Chương 10: Thân mang kịch độc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thất Sắc Lòe Loẹt.
  Beta: Cao mỹ nhân.

  Mất mát trong nháy mắt, trên mặt Nam Cung Phượng Tuyết lại xuất hiện vẻ tự tin. Nàng đã bước đầu thoát khỏi danh hiệu phế tài, rốt cuộc một ngày nàng sẽ vứt bỏ cái danh hiệu này. Tuy rằng con đường không dễ đi, nhưng nàng sẽ kiên định bước tiếp, trở thành cường giả vui cười tự đắc với thiên hạ.

  Một ngày lại một ngày, đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, tiểu viện thật an tĩnh, không có kẻ nào tới tìm nàng gây phiền toái. Nam Cung Phượng Tuyết vui vẻ hưởng thanh nhàn, mỗi ngày trừ bỏ luyện công vẫn là luyện công.

  Nỗ lực suốt nửa tháng, nàng xem như có chút thành tựu. Thân thủ nàng hiện tại tuy không đạt tới trình độ kiếp trước, thậm chí một phần mười cũng không bằng, nhưng tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Hơn nữa hiện tại, khinh công của nàng có thể nhảy nhẹ một cái liền lên đến cây cao trong viện, Nam Cung Phượng Tuyết rất vừa lòng.

  Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bay bổng, Nam Cung Phượng Tuyết đã phấn khích suốt một ngày trời.

  Đến rằm, sau một ngày luyện công, Nam Cung Phượng Tuyết như thường lệ ngồi trên giường thiền định, dẫn nội lực xuyên qua cơ thể.

  Nhưng mới đi được nửa đường, trong lòng chợt truyền đến một trận quặn đau, buộc nàng ngừng luyện công. Ban đầu, Nam Cung Phượng Tuyết tưởng bản thân luyện nội công có vấn đề, nhưng khi nàng đem công lực tản đi, cơn đau như cũ không dừng.

  Thẳng đến khi trên đầu Nam Cung Phượng Tuyết nổi lên gân xanh, lăn lộn trên giường, mồ hôi lạnh ứa ra như mưa. Nỗi đau cắn nuốt tâm gan một trận lại một trận khiến Nam Cung Phượng Tuyết ngâm ra tiếng.

  Cảm giác thấu xương khiến Nam Cung Phượng Tuyết thấy bản thân như đã sắp chết, rồi ở rìa cái chết đau đến sống lại.

  Loại đau đớn này, nàng không thể chịu nổi. Không muốn hét lên thành tiếng, Nam Cung Phượng Tuyết há mồm cắn góc chăn, lăn lộn trên giường, thậm chí lăn xuống đất.

  Cảm giác mát mẻ truyền đến cơn đau mới đỡ hơn một chút. Vì vậy, Nam Cung Phượng Tuyết trực tiếp nằm trên mặt đất, để khí lạnh thấm vào cơ thể.

  Thật lâu sau, lâu đến nỗi Nam Cung Phượng Tuyết cho rằng bản thân đã chết cứng trên mặt đất, cỗ đau đớn rốt cuộc chậm rãi biến mất. Giống như ngày thường không có việc gì, giống như vừa rồi đau đớn không phải là nàng. Nếu không phải vẫn còn nằm trên mặt đất, Nam Cung Phượng Tuyết thật sự cho rằng mình chỉ vừa gặp ác mộng mà thôi. Thường Vân các (wattpadtruyencotrang2000)

  Nhưng cảm giác chân thật làm nàng biết rõ không phải mơ, mà là chân thật đau đớn. Nam Cung Phượng Tuyết thế mới biết thân thể này không chỉ suy dinh dưỡng, mà còn có bệnh.

  Leo lên giường, Nam Cung Phượng Tuyết bắt đầu sắp xếp lại ký ức, biết rằng "Nam Cung Phượng Tuyết" mỗi tháng đều phát bệnh một lần.

  Nhớ lại nỗi đau vừa nãy, Nam Cung Phượng Tuyết cảm thán bản thân nguyên chủ trước đó quả là một đứa trẻ kiên cường đáng nể.

  Loại đau này, một sát thần từ trong đao quang kiếm ảnh đi ra như nàng còn khó chịu nổi, huống chi là một tiểu hài nữ. Hơn nữa loại đau này, kể từ lúc cha mẹ Nam Cung Phượng Tuyết năm đó qua đời liền bắt đầu, tính ra, nàng đã đau suốt bốn năm.

  Nam Cung Phượng Tuyết thật không biết thân thể này đã chịu đựng như thế nào.

  Duỗi ngón tay ra tự bắt mạch, Nam Cung Phượng Tuyết xem mạch tượng của chính mình. Nàng biết nỗi đau này không đơn giản, rất có thể là đã trúng độc.

  May mắn thay,  Nam Cung Phượng Tuyết tuy là lính đánh thuê, là một sát thủ, nhưng từ nhỏ đối với trung y luôn hứng thú. Vì vậy, khi không có nhiệm vụ, ngoài việc luyện công ra, hầu như tất cả thời gian nàng đều dành cho việc học y.

***

Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net