1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mân Hanh, em mới vừa đi cắt tóc, có đổi màu một chút." Vừa đi làm tóc về, tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, trong lúc đi ngang qua tủ đồ uống, liền gọi điện thoại cho Mân Hanh.

Mân Hanh một tiếng, tôi cảm thấy hành động của bản thân trở nên thật vô nghĩa, lại còn phấn khởi gợi cho anh ấy, vì cái gì chứ?

Dừng tay lại trước lon nước ép dưa hấu, tôi cầm lon nước lên, chăm chú nhìn. "Chẳng biết tại sao em lại nói với anh chuyện này nữa"

Bầu không khí trở nên thật gượng gạo, ngay cả khi chúng tôi không ở bên cạnh nhau. Tôi không biết nên nói gì để kéo dài cuộc gọi này, và tôi biết, anh ấy cũng vậy.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, phía trước là đường lớn, xe cộ nhộn nhịp đến ầm ĩ. Nhìn lên bầu trời có chút mây đen, tự cảm thấy bản thân thật lạc lõng.

"Sống tốt nhé "

Vỏn vẹn ba chữ, tôi đem cuộc nói chuyện chấm dứt.

Nhìn màn hình điện thoại đã tối đen từ lúc nào, tôi có chút buồn phiền thở ra, đem điện thoại cất vào túi áo khoác, tôi chậm rãi đi về nhà.

Thờ thẫn đi trên đường, tôi vô tình đụng trúng phải ai đó. Tôi cúi đầu xin lỗi, rồi nhìn một cặp đôi đang yêu quấn quýt nhau rời đi.

Từng ngày, từng tháng, từng năm trôi qua, tôi chợt nhận ra một điều, chúng ta đã sống những cuộc đời quá khác nhau.

Đi bộ thật lâu mới trở về nhà, tự hỏi đôi chân này hôm nay sao lại vô dụng đến như vậy?

bản thân mình sao?

Nhẹ nhàng mở cửa sổ để hít thở không khí, một đợt gió lạnh liền ùa vào.

Anh cũng như những cơn gió lạnh ngoài kia vậy, đợi em mở cửa rồi mới ùa vào. Anh biết lạnh lắm không?

Ngồi vào bàn ăn, lười biếng cầm đũa, tôi cảm thấy thật tệ hại. Tôi không muốn ăn, nhưng cũng chẳng biết làm gì nữa.

Đông Hách, bữa ăn sáng rất quan trọng đó, em ăn cho nhiều vào.

Mân Hanh cười với tôi, rồi gắp thức ăn vào trong bát của tôi, vẻ mặt hết sức ân cần.

Ăn rau nhé? Ăn nhiều rất tốt cho sức khoẻ của em.

Đông Hách ngoan, miệng ra anh đút cho.

Rồi chìa muỗng thức ăn ra trước mặt tôi.

Tôi thức đưa tay ra trước mặt, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Người đàn ông ngồi trước mặt tôi vẫn đang ngồi chăm chú ăn, nhưng gương mặt lạnh lùng đó lại trở nên thật xa lạ, không hề chú ý đến tôi, mà thi thoảng chỉ lười biếng liếc mắt nhìn tôi.

Tay tôi khựng lại trên không trung, rồi lại rơi xuống bàn, không chút quyến luyến, tôi gạt tay cho tất cả đồ ăn rơi xuống đất. Nhìn thứ đồ ăn đã sớm ôi thiêu từ tối đêm qua nằm vương vãi trên mặt đất, tôi bỏ mặc chúng, đi vào phòng.

Người đã lạnh, thức ăn cũng chẳng còn nóng nữa.

Đóng sập cửa lại, tôi liền thả mình lên giường. Ôm chặt lấy một cái gối, tôi nghĩ là bản thân mình sắp khóc đến nơi rồi. Đây là cái gối của Mân Hanh, cái mùi dầu gội bạc hà mà anh ấy hay dùng vẫn còn lưu lại trên đây, bởi vì, đã lâu lắm rồi, không còn ai nằm trên cái gối này nữa. Mà Mân Hanh, anh ấy cũng đã... sớm bỏ rơi tôi rồi.

Tôi kéo chiếc chăn màu xanh lam lên phủ kín cả người. Mọi vật dụng trong phòng, từ thứ lớn nhất đến nhỏ nhất, đều có màu xanh lam. Bởi vì Mân Hanh nói, anh ấy thích màu xanh, nhẹ nhàng, thuần khiết, không u ám mà rất tao nhã.

Giống như Đông Hách của anh vậy.

Tôi nhắm chặt mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Mặt anh dính cái à?

Mân Hanh nhẹ nhàng lên tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn vào máy tính bảng xem mấy chứng khoáng, cổ phiếu đó tôi không biết. Bị phát hiện rồi sao? Tôi lật đật giở cuốn truyện tranh ra, giả vờ đọc.

Đâu đâu.

Nãy giờ em nhìn anh đến phát ngốc rồi còn bảo không?

Chết tiệt, Mân Hanh ảnh lại tinh mắt đến như vậy, bị nhìn ra rồi à?

Chỉ , thấy người yêu của em đẹp trai quá thôi.

Tôi thành thật khai báo, mặt đỏ lên một mảng. Mân Hanh thấy vậy thì đặt máy tính qua một bên, xoa đầu tôi.

Tất nhiên rồi, người yêu của Đông Hách tất nhiên phải đẹp chứ.

Trời ơi, tôi ngượng đến khói luôn rồi, chui vào trong chăn, tôi mắng Mân Hanh.

Đồ ngốc.

Hảo, hảo, đồ ngốc sẽ đến yêu em đây.

Mân Hanh nói rồi tung chăn chui vào, đè lên người tôi, lét tôi.

A, dừng lại.

La lên một tiếng, tôi giật mình ngồi dậy, trán và thái dương đã ướt đẫm một tầng mồ hôi. Lại mơ về anh ấy, cứ như vậy, tôi thật sự, không thể chịu nổi mất.

Tôi nhớ anh ấy đến phát điên rồi.

Cầm điện thoại lên, mở lịch sử cuộc gọi lên xem, không có bất kì cuộc gọi gì, cũng không có tin nhắn nào.

Mân Hanh, đây lẽ sự nhượng bộ cuối cùng của em dành cho anh. Nếu anh thật sự không cần em nữa, em nghĩ, bản thân mình cũng không nên lưu lại nơi này.

Kéo chiếc vali dưới gầm giường ra ngoài, đã lâu không dùng đến, đáy vali phủ một tầng bụi mỏng, lần cuối sử dụng chiếc vali này, cũng đã là 3 năm trước.

Không ngờ rằng 3 năm sau, tôi lại dùng đến nó.

Lau chùi sạch sẽ, tôi đem tất cả quần áo và vật dụng cá nhân, từ từ, ngăn nắp xếp lại vào trong.

Đã 3 năm, 3 năm rồi sao? Tôi còn nhớ cái ngày mẹ mất, tôi bị ghẻ đánh, Mân Hanh, chính Mân Hanh đã giúp tôi trốn khỏi cái ngôi nhà kinh khủng đó. Đã 3 năm rồi sao? Tôi cùng Mân Hanh đã 3 năm rồi sao? Vậy tôi cứ nghĩ mình vừa mới bước chân vào ngôi nhà này mới vừa hôm qua vậy. tôi, do tôi tham luyến tình cảm của Mân Hanh dành cho mình nên mới như vậy đúng không?

Những ngày đầu sống tại ngôi nhà mới này, đối với tôi, chínhđiều tuyệt vời nhất trên đời này.

những ngày đẹp nhất tôi từng có.

khoảng thời gian hạnh phúc nhất tôi từng trải qua.

cũng chính , giấc mộng đẹp nhất tôi từng .

Được sống cùng với người mình yêu, cùng chung một ngôi nhà, ăn chung một bàn, còn , ngủ chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn.

Những thứ tốt đẹp ấy, vĩnh viễn không còn đến với tôi nữa rồi.

Cứ ngỡ rằng tôi thật lòng thật dạ đem tình cảm của mình trao cho anh ấy nhiều đến như vậy, anh ấy cũng sẽ không thay lòng mãi mãi yêu tôi, nguyện ý cùng tôi một chỗ.

Mọi thứ đều nơi thuộc về. Nhưng, anh ấy lấy hết tất cả của tôi, rồi biến mất. Anh nói xem, công bằng không?

Trái tim tôi như vỡ vụn, đau lắm, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Một giọt nóng hổi rơi dài trên má tôi, hai giọt, rồi ba giọt,... Nhiều quá, tôi chẳng thể điếm nổi nữa, nước mắt tôi cứ tuôn như mưa, tôi biết, bản thân mình đã chạm đến giới hạn chịu đựng rồi.

Đông Hách ngoan đừng khóc, khóc nhiều sẽ sưng mắt, không còn đáng yêu đâu.

Anh xin lỗi, anh không tốt, đã để em phải chịu đựng rồi.

Tôi oà khóc lên như lũ, vai cứ run bần bật, khóc đến sưng cả mí mắt lên, Lý Mân Hanh, tại sao từng câu nói của anh, tôi đều nhớ rõ đến không sót một chữ, để rồi bây giờ tôi lại phải đau khổ như thế này, anh đang ở đâu, mau tới đây đi, đồ khốn.

Nhưng dù cho có gào thét đến khàn cổ họng, tôi biết, Lý Mân Hanh kia, nhất định cũng sẽ không trở về, sẽ không quay về bên cạnh tôi một lần nào nữa.

Bởi vì, Mân Hanh, anh ấy đã tìm được người mà anh ấy thật sự yêu thương, mà người đó, chính là một nữ nhân.

Đại khái vào mùa đông năm trước, Mân Hanh đi khảo sát công trình đang thi công Thượng Hải, tận 2 tháng. Khoảng thời gian đó, tôi nhớ anh ấy không thôi.

Trong 2 tháng ấy, anh ấy không hề chủ động gọi điện thoại cho tôi lấy một lần, tôi cũng không dám gọi cho Mân Hanh sợ ảnh hưởng đến công việc của y. Cho đến khi tôi không chịu nổi nữa, tối hôm đó, tôi đã gọi cho Mân Hanh, tôi muốn nghe được giọng nói của y. Đợi mãi mới thấy bên kia trả lời, tôi háo hức hỏi thăm, thì lại nghe được giọng nói của nữ nhân, còn hỏi tôi ai, lúc đó, trái tim tôi run run, tôi chẳng biết nói nữa, đành bất lịch sự cắt máy ngang.

Tôi luôn tự hỏi chuyện đang xảy ra, tôi muốn hỏi Mân Hanh rốt cuộc chuyện , nhưng , tôi khôngcan đảm để hỏi, cũng không cách để hỏi.

Đành chờ đợi Mân Hanh quay trở về.

2 tháng dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua, tôi ra sân bay đón Mân Hanh.

Đứng từ xa, tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net