#15 Tố Diệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một câu hỏi, nếu bạn là một người đàn ông, người bạn gái hoặc người vợ của bạn sẽ là một người như thế nào? Có tiêu chuẩn đặc biệt hay một yêu cầu nào đó chăng? Cô ấy sẽ là một cô gái như thế nào?

Kỳ thực, chúng ta đã không ít lần đặt ra cho mình những tiêu chuẩn từ những tưởng tượng, đó chỉ là mong muốn mãi mãi mang một giá trị của chữ "từng". Rồi sẽ có lúc, ta nhận ra hiện thực sẽ không hề giống tưởng tượng.

Thật thật ảo ảo, ảo mộng cuộc đời, cuộc đời ảo mộng.

Giấc mộng tựa đời người, đời người tựa giấc mộng.

Tố Diệp xinh đẹp, cô ấy lại giỏi giang, là một nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, cô ấy nổi tiếng trong giới tâm lý học, cô ấy có thể tự nuôi sống chính mình. Cô ấy cũng là một người sống rất thực tế, nhìn bề ngoài là một người chỉ biết đến tiền, yêu tiền như mạng. Tính cách đôi lúc lại khó hiểu, có chút ngang bướng, lòng tự trọng rất lớn...

Con người đều bắt đầu đến với cuộc đời bằng tiếng khóc, dường như đó là dự đoán cho số phận con người sẽ vô cùng mỏng giòn, gặp những khó khăn, thử thách trong quá trình trưởng thành.

Ngay từ nhỏ, Tố Diệp đã chẳng thể có một ngôi nhà hoàn chỉnh như những đứa bé khác. Mẹ cô là Tố Thu - một người phụ nữ rất đẹp, đẹp từ chính nội tâm, tâm hồn cho đến ngoại hình. Bà cùng Diệp Hạc Phong - bố của Tố Diệp có một đoạn tình cảm sâu nặng, nhưng day dứt, để lại trong lòng mỗi một người chúng ta sự tiếc nuối rất lớn. Tình cảm ấy bị ngăn cấm, ngăn cách bởi những trách nhiệm mà Diệp Hạc Phong buộc phải gánh vác cho gia đình mình. Tố Thu lựa chọn ra đi. Nhưng bố cô là Diệp Hạc Phong, dường như đây là một điềm báo về những khó khăn mà cô phải trải qua. Cô bé Tố Diệp từ nhỏ đã khát khao biết bao nhiêu tình cảm đến từ bố. Cô ghen tỵ với những đứa bé được bố ôm trong lòng, trong vòng tay to lớn ấm áp của bố. Cô khát khao điều ấy biết bao. Cô đã từng được cưỡi chú ngựa gỗ xoay vòng trong công viên giải trí, nhìn thấy mẹ nép trong lòng bố và bố mẹ cười hạnh phúc. Khung cảnh ấy quá đẹp, thế nên, cô lưu luyến. Cô một lòng muốn con ngựa gỗ đỏ của một nhà hàng xóm không phải vì nó đẹp đẽ, nó sặc sỡ sắc màu, mà là vì nó khiến cô nhớ đến khung cảnh ấm áp ngày ấy. Người ta nói, vì không có được nên mới luôn nhung nhớ không quên. Vì không có được tình yêu trọn vẹn từ bố, nó tựa một nỗi đau chẳng thể xóa nhòa trong tuổi thơ cô. Rồi chẳng biết từ lúc nào lại trở thành thù hận...

Buông bỏ lúc nào cũng dễ dàng hơn cố chấp, tiếp nhận lúc nào cũng thoải mái hơn thù hận. Là một bác sĩ tâm lý, cô hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ ai, nhưng tại sao vẫn lựa chọn hận bố cô - Diệp Hạc Phong, lựa chọn hận nhà họ Diệp? Cô nói, "Nhưng một người phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới quyết định thù hận một người? Thù hận cũng cần phải có dũng khí và cô đơn. Mỗi người sinh ra thích thù hận, chính vì kỳ vọng quá nhiều nên khi phải chịu phản bội và tổn thương, hận thù mới càng sâu đậm".

Cô cố chấp, đến cuối cùng chỉ còn lại những tiếc nuối mãi chẳng thể thốt ra thành lời với người bố ấy. Còn chưa kịp cảm nhận đủ tình yêu thương của người bố ấy thì đã mãi mãi xa cách...

Tố Diệp tựa loài nhím vậy, chỉ cần có cảm giác nguy hiểm thì sẽ vung ra những chiếc gai nhọn để bảo vệ chính mình. Cô ấy sẽ bày ra những góc sắc nhọn để bảo vệ bản thân không bị thương. Nhưng chính Niên Bách Ngạn, người đàn ông ấy đã dùng sự dịu dàng, kiên nhẫn, thận trọng mà nghiêm khắc, trầm mặc để từng bước một tiến vào thế giới của cô. Sự chín chắn, trưởng thành của anh đã mang đến cho Tố Diệp cảm giác ấm áp. Anh không nhổ những chiếc gai sắc nhọn ấy ra, vì nó sẽ khiến cô đau, mà anh mài những chiếc gai ấy thật khẽ khàng, anh từng bước làm quen. Cưng chiều nhưng không dung túng quá mức.

Cứ như vậy, bằng một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, Niên Bách Ngạn đã bước vào thế giới của Tố Diệp, bước vào trái tim đã sớm chằng chịt vết của cô...

Cô ấy tựa một đứa trẻ chưa lớn, dường như cô đã sống trong lớp bọc mạnh mẽ quá lâu rồi, bên Niên Bách Ngạn, cô cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, bởi anh đã sớm xây dựng cả một thế giới để cô có thể tự do mà bay nhảy, sống thoải mái, vô ưu vô lo trong thế giới ấy.

Cô đã sớm dựa dẫm vào bờ vai vững chắc của người đàn ông ấy, cô tham lam hít lấy mùi hương thuộc về anh mà nói, "Trước đây em không như vậy đâu, nhưng bây giờ em cảm thấy mình không đủ dũng khí để đối mặt với cô đơn nữa rồi". Những lời ấy nói ra, đến trái tim người đọc chúng ta còn muốn mềm nhũn hết ra chứ nói gì đến Niên Bách Ngạn?

Cô ấy yêu tiền như mạng. Quả thật, tính cách này vô cùng thú vị, cũng mang đến nhiều sắc màu tươi vui cho cuộc sống vốn đơn điệu của Niên Bách Ngạn. Chẳng có ai trên đời này chê mình có quá nhiều tiền cả! Vậy nên không thể nói rằng bạn chán ghét tiền, hận tiền được. Vì điều đó quá vô lý rồi! Điểm này của cô vô cùng đáng yêu chứ chẳng ai cảm thấy phản cảm hay thực dụng cả.

Còn nhớ đoạn hội thoại giữa Niên Bách Ngạn với bố cô trước lúc lâm chung, dù là vô tình hay hữu ý, cô ấy đã nghe được hai chữ "Không yêu." dứt khoát thốt ra từ miệng Niên Bách Ngạn. Có thể trách cô nóng vội, không nghe hết những câu sau đó lại lựa chọn vội vàng bước đi. Nhưng mà, bạn có chắc mình sẽ giữ nổi bình tĩnh khi nghe được hai chữ đó từ chính miệng người mà mình yêu sâu đậm, người ấy còn quan trọng hơn chính bản thân mình không? Lúc ấy, cả thế giới như sụp đổ, tính ngưỡng không còn, bầu trời đã chẳng còn xanh nữa rồi...

Người ta thường nói phụ nữ ai cũng đều có tài năng thiên bẩm về trí tưởng tượng phong phú, lại có khả năng liên kết tất cả siêu việt nữa.

Cô sợ hãi, cô lo lắng, cô mất niềm tin.

Sợ hãi những tình cảm ấy đều là giả, là vở kịch, sợ rằng từ trước tới giờ chỉ là tự mình đa tình, tự lừa mình dối người. Sợ hãi tất cả đều là giấc mộng, bởi cô đã chìm đắm trong những ngọt ngào, hạnh phúc ấy mất rồi...

Tố Diệp lo lắng anh sẽ không cần mình nữa, một lần nữa nói ra hai chữ "Không yêu" ấy. Hai chữ ấy tàn nhẫn biết bao nhiêu, anh có biết không?

Cô không dám tin tưởng nữa. Cô lặng lẽ nói với Niên Bách Ngạn rằng, "Tôi không còn biết làm thế nào để tin anh nữa...". Để nói ra câu nói này, một người đã phải mệt mỏi, đau khổ, thất vọng đến mức nào cơ chứ?

Làm sao có thể một lần nữa đặt niềm tin vào Niên Bách Ngạn đây?

Nhưng mà, ai cũng phải thật sự cảm phục trước sự mạnh mẽ, kiên cường của người con gái trông yếu ớt, mảnh khảnh này.

Có người phụ nữ nào không mong muốn mình sẽ được làm mẹ, sẽ sinh ra được một đứa con của mình, là kết tinh của mình cùng người đàn ông mình yêu đến tận xương tủy. Nhưng số phận như trêu ngươi, không cho phép cô có được thiên chức ấy. Đến cả đứa con để cô tưởng nhớ đến Niên Bách Ngạn cũng không thể giữ được. Đến khi buộc phải lựa chọn, cô lựa chọn cách đau đớn nhất để cảm nhận được con của cô đã từng tồn tại... Nhưng rồi, số phận lại đùa bỡn cô một lần nữa, im lặng ra đi chính là sự tàn nhẫn, nó làm cho ta đau đến không thở được nhưng lại không cách nào thoát ra được.

Tựa một vực sâu không đáy.

Có nhiều lúc, có những chuyện, sẽ không ai có thể giúp mình ngoài bản thân chính mình. Phải tự tìm ra lối thoát, phải tự lần tìm ánh sáng hy vọng cho chính mình...

Và rồi, cô dũng cảm đặt niềm tin một lần nữa...

Kỷ Đông Nham hỏi cô ấy, "Còn em thì sao? Vẫn còn dành trái tim mình cho cậu ta ư?"

Giọng cô lúc ấy nhẹ nhàng, dường như đã dùng trọn sức lực của cơ thể để thốt lên: "Trên đời này, chuyện tình cảm nào cũng sẽ phải chịu trăm nghìn vết thương..."

Cô cùng Niên Bách Ngạn cùng đánh một ván cược, cược xem trong lòng đối phương, có tồn tại mình không.

Thật may, họ đều cược thắng rồi!

Lần trở về này, dường như mọi khoảng cách giữa họ đã được xóa bỏ, hoàn toàn, triệt để.

Có lẽ chúng ta đều cảm thấy Tố Diệp là một cô gái bướng bỉnh, cô ấy ngang ngạnh, cố chấp. Cô ấy mạnh mẽ nhưng cũng có lúc yếu lòng.

Ở Tố Diệp, dường như mỗi người chúng ta đều thấy bản thân mình hiện diện ở cô ấy trong một khía cạnh nào đó. Mình có lúc rất cố chấp, mình sẽ không quá kiên nhẫn, mình sẽ cố gắng tối ưu hóa thời gian để có thật nhiều thời gian rảnh, cũng có lúc mình ngang bướng, sẽ không nghe bất kỳ lời giải thích nào dù cho đến từ ai khi tuyệt vọng. Mình lạc quan, luôn vui vẻ.

Tố Diệp, cô ấy dù ở bất cứ nơi nào cũng sẽ là đề tài khiến người ta tranh luận. Nhưng cô ấy lại chẳng mảy may quan tâm đến, cô ấy lạc quan, xinh đẹp, lúc nào cũng rạng rỡ, vui tươi. Cô ấy tựa một đóa hoa yêu kiều, nở rộ ở vách núi, lung linh, nổi bật khiến người ta không kìm lòng được mà muốn đến gần, dẫu biết trước mặt là vách núi hiểm trở, có thể đẩy ta đến với cái chết...

Mong rằng cô ấy sẽ luôn được hạnh phúc!

Lục Bắc Thần từng gửi đến cho Niên Bách Ngạn cùng Tố Diệp trong hôn lễ của họ: "Phồn hoa tính liên hoàn, tố niên phùng cẩm thời..."

Tương phùng chính ngộ tố cẩm niên hoa thời, vị vãn.

Tố Diệp.

Cám ơn chị đã đến!

__________
Những kỷ niệm đẹp đã qua sẽ luôn tồn tại trong lòng mình. Về một mùa xuân thật đẹp...

#HanTuyet_Thu

*29-02-2020*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net