Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có bữa tiệc nào là không có ngày tàn, Nghiêm Cố Hữu giúp ta lấy được công thức, ta cực kì biết ơn, nhưng xét đi xét lại thì một mình ta vẫn có thể lấy được nếu không có hắn, chỉ là tốn thêm thời gian thôi. Trong lúc đang sắc thuốc, chỉ có mình ta với hắn, ta lựa lời nói

"Nghiêm công tử, hôm nay trời đẹp nghỉ." Hắn quay ra nhìn ta đầy kinh ngạc. Thời tiết sắp vào thu thì chả đẹp, hắn kinh ngạc nhìn ta như vậy làm gì.

Nghiêm Cố Hữu hé miệng nhưng không nói gì.

"Chúng ta ở lại đây chắc sắp được một tuần rồi đấy." Hắn vừa cho thêm củi và vẫn không thèm nhìn ta. "Ta.... ý của ta là ngươi đã suy nghĩ về chuyện của ta nói với ngươi rồi chứ."

Nghiêm Cố Hữu: "..." Sau đó, hắn bê khay thuốc ra ngoài. Là do có quá nhiều bệnh nhân hay hắn không nghe thấy ta nói.

Lần tiếp, khi đang nấu cơm, ta cũng nói chuyện với hắn, nhưng hắn hoàn toàn bơ ta. Ta cứ nghĩ do tai hắn có vấn đề, vậy là khi Tiếu Tiếu đang khám bệnh trên nhà hỏi thuốc đâu, thì lập tức thấy "Có rồi đây" rồi chạy luôn.

Ta: "..." Ta đã làm gì có lỗi với hắn sao. Chẳng lẽ ý của hắn là, ngươi thích làm gì thì làm ta không quan tâm.

Hắn không trả lời ta nhưng ta cần một sự chắc chắn, ta chặn hắn ở mọi lúc. 

"Nghiêm Cố Hữu, ...ta ... ngươi... Haizzzz.... RỐT CUỘC NGƯƠI MUỐN NHƯ THẾ NÀO? Ngươi nói rõ chuyện chúng ta cho ta xem nào?" Ta đã gắt lên như vậy đấy.

Nghiêm Cố Hữu lúc ấy đang bôi thuốc cho một bác gái bị bỏng ở chân, ta thấy rõ hắn sững lại một lúc rồi lại cúi xuống. Vậy mà bác gái kia lại bật cười vỗ vai hắn, bác gái nói

"Chàng trai, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Lão già này thấy cô nương kia khá là xinh đẹp, ngươi đừng làm việc xấu xa với cô nương này."

Hắn không thèm liếc ta nhếch miệng cười lạnh nhưng lại ôn hòa dặn dò bác gái, hạn chế đi lại, 

Thực ra ta cảm thấy mình mới là người làm việc xấu với hắn, ngẫm lại thì quả thật ta giống như đem con bỏ chợ. Nhưng nếu không để hắn lại thì chúng ta sẽ sớm hết lương thực mất. Ba người giờ thêm hai cũng là một bài toán khó. Tuy rằng hắn có tiền, nhưng còn chuyện nọ chuyện kia, ta không giải quyết được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net