8,760 hours

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jaemin cảm thấy mình thật ngu ngốc, và nhìn mặt cậu lúc này cũng ngu ngốc không kém. Cậu đang ngồi ở một cái bàn chết tiệt, trong một quán cà phê chết dẫm với niềm hi vọng viển vông rằng anh sẽ xuất hiện. Cậu chàng pha chế dán mắt về phía quầy thu ngân, có lẽ cũng đang trông ngóng một vị khách sẽ chẳng bao giờ có mặt. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm ngày 24. Dẫu biết rằng ngồi yên một chỗ đợi một người suốt hơn 10 tiếng đồng hồ là điều ngu muội nhất một kẻ si tình có thể làm, nhưng Jaemin không quan tâm.

Giáng sinh đã từng là ngày lễ ưa thích của Jaemin trong suốt 4--gần 5 năm, cậu xót xa đếm lại. Giáng sinh đã từng đầm ấm, ngọt ngào và tràn ngập tình yêu thương. Giờ đây, Giáng sinh cô độc, lạnh lẽo, và là ngày lễ Jaemin căm ghét nhất. Giáng sinh đã từng là dịp Renjun, cậu chàng pha chế nghèo nàn, được chứng kiến Jaemin bước vào quán với khuôn mặt rạng rỡ, tiếng cười khúc khích và đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Giờ đây, Giáng sinh là lúc Renjun phải quan sát một Jaemin chán chường ngồi lì ở chiếc bàn cũ, hai tay đan chặt quanh ly Americano được pha thêm quá nhiều shot espresso.

Jaemin biết rằng quán cà phê đã đến giờ đóng cửa, và Renjun chỉ đợi cậu ra về nữa thôi. Cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn tốt bụng quá mức với khách hàng, để họ ngồi lại mà không hề nhắc nhở về thời gian làm việc. Đến giờ vẫn vậy, Renjun vẫn để Jaemin ngồi yên một chỗ trong 10 tiếng đồng hồ. Đột nhiên, Jaemin đứng phắt dậy, âm thanh của bàn ghế ma sát trên sàn gỗ khiến Renjun giật mình.  Cậu ta gõ nhẹ lên mặt quầy tỏ ý nhắc nhở, rồi lại quay về loay hoay với kim tự tháp bằng cốc giấy còn đang dang dở.

"Tôi xin lỗi. Cảm ơn cậu." Jaemin nói, rồi cầm theo cốc Americano, lạnh lùng rời đi qua cửa chính.

Mùa Giáng sinh đầu tiên của anh và cậu là kỷ niệm yêu thích của Jaemin. Quán cà phê vốn đã quen thuộc với hai người từ trước, nhưng những món đồ trang trí được sắp xếp một cách tinh tế, cùng với một playlist nhạc êm dịu luôn khiến nơi đây trở nên mới mẻ vào mỗi dịp lễ. Đó cũng là năm duy nhất mà Giáng sinh của hai người không bắt đầu ở quán cà phê - vì Mark đã đánh thức Jaemin vào 5 giờ sáng để thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn: sô-cô-la nóng, pancake và trứng cuộn. Jaemin chưa bao giờ là người tỉnh táo vào buổi sáng, nhưng vì Mark thì có đấy.

Jaemin nghĩ thế đã là đủ - bữa sáng trên giường và cả một ngày dài lười biếng nằm xem phim. Và cả khi hai người xem Elf với phụ đề tiếng Hàn, Mark luôn phản ứng nhanh hơn Jaemin nửa giây với mọi câu đùa, Jaemin nghĩ thế đã là đủ - được ở bên anh là tất cả những gì cậu có thể đòi hỏi. (Còn bây giờ, Jaemin hoài nghi liệu những gì mình mong muốn lúc ấy có phải là quá quắt, nên ông trời đã trừng phạt cậu vì là một đứa trẻ không biết điều.) Khi cảnh phim cuối cùng vừa kịp kết thúc, nhường lại màn hình cho phần danh đề, Mark lập tức hất tung tấm chăn mỏng đang phủ lên chân hai người, rồi kéo Jaemin ra khỏi giường.

Đó chính là lần đầu tiên Jaemin được trượt băng. Đôi tay cậu víu lấy vai Mark không rời, hai bàn chân run rẩy không dám cử động. Anh kéo Jaemin đi một vòng sân trượt, từ đôi môi luôn hé mở của Jaemin phát ra tiếng cười trong trẻo pha chút sợ hãi - tiếng cười thuần khiết của niềm hạnh phúc vô bờ. Ký ức về ngày ấy luôn được Jaemin tái hiện lại trong tâm trí đầy sống động: ngày mà nỗi sợ và cảm giác bản thân đang được sống những giây phút đẹp đẽ nhất cùng lúc tuôn trào mạnh mẽ trong lồng ngực Jaemin khi Mark nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rằng anh sẽ không để cậu phải ngã đâu. Và nếu có ngã, cậu cũng sẽ chẳng phải ngã một mình. (Trong một giây phút ngắn ngủi, Jaemin đã cho rằng anh nói dối.) Một tiếng đồng hồ sau đó, Mark đã thành công trong việc ném một quả cầu tuyết to bự trúng lưng Jaemin, rồi hai người dắt nhau vào quán cà phê quen thuộc. Chóp mũi Jaemin đỏ ửng lên vì lạnh, cậu thản nhiên ngồi rung đùi đợi Mark mang ra hai cốc sô-cô-la nóng hổi.

Jaemin cằn nhằn rằng Mark không bao giờ để cậu uống cà phê, rồi dùng sự nũng nịu, hờn dỗi hiếm có của mình để chặn họng anh khi anh ra sức giảng giải cho cậu về việc uống nhiều cà phê có hại ra sao. Như thường lệ, ngày 24 cuối cùng trong năm của hai người kết thúc tại chốn đó, với Jaemin cười ngặt nghẽo vì những trò đùa nhạt thếch của Mark, bởi mọi điều anh làm đều khiến sự vui vẻ trong tâm trí cậu bung nở như khóm hoa hồng mùa xuân. Khi hai người trở về nhà cũng là lúc quán đóng cửa, ánh đèn nhấp nháy trên cây thông trước cửa tiệm như vẫy tay tạm biệt đôi tình nhân hạnh phúc.

Jaemin ước thời gian có thể cô đọng lại trong cốc sô-cô-la nóng của hai người, để cậu có thể trải qua buổi hẹn hò lãng mạn ấy thêm một vạn lần nữa.

Mùa Giáng sinh thứ hai, ba và bốn của hai người trôi qua khá đơn điệu. Sau khi cả hai ốm liệt giường từ buổi đi chơi tẹt ga kia, Jaemin đã thuyết phục Mark rằng một ngày bình thường - cuộn mình trong chăn xem phim cả sáng và hẹn hò ở quán cà phê vào đêm muộn - đã hoàn hảo lắm rồi. Mark vẫn ra sức cãi lại cho tới khi Jaemin nhắc anh nhớ về việc cậu đã mất giọng trong suốt 4 ngày dài, để lại mình một Mark pha trò mà không có ai hưởng ứng, ngoại trừ chính bản thân anh. Jaemin vẫn nhớ lúc ấy, cậu đã gắng gượng cười cho tới khi ho sặc sụa, cổ họng sưng vù lên vì đau. Mark, đối với Jaemin, là ánh nến thắp sáng cuộc đời cậu mọi lúc, mọi nơi, và trong mọi hỏi cảnh.

Không khí thoải mái, nhàn nhã trong suốt 4 mùa Giáng sinh của hai người thuyết phục Jaemin rằng mọi chuyện đang diễn ra một cách thuận lợi, rằng mối quan hệ của họ đã tiến tới một cột mốc an toàn, vững trãi, và rằng tình cảm của cả hai đang rất... tốt (hoặc thành thật mà nói, thì còn hơn cả tốt.) Mark khiến hai người xem đi xem lại bộ phim Elf, như thể đó là một nghi thức bắt buộc của mùa lễ. Và như bao lần trước đó, Jaemin luôn cười chậm mất một nhịp, nhưng cậu chẳng hề bận tâm. Cách Mark luôn quay sang nhìn Jaemin mỗi khi anh cười, đôi mắt to tròn, lấp lánh áp đảo hàng trăm ánh đèn trang trí cuốn quanh cây thông ở quảng trường... Trong giây phút ấy, với Jaemin, chẳng còn gì quan trọng hơn Mark và niềm hạnh phúc mà anh mang lại.

Một ngày của anh và cậu chỉ thực sự bắt đầu khi Mặt trời lười biếng lui về trốn sau những dãy núi, nhường lại bầu trời cho Mặt trăng cai trị. Jaemin sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được quay lại giây phút ấy: ngồi trong quán cà phê, tán gẫu về mọi điều có thể, cười bò ra bàn trước những câu chuyện nhạt nhẽo của Mark. (Nhiều năm sau, cậu vẫn sẵn lòng trả cái giá đắt nhất để được lắng nghe chất giọng trầm ấm của anh thêm một lần nữa.) Những ánh đèn rực rỡ vẫy chào họ khi hai người rời khỏi quán cà phê. Jaemin đã yêu ánh đèn ấy đến nhường nào; đến giờ sự say mê ấy vẫn vẹn nguyên chưa hề suy chuyển. Giá như thứ ánh sáng nhiệm màu ấy giờ đây vẫn có thể thắp sáng trái tim cậu như nó đã từng suốt gần 5 mùa Giáng sinh.

Jaemin không chắc liệu cậu còn nhớ kĩ từng chi tiết của mùa Giáng sinh gần-thứ-5 hay không. Ngày đó bắt đầu một cách bình thường và Jaemin cảm thấy—Jaemin chắc chắn rằng mọi chuyện đều bình thường. Và đó là tất cả những gì cậu muốn: một dịp lễ bình thường. Nhưng, ôi, Jaemin tội nghiệp, Jaemin ngốc nghếch. Đáng lẽ ra cậu nên ý thức được rằng mối tình kéo dài nửa thập kỷ của hai người đang rón rén bước tới hồi kết. Vô vàn cảm xúc hỗn loạn xô nhau ập tới khi Jaemin nhớ lại mảnh ký ức đau thương ấy. Cậu tự hỏi khi ấy mình có thể làm gì khác, hay cậu đã làm sai điều gì – cậu có từng làm gì sai trái không? Bởi mọi thứ đều... bình thường. Có lẽ chính sự ổn định ấy đã phủ lên tâm trí một tấm lụa mềm, khiến những người đang yêu không còn chú ý tới bất kỳ điều gì ngoài người tình của họ nữa.

Những điều Jaemin không mảy may để ý bao gồm cách Mark bồn chồn không yên trên chiếc ghế anh vốn có thể ngồi hàng giờ, và cả cách Mark né tránh ánh mắt Jaemin mỗi khi cậu bật cười. Rất lâu trước đây, anh đã từng thường xuyên nói rằng nụ cười của cậu khiến anh thấy thật hạnh phúc. Rất lâu trước đây, Jaemin đã từng đáp, rằng đương nhiên, đó chính là điều mà tiếng cười có thể mang lại cho con người; rồi Mark sẽ lắc đầu và nói, "Không, điều này không giống như vậy."

Đáng lẽ ra, Jaemin nên chú ý tới cách Mark uống cho xong tách cà phê rồi nắm lấy tay cậu bằng bàn tay không còn chút hơi ấm của mình; cách anh lấy hết dũng khí nhìn vào mắt cậu lần đầu tiên trong cả tối đó; và cách anh nói "Chuyện của chúng mình... sẽ phải kết thúc tại đây thôi." Hoặc đại loại vậy. Mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm đó đều chóng vánh, mơ hồ, ảo diệu. Những tiểu tiết – Jaemin nhớ như in những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng kỳ lạ thay, cậu không thể nhớ chính xác những gì Mark đã nói. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, cậu sẽ sớm vượt qua được nỗi đau này khi cậu không nhớ - khi cậu không hề muốn nhớ lại.

Giờ đây, khi niềm đau không còn sống động như những ngày đầu, Jaemin tự hỏi, tại sao anh không thể đợi thêm chút nữa. Tại sao họ lại chia tay vào Giáng sinh, trong khi một năm dễ có đến gần chục ngày lễ khác. Cuộc đời cậu đâu phải (cậu không muốn nó trở thành) một bộ phim tầm phào chiếu trên Hallmark. Jaemin thà để Mark chọn ngày sinh nhật cậu thay vì Giáng sinh, bởi cậu yêu—đã từng yêu ngày lễ này biết bao. Một phần nhỏ xíu trong thâm tâm cậu mong rằng một ngày nào đó, cậu sẽ học được cách yêu Giáng sinh một lần nữa. Nhưng mới có một năm trôi qua mà thôi, tiếp tục ghét bỏ Giáng sinh cũng không hề gì, và tiếp tục hi vọng rằng hai người sẽ về bên nhau là một điều quá đỗi bình thường. Một giọng nói thì thầm vào tai Jaemin rằng cậu nên buông bỏ, và tập làm quen với cuộc sống mới. Nhưng mà, không sao hết, Jaemin trấn an bản thân. Chẳng có gì là khác thường khi Jaemin bám víu vào niềm tin mong manh, niềm tin rằng cậu sẽ gặp lại anh vào một thời khắc nào đó trong tương lai vô định đang chờ phía trước.

Jaemin mong rằng dù Mark có đang ở đâu, anh cũng sẽ được đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Và cậu cũng mong rằng, anh sẽ sớm tìm về bên cậu. Đã 8760 giờ trôi qua rồi. Jaemin tin rằng cậu có thể đợi anh thêm chút nữa.

- FIN -

Đăng chiếc fic xinh xắn làm quà Giáng sinh cho mọi người nhưng chủ yếu là tôi muốn nhân dịp này gửi lời chúc của mình tới unabricot lointainsouvenir và đương nhiên là không thể thiếu chyuuki.
Chúc các bạn tôi luôn mạnh khoẻ để có sức học bài (và học chăm), luôn vui vẻ để tâm trí được thoải mái hơn, và luôn may mắn để nhỡ có không làm được thì khoanh bừa vẫn đúng =))) Hiện tại tôi thấy 3 điều đó là quan trọng nhất thôi, những thứ còn lại tính sau nha;;
Còn nửa học kỳ nữa thôi là chúng mình bước vào đời rồi, chúc các bạn thành công.

To you guys, and to all of my beloved readers: All the best will come if you feel warm at heart and calm at mind.

bhn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net