soft

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


———

« how do you turn
a forest fire like me
so soft, i turn into
running water »
- rupi kaur.

———

Mark vẫn nhớ như in khi chuyện đó xảy ra. Anh biết anh nảy sinh tình cảm ngoài mong muốn với Jaemin, và các thành viên thì luôn cố né tránh vấn đề ấy. Anh biết mọi sự quan tâm của mình đều đổ dồn lên Jaemin, không chỉ bởi vì chấn thương của cậu, hoàn toàn không. Ở Jaemin tỏa ra khí chất rất đặc biệt, cậu giống như một cục nam châm và Mark là một vật nhỏ bé mang từ tính bị mọi việc cậu làm thu hút.

Tình cảm ấy nảy nở chậm rãi, bắt đầu từ việc anh nhận ra Jaemin nhìn thật bảnh mỗi khi hai người dạo chơi vào đêm muộn, đến việc anh hoàn toàn bị choáng ngợp trước vẻ ngoài của Jaemin ngay cả khi cậu trông thật mệt mỏi, lưng ướt đẫm mồ hôi, nằm dài trên sàn phòng tập sáng bóng; tới việc nhận ra tiếng cười khúc khích của cậu tựa bản nhạc rót vào tai anh, và rồi cả việc anh thấy mọi điều Jaemin làm đều đáng yêu bỏ mẹ. Điều đó thật ngớ ngẩn, và Mark đã không ít lần tự dằn vặt bản thân mình vì đã nhìn Jaemin bằng một con mắt khác với mọi người. Mark vẫn nhớ mình đã bối rối ra sao khi nhận ra rằng mình thật sự thích Jaemin.

Mark vẫn nhớ như in giây phút Jaemin xông vào phòng của anh và Donghyuck. Anh bảo Jaemin nhắc lại những lời cậu vừa thốt ra, khiến cậu nũng nịu dậm chân lên sàn, rền rĩ rằng anh chỉ đang trêu cậu mà thôi. Mark nghĩ cậu thật đáng yêu, nên anh nhẹ nhàng bảo cậu nhắc lại điều đó thêm lần nữa. Em thích anh, Mark. Đoán xem điều gì đã xuất hiện trong đầu Mark lúc đó? Hàng loạt những câu chửi thề, gào thét, và gì nữa cơ? Em thích anh. Và em biết rằng anh cũng thích em. Mình hẹn hò thôi. Jaemin nói ra điều đó thật dễ dàng, trong khi ánh mắt cậu tràn ngập sự quyết tâm, như thể cậu biết rõ mình đang làm gì. Nhưng Mark thì không, toàn bộ việc này thật kì lạ với anh, bởi anh đã dằn vặt bản thân mình bấy lâu nay vì mớ tình cảm anh dành cho cậu. Để rồi giờ đây, Jaemin đang đứng trước mặt anh, đề nghị anh hẹn hò với cậu.

Mark nhớ ngày đầu tiên sau màn thổ lộ tình cảm đó, anh tỉnh dậy với cảm giác hàng nghìn con bướm đang bay nhộn nhạo trong bụng. Trước khi Mark kịp đổ lỗi cho đống thức ăn chưa kịp tiêu hoá vào hôm qua thì Jaemin tiến tới, thì thầm chào buổi sáng vào tai anh, tay cậu chọc nhẹ vào mạn sườn anh khiến người kia khẽ rít lên. Mark nhớ việc Jaemin bí mật đặt một nụ hôn mềm mại lên cổ anh bởi đây là một giao kèo vô hình giữa hai người, họ phải giấu kín mối quan hệ này trước khi công khai với các thành viên khác.

Mark nhớ những lần chỉ có hai người họ ở phòng tập. Bố mẹ Jaemin làm việc suốt dịp Tết, khiến cậu cằn nhằn rằng về nhà mà không có ai rất chán, nhưng nằm dài trong phòng ký túc với Mark cả ngày thì thật uổng phí một kỳ nghỉ hiếm hoi. Nên cả hai người đã quyết định dọn dẹp phòng tập sau mỗi ngày chỉ để dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Các thành viên không khỏi nghi ngờ hai người, vì trên đời này làm gì có ai tự nguyện lau dọn phòng ốc, nhưng không ai hé răng điều gì ngoại trừ Jeno và Donghyuck hiếu kì thi thoảng liếc nhìn họ, nên hai người vẫn ổn thôi. Sao em không đến gặp gia đình anh nhỉ? Mark nói và muộn màng nhận ra câu hỏi của mình mới kì lạ và thẳng thắn làm sao khi Jaemin đang ngả đầu trên ngực Mark ngẩng dậy nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Thật ư? Cậu hỏi, đôi mắt mở to, chan chứa niềm hi vọng, và khi Mark gật đầu, Jaemin dịu dàng hôn lên cần cổ anh. Mark nghĩ Jaemin thế này là tuyệt nhất, vui vẻ, hạnh phúc, và có anh bên cạnh.

Mark nhớ lần đầu tiên anh và Jaemin cãi nhau, và anh ghét mảnh ký ức đó đến tận xương tận tuỷ. Mark nhớ cách mình trở nên khó chịu mỗi khi có người hít thở gần mình bởi vì Jaemin, người quan trọng nhất cuộc đời anh, không chịu nói chuyện với anh, nên những người khác còn làm phiền anh làm gì nữa? Các thành viên, nhất là những anh lớn hẳn đã để ý đến điều đó, bởi anh Taeyong đã nghi hoặc nhìn hai người suốt, cho tới ngày thứ tư của cuộc cãi nhau, cả hai trông như thể vừa chết đi sống lại một trận, và Taeyong phải bảo hai người mau chóng giải quyết mọi chuyện.

Mark nhớ Jaemin đã khoanh chân ngồi trước mặt anh, khẽ nói lời xin lỗi với khuôn mặt tuyệt vọng và đầy lo âu, trông cậu thật nhỏ bé và vô hại - một khía cạnh mà Jaemin chưa từng cho ai thấy, và Mark thấy vô cùng biết ơn vì được chứng kiến cảnh tượng này. Mark nhớ anh đã ôm Jaemin về giường, trải vô số nụ hôn lên khuôn mặt cậu, nói rằng anh vô cùng xin lỗi cậu. Thật ra thì, Mark còn chẳng nhớ lí do mà hai người cãi nhau, anh chỉ thấy mừng vì đã làm lành với người yêu mình.

Lần đầu tiên Jaemin nói những lời ấy với Mark là sau buổi phát sóng Weibo của cả lũ, cậu bảo Donghyuck, người mà hai mí mắt sắp dính chặt vào nhau, qua phòng Jaemin ngủ để cậu và anh có thể dành thời gian bên nhau. Mark chôn mặt mình vào hõm cổ Jaemin, hít lấy hít để hương vani dịu nhẹ của cậu. Ngay trước khi anh thiếp đi, Jaemin lay anh, khẽ hỏi liệu anh còn thức không. Mark ậm ừ trả lời, nên Jaemin chỉnh lại tư thế để anh được thoải mái hơn. Em yêu anh, Jaemin nói. Mark giật mình tỉnh hẳn, ngạc nhiên ngước lên nhìn Jaemin, trên khuôn mặt mộc của cậu ánh lên sự lo lắng, bất an, khiến Mark thật muốn hôn cậu say đắm, mê man, đến khi cả hai cạn kiệt dưỡng khí. Và anh đã làm hệt như vậy, chỉ sau khi nói với cậu đương nhiên anh cũng yêu em nhiều.

Mark biết họ không thể giấu diếm mối quan hệ này mãi được. Làm vậy thì thật ích kỉ và sẽ khiến tình cảm của hai người trông như thể một bí mật bẩn thỉu nào đó trong khi sự thật hoàn toàn không phải như vậy, anh chỉ hận không thể khoe người yêu mình với cả thế giới này. Vả lại, Mark nghĩ rằng dù các thành viên không phát hiện ra thì Jaemin cũng sẽ lỡ lời nói với mọi người vào một lúc nào đó thôi, nên tốt nhất cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Và quả thật vậy, vào một ngày thứ hai không có lịch trình, Donghyuck xông vào phòng của nó và Mark, bắt gặp cảnh tượng Mark ngả lên vai Jaemin, còn cậu chôn mũi mình vào mái tóc anh, bàn tay hai người đan vào nhau thật chặt. Sau đó, không ai trong ký túc xá là không biết chuyện hai người hẹn hò khi Donghyuck nhanh trí chụp lại khoảnh khắc ấy, gửi vào group chat với nội dung ông nào nợ em 15,000 won thì trả cho đủ nhá.

Họ còn trẻ, Mark viện cớ như vậy khi dòng suy nghĩ của anh trôi từ những lời rap dở dang tới những điều cấm kỵ về Jaemin mà anh cố không nghĩ đến. Họ còn trẻ, nên dù sau này có đổ vỡ, họ vẫn có hai lựa chọn: hoặc hàn gắn lại mối quan hệ, hoặc coi như chưa có điều gì xảy ra giữa hai người, bởi ghét bỏ và hành xử thiếu chín chắn với nhau thì thật nguy hiểm cho sự nghiệp, không chỉ của Mark và Jaemin mà còn của cả nhóm. Họ còn trẻ, và một mối quan hệ đồng giới không bao giờ là điều sai trái, cho dù mọi người có nghĩ gì đi chăng nữa. Họ còn trẻ, và Mark cuối cùng cũng biết tình yêu sâu đậm có vị ra sao, không giống như cơn cảm nắng thoáng qua với cô bạn mà giờ anh còn chẳng nhớ nổi tên. Họ còn trẻ, và đôi khi tâm trí Mark vô thức xuất hiện những câu hỏi như họ sẽ bên nhau đến bao giờ, hay đây chỉ là một mối tình nông nổi vụng trộm của tuổi trẻ thôi? Họ còn trẻ, vô cùng non trẻ.

Họ còn trẻ, và Mark nghĩ chừng nào anh còn có Jaemin, có nụ cười rạng rỡ, những nụ hôn bất ngờ, có hơi ấm của cậu kề bên, có bàn tay cậu đan chặt lấy tay anh, thì họ sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ ổn, chừng nào họ còn có nhau.

- FIN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net