Chap 1. Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sốg này thiệt đưa đẩy, ko có gì là ko thể. Cô nhớ lúc nhỏ mình lun ao ước trở thành một nữ cảnh sát để trừ giang diệt bạo. Nhưng số phận ko cho phép mẹ cô bắt cô vào học trường điêṇ ảnh để được tiếp cân đại gia và môi tiền về cho mẹ. Cô cũng thật ko hiểu nỗi mình có phải là con của mẹ ko mà mẹ lun áp đặc , thích tiền và đặc biệt cấm tiệt đối ko cho vào ngành cảnh sát.

Thật ra lúc đầu còn nhỏ ước mơ đó là do cô nghĩ về ba mình. Và sau này cô cũng hiểu lí do mà mẹ cô cấm cô ko cho học ngành cảnh sát.

Tất cả là từ câu chuyện của 15 năm trước lúc đó cô 7 tuổi . Trong một lần đó ba đi làm nhiệm vụ (khi đó ba cô là cảnh sát) trong lúc đang thi hành nhiệm vụ, ba cô đã mềm lòng và cứu một ng vì người đó đã cầu xin và nói mình còn đứa con nhỏ cần phải chăm sóc đồng cảm tâm trạg của 1 ng ba ông đã đồng ý. Trong lúc cứu người ba cô đã chủ quang ko để ý phía sau lưg và bị một ng đánh lén dùng cục đá bự đạp vào đầu. Khi đưa đi bệnh viện ba cô đã trở thành ng thực vật.

Kể từ đó mẹ cô thay đổi hoàn toàn . Nhưg đó là nhưng chuyện đã qua rồi . Cô hiện giờ là một diễn viên lun đóng các giai phụ vì cô thật ra ko có tham vọng lớn như ng khác. Ko vì đồng tiền mà bò lên giườg vs đàn ông. Lun coi trong tình nghĩa và đó là những lí do khiến cô dù cố gắn diễn hay đến cỡ nào vẫn là một diễn viên vô danh.

" mẹ à con đi làm đây" cô ngồi trên chiếc xe tay ga của mình chuẩn bị cho ngày làm việc mới tại phim trường. " Ờ đi làm đi để trể giờ à con ".

Tiếng của mẹ vọng từ trong nhà ra như dùng thiên lí truyền âm trong võ công trung hoa để nói vậy. Cảm giác giống sát bên tai và giọng cực kì lớn.

Trên chiếc xe cô chạy thẳng tới phim trường . Đến nơi cô hớn hở chào các đồng nghiệp, đag chuyên tâm thì cô va vào nam thần lúc nào ko bít. Thật ra cô rất mù tụt về tin tức và chẳng để ý đến nó nên ko bít mình đang va vào tượg phật vàng.
" Xin lỗi , tôi ko cố ý" cô nói vs tượg phật vàg (anh).

Anh ko đáp trả còn trợ lí của anh cực kì hiểu anh ko gần nữ sắc nên liền nhắm thẳng vào gương mặt của cô mà mắng:
" cô bị mù à mà dám cản đường ở đây hả . Cô tên gì tui sẽ báo cho bộ phận quản lí tiễn cô ra khỏi công ty này liền. Ok."
Cô cũg ko vừa mà đáp lại " nek anh kia tui đã xin lỗi rồi cần j làm lớn chuyện vậy, vs lại ng tui chạm vào đâu phải là anh cần j quát thẳng mặt vậy hả. Người bị hại còn ko lên tiếng anh lấy quyền j mà chen vào còn đồi đuổi việc tui. "

Cô làm 1 hơi liên thanh khiến mọi ng có mặt tại đó điều ngỡ mgàn . Có người nghĩ cô chán sốg thật rùi trợ lí chủ tịch mà cũng dám cãi . Còn có ng nghĩ chắc cô bị chạm dây thần kinh nào đó . Còn trợ lí thì jận tím mặt . Nhưng ai kia thì lại hứng thú vs trò chơi mới này.

" cô tên j?" Anh hỏi cô.
" đừng nói anh cũng định tính sô vs tui lun hả!, thôi tùy các ng mún đuổi cứ việc đuổi coi như là công ty phí phạm nhân tài đi. Nghe cho rõ tui tên ĐỖ AN ÂN." Cô nghĩ chắc anh ta cũng chỉ hỏi để giả hù dọa cô thôi nên cô cũng mặt kệ .

1phút sau cô bắt đầu hối hận vì sự lầm lỡ của mình khi có đồng nghiệp lại nói cho cô biết mình đang cải tay đôi vs CHỦ TỊCH vá TRỢ LÍ CT. Ôi chắc kì này phải về quê thiệt wá.
Cuộc đời thiêṭ bất công vs ng đẹp như cô vậy trời.HUHUhu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net