31. Trịnh Thành Xán được thị tẩm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        _ Tiểu Hách? - Minh Hưởng định gõ cửa phòng thì bị giật mình bởi một cái ôm bất ngờ từ sau lưng, y vội quay người lại, đối mặt với người đang tươi cười vòng tay ôm mình, hai má đột ngột đỏ bừng. - S-Sao đệ ở ngoài này?

        _ Ở ngoài này thì có chuyện gì sao? Huynh lén lén lút lút muốn làm gì đó hả? Mau khai ra, không thì đừng hòng ta để huynh thoát.

       Đông Hách chu môi, không có ý định buông tay, mặc cho Minh Hưởng bối rối vẫn ôm y cứng ngắc, cảm nhận trái tim đập thình thịch liên hồi như muốn bung ra khỏi lồng ngực rắn chắc của y, Đông Hách tự nhủ sau này phải trêu y nhiều hơn nữa bởi vì biểu tình này thực quá đặc sắc rồi. Minh Hưởng vừa ngại ngùng vừa có chút tận hưởng, loanh quanh không biết nên đặt tay mình ở đâu cho phải, sau cùng đánh bạo hạ cánh ở eo thon của Đông Hách. Đông Hách như đoán trước được điều đó, nụ cười trên môi càng trở nên ý vị, trong đầu lại nảy lên suy nghĩ trêu đùa táo bạn hơn; y nhếch khóe môi, đưa hai tay lên vòng qua cổ Minh Hưởng lúc này toàn thân đã nóng bừng, kéo hai thân người gần nhau hơn. Viện của Đông Hách theo yêu cầu từ Hoàng Hậu được sắp xếp một khu khá riêng để y thoải mái hơn, khá ít cung nữ qua lại, màu trời đã chuyển thành sắc đen, hẳn là hạ nhân đang tấp nập ở Ngự Thiện Phòng chuẩn bị điểm tâm cho hoàng cung, không rảnh qua làm phiền chỗ này.

       Y khe khẽ vuốt gáy Minh Hưởng, cảm nhận da Đại hoàng tử nổi lên một tầng gai ốc, đôi mắt to tròn của y nhìn thật sâu vào mắt vị hoàng tử sắp xì khói ra khỏi tai kia. Lý Minh Hưởng vội vã né ánh mắt y, quay mặt đi chỗ khác, hai tay đặt ở eo Đông Hách cũng hơi run lên. Đông Hách bật cười, sợ nếu tiếp tục thì người trước mặt sẽ ngất mất, thế nên nhẹ nhàng buông tay ra chắp sau lưng; y nhìn biểu tình vui vẻ của người trước mặt, đoán chừng Minh Hưởng đang có chuyện gì đó đúng ý trong lòng. Là việc của Lâm Ngạn Luân hay sao? Một làn gió thổi tung vạt áo của hai người, Đông Hách thấy trời đang dần trở lạnh, đứng ngoài này không khéo sẽ trúng phong hàn liền tiến tới mở cửa phòng.

        _ Minh Hưởng ca, ngoài này gió hơi lớn, chúng ta vào trong nói chuyện được không?

       Cửa mở, Đông Hách nắm lấy mấy đầu ngón tay của Minh Hưởng dắt vào, chẳng ngờ Dương Dương lúc này tình cờ đi ngang qua; Lý Dương Dương ngó nghiêng, nhăn mặt, chặc lưỡi một cái khen Minh Hưởng thực lợi hại, đã tiến triển nhanh như vậy, nói đến bản thân lại thở dài. Y mỗi lần muốn mon men tới gần phòng Nhân Tuấn đều phải hỏi qua trước hoặc có sự trợ giúp của phụ thân Tiền Côn, nếu tự tiện đùng đùng tìm đến thì chưa kịp làm gì đã bị đuổi ngay ra ngoài, lần nào quang minh chính đại đi vào thì bị Nhân Tuấn làm cho da mặt nóng tới mức nấu được cả điểm tâm mà tự khắc bỏ chạy. Dương Dương nắm một bọc giấy nho nhỏ hình vuông trong tay, nghe tiếng cái bụng đã hơi réo lên, co chân chạy nhanh về phía trước.

        _ Sắc mặt huynh tốt thật đấy, đang rất vui sao? Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ là vì chuyện của Lâm Thừa tướng kia?

       Đông Hách nghĩ không nên uống trà trước bữa ăn nên chỉ lấy hai chén nước ấm, cùng Minh Hưởng ngồi xuống bàn, nhận thấy ngay khi mình vừa hỏi, sắc mặt Minh Hưởng quả nhiên đã tốt còn tốt hơn, Đông Hách chống cằm nhìn khuôn mặt rạng rỡ kia. Minh Hưởng ít khi tức giận, sắc  mặt luôn bình tĩnh, khá ôn hòa, chỉ là hồng hào đầy sức sống như này là lần đầu tiên Đông Hách được diện kiến, càng tò mò hơn chuyện gì khiến một người giỏi làm chủ cảm xúc như y lại sung sướng ra mặt, không thèm che dấu như vậy?

        _ Không có gì to tát cả, chỉ là.. Đông Hách, đệ biết không, ban nãy ta có nói với phụ thân, về chuyện đêm hôm nọ ta bảo với đệ trên cầu. Ta đã nghĩ sẽ phải thuyết phục rất nhiều, nào ngờ phụ thân vậy mà đồng ý, người thành toàn rồi, nói ta không cần trở thành Thái tử, có thể lựa chọn việc ta muốn làm. Còn dặn ta phải sống cuộc đời ta mong muốn nhất. Đệ nói xem... - Minh Hưởng càng nói, hai mắt dường như càng phát sáng, y cầm lấy tay Đông Hách siết thật chặt - ... ta có thể, vậy thì ta có thể, cùng đệ, ta...

       Đông Hách bất ngờ trước sự kích động của Minh Hưởng, hơi sững người một chút rồi cũng nhẹ nhàng đưa tay còn lại lên xoa xoa mu bàn tay hơi đo đỏ của người trước mặt, miết mấy vết sẹo nhỏ do tập kiếm của người trước mặt.

        _ Vậy, chẳng lẽ, chuyện Hoàng Hậu muốn huynh tranh ngôi Thái tử hôm ấy là do ảnh hưởng của tà thuật kia sao?

        _ Ta có dò hỏi, nhưng người nói không nhớ hôm ấy đã nói gì nữa, ta nghĩ chắc hẳn lúc ấy phụ thân bị trúng thuật nên không nhớ rõ, lời nói cũng không theo ý người muốn. Đông Hách, ta đã rất vui, thế nên mới lập tức muốn tới tìm đệ để nói cho đệ nghe. À mà còn một chuyện, hai hôm nữa kinh thành có mở một lễ hội rất lớn, là lễ Thi Anh Tài hàng năm, có buôn bán, thi đấu nhiều môn, các anh tài khắp nơi thường tề tựu đông đủ cả. Ngày mai sứ giả Nhật Quốc bên cạnh sẽ sang Nê Ô Quốc để thăm thú lễ Thi Anh Tài này, nhân tiện thương lượng chút lợi ích hai quốc gia. Ta và Dương Dương nhận việc tiếp đãi sứ thần nên sẽ tham dự lễ hội, ta đến hỏi đệ có muốn đi xem chút hay không? Chuyện Lãnh phi giờ chỉ chờ y tự sa lưới thôi, trong lúc đó, chúng ta cảnh giác là được, nhưng không thể cứ sống trong căng thẳng, đệ cũng cần hít thở thêm nhiều không khí trong lành để thân thể tốt hơn, chi bằng hôm đó xuất cung dạo chơi một chút cùng ta, xem như nghỉ ngơi, đệ thấy thế nào?

       Đông Hách dưới sự hưng phấn của Minh Hưởng nở nụ cười đáp lại, y chăm chú lắng nghe, nhấp miệng một chén nước rồi đảo mắt, chống cằm suy nghĩ đôi chút, chuyện của thân chủ Lý Đông Hách này chưa thể ngày một ngày hai tìm hiểu, đây cũng là dịp tốt để bổ sung kiến thức nơi đây, làm gì thì làm, sống cho tốt cái thân, hiểu cho tốt phong tục tập quán chỗ ở đã, sau đó mới có thể hoàn thành việc được. Đông Hách nhìn Minh Hưởng ôn nhu cười nhìn mình, khẽ cụp mắt xuống, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Minh Hưởng rất hay tìm y, dường như có chuyện gì là sẽ nói với y ngay, chuyện vui luôn là tìm đến y trước, chuyện không vui cũng đến chỗ y trò chuyện giải khuây khi có thời gian nghỉ ngơi; tuy vậy Đông Hách chẳng mấy khi nói những chuyện trong lòng mình cho y biết, đôi lần y định mở miệng nói ra nhưng rồi thôi, bởi y nghĩ rằng dù Minh Hưởng nói yêu y nhưng chuyện hoang đường vậy Minh Hưởng sẽ tin ư? Nếu như biết y vốn không phải nghĩa tử Hoàng đế Thái An, thậm chí còn không phải người ở thế giới này, người trước mặt y sẽ nghĩ thế nào, sẽ phản ứng ra sao đây? Chuyện của Lý Đông Hách trước đây y cũng chưa biết làm gì để tìm hiểu, quả thực ngày càng có thêm việc rối rắm làm khó y, Đông Hách thở dài một cái, khiến cho Minh Hưởng giật mình:

        _ Sao vậy, đệ không muốn hả? Đệ còn mệt? - Minh Hưởng chợt lo lắng, đưa tay chạm nhẹ lên trán y: "Phải rồi, đệ ấy đang không được khỏe, còn chưa dùng điểm tâm, giờ này hẳn đã đói bụng rồi, ta còn tới đây làm phiền, chẳng lẽ đệ ấy thấy không vui sao?"

       Đông Hách nhìn biểu tình của y, tạm gác lại suy nghĩ bản thân, không nhịn được nhoẻn miệng cười tươi, Lý Minh Hưởng không chỉ hay quan sát mà còn suy nghĩ nhiều, chắc giờ đang tự trách gì bản thân đây. Y cầm tay Minh Hưởng trên trán mình xuống, khẽ mân mê rồi ấn ấn những đường gân xanh ẩn ẩn hiện hiện, chính mình không biết vì sao lần nữa sa vào một tầng suy nghĩ mông lung chẳng rõ. Minh Hưởng không nói gì, chỉ lặng yên để người kia nghịch tay mình, cũng chăm chú nhìn vài vết chai cứng trên đôi tay nhỏ của Đông Hách.

        _ Đệ không mệt, chỉ là không hiểu sao tâm trạng có chút buồn, hôm đó chúng ta phải thật vui vẻ đấy, đệ sẽ chuẩn bị dần. Hôm ấy, huynh có muốn diện y phục đôi của chúng ta nữa không?

        _ Không, không mặc bộ đó... - Minh Hưởng lắc đầu khiến Đông Hách có chút ngỡ ngàng - ... ta đã cho người chuẩn bị y phục đôi khác, y phục đôi hôm trước để săn bắt, y phục đôi lần này để dạo kinh thành, rồi còn y phục đôi để dự yến tiệc, y phục đôi để ngao du đây đó, y phục đôi để...

       Đông Hách đưa một ngón tay lên miệng Minh Hưởng, nam nhân này bị ám ảnh y phục đôi sao, cớ gì lại cho may lắm đồ đôi vậy chứ?

        _ Huynh sao cho may lắm y phục đôi như vậy? Tốn kém lắm, chỉ hai bộ là đủ rồi, không cần thiết phải tặng đệ nhiều thứ như thế, đệ bây giờ y phục không thiếu, trang sức cũng không, điểm tâm đầy ắp, đừng lo lắng cho đệ quá nhiều, hãy lo cho cả bản thân nữa, huynh hiểu không hả?

        _ Không, ta không hiểu. Phải nhiều y phục đôi chứ, có thế dù đi tới đâu, mọi người đều biết chúng ta là một đôi, không ai dám đặt chủ ý lên đệ, cũng không ai có thể tiếp cận huynh. Ta là hoàng tử, căn bản chi từng này chỉ là chút cỏn con, ta không sợ tốn kém, ta chỉ sợ không có đệ.

       Đông Hách ngẩng mặt, chạm phải ánh mắt chân thành của Minh Hưởng, có chút cảm động tràn ngập trong lòng. Lý Minh Hưởng khi yêu sẽ như thế này ư, sẽ làm cho người kia luôn mềm tâm vì từng lời nói, hành động thâm tình, mà y đã từng yêu chưa, liệu tình nhân của y trước kia có từng cùng y làm những việc hai người đang cùng làm không. Mặc y phục đôi, ôm, nắm tay, nhìn nhau thật lâu,... Quái thật, sao hôm nay bản thân cứ nghĩ đến mấy việc không đâu chứ?

        _ Lý Minh Hưởng, đệ hỏi cái này nhé, huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

        _ Ta sao? Hai mươi mốt, tuổi Thỏ.

        _ Hai mươi mốt sao, Minh Hưởng, huynh nói yêu đệ, đệ, ừm, có phải là người đầu tiên không?

       Đông Hách muốn cốc vào đầu mình một cái, vốn chỉ nghĩ trong đầu, thế nào mà lại buột miệng hỏi thẳng như vậy. Y nín thở quan sát biểu hiện của Minh Hưởng, mặt Minh Hưởng quả nhiên có hơi nghệt ra vì bị hỏi bất ngờ, ánh mắt của Đông Hách chuyển từ mong chờ sang bối rối, y vội vàng xua tay.

        _ Đệ, thật ngốc quá, đệ chỉ hỏi bừa thôi, huynh không cần trả lời, không cần trả lời đâu. Giờ chúng ta...

        _ Chuyện này, đệ không phải người đầu tiên ta yêu... - Đông Hách gãi đầu, đang định chuyển chủ đề thì Minh Hưởng đột nhiên cất tiếng, giọng nói rất mềm, tựa như có thể tan vào sương mai. Đông Hách sững sờ đôi chút bởi câu trả lời, ngẫm lại thì phải rồi, Lý Minh Hưởng đã 21 tuổi, không phải kẻ không tim không phổi, trong cung ngoài cung hàng ngàn cung tần mỹ nhân, khó có thể chưa từng động lòng trước ai, chỉ là không hiểu sao đầu trấn an tim như vậy nhưng trong lồng ngực y vẫn cuộn lên một cảm giác khó chịu. Đông Hách khó khăn hít thở, cảm nhận sự nhoi nhói ở tim theo từng cái đảo mắt của Minh Hưởng; Đông Hách đã từng yêu, có chứ, thời trung học đã từng rung động, từng có người yêu, y hiểu rõ cảm giác này là gì; trước kia y nguyện ý trao thân cho Minh Hưởng, một phần vì hoàn cảnh, một phần vì cảm xúc nho nhỏ mới đâm chồi trong tâm, giờ y nhận ra chồi non kia đang lớn dần thành một cái cây, y đang ghen, còn đang đau lòng. Minh Hưởng không phải người đầu tiên y có tình cảm, thế mà y mong chờ mình là người đầu tiên Minh Hưởng động lòng. Thật ích kỉ làm sao! Đông Hách từng bị phản bội, đối phương cũng đối tốt với y thế này, vậy mà đã phản bội y, tổn thương y; vì thế nên Đông Hách có chút mất tin tưởng vào chuyện tình cảm, Minh Hưởng rất tốt, điều đó càng khiến Đông Hách thêm phần lo sợ.

        _ ... nhưng đệ là người cuối cùng mà ta yêu. Ta thề đấy! Ta thề đệ là phi tử của ta, chỉ có mình đệ thôi, tuyệt nhiên sẽ không có người khác; đệ là đại hoàng tử phi duy nhất của ta, dù hiện tại hay sau này cũng vậy, đợi chuyện này qua đi, chúng ta chính thức kết phu phu, ta nhất định sẽ bảo hộ đệ suốt phần đời còn lại của ta. Ta không nói suông đâu, ta sẽ dùng cuộc đời ta để chứng minh cho đệ thấy.

       Minh Hưởng đứng dậy, tiến về phía Đông Hách đang ngồi, y quỳ một bên gối xuống, ánh mắt vô cùng quyết liệt, kéo tay Đông Hách về phía mình, đặt lên đó một nụ hôn nhỏ đầy nâng niu, ngưng lại ít chút rồi rướn người hôn lên trán y một cái nhẹ như gió thoảng, hành động dứt khoát bao nhiêu mặt lại đỏ bừng lên bấy nhiêu, khiến cho Đông Hách cười khúc khích. Lý Minh Hưởng nói được làm được, y nghĩ mình nên đặt niềm tin của mình thêm lần nữa để đón nhận tình yêu nam nhân này thật tâm trao cho mình. Y thở ra một hơi dường như là nhẹ nhõm, dùng hai tay ôm lấy má Minh Hưởng, cúi người áp trán mình vào trán y, hai mắt liền nhắm nghiền, giọng nói cũng thêm phần quyết tâm.

        _ Huynh đừng lo, ta cũng sẽ bảo hộ huynh, kẻ nào dám làm hại huynh, ta sẽ không tha cho kẻ đó đâu. Ta cũng sẽ dành cả cuộc đời để minh chứng điều này.

______________

        _ Nhân Tuấn, ngươi không sao chứ? Ngươi bị thương nặng lắm không? Ta có mang có ngươi ít bánh hoa đào để chống đói trong lúc chờ điểm tâm nè.

       Dương Dương nhẹ chân đẩy cửa bước vào dược phòng của Nhân Tuấn, thấy căn phòng hơi bừa bộn, dưới đất còn có bột thuốc đổ đầy, hẳn nhiên do ban nãy bị tàn phá bởi cuộc tấn công, phía bên phải Nhân Tuấn đang đặt hộp thuốc lên kệ cao, y vội vàng chạy tới giúp, ngửi thấy trên người Nhân Tuấn có mùi thuốc trị thương liền nắm lấy vai y xoay qua xoay lại xem xét. Dương Dương xong việc triều chính thường hay tới nơi này, vừa canh chừng xem có kẻ nào dám làm càn giống tên nấu bếp hôm trước không, vừa giúp Nhân Tuấn làm này làm kia, dù Nhân Tuấn nói không cần nhưng y vẫn một mực muốn giúp, chăm chỉ sẽ mang đến kết quả tốt, ghi điểm, phải ghi điểm trong mắt Nhân Tuấn thật nhiều; có mấy lần người trong cung bị thương gấp hoặc hạ nhân Lương Phi Cung đều đến chỗ Nhân Tuấn để trị, dạo gần đây còn có người từ cung khác tới đông hơn, thành ra Dương Dương đã quen mặt mấy loại thuốc, trong đó có thuốc bột màu trắng tinh dùng để làm lành vết thương có mùi thảo mộc rất nồng. Y thấy trên người Nhân Tuấn có mùi thuốc này, xem chừng ban nãy đụng độ có bị thương, sắc mặt phút chốc trở nên khó coi, y nhận nhiệm vụ canh chừng đại điện, lúc đó không thể biết mà tới ứng cứu, chết tiệt, nếu lúc ấy y ở đó, bọn chúng chắc chắn đến một cọng tóc của Nhân Tuấn cũng không thể chạm, bãi triều y liền vội chạy tới đây.

        _ Bị trầy chút chút, ta đã bôi thuốc rồi, sẽ lành sớm thôi, ngươi đừng có xoay nữa, chóng mặt chết ta!

        _ Ngươi giận sao, hay ta làm ngươi đau rồi, thứ lỗi cho ta, ta chỉ lo lắng vì sợ ngươi bị thương nặng thôi. - Dương Dương vội buông Nhân Tuấn ra, vẫn không bớt lo lắng mà nhìn y chằm chằm.

        _ Biết rồi, biết rồi mà. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, người ta lại tưởng ta ăn hiếp ngươi.

        _ Thì ngươi ăn hiếp ta thật mà, ngươi mắng ta.

        _ Không có, ta có chút bực mình vì đám hắc y nhân đó dám làm hỏng bột thuốc của ta thôi, bột thuốc này làm rất mất công, đều dùng thảo dược quý để làm. Ta là đang tiếc của đó, không có trách gì ngươi đâu.

       Nhân Tuấn chép miệng, tiếp tục sắp xếp lại đồ ban nãy xung đột bị hỏng, y vươn tay cất hộp thuốc liền bị Dương Dương cướp trên tay đặt lên hộ, y định bê mấy túi thuốc cất vào gian trong liền bị Dương Dương không nói lời nào nhanh tay ôm mấy túi thuốc xông xáo đem đi cất, y cứ làm gì là Lý Dương Dương lại tranh làm trước. Y cũng tranh thủ tự tay đút cho Nhân Tuấn mấy miếng bánh, dù Nhân Tuấn có né tránh nhưng dưới sự năn nỉ của y thì cũng đành ngoan ngoãn há miệng; quanh đi quanh lại, túi bánh đã hết tự lúc nào, Nhân Tuấn cảm thấy mình chẳng còn cần phải dùng điểm tâm tối nữa. Chẳng bao lâu đồ đã được dọn hết, sàn cũng được quét sạch, Nhân Tuấn nhìn lướt qua một lượt, quay người đi vào gian trong, Dương Dương cũng như cái đuôi lẽo đẽo đi sau. Nhân Tuấn liếc qua y một chút, ánh mắt như muốn đuổi người, sau đó quay người vào góc phòng, chầm chậm tháo nút áo, toan cởi ra, ngay lúc đó nhận được câu hỏi với giọng thảng thốt của người phía sau.

        _ Khoan đã, Nhân Tuấn,... ngươi... ngươi làm gì đó...? Trời vẫn chưa tối lắm, ta...

        _ Ngươi đang nghĩ gì đấy... - Nhân Tuấn nhìn gương mặt Dương Dương dù trong ánh sáng mập mờ vẫn đỏ rực, cau mày mắng nhỏ - ... ta phải bôi thuốc, ngươi theo ta vào đây làm gì? Mau ra ngoài!

       Dương Dương giật mình à à vài tiếng, đảo mắt một vòng rồi gật gật, mím môi, định đi ngay ra ngoài, nhưng lúc này để ý thấy vết thương được băng lại ở sau lưng Nhân Tuấn khiến y có phần hơi chật vật để bôi thuốc liền nảy ra ý gì đó, yên lặng mà nhẹ nhàng tiến đến gần, nhanh chóng đến sát sau lưng Hoàng Nhân Tuấn.

        _ N-Ngươi còn ở đây làm gì... Lý Dương Dương, ngươi đang làm cái gì đấy? Bỏ tay...

       Nhân Tuấn bất ngờ vì bóng người cao hơn xuất hiện sau lưng, vừa nói mấy câu đã bị chặn lại bởi ngón tay Dương Dương chạm nhẹ trên môi mình í nói im lặng, Dương Dương nhìn Nhân Tuấn đang đơ người chưa kịp phản ứng, một tay đỡ lấy vai y, một tay luồn xuống cẩn trọng gỡ miếng băng vết thương trên lưng ra, lông mày liền nhíu chặt lại. Là một vết cắt khá dài, có vẻ không sâu lắm nhưng đang ửng hồng cả lên do sưng, y bất chấp việc có thể bị Nhân Tuấn cho vài cước mà vén cao vạt áo của y lên, thấy bên trên còn có vài vết bầm nổi bật giữa làn da trắng, bỗng chốc đáy mắt càng thêm phẫn nộ.

        _ Không bỏ tay ra ta sẽ cấm ngươi không được bước vào đây một tháng đấy... - Nhân Tuấn lớn giọng, nhưng Lý Dương Dương vẫn không có vẻ gì là để tâm; y cau mày, đang định đẩy Dương Dương ra thì cả thân người đã rơi vào một chiếc ôm ấm áp.

        _ Lý Dương Dương...

        _ Sưng lớn như vậy đau lắm phải không? Thứ lỗi cho ta.

       Nhân Tuấn nhất thời không biết nói gì trước cái ôm bất ngờ này, y nghĩ ngợi một chút, nghe giọng nói trầm trầm của người kia, biết chắc Dương Dương thấy mình bị thương chắc chắn sẽ đau lòng, y vòng tay ôm lại Dương Dương, gác cằm lên đôi vai rộng lớn kia, để bản thân đắm chìm vào mùi hương ấm áp lạ kì của Tứ Hoàng tử, hai tay xoa xoa lưng rồi vỗ vỗ mấy cái như trấn an.

        _ Không đau lắm, ta thoa thuốc rồi, đến mai sẽ không sao nữa. Ngươi xin lỗi cái gì chứ?

        _ Ta đáng lẽ không nên để ngươi ở lại đây, đáng lẽ nên ở đây cùng ngươi.

        _ Ngươi ngốc hả? Đại điện có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, có Thái Thượng Hoàng, còn phi tần, quan lại, nếu có chuyện gì sao có thể trở tay. Ngươi phải coi trọng chuyện triều chính, nếu ngươi vì ta mà sao nhãng thì sẽ là đại tội đấy. Ta ổn mà, ta còn cho mấy tên đó một trận nhừ tử nữa là, không hi sinh một chút sao hái được trái ngọt, đây là vết thương anh dũng đấy.

        _ Ngươi bị bầm nhiều nơi như vậy, nếu ngươi đã là Hoàng tử phi của ta, ta nhất định đòi công đạo cho ngươi, cho Lâm Ngạn Luân kia nếm mùi công đạo trước khi xử tử. Hừ, thật tức chết ta, nếu hôm thành hôn không có tên cướp kiệu kia thì có phải ta đã thành công trở thành phu quân của ngươi rồi không, không kẻ nào dám khi dễ ngươi nữa.

       Nhân Tuấn nghe giọng điệu hậm hực của Dương Dương bên tai, còn cảm nhận được bàn tay y đang túm áo lại sưởi ấm cho mình, môi không kìm được nở nụ cười tươi, Nhân Tuấn nắm lấy vai của Dương Dương, thấy gương mặt ủy khuất như tiểu bạch cẩu của người kia, liền thở ra một hơi, xoay người cầm lọ thuốc lên đưa cho Dương Dương.

        _ Rồi rồi, nếu ngươi có lỗi thì ta phải phạt ngươi thôi, nào, mau lên, thoa thuốc cho ta đi, nhớ phải thoa đều tay đấy, nếu ngươi làm ta đau hay dám lợi dụng sờ mó, ta lập tức cho ngươi ra ngay khỏi đây, không cần biện minh. Có hiểu chưa hả?

       Dương Dương dường như được tiếp thêm một nguồn sinh lực dồi dào, hai mắt tức thì sáng lên, gật gật đầu, chưa kịp để Nhân Tuấn làm gì đã háo hức vạch áo y lên, ngay sau đó dược phòng nho nhỏ vang lên một tiếng "Chát" lớn và tiếng gằn giọng.

       Trời tối dần, gió cũng thổi mạnh hơn, trong khi Minh Hưởng cùng Đông Hách tâm tình cùng nhau trong căn phòng ấm áp thì Lý Dương Dương nghệt mặt với vết tay đỏ hỏn trên má, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ đóng xập lạnh lẽo trước mắt.

______________

        _ Thương công tử, Thương công tử, đợi chút đã, đợi chút, đã là giờ Tuất, người không ở viện với Lâm đại nhân mà đi đâu vậy?

       Thấy Thương Thái Lang rảo bước tới cung của Xán phi cùng giỏ quả đầy ụ, một thái giám đi ngang qua vội hỏi thăm.

        _ Thân công công, phụ thân mệt mỏi đã sớm yên giấc, hiện giờ chưa tới giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net