Giữa 0.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là gì đây Park Jeongwoo? Giấy báo nhập học trường quân đội?" Lồng ngực Haruto phập phồng ngắt quãng, giọng nói lắp bắp run rẩy khó kiềm chế, khiến bên trong Jeongwoo cũng như bị ép chặt.

"Ruto, nghe tao đã."

"Tao vẫn đang nghe đây, nói đi."

"Tao thật sự đã tìm được thứ mình thích rồi, không phải tao bốc đồng nông nổi, tao nghĩ kĩ lắm mới làm vậy, tao...."

"Kĩ rồi sao? Vậy còn chúng ta, chúng ta thì sao?"

"Ruto, tao đi rồi về, mau lắm, mày chờ tao về được không."

"Mày biết tao đang nói đến điều gì ở hai từ chúng ta mà."

"Ruto, ủng hộ anh được không."

"Để làm gì, có cần thiết không?"

"Ruto,..."

"Mày về đi, tao không muốn nói nữa, để sau đi."

Jeongwoo chần chừ muốn vói tay tới phía trước, kéo Ruto về phía mình, như những lần hai đứa từng cãi vã, Jeongwoo sẽ ôm siết lấy cậu rồi kết thúc mọi hờn dỗi bằng những cái hôn lên khắp khuôn mặt hay vờ như lạnh lẽo. Nhưng lần này hai đứa không phải cãi nhau vì tranh luận đúng sai cách giải một bài toán khó, không phải vì Jeongwoo lại quên khoá vòi nước kĩ lưỡng sau khi sử dụng. Hay vì Haruto cứ thích ăn ngô luộc thay cơm.

Hai năm trước Jeongwoo nói nhất định phải học cùng nhau ở một thành phố để không còn phải vướng bận bởi khoảng cách địa lí. Haruto nghe Jeongwoo, chọn học ngôi trường Jeongwoo ưng ý nhất. Haruto khi đó chẳng nghĩ gì về mơ ước mộng tưởng xa xôi, ở thì tương lai của Haruto chỉ cần có sự tồn tại của Park Jeongwoo, là "tụi mình" là "chúng ta."

Học đến gần hết năm hai Jeongwoo mới nói muốn đi đâu đó xa xa vì ước mơ hoài bão. Jeongwoo có ước mơ để theo đuổi, vô tình cũng mang theo ước mơ của Haruto đi mất.

Haruto ngồi thẳng lưng ở bàn học, sau khi tiếng chốt cửa vang lên bên tai. Tấm lưng gầy mới gục ngã bật khóc, hai bàn tay Ruto siết chặt hai tấm giấy đến nhàu nát.

Một là giấy báo nhập học của Jeongwoo, một là giấy báo tử của bà cậu.

Chỉ trong có một ngày trời, hai người cận kề nhất đồng loạt rời đi. Thế thì, Haruto ở lại để làm gì nữa?

.

Nếu Jeongwoo biết "để sau đi" của Haruro nghĩa là sẽ không có sau đó. Sống chết gì Jeongwoo cũng không rời khỏi căn gác nhỏ ở nhà bên cạnh. Vì đến tận rất lâu sau này, Jeongwoo không còn được phép bước vào ngôi nhà luôn thoang thoảng mùi ngô luộc, để gặp cậu trai hay giấu đi sự ngượng ngùng bằng cách nhếch môi cười khinh khỉnh, thêm bất kì lần nào nữa.

Chuyện bà Haruto mất, tận mấy ngày sau Jeongwoo mới được hay tin, cũng cùng lúc Jeongwoo biết Haruto đã rời khỏi căn nhà bên cạnh, đúng hơn là rời xa khỏi thành phố từng có hai đứa.

Sau buổi tối không êm đẹp vì trận cãi vã, Haruto chỉ nhắn một tin muốn được yên tĩnh vài ngày, muốn có một khoảng để lặng. Vậy nhưng một khoảng kia của Haruto lại dài đăng đẳng, lại lặng đến sâu không tìm nổi đáy.

Bình yên trước cơn bão là thứ bình yên âm ỉ nỗi đau. Khi người ta tưởng chừng mọi thứ vẫn tốt đẹp, ai đó vẫn quanh đây. Chỉ sau một giấc ngủ hay thậm chí là một cái chớp mắt. Tất cả vụt khỏi tầm tay nhanh đến mức chẳng ai kịp cất lời. Cơn bão bất chợt đến, cuốn đi chẳng tiếc rẻ để bỏ sót chút gì cho người ở lại.

Ngày Jeongwoo sắp xếp xong xuôi hành lí để bắt đầu sống xa nhà. Căn nhà bên cạnh cũng bị dỡ đến phần mái ngói. Jeongwoo đứng tần ngần trước sân nhà mình nhìn sang bên cạnh, nhìn người ra kẻ vào khuân tới vác lui. Haruto có vẻ rất quyết tâm trong việc xoá sổ toàn bộ kí ức của cả hai bên trong Jeongwoo. Hầu như tất cả đều bị Haruto bằng cách thần kì nào đó mang đi hết sạch, Jeongwoo cố moi móc từ đống rác bị bỏ đi, cả buổi chiều mới tìm được mỗi một xâu chìa khoá nằm khuất sâu dưới cùng bị mấy thứ bao nhựa che lấp. Jeongwoo không rõ thứ đồ vật này sẽ mở ra được gì, chỉ biết khi nhìn vào nó, tâm hồn cậu hình như vừa bị khoá chặt lại giữa buổi chiều hè hanh nắng. Nhưng đến tận mãi về sau, thứ đồ vật này vẫn luôn được treo trước ngực, Jeongwoo chưa bao giờ muốn tháo bỏ.

Haruto đi và chỉ thật sự muốn để lại một bức thư thơm mùi ngô mới hái. Trong thư nói cậu sẽ về ở cùng gia đình bên nội, bọn họ muốn Haruto sang Châu Âu tiếp tục chương trình đại học. Dặn Jeongwoo ăn nhiều cơm một chút vì cậu nghe nói ở trường quân đội vất vả lắm, nhưng lúc ăn cơm nhớ nhai thật kĩ rồi mới được nuốt, trời lạnh thì không được quên phải mặc thêm vài lớp áo, ngủ không được tung chăn, móng tay mọc dài thì cắt đi chứ đừng có cắn gặm nữa.

Cuối cùng chỉ nói Jeongwoo sống tốt vào, vì Jeongwoo được sống với mơ ước mà.

Haruto đi, không nói tạm biệt, cũng không nói hẹn gặp lại.

Ngày Jeongwoo lên đường đến trường quân đội, nhà bên cạnh cùng lúc có một gia đình khác chuyển tới. Gia đình trọn vẹn như nhà Jeongwoo vậy. Không có bà lão suốt ngày ôm rổ ngô luộc tới lui sớm hôm, không có cậu nhỏ mặt mày lúc nào cũng thờ ơ vô cảm.

Không có mùi ngô luộc thoáng qua ở đầu mũi, không có tình đầu dang dở của cả hai.

Chỉ có Park Jeongwoo của nhiều năm sau đó vẫn ngoái đầu khi nghe mùi ngô luộc thoang thoảng đâu đó ở góc phố.

Chỉ có Haruto của nhiều năm sau đó luôn lùi bước quay đầu khi nhìn thấy phía xa xôi lấp ló màu áo xanh quân đội đi tới.

.

Làm gì có cái chuyện trái đất thôi xoay tròn vì ai đó, cũng không hẳn cứ thiếu đi một người trong đời thì người ta sẽ chẳng thiết tha sự sống. Bận rộn quay cuồng của cuộc đời, đôi khi sẽ khiến người ta quên cả việc đau.

Nhưng quên không có nghĩa vết thương đã lành lặn, đã thôi không đau nữa.

Jeongwoo vẫn cười vẫn hay nói lời nhảm nhí xàm láp, ngoài mặt vẫn bình chân như vại.

Vậy nhưng bên trong thì đã vỡ tan nhàu nát đến không còn thành hình thành dạng. Cậu sống tới từng tuổi ngày rồi mới hiểu cái gì gọi là khổ sở vì phải che giấu cảm xúc trong mình. Jeongwoo muốn phát điên lắm chứ, muốn mặc kệ tất cả để đi tìm Haruto ở tận chân trời góc bể, nhưng thế giới rộng lớn bao la, Park Jeongwoo dù lớn hơn rồi mà đối với thế giới vẫn chỉ là hạt cát bỏ biển.

Jeongwoo cũng có thử hỏi han tất cả những người có thể biết về nơi Haruto ở. Nhưng cuối cùng chỉ là có thể biết, hoặc không. Tới cả ba mẹ Park mà cũng bị cắt đứt liên lạc. Không ai biết về gia đình bên kia của Ruto, bọn họ làm gì, bọn họ có phải người tốt không. Haruto giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, chỉ sót lại nỗi nhớ ăn mòn tâm trí Jeongwoo để nhắc nhở cậu rằng, cả đời sau này chỉ được nhớ một người, chỉ muốn yêu một người.

Vã lại, trước khi đi Haruto có dặn, Jeongwoo phải sống tốt, vì Jeongwoo còn ước mơ mà.

Liên kết giữa hai đứa đứt lìa chẳng sót lại mảnh vụn.

Nhiều ngày sau đó, Jeongwoo chưa một lần nghe thấy bất kì ai nói đến tên Haruto.

Bây giờ chỉ có Jeongwoo và Haruto, không còn có "tụi mình" nữa.



______
Định đăng liền hai chap hồi hôm qua mà vô thấy mọi người kiu fic ngọt ngào quá làm tui ngại ghê. Với lại hqa sinh nhật em Woo 😇

Xin loi nhiều vì từ giờ fic sẽ bớt buồn cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net