30. Không xứng đáng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        _ Không sao cả, không phải lỗi của ngươi. Nhân Tuấn nói không lâu sau sẽ hoạt động bình thường, y có thuốc tốt, tuyệt đối không để lại sẹo.

        _ Tiên Nhân, tay phải người bị thương cũng là do ta mà, hay là thế này, ta sẽ ở bên cạnh làm hạ nhân cho người tới khi người khỏi hẳn, pha trà, đọc sách, dạo vườn thượng uyển, có chuyện gì không tiện cứ để ta giúp người.

        _ Chuyện này không cần đâu, ta tự làm được, ta là phi tần, cũng có nhiều hạ nhân theo hầu, không làm phiền đến ngươi được; với cả... - Thành Xán đánh mắt nhìn sang Lâm Ngạn Thần - ... ngươi và phụ thân đã đoàn tụ, nên cùng ông ấy gầy dựng Lâm gia mới, đừng làm mất thời gian quý báu. Cũng nhân cơ hội này bù đắp tình cảm phụ tử bao nhiêu năm qua.

       Thái Lang tiu nghỉu, trông đến là tội nghiệp, dù biết Thành Xán nói đúng nhưng thấy như vậy, Nhân Tuấn cũng không đành lòng để Thái Lang buồn bã, liền định mở lời thuyết phục Xán phi một chút; lúc này Lâm Ngạn Thần bỗng lên tiếng:

        _ Xán phi, Lương phi nói với thần người còn rất trẻ, thời gian Lang Nhi ở trong cung người cũng chăm sóc cho nhi tử của thần tận tình, người lại vì Lang Nhi mà bị thương, thần vô cùng cảm kích. Thần có nói với Thái Thượng Hoàng rằng không muốn làm Thừa tướng, chỉ xin trở về Thiết Sơn xây dựng lại Lâm gia năm xưa; nhưng nay gặp được nhi tử, thần mong Thái Lang có thể được học tập thư sách, võ nghệ trong cung. Thần cúi xin Xán phi hãy chiếu cố y, cho phép y theo giúp đỡ người trong thời gian này.

        _ Phải đó, Xán phi, thứ lỗi cho nô tì chen ngang, Thái Lang rất tin tưởng người. Mong người chiếu cố y, được như vậy thì nô tì nhắm mắt xuôi tay cũng cam lòng.

        _ Thành Xán, Chí Thịnh và Thần Lạc không ở trong cung mãi được, các phi tần cũng bận rộn, đệ cứ để Thái Lang theo bên mình đi để có người bầu bạn. Chuyện này ta sẽ nói sau với Hoàng Thượng, tin rằng không có vấn đề gì. - Vĩnh Khâm từ đại điện bước ra khuyên khiến cho Thành Xán bối rối, y trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau cùng cũng đồng ý cho Thái Lang làm hạ nhân tạm thời cho mình. Vĩnh Khâm thầm mỉm cười, có Thái Lang bên cạnh, hi cọng Thành Xán sớm rũ bỏ được khúc mắc trong lòng mình.

_____________

        _ Chuyện ta vừa kể và giảng giải cho ngươi hai ngày qua, hẳn là ngươi đã nghe Vĩnh Khâm ca nói qua một phần rồi. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?

        _ Lý vương phi, khoan đã, từ từ... - Đông Hách cau mày cố tiêu hóa những điều Thần Lạc cố nhét vào đầu y hai ngày rồi - ... người nói thần là một trong tam hương, là Hỏa hương có vết bớt hoa hướng dương ở vai đúng không, còn Tái Dân là Mị hương vì y có vết bớt hoa bỉ ngạn trên thái dương. Chúng thần cùng băng hương còn lại phải cùng với người mở ra báu vật vạn năm, thống nhất thiên hạ, có phải vậy không? Nhưng vương phi, vì sao phải mở ra báu vật, cứ để nó bị chôn vùi chẳng phải tốt hơn à, nhiều người tìm kiếm nó, nếu chúng thần khởi động nó, và không may nó rơi vào tay kẻ xấu, vậy không phải là có hại hay sao? Với cả ngay cả chúng ta cũng chẳng biết nó nằm ở đâu, tìm thế nào chứ?

       Thần Lạc trước câu hỏi của Đông Hách cũng có phần ngớ người, chuyện tam hương là Vĩnh Khâm nói cho y biết, còn bảo y là Điều Hương Nhân, chiếc chìa khóa cuối cùng để mở báu vật của Trần lão nhân - sư phụ của Vĩnh Khâm; y nghe lời Vĩnh Khâm rằng báu vật ấy có thể thống nhất thiên hạ, đứng trên vạn người, vũ khí lớn mạnh như vậy y không thể không có hứng thú nên cũng âm thầm tìm kiếm. Tam hương phải cùng Điều Hương Nhân tới hang đá chứa bảo vật rồi đồng thời điều tức mùi hương, lúc ấy cánh cửa dẫn tới báu vật kia sẽ mở ra.

        _ Ừm... cái này ta phải hỏi Vĩnh Khâm ca đã, ta sẽ nói với ngươi sau, chỉ cần ngươi hứa không phản bội lại ta và Vĩnh Khâm ca là được, ngoài kia nhiều loại người tham lam, không cẩn thận ngươi sẽ bị lợi dụng, lúc ấy cả ta và Tái Dân bằng hữu của ngươi cũng gặp nguy. Cơ mà Đông Hách, chuyện lúc giao chiến với đám người kia, ngươi thực sự không nhớ gì? Kể cả một chút?

        _ Thần thực sự chỉ nhớ lúc ấy cơ thể rất nóng, rất khó chịu đến mức muốn ngất đi vậy, sau đó quả thật thần không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Khi thần tỉnh dậy thì đã ở trong kiệu rồi, tuy đầu hơi đau nhưng thân thể cũng ổn định hơn nhiều. Người hỏi thần rất nhiều, không lẽ lúc ấy thần làm ra chuyện gì sao?

        _ Cũng không hẳn, không sao cả, ta thấy ngươi sắc mặt không ổn, muốn hỏi thăm tình hình dạo gần đây thôi.

        _ Người thật giỏi đó Vương phi, thần dạo này có chút bệnh trong người, định hỏi qua Nhân Tuấn nhưng chưa có dịp; Lý vương phi, người cũng thông thạo y thuật, hay là có thể xem bệnh luôn giúp thần được không?

       Chung Thần Lạc chỉ lấy đại cái cớ, tuy nhiên nhìn Đông Hách kĩ hơn, thấy mắt y thâm quầng, có thể hiểu ngay mấy hôm nay y ít nghỉ ngơi đủ giấc liền gật đầu. Bảo toàn sức khỏe cho tam hương cũng là điều nên làm, nhất là khi một trong ba người đã ở trong phe của y. Thần Lạc biết rõ ngoài kia có nhiều kẻ ngấm ngầm nhắm tới tam hương này, Lý Đông Hách y đã tìm được; La Tái Dân thì khiến y hơi lo lắng bởi Tái Dân giờ này không biết ở đâu, nếu bị bắt đi thì chuyện trở nên không đơn giản; Băng hương cuối cùng y sẽ cố tìm được, Hoàng Nhân Tuấn là người y nghi ngờ nhưng đến giờ chưa có dấu hiệu gì, y cần phải theo dõi Nhân Tuấn nhiều hơn. Lý Đông Hách may mắn chưa bị ai thấy được lúc bộc phát hỏa hương, Thần Lạc có Giải Hương Đan lại may mắn là người không có dấu hiệu dễ nhận biết bên ngoài, tạm thời không sợ có kẻ phát hiện ra thân phận của Đông Hách và y. Chuyện tam hương trong cung chỉ có Vĩnh Khâm, Chí Thịnh, y và Đông Hách là biết tới, càng ít người để ý càng tốt, không nên để lan ra mảng rộng sẽ khó kiểm soát.

        _ Ngươi cứ nói.

        _ Lý vương phi, dạo gần đây ban đêm thần bị mất ngủ, đầu óc quay cuồng, toàn thân sẽ đau như bị xé ra làm đôi vậy, nếu chợp mắt được thì trong giấc mơ sẽ hay cảm giác bị đẩy ngã ra sau từ trên cao. Vì thế mà không dám chợp mắt, nghỉ ngơi cũng không tốt.

       Thần Lạc chăm chú lắng nghe nhưng vẻ mặt khá khó hiểu, y cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó từ từ lắc đầu.

        _ Triệu chứng thật lạ, ta chưa từng gặp, ta có theo phụ thân chữa trị khắp nơi nhưng chưa bao giờ gặp chuyện gì thế này. Nếu ngươi mất ngủ ta có thể kê thuốc an thần và thuốc giúp giảm đau đầu, còn chuyện cơ thể bị vậy thì ta không biết nên xử lý ra sao. Hay ngươi sang hỏi...

        _ Chuyện này cứ để cho ta đi Lạc Nhi. - bỗng nhiên có một cánh tay lành lạnh từ phía sau vươn ra nắm lấy vai của Đông Hách khiến cho y giật bắn cả mình, suýt thì hét lên, vội vàng quay ngoắt lại; ngay khi y và người đó chạm mặt nhau, cả hai đồng loạt ngã ngửa.

        _ Dì Yoo/Huyckie?

       Đông Hách ngỡ ngàng đến cứng đờ người, còn nữ nhân vừa kéo lấy vai y cũng kinh ngạc há hốc mồm. Đông Hách cố nhìn cho rõ khuôn mặt bà ta, đây không phải là dì Yoo bán tạp hóa bên cạnh nhà y đã qua đời 9 tháng trước vì ngã từ trên lầu cao xuống hay sao; y không rõ là người giống người hay là dì ấy cũng xuyên không tới đây, nhưng qua tiếng gọi Huyckie quen thuộc, y đã nhận ra người trước mặt mình chính xác là ai. "Dì Yoo" thấy Thần Lạc ngồi ngơ ngác liền đến chỗ y, nhẹ giọng hỏi:

        _ Lạc Nhi, con đã trò chuyện với y xong chưa? Triệu chứng của y ta đã từng gặp qua, để ta giúp là được.

        _ Mẫu thân gặp rồi? Người không hay đi cùng phụ thân chữa bệnh, chẳng nhẽ lại định chữa bằng bói toán, tướng số sao? - Đông Hách lại lần nữa ngẩn mặt, Chung Thần Lạc gọi y là mẫu thân, đây chẳng lẽ là Chung phu nhân?

        _ Tên nhãi này, ta đâu phải chỉ biết coi bói, ta sống hơn con mấy chục năm, kinh nghiệm con có sao so được với ta. Trời cũng đã không còn sớm, lâu ngày mới gặp lại con nhưng chúng ta tâm sự sau vậy. Ban nãy gặp Chí Thịnh, y bảo với ta mọi chuyện về Lâm Thừa tướng kia đã xong xuôi, y nhớ con rồi, nên trở về nghỉ ngơi trước đi. Một lát nữa ta và phụ thân con sẽ qua phủ Vương gia thăm hai con để răn đe về chuyện chuyên gia rời phủ ngao du đây đó đấy nhé.

       Chung phu nhân gõ vào trán Thần Lạc một cái "Cốc!" khiến cho y bĩu môi rời đi, mẫu thân của y trước kia cái gì cũng chiều y hết, vậy mà cái người này giờ cứ hở ra là hạ tay bắt nạt y thôi, thiệt tình. Trước khi về phủ Thần Lạc vẫn không quên nhìn Đông Hách một cái, ánh nhìn như muốn nhắc y nhớ kỹ mọi chuyện; Đông Hách khe khẽ gật đầu. Ngay khi bóng Thần Lạc khuất sau tán cây, Chung phu nhân thở dài ngồi thụp xuống ghế đá.

        _ Chung phu nhân, người thực sự là...?

        _ Bất ngờ chưa, Yoo tạp hóa nè; không ngờ ta lại gặp cháu ở đây, ơ mà khoan, nếu cháu thực sự là Huyckie xuyên tới đây như ta thì cháu đã gặp tai nạn gì sao?

       Đông Hách le lưỡi, cười trừ gãi gãi tai, y không thể nói mình xuyên tới vì một cú ngã ngớ ngẩn được, nhìn y phục lộng lẫy lụa gấm của Chung phu nhân không khỏi trầm trồ rồi chống cằm bĩu môi chán nản.

        _ Dì Yoo, à không, Chung phu nhân, người thật có phước, xuyên trúng phải thân phận này, vừa là phu nhân của Thái y được Hoàng Thượng coi trọng nhất triều, vừa là mẫu thân của vương phi nổi tiếng được Lý vương gia cưng chiều trong tay. Thần là một hoàng tử cầu thân tới đây mẫu thân thì mất sớm, bị đồn là ngu ngốc, còn bị ức hiếp; tới đây rồi còn chưa được danh phận đàng hoàng, cứ sống trong cung phất phơ vậy đó.

        _ Còn ganh tị với ta, ít nhất cháu còn đúng tuổi, dung mạo khôi ngô, gả cho đại hoàng tử tuấn tú là viên ngọc trong tay Hoàng Hậu; còn ta ở thế giới kia chưa kịp lấy chồng sinh con, xuyên qua đây đã là phu nhân của một nam nhân trung niên, con trai đã 17 tuổi đầu luôn rồi. Cháu thấy ta vui sướng lắm sao? Mà đừng có gọi ta là Chung phu nhân, cứ gọi dì Yoo đi cho thân tình.

       Đông Hách nhìn Chung phu nhân lấy tay áo chấm chấm mắt ra vẻ buồn thảm, cười phào một cái, dì Yoo ở thế giới kia vốn là người thân thiện và tốt bụng, chẳng may mất sớm, gia đình y cũng từng rất buồn nhưng gặp lại dì ở đây, dì ấy còn lạc quan vui vẻ như vậy, xem như cũng là chút an ủi cho dì và y có người mình thân thuộc, dì là người tốt nên được sống thêm hẳn là điều đáng mừng. Dù hoàn cảnh có thế nào, họ vẫn may mắn sống sót. Đúng, Đông Hách nhủ thầm, y từng lo lắng mình sẽ làm gì ở đây, mình phải sống thế nào, phải thể hiện ra sao, vì thế mà chưa bao giờ thực sự thoải mái tiếp xúc những thứ xung quanh; họ còn sống, thế là được rồi, những điều sau này cứ thuận theo tự nhiên đi, y chỉ cần làm những gì mình muốn, cố gắng tận hưởng từng giờ từng phút; nếu có lần nữa chết đi cũng chẳng còn hối tiếc.

        _ Dì Yoo, dì nói dì biết chữa bệnh của cháu sao? Mới xuyên tới không lâu đã biết y thuật sao, cháu tưởng dì chỉ biết xem tướng số, bói tarot, bài tây chứ?

        _ Muốn ăn đòn hả? Đừng có coi thường dì đây nhé! Đây cũng không hẳn là bệnh, là một việc có phần hơi tâm linh đấy. Cháu cùng chủ nhân cơ thể này chết đi cùng một thời điểm và vì lý do gì đó linh hồn cháu bị xuyên sang thế giới này, tuy nhiên linh hồn của cơ thể này còn quá lưu luyến trần thế nên bám lấy cơ thể không chịu rời đi, thành ra linh hồn của cháu và một phần hồn phách còn lại của cậu ta cùng nhau tồn tại. Cậu ta muốn dành lại cơ thể và ra sức đẩy ngược linh hồn cháu trở về thể xác đã chết ở thế giới kia, vì thế mà cháu bị đau đớn. Nếu muốn dứt điểm, cháu cần thương lượng với cậu ta.

        _ Thương lượng với hồn phách của Lý Đông Hách trong cơ thể này ạ? Làm thế nào?

        _ Ngồi thiền đi, tĩnh tâm, thả lỏng tâm trí, từ từ cảm nhận linh hồn mình và cơ thể này; ngồi thiền có lợi lắm Huyckie ạ; ta đã thử và tin dùng. À mà ta muốn nói với cháu cái này, chúng ta xuyên tới đây để hoàn thành nốt sứ mệnh của thân thể này; nếu chủ nhân của cơ thể này gây ra nhiều tội nghiệt, họ sẽ bị trục xuất linh hồn và người khác xứng đáng hơn sẽ tiếp nhận thể xác này để làm nốt điều đó. Giống như thân xác ta đang trú ngụ này...

       Chung phu nhân ngẩng mặt nhìn bầu trời đã bắt đầu tối đen như mực, bà cầm lấy tay Đông Hách xoa xoa rồi buông nhanh ra:

        _ ... Chung phu nhân, thể xác mà ta xuyên vào vốn không hẳn là một nữ nhân tốt; bà ta nhân lúc Chung Thái y và Chung Thần Lạc không ở phủ bí mật dan díu với hạ nhân, đứng sau bọn buôn bán nô lệ đã bị cấm từ lâu, bà ta không thích Chí Thịnh, tuy ngoài mặt vui vui vẻ vẻ nhưng trong tâm lại khinh thường Lý vương gia không chín chắn, không muốn Thần Lạc thành thân với y mà phải với tới Hoàng Thượng. Cháu xem, họ cách tuổi nhau nhiều như vậy, dù Thành Xán cũng làm phi nhưng ta không muốn Thần Lạc chịu ấm ức. Bà ta có yêu thương Thần Lạc thật lòng, chẳng qua hay đi gây phiền phức xung quanh ảnh hưởng tới danh tiếng của phụ tử họ Chung.

        _ Bà ta chết trong căn nhà gỗ bà ta thường thầm điều hành buôn bán bất ngờ bị sập xuống, hạ nhân dan díu với bà ta cùng đồng lõa đều bỏ mạng, chỉ có ta xuyên tới thể xác bà ấy được một người qua đường cứu giúp thôi. Ban đầu ta cũng giống cháu, chỉ là sau khi giúp bà ta nhận ra đó là báo ứng bà gây ra thì bà ta đồng ý rời đi, ta cũng ở trong thân xác này từ lúc đó tới giờ. Chuyện khó khăn chỉ là ta không biết đối xử với hai phụ tử kia như thế nào, dù sao ta chưa từng làm vợ, cũng chưa làm mẹ luôn. Nhưng đã xuyên tới đây, ta phải có trách nhiệm thay bà ấy chăm lo cho Chung gia.

        _ Hừm, tự nhiên lại hứng chí kể chuyện nhỉ, ta tin cháu nên mới kể đấy nhé. Mà trời tối rồi, ta phải trở về thôi, dù sao cô nam quả nữ ở nơi này cũng chẳng tránh nổi đàm tiếu, dù là bà già hay nữ nhi trẻ tuổi, ta cũng phải cẩn trọng. Cháu trở về đi, biết đâu Đại hoàng tử lại đang chờ sẵn trước cửa phòng đấy, ta thấy khéo được ngài ấy ôm cháu ngủ cả ngày cũng ổn. Hôm nào có dịp chúng ta sẽ trò chuyện sau he.

       Dì Yoo quay đầu ngó nghiêng rồi quay người định bỏ chạy vì sợ ma, không quên trêu Đông Hách một câu.

        _ Dì Yoo, cháu vẫn chưa hỏi, sứ mệnh lớn nhất của dì tới đây là gì ạ?

        _ Hừm, là một phu nhân tốt, ... - dì ngập ngừng, sau đó túm lấy váy dài chạy vụt đi - ... và là một thầy bói tốt luôn, tâm sự tuổi hồng cùng mấy thiếu niên sầu đời chẳng hạn.

       Đông Hách nhìn dáng chạy hớn hở của dì không thay đổi chút nào liền bật cười, y nhắm mắt hít thật sâu điều hòa nhịp thở cùng cảm xúc của mình, vươn vai uốn lưng một chút rồi cũng quay trở về viện của mình.

        _ Không xứng đáng sao? Nếu sứ mệnh của Lý Đông Hách là mở ra báu vật, vậy bản thân y đã làm gì mà lại không xứng đáng. Lý Đông Hách theo lời Tiểu Dung được nhiều người yêu quý, hơn nữa từng đỗ trạng nguyên, cũng chỉ mới có 19 tuổi, sao có thể? Với cả, chẳng lẽ mình xứng đáng hơn y?

       Đông Hách xoay đầu, xoay tay vòng vòng cho xương khớp đỡ lủng củng, chắp tay sau lưng chầm chậm rảo bước về viện nhỏ của mình; y vừa tự hỏi thì một vài hình ảnh nhập nhằng rất lạ không biết ở đâu ùa vào tâm trí y, rõ ràng nhất là Lý Đông Hách nhếch mép cười tà bên một chiếc quan tài gỗ rồi biến mất hẳn, khiến cho y giật mình trong phút chốc.

        _ Cái gì vậy? Thứ gì vừa hiện ra trước mắt mình, lạ quá.

       Đông Hách vỗ vỗ đầu vừa đi vừa nghi hoặc, bước chân cũng có chút lạng choạng bất giác bước đi; đúng lúc về tới viện thì y đã thấy Minh Hưởng đi qua đi lại định gõ cửa phòng mình. Dì Yoo này quả thật tiên đoán như thần ấy nhỉ, Đông Hách nhìn bóng hình kia bỗng cảm giác nhẹ nhõm lạ thường, tạm bỏ qua những suy nghĩ vừa rồi, nhẹ chân bước tới sau lưng Minh Hưởng, từ từ vòng tay qua ôm chầm lấy y...

___________

        _ Chủ tử, thần có chuyện muốn bẩm báo.

        _ Mau nói!

        _ Chủ tử, mấy ngày nay thần cho người tìm kiếm La Tái Dân ở khắp nơi, vốn đã dò la được rồi, không ngờ lại là thông tin giả, thậm chí còn bị một kẻ lạ mặt đột kích. Một lượng không nhỏ sát thủ của chúng ta đã bỏ mạng, số còn lại bị thương nặng, xem chừng võ công kẻ này không tầm thường.

        _ Có chuyện đó sao? Lãn Cốc chúng ta nổi tiếng giang hồ là đệ nhất sát thủ, chẳng nhẽ đối phó với một tên thôi cũng khó khăn thế hay sao? Không lẽ tất cả các ngươi đều là kẻ vô dụng? Chẳng những bị lừa còn tổn hại tới vậy, thật xấu mặt.

       Hắc y nhân bị đánh một chưởng bay ra xa, hộc ra máu tươi nhưng vẫn cố gắng lết trở lại chỗ cũ, cúi mình xuống thật thấp.

        _ Chủ tử, tin tức này lấy từ Thái Nguyệt Lâu, thông tin lấy từ đây luôn luôn đúng, lần này không hiểu sao lại xảy ra chuyện như vậy. Thần sẽ điều tra kĩ hơn, nhất định không làm cho chủ tử thất vọng nữa.

        _ Cút mau đi, chúng ta và Thái Nguyệt Lâu xưa nay đều làm ăn với nhau, tin tức ở đó lúc nào cũng chính xác, nay có chuyện không hay, ta phải tới đó một chuyến. Ta còn biết ngươi chưa tìm được hai hương nhân kia, mau lui ra ngoài hành động nhanh lên cho ta, nếu không ta sẽ chặt chân ngươi đấy.

       Hắc y nhân ôm ngực đau đớn khập khiễng bước ra ngoài, để lại chủ tử mình đứng trong bóng tối âm u.

        _ Lần này nhất định phải gặp được đại lão bản đứng sau Thái Nguyệt Lâu, như vậy mọi chuyện mới suôn sẻ cho ta. À còn Nhị Đế Các nữa, chúng dạo gần đây hoành hành dữ dội, nếu ta không ra tay địa bàn sẽ sớm rơi vào tay chúng, thế thì việc càng thêm khó khăn.

_____________

        _ Tiểu Đế, mọi chuyện hôm nay sao rồi? - Đinh Mai bước vào mật thất ẩn trong phòng của Lý Đế Nỗ, thấy y đang chăm chú xem sổ sách gì đó liền nhẹ nhàng bước tới ghé vào nhòm thử.

        _ Ổn thỏa rồi tỷ tỷ. Lâm Thừa tướng ngã ngựa, tiếp theo có thể nhắm tới Lãnh phi, Lý Thiện Tâm cùng thế lực cuối cùng sau lưng Lãnh Tuyên đó.

       Đế Nỗ vội giấu những tờ giấy trong tay ra sau lưng, quay lại cười với Đinh Mai, hai mắt cong lại ra vẻ bình thường.

        _ Thế lực sau lưng Lãnh Tuyên đó ta tưởng chỉ có Lâm Thừa tướng, chẳng lẽ còn kẻ khác nữa hay sao?

        _ Y không đơn giản đâu, đệ điều tra được bao lâu nay y âm thầm cấu kết với đất nước láng giềng muốn đánh vào Nê Ô Quốc, chắc sắp tới sẽ ra tay. Đệ có báo với Đại hoàng huynh và phụ thân rồi, đệ và họ sẽ ra kế hoạch tác chiến sau. Tỷ tỷ, trời cũng đã muộn, tỷ không định đi nghỉ ngơi sao, còn tới đây làm gì?

       Đinh Mai bĩu môi khoanh tay lại, lướt qua đống đồ trong mật thất, giọng hờn dỗi:

        _ Thì ta là Đại công chúa, cũng phải nắm được tình hình chứ. Đệ thì hay rồi, dẫn tình nhân vào cung xem chuyện còn tỷ tỷ ruột thì ở nhà oằn lưng quản thúc; đi về thì không báo một câu nào đã lẳng lặng vào mật thất điều tra tin về tình nhân. Ta cảm thấy từ lúc Tái Dân đến đây, đệ hết thương ta rồi, ta mách Tiểu Lục cho xem.

        _ Tỷ tỷ, y không phải tình nhân của đệ. Đệ vẫn thương tỷ lắm mà, chỉ là đệ muốn mai mới báo lại cho tỷ nghỉ ngơi thôi, một chút nữa thôi là chúng ta có thể trở về hoàng cung rồi, tỷ cố gắng lên.

       Đinh Mai nhìn biểu tình lấy lòng quen thuộc của đệ đệ ruột, vốn trong lòng chẳng tức giận gì, muốn trêu y thôi, ai ngờ Lý Đế Nỗ rất hay tưởng thật; nàng lại phải bật cười phân bua:

        _ Chọc đệ thôi, làm gì thì làm, đệ cũng nghỉ ngơi sớm đi, mắc công La Tái Dân lại lo lắng. Nhóc Thập nói với ta gần đây đệ bí mật giao chiến với rất nhiều bang phái, có cả Lãn Cốc, chuyện gì xảy ra sao?

        _ Không có, tranh giành chút địa bàn thôi, thi thoảng mới giao chiến, cũng nhân dịp rèn luyện người của Nhị Đế Các luôn.

        _ Hừm, nhớ phải cẩn thận đấy, giang hồ hiểm ác, nếu bí thế, chạy là thượng sách, không được liều mạng có nghe chưa hả?

       Đinh Mai nhắc nhở y cẩn trọng rồi ra ngoài, tuy nhiên nàng ở với y từ lúc y mới lọt lòng, sao không nhìn ra đệ đệ mình có gì giấu diếm, nhưng nếu y không muốn nói, nàng nghĩ mình cũng chẳng nên ép buộc. Đế Nỗ nhìn theo bóng hình tỷ tỷ rời đi cùng cánh cửa mật thất đóng lại mới thở dài, y không thể nói với Đinh Mai, càng không muốn nói cho Tái Dân biết có rất nhiều kẻ đang săn lùng y; Lý Đế Nỗ đã tìm được lý do và dù có chuyện gì xảy ra, trong lòng y bảo hộ La Tái Dân là trên hết, vậy nên y âm thầm tiêu diệt các bang phái có ý định nhắm tới Tái Dân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net