Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời còn chưa sáng, Bắc Thành đã trút xuống một trận mưa.

Tiếng mưa rơi rả rích, kèm theo những tia chớp chói chang và tiếng sấm rền, làm quấy nhiễu đến sự bình yên của người dân.

Lục Dĩ Ngưng đã thức suốt mấy tiếng đồng hồ, từ tia sét đầu tiên xuyên thủng bầu trời đêm, rồi đến khi tiếng mưa rơi chấm dứt hoàn toàn.

Cô ngủ không sâu, hơn nữa chất lượng giấc ngủ vô cùng kém, lăn qua lộn lại ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mưa cũng tạnh, bên ngoài người đi kẻ lại cùng tiếng nói chuyện nối tiếp nhau vang lên.

Lục Dĩ Ngưng trở mình liên tục.

Âm thanh bên ngoài kí túc xá không ngừng vang lên, cô đưa tay sờ điện thoại di động, sau đó bật màn hình lên.

Thứ 7 ngày 18 tháng 9, 6h47 sáng.

Mây đen vẫn chưa tản đi, bên ngoài một mảnh xám xịt.

Trên màn hình di động, mười mấy tin nhắn chưa đọc, đều được gửi từ một dãy số lạ.

"Dĩ Ngưng, sao em không nghe điện thoại của anh?"

"Anh đến kí túc xá tìm em, chúng ta trực tiếp nói rõ được không?"

"Dĩ Ngưng, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc gì chứ?"

"Không nghe/ không được/ nằm mơ đi."

Mười mấy tin nhắn, Lục Dĩ Ngưng chỉ đọc 3 tin mới nhất.

Lặng lẽ cự tuyệt hắn ở trong lòng, cô ngay cả việc gõ chữ trả lời hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền đem số này cho vào danh sách đen.

Tính khí cùng sự kiên nhẫn của cô không coi là kém, sẽ không tùy tiện dùng chuyện này để nói xấu người khác, trước kia có trung tâm phục hồi sau sinh X, tổ chức giảm cân Y thường xuyên gọi cho cô đều không thể khiến cô cho một vị trí vào danh sách đen, mà giờ đây, hai con số duy nhất nằm lặng lẽ trong danh sách đen đều của cùng một kẻ may mắn.

"Kẻ may mắn" có tên là Bùi Tuyệt, là người bạn trai mà Lục Dĩ Ngưng đã nói đến cách đây 3 tháng.

Nhưng ngay vào hôm qua, Bùi Tuyệt đã thành bạn trai cũ của cô.

Chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Lục Dĩ Ngưng trở mình nằm thẳng, hai mắt mở ra rồi nhắm lại, cũng không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu mới đúng.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, cho đến khi điện thoại di động rung lên, có cuộc gọi đến.

Tên hiển thị: Khương Nại

Kí túc xá là phòng 4 người, thứ 7 không có lớp, hai cô gái đã về nhà vào tối hôm qua, còn một cô gái khác cũng đã thu dọn xong sớm để đi hẹn hò cùng bạn trai, bây giờ kí túc xá còn mỗi mình cô, Lục Dĩ Ngưng cũng không cố gắng đè giọng, cầm điện thoại lên, ngồi ở trên giường: "Nại Nại"

"Dậy chưa?"

"Chưa."

"Chưa?" Giọng Khương Nại bên kia điện thoại đột nhiên cao vút: "Không phải hôm nay mày nói sẽ đến lớp của hắn sao?"

Ngủ chưa đủ, đầu óc của Lục Dĩ Ngưng có phần chậm chạp "Hắn?"

"Bạn trai mày."

Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới nghĩ ra.

Vốn dĩ hôm nay là kỉ niệm 3 tháng quen nhau của cô và Bùi Tuyệt, cô sẽ lén đến phòng tự học của Bùi Tuyệt dự thính, cho hắn một bất ngờ, Khương Nại là người đưa ra chủ ý này cho cô.

Nhưng hiện tại - đến lớp của hắn?

Nếu có thời gian này thì cô thà đứng trước mặt một con heo chụp một bộ ảnh 360 độ không góc chết còn hơn.

"Không đi", Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhàng nghiến răng: "Chia tay rồi."

Điện thoại bên kia nháy mắt im bặt, nhưng không đến mấy giây, giọng nói của Khương Nại lại cất lên, rõ ràng đè nén một chút hưng phấn: "Lúc nào?"

"Hôm qua."

Chính xác là 5h30 chiều hôm qua.

Sinh viên năm nhất vừa trải qua đợt huấn luyện quân sự được mấy ngày, còn chưa đi học chính thức, vừa vặn chiều thứ sáu không có lớp, Lục Dĩ Ngưng ngủ cả trưa, lần đầu tiên muốn đi trường y thăm bạn trai mình.

Nói là lần đầu tiên vì trường y và học viện mỹ thuật cách nhau khá xa, Lục Dĩ Ngưng sẽ không đạp xe, có thể lên xe buýt công cộng hay không thì hoàn toàn xem duyên phận, cho nên nhập học được hơn nửa tháng, trừ lúc huấn luyện quân sự phải ra sân thể dục, cô còn chưa ra khỏi khu tây, chứ đừng nói đến trường y ở góc phía đông khu đông kia.

Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mặt trời mọc ở hướng tây, cô đi bộ trong khuôn viên trường hơn nửa tiếng, lạc đường một lần, đến khi đến khu giải phẫu của trường y đã là 5h chiều.

Tòa nhà giải phẫu cao 6 tầng, ở gần cửa tầng 1 có đặt một cái bàn cao, màu trắng tinh, giống như quầy thu ngân trong khách sạn hay trung tâm thương mại.

Lục Dĩ Ngưng vóc dáng không thấp, nhưng ngồi bên trong chờ hắn vẫn bị cái bàn che khuất mặt.

Đợi một lúc, tiếng mở cửa của thang máy vang lên, sau đó là tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân của nam và nữ, Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy người mặc đồ đen nổi bần bật giữa những chiếc áo blouse trắng chính là Bùi Tuyệt, và em gái tóc dài bên cạnh đang nắm lấy cánh tay hắn.

Lục Dĩ Ngưng và Bùi Tuyệt chỉ mới yêu đương không lâu nhưng thời gian quen biết cũng không tính là ngắn.

Bùi Tuyệt hơn cô hai khóa, từ lúc cô mới vào lớp 10, hắn đã trong tối ngoài sáng đối tốt với cô, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Con gái thực sự là một loài động vật cảm tính và dễ mềm lòng, nhất là Lục Dĩ Ngưng.

Dựa theo quan điểm thẩm mỹ mà nói, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, Bùi Tuyệt không phải mẫu người Lục Dĩ Ngưng thích, nhưng cô bị chính sự ấm áp mà hắn mang lại làm mềm lòng, hắn luôn ân cần, hỏi han Lục Dĩ Ngưng.

Thời gian lâu dần, đến cục đá cũng bị mài mòn ít nhiều.

Mọi chuyện thay đổi vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của Lục Dĩ Ngưng, Bùi Tuyệt biết cô không thích trời mưa, hắn ta tặng cô chiếc ô hình Pikachu trị giá mấy chục tệ, hắn đã nói rất nhiều điều như "hy vọng sau này sẽ che mưa chắn gió thay em" "vĩnh viễn đều là trời quang", món quà này bỗng nổi bật giữa vô vàn những món quà xa xỉ khác.

Lục Dĩ Ngưng cũng không hiểu vì sao nhưng lúc đó đầu óc trống rỗng nên đồng ý hắn.

Mà bây giờ, mối tình đầu đã tặng cô cây chiếc ô và hy vọng rằng cả đời của cô đều là trời quang, đang ôm ấp một cô gái khác trước cửa tòa giải phẫu.

Nói cách khác, cô đang bị cắm sừng.

Biểu cảm của Lục Dĩ Ngưng không thể tốt hơn mà biểu cảm của kẻ đội nón xanh cho cô cũng không tốt hơn là bao.

Hắn có lẽ nghĩ rằng, cô không thể vượt qua hơn nửa sân trường để tới trường y tìm hắn, Bùi Tuyệt sững sờ mất mấy giây mới phản ứng được, hắn ta đeo kính không gọng, nụ cười nhã nhặn dần dần biến mất, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, biểu tình cổ quái.

Không biết là học y quá khổ cực hay do di truyền, mà tóc của Bùi Tuyệt rõ ràng ít hơn so với con trai cùng trang lứa, rũ rượi dưới ánh hoàng hôn, gió thổi phát là tự do bay lượn như bồ công anh.

Lục Dĩ Ngưng khẽ nâng cằm lên, nhìn chằm chằm tóc của hắn một lúc, đột nhiên nở nụ cười, sau đó cô hờ hững thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, xoay người ra khỏi tòa giải phẫu.

Năm phút sau, tin nhắn của Bùi Tuyệt dồn dập gửi tới: "Dĩ Ngưng, em nghe anh giải thích, anh cùng cô ấy chỉ là bạn học bình thường."

Lục Dĩ Ngưng không trực tiếp trả lời hắn, thay vào đó từ album ảnh chọn một tấm ảnh ngày trước vì làm bài tập nên đã chụp lại mắt mình, sau đó nhắn một câu không liên quan: "Đẹp không?"

Bùi Tuyệt bị hỏi đột ngột không rõ nguyên do, sửng sốt mấy giây, đột nhiên phản ứng lại, đây có thể là cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện rối rắm này, hắn vội vàng gõ hai chữ: "Rất đẹp."

Quả thật rất đẹp.

Trong ảnh, đôi mắt của cô gái phân rõ trắng đen, đôi mắt cong cong, giống như mắt của một con nai, sạch sẽ lại trong suốt.

Lục Dĩ Ngưng: "nhìn giống như người mù phải không?"

Bùi Tuyệt: "..."

Hai người cứ như vậy chia tay.

Ít nhất thì Lục Dĩ Ngưng cảm thấy như vậy.

Mặc dù cô không thích Bùi Tuyệt cho lắm nhưng việc bị người khác cắm sừng dù gì cũng sẽ làm người ta tức giận và khó chịu.

Trên thực tế, không phải là không có dấu hiệu, chẳng hạn như một tuần trước, một bạn nam đã vài tháng không nói chuyện với Lục Dĩ Ngưng đột nhiên nhắn tin cho cô nói rằng thần tượng thời thơ ấu của cô - Cừu Vui Vẻ nhất định rất thích đỉnh đầu của cô.

Ví dụ như, ngày hôm trước, nữ lớp trưởng của lớp 11 đã đăng trong vòng bạn bè với nội dung "mùa xuân sắp tới", bao phủ bức ảnh đều là non xanh, nước biếc, Lục Dĩ Ngưng mới đầu còn cảm thấy cô nàng không được bình thường, nhưng sau này khi cô nói chuyện với Khương Nại, cô mới nhận ra rằng vòng bạn bè chỉ để chế độ một mình cô nhìn thấy, những người khác căn bản không thấy được.

Lại ví dụ như, Khương Nại, người từ trước đến nay không thích mối quan hệ của cô và Bùi Tuyệt, ngày hôm qua đột nhiên nảy ra một ý tưởng nhìn qua thì lãng mạn nhưng ẩn chứa bí mật, bảo cô đến lớp của Bùi Tuyệt nghe giảng.

Càng nghĩ càng buồn bực.

Lục Dĩ Ngưng tức giận hỏi lại: "Mày đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?"

"Không sớm."

"Là khi nào?"

" Chỉ mới nửa tháng trước thôi."

"..."

Nửa tháng trước - cô ấy và Bùi Tuyệt mới nói chuyện được bao lần chứ?

Mặc dù biết bọn họ đang cố gắng giữ thể diện cho cô nên nghĩ cách để tự cô phát hiện, Lục Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy nghẹn họng, cô hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu, cho đến khi biến thành tiếng thở dài: "Tốt lắm, bây giờ tất cả mọi người đều biết đầu tao xanh rờn một mảnh toàn cỏ là cỏ."

"Xin lỗi cưng", Khương Nại còn đổ thêm dầu vào lửa, "Nhưng tao vẫn muốn cười."

Ngón tay của Lục Dĩ Ngưng đã sắp lướt đến nút gác máy.

Khương Nại quen cô hơn 10 năm, hiểu rõ cô hơn cả bố mẹ ruột, vội vàng nói: "Đừng cúp máy, đừng cúp máy,..."

Cô ấy cố gắng cứu vớt lại chút tình hình: "Mày nhìn cái tên Bùi Tuyệt này, vừa nghe tên là biết vai phụ, hắn không xứng với mày chút nào."

Lại còn không phải sao, không giống với hắn, Khương Nại, Khương Nại gọi giống Chanel, nghe là thấy sự giàu có.

Bùi Tuyệt: 裴绝 đọc là péijué. Vai phụ: 配角 đọc là pèijiǎoKhương Nại: 姜奈 đọc là jiāngnài, Chanel: 香奈 đọc là xiāngnài

Lục Dĩ Ngưng hừ lạnh, cúp điện thoại, ném trở lại giường.

Thật ra cuối tuần này, Lục Dĩ Ngưng cũng đã có kế hoạch.

Chỉ là, người khác hoặc là về nhà hoặc là đi chơi cùng bạn trai, cô thì khác, cô đến nhà cô của cô.

Nói chuyện với Khương Nại xong, Lục Dĩ Ngưng không có thời gian ngủ tiếp, thu xếp một chút đồ đạc, cầm chìa khóa rồi rời khỏi kí túc xá.

Đến cổng kí túc xá, một chiếc ô tô nhỏ màu đen đã đậu sẵn ở đó.

Lục Dĩ Ngưng vén lại tóc, nhìn thấy bên cạnh ghế lái có người ngồi, cô thu tay lại, đưa tay mở cửa ghế sau rồi ngồi vào, cất giọng mệt mỏi: "Anh."

Trên ghế lái Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô một cái trước khi đạp chân ga: "Tối qua ngủ không ngon?"

Lục Dĩ Ngưng ngáp một cái.

Lục Cảnh Hành nhìn mái tóc ngắn uốn xoăn của cô, không nói gì nữa.

Ngược lại, chàng trai ngồi ghế phụ quay đầu lại, cười toe toét với cô: "Này, em gái nhỏ, đã lâu không gặp."

Cô đã gặp người này vài lần, tên là Tạ Khôn, là bạn cùng lớp của Lục Cảnh Hành.

Lục Dĩ Ngưng ngáp lần thứ hai, giọng nói càng mệt mỏi, "Chào học trưởng."

Tạ Khôn thở dài: "Vẫn là em gái nhỏ tốt."

Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe, lại còn biết gọi anh là "học trưởng".

Không giống như một số người, suốt ngày gọi hắn là "Quảng Khôn", Tạ Khôn đau lòng, lại chẳng thể làm gì được.

Mười năm trước, Tạ Khôn cảm thấy tên của mình như một nét vẽ ma thuật, khi đó hắn cảm thấy cha mẹ mình đều là nhân tài, đặt cho hắn một cái tên như vậy.

Người khác gọi hắn là "Khôn ca, Khôn ca", nghe đã thấy khí phách, hoang dã.

Sau đó《tình yêu nông thôn》phát sóng, cơn ác mộng của Tạ Khôn bắt đầu.

Càng nói càng thấy đau lòng.

Tạ Khôn lắc đầu, muốn cùng Lục Dĩ Ngưng trò chuyện tiếp thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Lục Dĩ Ngưng không quá chú ý, cô ngồi ở hàng ghế sau đang cúi đầu nghịch máy ảnh.

Cô lấy ngón trỏ ấn xuống, từng tấm ảnh chụp lần lượt lướt qua.

Sau khi xem được vài tấm, cô cảm thấy mình đúng là bị ma ám, nếu không tại sao nhìn thấy cái gì cũng liên tưởng đến bạn trai cũ.

Trên mặt của chú sóc con mơ hồ có bóng dáng của Bùi Tuyệt.

Quầng thâm quanh mắt của con gấu trúc trông cũng giống cặp kính Bùi Tuyệt lúc nào cũng đeo.

Ngay cả khi cô tiện tay chụp một đám cỏ dại khô héo, cũng nhìn giống mái tóc rối loạn trên đầu Bùi Tuyệt.

Lục Dĩ Ngưng khẽ thở ra, đóng nắp máy ảnh và đặt nó sang một bên.

Tạ Khôn vừa kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt nhăn nhó mất mấy giây, sau đó chợt nghĩ đến cái gì, xoay người dựa vào lưng ghế lái, tốt bụng nhắc nhở cô: "Em gái nhỏ, lát nữa có một anh trai khó tính đến, em nhớ phải cẩn thận một chút."

Lục Dĩ Ngưng chớp mắt, hết sức phối hợp gật đầu một cái.

Nhưng cô không thể đợi được người anh trai khó tính kia đến, nhiệt độ trong xe vừa vặn, cộng thêm màn độc thoại của Tạ Khôn như có tác dụng thôi miên, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Lục Dĩ Ngưng không chống đỡ nổi, dựa vào ghế liền ngủ mất.

Cô ngủ không tính là sâu.

Nửa đường, Lục Dĩ Ngưng mơ hồ cảm giác được có người mở cửa xe, âm thanh không lớn, không đến mức đánh thức cô.

Cứ như vậy mơ màng hơn mười phút, cho đến khi cô mất đi ý thức, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cơ thể cô nghiêng nghiêng, đầu ngả trực tiếp lên vai người bên cạnh.

Bả vai của đối phương rất cứng, xương cốt nổi rõ, bả vai này chắc phải là của một chàng trai gầy gò.

Lục Dĩ Ngưng trong nháy mắt tỉnh táo, cô không mở mắt nhưng tim lại đập rất nhanh.

Lần thức giấc này, mũi dường như được hoạt động, mùi hương của người xa lạ tràn vào khoang mũi, mát lạnh sạch sẽ, lại tùy ý lười biếng.

Giống như có viên đá rơi xuống với tốc độ cực nhanh, nặng nề đập mạnh vào tim cô.

Cảm giác rất kì diệu.

Nhịp tim của Lục Dĩ Ngưng không thể bình tĩnh trở lại, cô nhắm mắt lại, do dự vài giây giữa việc tiếp tục giả vờ ngủ hay ngay lập tức mở mắt ra xin lỗi người kia, trước khi cô đưa ra được quyết định, cô cảm giác có một bàn tay đặt nhẹ lên trán bên trái của mình.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lục Dĩ Ngưng nín thở, khi tim cô sắp nhảy ra khỏi cổ họng, bàn tay kia khẽ đẩy, thay cô ra quyết định.

Giây tiếp theo, trán cô không chút đề phòng đã tiếp xúc thân mật với cửa kính xe.

"Bộp" một tiếng rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net