[ CHAP 21 ] BỨC TRANH GIA ĐÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ào... ào... ào...

Ào... ào... ào...

Cơn mưa chưa dứt, ngày một càng nặng hạt. Những giọt nước nặng nề vẫn cứ trút xuống từ trên ngàn cao. Những hạt mưa rơi xuống đất tạo thành màng trắng xóa. Cây cối  xung lớp nào gãy cành, lớp nào trốc gốc vì những trận mưa thường xuyên ở vùng núi này. Những bông hoa dại bị những hạt mưa nặng nề ức hiếp, chỉ vừa mới chớm nở thôi mà đã phải lìa cành xa lá, nằm bơ vơ trên nền cỏ lạnh...

Bên trong ngôi ngà, Neji vẫn chưa đi về. Neiko thì đã ngủ thiếp đi, đầu cô bé gối trên chân của cậu. Cô bé đang bị bệnh, có vẻ mệt mỏi. Lúc ngủ, cô con gái của Neji trông thật là đáng yêu. Neji không biết làm gì ngoài việc nở một nụ cười thật nhẹ, dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc nâu của con gái mình. Cẩn thận đỡ đầu cô bé sang chiếc gối bên cạnh rồi nhẹ nhàng đắp chiếc chăn cho cô bé. Đó là chiếc chăn duy nhất trong nhà. Chiếc chăn rất mỏng, nó không đủ khả năng để giúp cho Neiko tránh khỏi cái không khí lạnh đang bao trùm xung quanh. Neji đi khắp nơi bên trong cái gọi là " nhà ", cái gọi là " nơi ở ". Bố trí đơn giản, chỉ có vài vật dụng và vài cuộn ấn thư nhỏ. Đảo một vòng trong gian nhà, Neji thấy thật thương cho ba mẹ con họ. Cậu chợt phát hiện một cái thùng giấy nhỏ ở trong một góc nhà. Chiếc thùng được đóng nắp rất cẩn thận, xem ra trong đó có chứa thứ gì đó rất quan trọng. Vì muốn biết bên trong có gì, Neji đã mở ra. Đập vào mắt cậu... là những bức tranh vẽ thật đẹp. Không phải là tranh vẽ bồng lai tiên cảnh hay các tiên nữ trên trời, chỉ là những bức tranh về một gia đình bình thường, ấm áp, yêu thương, đầy nụ cười, ngập tràn tình cảm. Đó là những bức tranh được vẽ trên những mẫu giấy. Có lẽ Tenten đã tự mình họa lại chúng để những chuỗi ngày đẹp bên Nejika và Neiko có thể được lưu giữ mãi...

Bức tranh đầu tiên, Neji nhìn thấy Tenten đang bồng Nejika và Neiko. Có lẽ thời điểm trong tranh là lúc bọn chúng mới vài ngày tuổi. Một đứa thì nhìn Tenten bằng đôi mắt bạc, một đứa thì nhắm mắt ngủ. Trên đôi môi của Tenten hiện hữu nụ cười nhẹ, nụ cười mãn nguyện...

Bức tranh thứ hai, Neji nhìn thấy nụ cười của hai đứa trẻ dành cho mẹ của chúng, nụ cười của những đứa trẻ lên 5. Trên tay chúng là những bông hoa dại mà có thấy bất cứ nơi đâu. Đó có lẽ là món quà mà chúng dành cho Tenten. Hai đứa trẻ ấy được che chở bởi vòng tay yêu thương của mẹ, chúng mang nụ cười thật đẹp, thật hồn nhiên, thật đáng yêu,...

Bức tranh thứ ba, Neji nhìn thấy Nejika và Neiko đang chạy giỡn, nô đùa trên một bãi cỏ xanh rì, dưới bầu trời rợp mây trắng. Nụ cười của chúng thật tự nhiên, thật tươi, thật đáng yêu biết bao nhiêu.

Bức tranh thứ tư cũng là bức tranh đặc biệt nhất. Là bức tranh về một gia đình hoàn chỉnh lúc hai đứa con của cậu còn chưa được một tháng tuổi. Trong bức tranh này, ngoài ba mẹ con Tenten ra, còn xuất hiện thêm người thứ tư. Đó là một người đàn ông. Người đó không ai xa lạ mà chính là cậu _ Hyuga Neji. Tenten đã họa nên một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình hạnh phúc, có anh, có em, có các con. Chắt hẳn đây lại là một sản phẩm từ trí tưởng tượng của cô. Neji trong tranh được vẽ nên là một người với khuôn mặt hạnh phúc vô cùng với người vợ và hai đứa con bên cạnh...

Tách... Tách...

Giọt nước mắt của cậu rơi xuống. Giọt nước mắt của sự hối tiếc. Cái mà trên tay cậu đang cầm chỉ là sự tưởng tượng của Tenten, chỉ là giấc mơ của riêng cô ấy mà thôi. Nếu như 8 năm về trước, cậu không quá ghẻ lạnh, không quá xa lánh Tenten, liệu bây giờ, cậu và cô có thể giống như trong bức tranh vẽ này hay không...

_  Mẹ... Mẹ ơi...

Tiếng của Neiko thốt lên từ trong giấc mơ. Cô bé lăn người qua, hất tung cả chiếc chăn. Neji vội xếp bức tranh mà cậu đang cầm trên tay lại, bỏ vào trong túi rồi trả những bức tranh còn lại về vị trí cũ. Neji tiến đến chỗ cô con gái đang ngủ, nhẹ nhàng đắp chiếc chăn lại cho cô bé. Neiko chỉ khẽ cử động rồi lại rơi vào giấc ngủ. Cô bé vẫn giữ nguyên nét đáng yêu vốn có của mình. Neji đặt bàn tay của mình lên trán Neiko rồi lại vuốt mái tóc nâu của cô bé. Cậu chỉ biết khẽ cười, nụ cười vương vất nỗi buồn. Neji đã bỏ lỡ cơ hội được nghe tiếng khóc đầu đời, hụt hẫng dịp được bế, được ôm những đứa con có mình khi chúng còn nhỏ. Cậu đã không thể ở bên cạnh, không thể ở bên cạnh Tenten cùng cô chăm sóc cho hai đứa trẻ này, không thể chứng kiến khoảnh khắc chúng biết đi, không thể nghe chúng gọi... là " cha " và... không thể cùng bọn chúng tập luyện như những người cha con khác. Đó chính là những điều mà thiên tài Hyuga Neji hối tiếc nhất trong đời. Thời gian đã không thể quay trở lại...

Ào... ào... ào...

Bên ngoài, trời vẫn chư dứt mưa...

Kẹt... Kẹt...

_  Neiko ! Mẹ về rồi đây. Xin lỗi con gái, mẹ...

Cánh cửa ra vào mở ra. Tenten và Nejika đã về. Tenten không khỏi bất ngờ khi Neji đang ở trong nhà cô. Tenten rất bất ngờ, cô lắp bắp trong miệng thật thật nhỏ :

_  Ne... Neji...

Nejika nhìn thấy Neji cứ ngỡ là người lạ. Cậu bé rút từ trong người ra một thanh Kunai, đứng thủ thế trước mẹ của mình, hướng khuôn mặt và ánh mắt Byakugan ngập tràn sát khí về phía Neji :

_  Ông là ai ? Tại sao ông lại ở trong nhà của tôi ?

TO BE CONTINUED

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net