Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


18 tuổi, Lục Dĩ Ngưng vào đại học, tóc ngắn xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ. Khi đó, con gái nhà họ Lục có thể tự do chọn khoa theo ý mình, hết lần này đến lần khác theo Đường Mộ Bạch học chương trình y khoa khô khan.

25 tuổi, Lục Dĩ Ngưng tốt nghiệp trường top đầu, trong giới nhiếp ảnh nước ngoài hô mưa gọi gió, vòng bạn bè mười năm như một, nhưng chỉ tránh nhắc tới Đường Mộ Bạch.

Vài năm qua, tin đồn về Đường Mộ Bạch cũng lan truyền trong nước - mê sắc, phóng túng, anh nổi tiếng trong lĩnh vực y học khi mới 26 tuổi.

Năm nay gặp lại, Lục Dĩ Ngưng thay Tâm Duyệt đến bệnh viện phụ khoa hỏi dò tình hình: "Bác sĩ, tôi gần đây kinh nguyệt không đều, thích đồ chua, thích ngủ, lại còn buồn nôn.... có phải tôi có rồi không?"

Bác sĩ từ trong chồng bệnh án ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, ánh mắt u ám, thần sắc nguy hiểm: "Có cái gì?"

Gặp lại lần đầu tiên, Lục Dĩ Ngưng bất hạnh ngã từ trên ghế xuống.

Câu hỏi 1: Tình cảnh mất hồn mất vía mà bạn đã trải qua là gì?

Ẩn danh trả lời: Gặp lại bạn trai cũ, so với điều này thì càng hoảng sợ hơn là thấy bạn trai cũ, người mà đã bị bạn bỏ rơi, bị bạn block, bị bạn xóa khỏi thế giới của bạn ... ừm.... tại khoảnh khắc đó, dường như tất cả chiếc ghế cũng không thể chống đỡ được thân thể bạn.

Câu hỏi 2: Làm sao theo đuổi được người mình thích nhưng người đó lại rất khó theo đuổi?

Lục Dĩ Ngưng 18 tuổi: Đừng sợ, xông lên.

Đường Mộ Bạch 27 tuổi: Không xấu hổ, tiến lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net