhớ nói em ấy mua kẹo cho Tuấn giúp tao, mua loại nào vó thể giúp Tuấn hạn chế ăn ấy, dẫn em ấy đi lấy thuốc. Cho em ấy ăn xong phải ngủ trưa tầm 1h, buổi chiều sau tập luyện sẽ đi tản bộ trong khuôn viên..."

"Được được, Gia Bảo cũng là con gái, cô ấy sẽ làm được mà"

---------------------------

Hôm sau, 7:30 AM

Xe dừng lại ở phía trước bệnh viện, một cô gái dáng người cao gầy, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, diện trang phục đơn giản nhưng vẫn thu hút người nhìn, cô không trang điểm, chỉ đánh một tí son, đây chính là Gia Bảo, bạn gái của bác sĩ Lê Tuấn Anh.

Nói về cái tên đầy nam tính của mình, cô chỉ cười bảo mình là bảo vật của gia đình nên bố mẹ đặt cho cái tên ấy, chứ bản chất của cô vẫn rất là dịu dàng, tất nhiên, trừ đối với Tuấn Anh. Để có thể giữ chân một anh chàng thích bay nhảy lâu đến thế, Gia Bảo cũng đâu phải dạng vừa.

Tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Phương Tuấn đang ngồi trên giường, vừa mới thức, tay còn đang dụi dụi mắt, chiếc chuông nhỏ trên vòng bạc cũng theo đó mà phát ra âm thanh. Thấy người đến là ai, vội reo lên

"Chị Bảoooooooo"

"Bé Tuấnnnnn"

"chị có mang kẹo cho em nè"

"oaaaaaa, chị Bảo là số một"

Tuấn vui vẻ cười đến không còn thấy mắt đâu, tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào nhau, trông đáng yêu đến lạ. Gia Bảo tiếng đến xoa xoa tóc cậu, chìa ra 2-3 cây kẹo mút hương dâu theo lời chỉ định của "anh nam thần khoa chỉnh hình"

"ơ mà, chị ơi, anh Khánh đâu rồi?"

Gia Bảo hơi ngập ngừng, nhăn mày, rồi lại cười cười nhìn cậu,

"anh Khánh có việc với anh Siu rồi, nên là hôm nay chị Bảo dẫn bé Tuấn đi chơi, hôm nay chị sẽ chăm sóc cho bé Tuấn nè"

"ơ.. dạ.."

Tuấn xụ mặt, giọng xìu hẳn đi, tay đang bốc dở lớp vỏ kẹo cũng ngừng hẳn lại,

"bé Tuấn đừng buồn, chị sẽ chăm bé Tuấn không thua anh Khánh đâu nè, hì hì, Tuấn ăn kẹo đi, sau đó mình đi ăn sáng nha"

cô lại gần, ngồi lên giường đối diện Phương Tuấn, cầm lấy cây kẹo còn chưa được lột vỏ, từ tốn tháo lớp vỏ ra rồi đưa vào miệng Tuấn. đúng 5s sau, Tuấn lập tức nhăn mặt, co rúm vai lại, lưỡi thè ra, cả người quéo hết vào

"aaaa, chua lè àaaaa"

Gia Bảo được một trận cười đến khoái chí, hehe, nhóc con, phải làm như vậy thì trong hôm nay em mới có thể tạm quên được Nguyễn Bảo Khánh

"Chị Bảo có quà cho Tuấn nè."

Bảo vừa nói vừa mang ra một chiếc áo thun màu hồng nhạt, xinh xắn, ướm lên người Tuấn

"A, là màu kem dâu, bé Tuấn thích dâu lắm lắm"

"Vậy để chị giúp Tuấn mặc quần áo mới nhé. Ăn sáng xong mình sẽ đi lấy thuốc nha"

"Dạ. Chị Bảo xinh đẹp"

"Miệng Tuấn ăn bao nhiêu kẹo mút rồi hả? Sao mà ngọt thế!"

"Hì hì, anh Khánh cũng nói bé ngọt đó, nhất là miệng của bé nha"

Đương không bị ngược đãi vì người ta ân ái, Gia Bảo câm nín, thầm hiểu vì sao hôm nọ anh yêu của cô một hai mếu máo nói bị trầm cảm rồi.

Đúng 8h30 sáng, như đã hẹn, Gia Bảo đẩy Phương Tuấn ra khỏi phòng bệnh để đến lấy thuốc ở bệnh viện ngoài. Vì trường hợp của Tuấn cần đặc trị kĩ lưỡng nên Bảo Khánh đã chuẩn bị và đăng kí chỉ định từ trước. Phương Tuấn hết nhìn đông lại nhìn tây, hôm nay em xúng xính áo mới, còn được chải chuốc tóc mái thật kĩ lưỡng, trong thật đẹp trai. Vừa nãy khi call video, anh Khánh và anh Siu còn khen bé đáng yêu nữa đó, còn hứa sẽ có quà cho bé khi về cơ, hị hị, ngoan như bé có lợi ghê chưa.

"Chị Gia Bảo, phiền chị tiến lại văn phòng trực để kí thủ tục ra vào ạ, vì bệnh nhân Phương Tuấn là trường hợp nội trú nên cần một số thủ tục trước khi đi, chị thông cảm hộ ạ!"

"À. Không sao, em sẽ đến ngay, chị đợi một tí nhé"

Gia Bảo dời xe lăn về một chỗ có cảnh đẹp sát cầu thang, cúi xuống dặn dò

"Chị phải theo lời chị y tá kí một số thủ tục cho Tuấn. Bé Tuấn ngoan ngồi đây ngắm thành phố tí nha. Chị Gia Bảo chỉ đi đúng 100 tiếng đếm thôi. Chị nghe anh Siu nói em đếm giỏi lắm đúng không?"

"Dạ. Em đến được nhiều lắm đó. Chị Bảo đi đi, em hứa với anh Khánh là ngoan rồi, em muốn quà của anh Siu với anh Khánh nữa"

"ngoan quá đi. Lát lấy thuốc xong chị cũng dắt Tuấn đi mua quà nhé. Giờ thì chị đi đây. Tuấn vừa đếm vừa đợi chị nhé"

Tuấn gật đầu khẳng định chắc nịch, bắt đầu dõng dạc đếm

"1 2 3..."

Gia Bảo chạy vụt đi, phải nhanh chóng quay lại.

"48 49 50..."

Phương Tuấn lúc lắc đầu mà đếm, chợt cảm nhận như có hơi người, chưa kịp quay đầu lại mừng chị Bảo thì, một bàn tay đưa ra.

"Aaaaaaaaaa.."

Chỉ còn vọng tiếng hét vang đầy sợ hãi của cậu nhóc đầy đáng thương..

——

Vì bọn mình k phải dân chuyên ngành nên mọi thủ tục và chức vụ các thứ ở đây đều là sản phẩm dựa trên trí tưởng tượng. Mong các bạn thông cảm

written by: vivian_onkj, imchinhpigtoto ft. sau_sau1807

#12thDAY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net