Chương 9: Thân mang kịch độc (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Edit: Cao mỹ nhân.
  Beta: Thất Sắc Loè Loẹt.

  Thân thể này của Nam Cung Phượng Tuyết đã mười ba tuổi, nhưng nhìn như nhỏ hơn vài tuổi. Một mái tóc màu vàng, khuôn mặt vàng vọt, thân hình khô quắt, nhìn qua chính là món đậu nha, làm cho Nam Cung Phượng Tuyết không nói nên lời. Thân thể này trừ bỏ đôi mắt đen láy như ngọc, lộng lẫy linh động toả sáng thì những chỗ khác đều khiến cho Nam Cung Phượng Tuyết không hài lòng.

  Tuy rằng người trong gương cùng bản thân ở thế kỷ XXI có dung mạo tương tự, nhưng một người đẹp như tiên trên trời, một người lại xấu xí như ma vậy. Duỗi tay sờ lên khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trong mắt Nam Cung Phượng Tuyết mang hàn quang lấp lánh. Cánh tay gầy trơ xương, mười ngón tay nho nhỏ trừ bỏ da bọc xương thì một chút thịt cũng không có, giống như cây trúc bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.

  Dung mạo như vậy, thân thể như vậy, tuy rằng Nam Cung Phượng Tuyết sớm biết nhưng không khỏi đau lòng. Nàng rốt cuộc biết lí do tại sao chủ nhân trước của thân thể này chưa bao giờ soi gương trang điểm, thì ra không muốn nhìn thấy bộ dáng của chính mình.

  Nam Cung Phượng Tuyết nhớ rõ thời điểm phụ mẫu còn sống, tuy thân thể nang yếu đuối thường xuyên phải uống thuốc, nhưng lớn lên lại rất khả ái. Nhưng, hiện tại bộ dáng này thật sự có điểm thảm không đành lòng. Nghĩ đến mỗi ngày gặm màn thầu kia, Nam Cung Phượng Tuyết trong lòng rõ bất hạnh. Đường đường là đích nữ của một gia tộc lớn, vậy mà bọn hạ nhân so với nàng ăn uống còn ngon hơn.

  Có thể tưởng tượng một tiểu nữ nhi sống khi phụ mẫu đều mất, tồn tại giữa một đám ăn thịt người trong gia tộc, chân chính không dễ dàng.

  Ai, Nam Cung Phượng Tuyết thở dài, không hề bối rối. Dù sao bây giờ nàng thay thế nguyên chủ của thân thể này, nàng sẽ không giống nàng ấy nén nhịn nữa. Nói chung là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc.

  Nam Cung Phượng Tuyết tuỳ ý chải lên một cái đuôi ngựa, rửa mặt rồi ra sân viện bắt đầu chăm chỉ rèn luyện thể. Nàng tự mình lập ra một kế hoạch nho nhỏ: mỗi ngày sáng sớm chạy bộ, buổi sáng luyện tập độ nhanh nhẹn của thân thể, buổi chiều luyện tập kiếm pháp cùng đao pháp, buổi tối luyện tập nội công tâm pháp xuân dương dung tuyết .

  Nàng chạy bước chậm. Nam Cung Phượng Tuyết mới chạy vài bước liền ngừng lại, nhìn chằm chằm váy của bản thân nửa ngày, vội vàng về phòng tìm cây kéo, cắt thành váy ngắn qua đầu gối, đến khi không còn ngăn cản nàng chạy bộ mới dừng tay. Đem kéo tuỳ tiện đặt trên một tảng đá, Nam Cung Phượng Tuyết tiếp tục chạy bộ. Không có váy dài vướng víu, nàng cảm tốt thấy hơn nhiều.

  Chạy suốt một canh giờ, thẳng đến khi đói bụng, Nam Cung Phượng Tuyết mới ngừng lại. Nàng trở về phòng, đem đồ ăn lấy được từ phòng bếp đêm qua ra ăn, nghỉ ngơi trong khoảng thời gian nửa nén hương rồi lại bắt đầu luyện tập buổi sáng .

  Một ngày huấn luyện trôi qua, Nam Cung Phượng Tuyết mệt quá sức, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật. Tuy rằng thân thủ của nàng không thể đạt tới một phần mười trình độ kiếp trước, nhưng đang dần dần tốt lên, không còn là gió thổi người bay.

  Nhìn đôi tay chậm rãi trở nên có lực, Nam Cung Phượng Tuyết cầm lấy cây kéo hướng cây đại thụ sau lưng ném đi. Bang! Cây kéo đập vào thân cây, rơi trên mặt đất. Nam Cung Phượng Tuyết nhìn cái lỗ nhỏ trên thân cây, trong lòng có hơi mất mát. Nàng vẫn là quá yếu, đến cây đại thụ cũng không thể đâm được.

Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net