Chương 1: Gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"MộcTử! Mộc Tử! Bên này bên này!"

TưHạ lớn tiếng gọi, một nữ sinh tóc ngắn từ xa dầnlen lỏi bước đến giữa quán ăn đang chật ních ngườivào giờ cao điểm.

Côgái đó chính là Đinh Mộc Tử, một nữ sinh rất bìnhthường, có đầy đủ mắt mũi miệng tứ chi, có thóiquen, có nguyên tắc, có cá tính, bình thường hơn cả bảnthân hai từ "bình thường", ngoài khuôn mặt có phầnưa nhìn ra thì còn lại hầu như không có gì nổi bật.

"Này,của cậu!"_Tư Hạ vừa nói, vừa đẩy phần cơm trưanóng hổi đến trước mặt Mộc Tử.

TưHạ nói liên hồi, đáp lại cô chỉ là mơ màng, như đangchìm vào thế giới nào đó của Mộc Tử, Tư Hạ dám lấymình ra để thề, cậu ấy hoàn toàn không nghe thấy cônói gì cả. Tư Hạ hình như đã quen với việc này, khônghề để ý, chỉ chăm chú luyên thuyên. Đang nói, Tư Hạbỗng kích động chồm sang, kéo tay Mộc Tử:

"AAA,Mộc Tử Mộc Tử cậu nhìn kìa! Ôi, nam thần của tớ, AHàn của tớ, đẹp trai quá a!!!!!!! Sao học trưởng lạicó thể ở nơi bình dân này được nhỉ ~"

Ngoàiquán ăn, một nam sinh cao ráo mang khuôn mặt tinh tế cùngkhí thế cuốn hút, vững vàng bước vào nhà ăn trongnhững ánh mắt "như hổ rình mồi" của vô số nữsinh còn lại trong quán. Mỗi cử động đều như hút hếtmọi ánh nhìn, mang theo vẻ nguy hiểm thần bí.

Trongkhi Tư Hạ đang kích động không thôi thì Mộc Tử chỉkhẽ liếc mắt rồi lại mơ màng nhìn con sông đang chầmchậm trôi qua tấm kính trong suốt sát bên. Ánh nắng bantrưa chói chang dát lên mặt nước một lớp màng lấplánh, bóng cây trên bờ cũng theo đó mà sinh động hẳnlên. Cô nheo nheo mắt, nằm bò lên bàn.

Độtnhiên có thứ xuất hiện trong tầm mắt cô, phía xa xa cógì đó đang trôi tới.

Côdụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy, trong lòng có dự cảmchẳng lành.

Mọiánh mắt trong quán vẫn đang đổ dồn vào chàng trai đangđứng ở quầy gọi món kia.

Thứđó rốt cuộc cũng trôi đến gần. Nhìn rõ đó là gì,Mộc Tử hoảng hốt đến mức xuýt hét toáng lên.

Giữamặt sông yên ả, một cái xác đen ngòm đang dập dềnhtheo những đợt sóng nước, tay chân nó gần như đãhoàng toàn thối rữa, vô số sinh vật lúc nhúc. Cách mộtlớp kính Mộc Tử như vẫn có thể cảm nhận thấy đượcmùi vị tử thần ấy. Dạ dày cô cuộn lên.

Điềukhiến Mộc Tử vẫn còn kiểm soát được cái dạ dàycủa mình chính là điểm kỳ lạ nơi cái xác. Hầu nhưnhững bộ phận khác đều đã phân hủy, duy chỉ cókhuôn mặt là vẫn còn nguyên vẹn. Cô chớp mắt mấy lầnnhưng đều không nhìn rõ ngũ quan cái xác.

Côlập tức quay người, dùng sức kéo Tư Hạ đang xăm soi,chỉ còn thiếu nước kéo luôn cả người về nhà nuôi,quay về phía ô cửa.

Bịkeo bất ngờ, Tư Hạ nhanh như cắt phản kháng:

"A,Mộc Tử, tớ còn chưa có ngắm đã đâu. Khoan khoan, chờđã! Ôi, anh ấy đang kéo ghế kìa, trời ơi quyến rũquáaaaa!!!!"

MộcTử phát sầu với cô bạn cuồng "nam sắc" này củamình, nhưng lúc này Mộc Tử cũng không nghĩ được nhiều.Kéo Tư Hạ lại, Mộc Tử cuống quýt chỉ tay ra phía bờsông:

"TưHạ Tư Hạ, cậu nhìn xem, có cái xác đang trôi đếnđây!"

Hìnhnhư cũng bị dọa, Tư Hạ quay ngoắt lại, nhưng chưa kịpchỉ Tư Hạ vị trí cái xác thì cô đã không còn thấynó đâu nữa rồi. Mặt nước vẫn chầm chậm trôi, vẫntrong xanh như cách đây vài phút trước.

TưHạ nhìn một chốc, xác định không có cái gì gì đónhư bạn mình vừa nói thì mới thở phào. Nghĩ gì đó,Tư Hạ đột ngột bật chế độ quan tâm:

"NàyTiểu Mộc, cậu không sao đấy chứ? Cậu thấy ở đâukhông khỏe à, hay cậu nghịch điện thoại nhiều bịquáng gà? Cần đi khám không, tớ đưa cậu đi nhé! Nè tớnói cậu biết, sức khỏe là quan trọng nhất blablabla..."

TưHạ nói luyên thuyên một hồi, Mộc Tử vẫn không biểucảm đứng nghe, trong đầu đang nảy ra vô số dấu chấmhỏi chạy marathon khắp nơi. Cô chắc chắn bản thânkhông nhìn lầm, rõ ràng khi nãy cô đã chớp mắt baonhiêu lần thế kia mà, còn nhìn được mấy con dòi nữa!Nhưng việc không nhìn rõ mặt cái xác làm cô nảy sinhmột chút nghi ngờ bản thân.

TưHạ đang nói, bỗng như nhớ ra điều gì, vội quay ngoắtlại:

"Trờiơi, khó khăn lắm tớ mới gặp được học trưởng trongtruyền thuyết bằng xương bằng thịt, vậy mà chưa ngắmđã con mắt người đã đi mất tiêu rồi. Huhuhu! Hoa đàocủa tớ chưa kịp nở vậy mà đã vội tàn rồi!"

Thếlà cô bạn Tư Hạ ngồi nói huyên thuyên suốt cả bữatrưa. Nhưng mặc cho cô ấy có nói gì thì Mộc Tử cũngchỉ ngồi mơ mơ màng màng, nghĩ mãi về chuyện vừa nãy.Đến tận tiết học cuối cùng của buổi chiều ngày hômđó, Mộc Tử mới tạm ổn định lại được.

Đeobalo ra khỏi lớp, cô vỗ vỗ lên mặt mình, tự nhủ rằngMộc Tử à là do mày nhìn nhầm thôi, nắm tay lại kiênquyết không nghĩ đến việc kỳ lạ ấy nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net