2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Selena gào thét, thanh âm khô khốc chói tai vang vọng mãi giữa bốn bức tường đá chật hẹp. Bọn chúng có thể nghe thấy tiếng cô khắp hành lang, cuộn mình trên nền gạch lạnh lẽo, với đôi tay che kín hai tai như muốn gạt bỏ thứ tạp âm luôn kéo dài trong nhiều giờ ấy.Vẫn luôn là như thế – bắt đầu một ngày mới với những trận tra tấn bằng gậy gộc. Xương bàn chân của cô, dưới những đòn roi tàn bạo ấy, đã sớm gẫy nát và chẳng còn chống đỡ nổi sức nặng của bản thân mình. Và nối tiếp đó là nước. Thật trớ trêu, Lena sợ nước. Có cả triệu cách để tra tấn một người bằng thứ chất lỏng quý giá ban nguồn sống ấy.Bị tra tấn trên nền đá thô cứng, bụi bặm, với làn da và cánh tay vẫn còn bỏng rát bởi những cú đập mạnh, chúng xối lên người cô từng xô nước đá lạnh. Thành thật mà nói, thì có lẽ đây là hình phạt nhẹ nhàng nhất so với những gì Selena từng chịu đựng. Cái lạnh lẽo thẩm thấu vào da thịt như làm dịu đi nỗi đau và những vết thương chưa kịp lành trên cơ thể gầy yếu kia. Dòng nước mang theo đất bụi chảy dài trên cánh tay, bùn đất đóng thành từng mảng lớn trên làn da của Lena. Cát len lỏi vào những vết cắt, khảm sâu vào từng thớ thịt khiến vết thương trở nên nhiễm trùng, sưng đỏ...Trong suốt những giây phút kinh hoàng ấy, Selena chỉ lặp đi lặp lại một điều– tên, cấp bậc, số hiệu. Đó là thứ duy nhất mà một người lính được phép tiết lộ dưới sự chất vấn từ kẻ khác.

Selena thức giấc một lần nữa trong cơn khủng hoảng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh và đôi chân bó chặt. Cô hít một hơi thật sâu, cuộn mình vào lớp chăn bông ấm áp cho đến khi cơ thể Lena ngừng run rẩy và nhịp thở dần ổn định.

Selena nhớ như in, cái ngày định mệnh ấy

Cô bàn kế hoạch nhảy dù với đội của mình – năm đặc vụ trẻ tuổi, tất thảy là nam giới, tất thảy đều có vẻ như từ khi đẻ ra trên đời trông đã không thể rách mồm ra cười lấy một cái như vậy . Selena thậm chí không cần lên giọng để nói vì động cơ máy bay chạy êm như ru. Họ sẽ tới nơi vào lúc 6 giờ sáng, và có một tiếng để tới địa điểm nơi họ sẽ mai phục. Selena muốn mọi thứ đơn giản thôi: bao vây cơ sở đó từ xa, canh cho quân địch không để ý và cô sẽ tiến vào cùng đội của mình, đặt bom để phá vỡ căn cứ sót lại cuối cùng của Hydra. Có vẻ như lần này, nàng đại tá đã tính sai một bước

Họ tới vừa kịp kế hoạch khi hạ cánh trên cánh đồng tuyết lớn. Lena và đội của cô mặc thường phục, thay bộ quân phục màu đen và khoác lên mình những chiếc áo khoác đi tuyết dày sụ màu trắng kêu loạt soạt đầy nguy hiểm mỗi khi họ di chuyển. Họ chuyền tay những chiếc mặt nạ màu xám pha trắng. Cái của Selena bó quanh miệng và mũi cô một cách tiện lợi, giữ chặt hàm răng của cô. Lena gài đạn sẵn sàng vào vị trí

Gió quất ào ạt. Họ khó nhọc đi trong nửa giờ cho tới khi tới được địa điểm cần tới; sau có 10 phút đầu mắt Lena đã khô khốc và đau nhói, cô tưởng tượng những đồng đội của mình cũng không khá hơn là bao. Họ kéo áo lên quá má và nhấc đầu gối lên tận ngực để chiến đấu lại lớp tuyết dày phủ đặc quanh những hàng rào gỗ buốt giá.

Cả đội im lặng, khó mà đòi hỏi gì hơn – vì họ, theo nghĩa đen, đang ở giữa hư không – nhưng thực ra cũng vì chẳng có gì để mà bàn tán. Có chăng, sự im lặng trong suốt đoạn cuốc bộ dài khá dễ chịu và quen thuộc. Mùa đông trước Ngày Khải Hoàn, đội Commandos đã nhận một nhiệm vụ trinh sát tại Pháp, và hôm đó cũng rét căm như hôm nay vậy.

Trong một khoảnh khắc, Selena nhận ra. Họ đã lọt vào vòng phục kích của quân địch.

cô vội vã ra hiệu lệnh rút lui, nhưng cùng lúc đó, tiếng súng rền rã vang lên. Cả đội cố gắng tìm chỗ trú ẩn nhưng điều đó là vô ích. Cuối cùng, cô nàng đại tá hét lên đầy kiêu hãnh_ "chạy đi các cậu, tớ sẽ cầm chân bọn chúng" . Và trong tình cảnh ấy, Lena hạ lệnh gọi trợ giúp từ đội hỗ trợ trên không.

Một tiếng ồn lớn, chói tai vang lên. Theo sau đó là một vụ nổ, Selena ngã nhào trên mặt đất, đôi tai ù đi và tầm nhìn mờ dần, va đầu vào một tảng đá lớn. Khi tỉnh lại, cô thấy mắt mình được bịt kín, tay chân thì bị trói chặt lại. Áo giáp, vũ khí – tất cả đã bị tước đi, trừ bỏ khẩu súng lục ổ quay giắt bên chân, được giấu dưới ống quần kaki của Lena. Họ đang ở trên một chiếc xe tải – cô biết điều đó, bởi họ đang ngồi trên sàn, cơ thể không ngừng lắc lư chuyển động khi các bánh xe lăn nhanh trên con đường đầy sỏi đá.

Selena mất đi nhận thức về thời gian trong khi cố kéo gấu quần ra khỏi bốt của mình. Sợi dây trói chặt quanh cổ chân khiến việc ấy trở nên khó khăn hơn, song cuối cùng cô cũng làm được trước khi chiếc xe dừng lại.

Ở bên ngoài, có rất nhiều tiếng la hét đan vào nhau, rồi cô cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống xe tải, lôi vào một tòa nhà bởi nhiều người. Cô bị tách ra khỏi đoàn người , sợi dây trói bên chân đã không còn và rồi cô được ai đó kéo thẳng dậy. Đôi chân tê buốt, đau đớn đến mức khó mà đứng thẳng được.

"chà !đại tá đây à. có vẻ cô ta đủ mạnh để chịu đựng loại thuốc ấy đấy"_ tên tiến sĩ nhìn Lena một cách đầy hứng thú, gã thốt lên_ "nhốt cô ta vào buồng 157"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net