Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hành động theo cảm tính, kết quả chính là, một mình cậu trong mưa chạy như điên, sau lưng bị một tên bại hoại chật vật đuổi theo.

Vốn khí lạnh mùa xuân vẫn còn, lại thêm cây dù trong tay cũng mất, mưa ướt sũng áo dính sát trên da thịt, cả người vì lạnh mà run rẩy. Dù là thế, nhưng vẫn bị đuổi tới – tên cướp đang đắc ý sắp bắt được mục tiêu, lại ngoài ý muốn phát hiện tên trước mắt trừ việc ngu ngốc cố tỏ ra anh hùng như vừa nãy cũng chẳng có gì có thể tạo ra uy hiếp.

Nhưng ngay lúc hắn rút dao, từng bước từng bước hung hãn đi tới, thùng rác đầy vỏ trái cây cùng báo chí đột nhiên giật giật.

Một cái mũi đen đột nhiên xuất hiện, trong không khí ngửi ngửi hai cái.

Chính một giây sau, một con thú màu đen nhảy ra, đánh về phía tên cướp đang cầm dao.

Coi như toàn thân thối hoắc, đầu cùng bốn chân còn vướng chút rác, cũng không hề ảnh hưởng đến uy lực mà nó phát ra.

"Chết tiệt, chó ở đâu ra vậy!"

Hắn sửng sốt, lập tức quơ con dao nhỏ về phía con "chó", nhưng vẫn không cách nào ngăn nó tiến về phía mình.

Trong một chốc, Tả tiên sinh cảm thấy chân tay lạnh buốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đi lên bảo vệ che chở cho mình. Bộ lông ướt dính sát vào người, nhìn qua nó có vẻ nhỏ đi, lộ ra thân thể gầy gò, trên chân còn có mấy vết thương mới.

Không chút e ngại, bước tới từng bước, khóe mắt trộm liếc hướng người bên cạnh. Tựa như đang an ủi cậu, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra, nhưng vẫn không liếm đôi tay đó.

Quay đầu, nó nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu, uy hiếp tên cướp.

Chỉ là một con chó hoang thôi.

Người kia cũng không có ý lui lại, dao nhỏ càng thêm hướng về phía trước, đâm về phía Tả Bất Lý...... Trong nháy mắt, con "chó" đen nhỏ kia cả người đầy lông dính nhớp rung lên, thân thể đứng vững hướng về phía trước, lớn thêm một vòng, lại một vòng. Trong khi hai người đang trợn mắt há mồm dưới trời mưa, nó đã biến rất lớn, dùng mắt thường cũng nhận ra đây là một con sói cực lớn.

Hàm răng trắng hếu, miệng đỏ lòm, cùng với tiếng gầm lớn làm mưa cũng bị hắt ra.

Quái vật trước mắt, làm bản năng con người cảnh báo đầy nguy hiểm...... Loại không khí chết chóc hiện lên trong đôi mắt vàng của con sói.

Bị loại cảnh tượng này dọa đến hồn lìa khỏi xác, hét lên một tiếng, người nọ không chút suy nghĩ vứt dao nhỏ xoay đầu chạy.

...... Để lại hai "Người", một vẫn như cũ run rẩy trong mưa, còn lại vừa đảm nhiệm chức vụ đầy uy vũ không kịp đuổi theo, đầu đội vỏ chuối, ngẩn người ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

"...... Hừ. Sao có thể đánh đồng ta với loại chủng tộc hèn kém như chó chứ,"

Trong tiếng mưa rơi, Tả Bất Lý chợt nghe thấy tiếng phàn nàn phát ra từ thân ảnh lôi thôi chật vật kia.

Quả nhiên, là giọng nói quen thuộc ấy.

Trong nháy mắt, đôi mắt nóng lên. May là mưa lớn, đem mặt cậu cũng ướt sũng rồi.

Hai tay nắm chặt, Tả Bất Lý hít sâu một hơi.

Cũng không nói cảm ơn, chỉ xoay người đi trong mưa.

Bỏ lại con sói lớn đằng sau, bóng hình có chút đáng thương, thật cẩn thận nâng chân trước, lại chậm chạp không thả xuống.

......

Ba ngày sau đó, Tả Bất Lý sốt.

May không phải quá nghiêm trọng, ăn bát cháo là đã tốt lên một chút, không cần đi bệnh viện...... Buồn cười là, mấy ngày này, ngoài cửa ra vào có đầy đủ các loại "Lễ vật", làm người ta dở khóc dở cười. Chim trĩ từ đã chết đến còn sống, lớn nhỏ gì cũng có, lại không có thể hiện người kia muốn xin lỗi.

Cái bóng chật vật kia, thật sự vẫn chưa từng biến mất trong đầu cậu, mà ngay cả khi bị bận vẫn luôn nhớ đến, có phải vẫn đang ở trong thùng rác nhà cậu không.

Cho nên nhìn thấy dấu bùn hình bàn chân trước cửa nhà, Tả Bất Lý nhắm mắt coi như không thấy.

Lại qua vài ngày, hôm nay cậu mở cửa, không có đồ vật nọ kia nào cả, chỉ có một người đàn ông cao lớn đáng thương, ngồi trên bậc thang, mặt mũi bầm dập nhìn mình.

"Việc ấy,"

Sói tiên sinh lung la lung lay đứng lên, há miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy trước mặt choáng váng, ngã xuống.

Không nghĩ đến, hắn bị đỡ.

Tả Bất Lý mặt xoay qua một bên, cau mày nói,

"Thối quá."

"A, thực, thực xin lỗi,"

"......" Yên lặng nhìn máu vừa thấm vào áo mình, Tả Bất Lý trầm mặc.

Người cho rằng trầm mặc này là đang chán ghét trở nên bối rối, thân thể dày rộng nghiêng về phía trước, mặt cũng mang thoe nụ cười nịnh nọt. Sói tiên sinh nhẹ nhàng giật giật môi nói,

"Cái đó, nếu không, có thể cho tôi mượn phòng tắm không...?"

Người bên cạnh nghiêng người không trả lời, hiện tại thì ngồi trên sô pha với cái khăn tắm vắt ngang, cảm giác không che được cái gì trên người đàn ông cường tráng đang ngồi đó, hai đùi mở ra mơ hồ lộ bộ vị quan trọng của hắn.

"Khụ,"

Tả Bất Lý kiềm chế ánh mắt mình không nhìn xuống, yết hầu rung rung, mới đẩy đẩy gọng kính nói,

"Làm sao anh lại biến thành...... như vậy."

"A, không có chuyện gì," Sói tiên sinh gãi gãi đầu, vẻ mặt tươi cười nói, "Bác sĩ an toàn là tốt rồi."

Bị loại trả lời kỳ quái này 囧, Tả Bất Lý đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Buổi sáng đọc báo đã cảm thấy kỳ quái, hiện tại nhớ ra, trở thành manh mối, mục tiêu chỉ hết về cái người ngồi trước mắt này.

"Chẳng lẽ...... Cái tin kia,"

Ngón tay cứng ngắc chỉ vào, lại đột nhiên có chút khó chịu.

"Là anh làm......?"

Một người trong đêm tấn công một tổ chức tội phạm. Người hùng thần bí không hề xuất hiện, nghe nói là một người đàn ông thân hình cao lớn, một mình đơn thương độc mã xâm nhập ổ tội phạm, dù bị thương vẫn rất dũng cảm xông vào, trước khi cảnh sát đến đánh tất cả ngất xỉu rồi trói chặt.

Thẹn thùng cúi đầu xuống, lại cái động tác gãi gãi đầu, Sói tiên sinh có chút khiếp sợ nhìn bóng người đằng trước nói,

"Bị phát hiện rồi, thật đã tính sai – đại khái là do tiếng súng a, nhưng mà bây giờ cũng không sao rồi, may mà tên kia không chạy thoát."

Hoàn toàn không nghe được câu giải thích, trên thực tế, lúc chữ "súng" kia xuất hiện, Tả Bất Lý còn quét mắt nhìn chằm chằm trên dưới con sói ngu ngốc kia.

Sau có cậu phát hiện, trên đùi có một vết thương hình tròn vẫn đang chảy máu.

"Chết tiệt,"

Thấy cậu nhảy dựng lên, Nhất Chích Lang cũng nhìn theo hướng ánh mắt cậu...... Sau đó hắn sợ dính máu vào sa lông, lập tức cố gắng đứng lên.

Rất nhanh bị ép ngồi xuống, ngây ngốc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia chạy tới trước tủ tìm thùng thuốc, lại nhanh chóng quay lại bên cạnh hắn, phủi quần.

"A......"

Định nói gì đó, lại bị ánh mắt hung ác trừng đến không dám phát ra tiếng động.

Cố ý dùng cồn I-ốt mạnh ấn xuống miệng vết thương hình tròn, Tả Bất Lý khóe mắt đỏ bừng, lại thấy người kia ôn nhu nhìn mình, không kêu đau tiếng nào.

Rốt cuộc không nhịn được nữa.

Cậu vươn tay ôm cổ Sói tiên sinh, cắn mạnh xuống.

Trên da không chút vết thương, nước mắt lại chảy xuống, ướt át nóng hổi, Sói tiên sinh sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, hàm răng phát ra tiếng lập cập.

"Ha, ha ha, thật ra đã hoàn toàn không sao rồi, nhìn này!"

Hắn ngốc ngốc nắm tay gõ chính mình vài cái.

"...... Ưm,"

Đầu vẫn chôn chặt vào vai không nhúc nhích.

"Bác, bác sĩ, tôi không sao! Thật đấy! Thật ra mấy vết thương này không là gì đâu, mấy ngày nữa là hết mà! Vốn là không bị thương đâu a, là do mấy hôm trước cha tôi đánh quá nặng nên..."

"...... Ưm,"

Thanh âm rầu rĩ còn mang theo tiếng khóc nức nở.

"...... Thật sự a,"

Ôm lấy người nọ, tay nhẹ nhàng đặt trên vai người đang chôn mặt vào hõm vai mình.

Vỗ vỗ lưng cậu, Sói tiên sinh ghé vào tai cậu nói,

"Thật xin lỗi...... Tôi đã về rồi."

......

"Ưm."

I>Vޱ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net