Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ăn từ từ, đây,"

Sói tiên sinh bất đắc dĩ mỉm cười, cởi tạp dề, gắp một miếng gà xé phay vào bát Tả Bất Lý.

Đang vùi đầu vào ăn chợt ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm. Nấc một cái, vẫn không nỡ thả bát cơm trong tay xuống, có chút ngượng ngùng nói,

"Khụ, anh cũng ăn đi,"

"Tôi đã ăn rồi a,"

Cười ôn nhu, hắn ngồi xuống đối diện chủ nhà.

"Tại lúc đó cậu đang ngủ...... Tủ lạnh có nhiều đồ ăn hỏng quá, tôi vừa giúp xử lý một ít rồi."

Mở tủ lạnh, thấy mấy đồ ăn làm sẵn kia đã không còn – bởi vì tức giận lần đó mà không thèm vứt đi, hiển nhiên cũng chẳng đụng tới, cái công thức dạy nấu ăn kia cũng bị người nào đó vo tròn ném vào thùng rác.

"A......"

Chần chờ ngậm cái đũa, Tả Bất Lý giờ mới nhớ ra, mặt đỏ lên nhưng cũng không giải thích, nghiêng đầu nhìn người nọ một lúc, cậu mới chợt nhớ tới cái gì đó nói,

"Đúng rồi, lúc trước anh nói cha anh đánh anh là xảy ra chuyện gì vậy?"

"...... A ha ha ha ha ha cậu nói gì ni,"

"Tôi nghe thấy, lúc đó, đừng hòng chối,"

Chớp mắt, Tả Bất Lý nhíu mày.

Ký ức ba hôm trước rất rõ ràng. Tuy vết thương của người này đã tám chín phần tốt rồi, lại bắt đầu làm mấy công việc nhà cho cậu, nhưng vẫn làm cậu nhớ kỹ bộ dạng chật vật mệt mỏi lúc đó.

Ngày hôm qua cũng trộm quan sát, lại phát hiện hình ảnh sói con bơi trong bồn nước kia cũng không còn nữa. Sói tiên sinh thậm chí còn không biến thành sói, luôn ở trong bộ dáng con người trước mặt cậu.

"Khụ, thật ra không có gì,"

Chột dạ nhìn trần nhà, Sói tiên sinh khổ sở không nói nên lời.

Trên thực tế, hắn sau khi phạm vào loại "việc ác" chạy trối chết, chạy về nhà cũng muốn hỏi người nhà nên làm gì dưới loại tình huống đáng sợ Tả Bất Lý sẽ tức giận.

Kết quả, lại đúng lúc gặp một nhà mới chuyển đến tới cầu thân ăn cơm.

Gia đình mới vào "thành phố" này có ba người, con gái người ta cũng vừa tới tuổi thích hợp kết hôn, còn hoàn toàn không biết gì tên "Bại hoại của tộc sói" như hắn. Cha mẹ mừng rỡ đến không ngậm miệng lại được, tranh thủ thời gian chào hàng...... Bọn họ trong hoàn cảnh lạ lẫm thấy cha mẹ hắn nhiệt tình cũng cho phép hôn sự này, chỉ chờ gặp mặt hắn.

Về tướng mạo, Nhất Chích Lang bộ dạng uy mãnh tất nhiên là được chấm điểm cao, ăn uống ăn uống rồi chạy thẳng vào vấn đề khi nào tổ chức hôn lễ...... Hắn đương nhiên không nhịn được, sợ quá mà tay chân luống cuống, kết quả trước mặt mọi người trong nhà ăn đứng lên rống to bằng ngôn ngữ sói,

"Con đã có phối ngẫu giống đực!"

Phiên dịch sang tiếng Trung, chính là ý đã có chồng.

Vì vậy nhà gái trợn mắt há mồm, cha mẹ trong lúc giận dữ, hóa thành dạng sói giáo huấn một trận. Cái mông cũng bị cắn rụng một đống lông, hiện tại thành trắng bóc một mảng, quả thực chính là sỉ nhục...... Nhưng mà chuyện một nhà bọn họ trong ba ngày ngắn ngủi đã thành chuyện cười cho cả tộc.

Hai em trai sói chưa trưởng thành chỉ biết nén giận, làm bọn chúng trong vài năm thiếu niên này sẽ trở thành trò hề cho người khác.

Những chuyện này, tất nhiên không cách nào nói rõ cho bác sĩ.

Dù sao, đây là sai lầm của một mình hắn. Tuy hiện tại quan hệ của bọn hắn vẫn cách mục tiêu còn rất xa, nhưng hắn cũng hi vọng có thể sớm muộn gì đạt tới quan hệ đó, sau đó đem cậu về gặp gia trưởng.

Chuyện theo đuổi con người như này, hình như trước nay chưa từng có, nhất định phải học tập tốt mới được.

Tuy không nói với người nhà, nhưng hắn biết rõ, cha mà nhìn thấy bác sĩ sẽ không trách hắn nữa.

Mấy ngày nay hai người như trở về cách sống chung như trước, nhưng Nhất Chích Lang trong lòng biết rõ, thật ra đã có nhiều thứ thay đổi.

Ví dụ như Tả Bất Lý không còn như trước đây cẩu thả mặc quần đùi chạy tới chạy lui, hay là khi hai người ngồi trên sa lông quang mình chính đại dựa vào mình khi ở trong dạng sói, vuốt vuốt lông mình.

Hiện tại mặc dù nói thể nói rõ, nhưng trong lúc vô tình cũng sẽ có thêm một tầng xấu hổ, đặc biệt lúc da thịt đụng chạm, có lẽ ký ức bị cưỡng gian quá mức mãnh liệt, mang tới mấy ký ức đáng sợ làm bác sĩ hay mất tự nhiên giật bắn lui ra.

Những điều này, trừ bỏ hắn phải nỗ lực cố gắng, còn cần phải có thời gian bù đắp.

"Quên đi."

Miệng xì một cái, Tả Bất Lý thấy hắn không nói cũng không hỏi nữa. Ngẩng đầu nhìn lịch, trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói,

"Hôm nay tôi muốn tới cô nhi viện...... Anh sao?"

Nơi bác sĩ lớn lên! Nhất định có rất nhiều mùi của bác sĩ khi còn bé a, nghĩ đến có thể ngửi được liền hưng phấn!

"Đương nhiên! Xin hãy cho tôi đi cùng,"

"......"

Vì sao đại não lại tự động hiện ra hình ảnh cái đuôi vẫy vẫy, ha ha, là ảo giác a nhất định là ảo giác...... Nghĩ nghĩ, cậu nở nụ cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay hướng Sói tiên sinh.

"Lại nói tiếp, không bằng dùng hình dạng sói đi, ưm ~ ?"

......

Ngu ngốc!

Nhất Chích Lang ngươi là tên ngu ngốc! Thấy người đẹp cái là hoàn toàn vứt đi!

Rơi lệ hối hận, cả người treo một đám trẻ con, con sói lớn không dám nhúc nhích lấy một phân.

Trên đầu có cả một đứa nhỏ mới một tuổi nằm trên, cái đuôi cũng bị túm lấy, tuy không đau chút nào, hắn lại cũng không dám giãy dụa, sợ làm bị thương mấy đứa nhỏ bị khuyết tật này.

"Thật biết nghe lời ni,"

Viện trưởng là một bác gái trung niên gần 60 tuổi, đeo cái kính có chút giống Tả Bất Lý, bộ dáng uy nghiêm nhưng cũng nhu hòa, giọng điệu cảm thán.

"Lại làm phiền con rồi...... Nhưng mà, không tin được con chó này lại được bọn nhỏ thích đến vậy a."

Mới không phải là chó ni!

Là sói! Là sói a! Đừng xem tôi như sỉ nhục trong tộc, cũng vẫn có loại tự hào chủng tộc nha!

Sói tiên sinh tức giận ngồi chồm hỗm nghe hai người bên cạnh nói chuyện, trên đầu nổi lên gân xanh.

Phát hiện ra bất mãn của hắn, Tả Bất Lý không nhịn được phụt một tiếng. Vuốt đầu sói lớn, cười nhẹ nói vào tai hắn,

"Bọn chúng đều là trẻ ngoan, để chúng vui một chút ha...... Xin anh?"

Nói xong, sau đó cùng với bọn nhỏ, cùng đếm một, hai, ba, đè bẹp xuống đầu sói lớn.

...... A.

Mỹ nhân, mỹ nhân kế thần kỳ...... Tôi thích!!

Sói tiên sinh chóng mặt thầm nghĩ.

Dù sao cũng là giúp người ta vui vẻ......

g<>|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net