#16 Niên Bách Ngạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình là một cô gái mơ mộng. Mình đã từng không ít lần, tưởng tượng đến hình mẫu cái người gọi là "một nửa định mệnh", "bạn trai tương lai", hay đến cả "chồng tương lai" cũng không thoát khỏi trí tưởng tượng phong phú của mình...

Vậy bạn cho rằng, một người đàn ông như thế nào sẽ được coi là hoàn hảo?

Vẻ ngoài thật ưa nhìn với một gương mặt đẹp đến độ khiến người đối diện phải cảm thán, không thể thốt nên lời, góc cạnh sắc sảo, một đôi mắt sâu hút hồn khiến mình đắm chìm trong thế giới được mở ra bởi đôi mắt ấy, anh ấy sẽ có một sống mũi tuyệt hảo, đôi môi mỏng, có cả một thân hình cao lớn, vững chãi, khiến bạn luôn có cảm giác an toàn mỗi lần được anh ấy bao bọc trong vòng ôm ấm áp? Ngoài ra, anh ấy còn có cả một sự nghiệp, một cơ ngơi rộng lớn. Về tính cách, phải thật ấm áp, tử tế, sẽ luôn quan tâm đến mọi người xung quanh chăng?

Nhưng mà, ta sẽ chẳng thể định nghĩa một người hoàn hảo là như thế nào! Ít nhất thì mình cho là vậy! Bởi vì, trên đời này sẽ chẳng có thứ gì hoàn hảo, một hình ảnh đối xứng được tỉ mỉ vẽ nên thì cũng sẽ không hoàn toàn đối xứng, nó sẽ lệch, dù cho độ lệch ấy rất nhỏ, đến độ ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vậy nên, chẳng có một người nào thật sự là hoàn hảo cả...

Hoàn hảo chỉ là một cách nói của con người ta khi cảm thấy thỏa mãn với điều ấy, hài lòng với sự việc đó, và cảm thấy người đó vô cùng ăn ý với mình.

Mình chỉ muốn nói đến một người.

"Anh ấy không trẻ, anh ấy thận trọng, anh ấy nghiêm khắc, anh ấy trầm mặc chỉ vì gánh vác quá nhiều, anh ấy trân trọng mỗi phút giây hạnh phúc. Anh ấy cố gắng đạt được tình yêu. Người đàn ông tài giỏi này, chính là anh ấy..."

Niên Bách Ngạn.

Anh ấy xuất thân là con của một nhà cung ứng đá quý, cậu chủ nhỏ của Niên Thị, con trai của người đàn ông đẹp trai tài giỏi - Niên Quý. Nhưng mà, lời giới thiệu này chỉ dành cho Niên Bách Ngạn trước khi bố mẹ anh mất, ít nhất là vậy...

Anh phải trưởng thành sớm hơn những người bạn cùng trang lứa. Khi mà những người cùng độ tuổi anh đang sống trong thế giới một hạnh phúc bên gia đình, với những mối tình thanh thuần, đẹp đẽ mà trong sáng thuở niên thiếu. Thì anh đã phải gánh vác một trách nhiệm rất lớn, liên quan đến danh dự của người bố, của cả nhà họ Niên; vừa phải đóng vai trò là một người anh cả, đồng thời, làm người bố cho cậu em trai kém mình đến tận mười lăm tuổi. Anh nói, vì bố anh đã phạm phải sai lầm, thế nên, vì danh dự của bố, vì Niên Thị, anh chỉ có thể trả nợ.

Anh cố gắng, luôn cố gắng, rất nhiều, rất rất nhiều...

Anh đi lên từng bước, từng bước một, từ vị trí thấp nhất cho đến khi ngồi vững chiếc ghế Tổng giám đốc Tinh Thạch. Đó thật sự là một quãng thời gian dài. Nhưng với vai trò là một người con, anh luôn cố hoàn thành chữ "hiếu" với bố mẹ mình. Nhiều lúc, mình chỉ ước Niên Quý không phải là Sariel thôi... Có phải, nếu vậy thì anh đã không phải gánh vác nhiều đến vậy, không phải trắc trở đến vậy khi muốn được bình an hạnh phúc bên Tố Diệp?

Câu trả lời là không.

Duyên phận giữa Niên Bách Ngạn và Tố Diệp không bắt đầu vào đêm hôm ấy, trong quán bar ấy. Mà là khi cậu bé Niên Bách Ngạn xách chiếc đèn mang thứ ánh sáng xanh xanh kia ra con phố đen dài đến vô tận trong đêm ấy, trốn người lớn mà dạo chơi. Cả cô bé Tố Diệp mang chiếc váy hoa xinh đẹp, có nụ cười rạng rỡ tựa búp bê kia và cậu bé Niên Bách Ngạn tuấn tú ấy đều chẳng hay, duyên phận đã bắt đầu như thế...

Năm ấy, cô mới bốn tuổi, anh cũng chỉ có mười một tuổi...

Duyên phận là vô cùng kỳ diệu. Gặp được nhau nhờ chữ duyên, ở cạnh nhau nhờ chữ phận. Hai chữ ấy gắn kết quá khứ và tương lai của hai con người tưởng như xa lạ, cũng chỉ để cùng nhau cố gắng trong hiện tại.

Có lẽ, nếu không có những chuyện xảy ra trong quá khứ, dù chỉ là một chi tiết nhỏ không xảy ra thôi, thì họ đã không thể gặp nhau rồi.

Niên Bách Ngạn, người đàn ông ấy mạnh mẽ và vững chãi, tưởng như anh ấy là trời cao, là biển rộng, là thâm sâu khó lường, là tàn nhẫn đến không ngờ...

Nhưng mà, anh không phải là thần thánh, cũng chỉ là một con người bình thường thôi.

Anh ấy không trẻ, đúng vậy!

Anh ấy thận trọng, nghiêm khắc và trầm mặc, không sai!

Mỗi bước đi, mỗi quyết định của mình, anh đều cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng. Mình biết rằng anh đã suy nghĩ rất lâu, anh biết rằng tương lai sẽ có muôn vàn khó khăn chờ đợi phía trước, chờ anh và người con gái anh yêu. Nhưng khi đã xác định rõ ràng tình cảm của mình, anh đã bày tỏ. Mình nhớ, anh từng nói với Tố Diệp: "Nếu em cho phép tôi đứng trước mặt em, tôi có thể che chắn cho em tránh khỏi bão tố cuộc đời. Tôi chỉ muốn biết, em có chấp nhận sự ích kỷ này của tôi không?"

Tình yêu đối với anh tựa món đồ xa xỉ, khi chưa chắc mình chưa sở hữu được, anh tuyệt đối không chạm vào, nhưng một khi đã có, anh sẽ đối xử chân thành...

Niên Bách Ngạn không phải là người đàn ông luôn treo ba chữ "anh yêu em" bên miệng, cũng chẳng hứa hẹn quá nhiều, nhưng anh lại luôn âm thầm cố gắng, ba chữ ấy không treo bên miệng nhưng lại khắc sâu vào trong lòng anh. Kể cả bốn năm tù tội, sau một cuộc chia tay.

Anh luôn muốn người con gái mình yêu được hạnh phúc.

Khi biết mình sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, anh đã chọn cách đẩy cô ấy ra xa. Nhưng khi có thể, anh muốn chính mình là người mang đến cho cô gái ấy hạnh phúc.

Ai nói Niên Bách Ngạn không có khuyết điểm? Đẹp trai, giỏi giang, cần cù nhẫn nại, chăm chỉ siêng năng, có trách nhiệm,... đều chưa nói lên được anh là một người hoàn mỹ đâu!

Là con người, một người bình thường thì sẽ có ưu điểm, khuyết điểm. Niên Bách Ngạn cũng là một người vô cùng bình thường.

Anh ấy cũng tự ti, vô cùng tự ti.

Anh ấy sợ cô đơn, hơn bất cứ ai.

Có lúc, chỉ vì sự tự ti ấy và thêm một ít tính khí của Tố Diệp, họ đã phải chia xa. Cũng có lúc, tình cảm của họ gần như bước đến đường cùng, họ không còn sự tin tưởng ở nhau nữa. Khi anh nói, "Em chưa từng thử tin tưởng tôi một lần", mình cảm nhận được trong câu nói ấy có sự thất vọng, đau lòng, khổ sở của người đàn ông này. Anh cũng đã sử dụng hết sức bình sinh, gần như rút cạn nhuệ khí của mình cho một ván cược. Khi ấy, anh dứt khoát mà nói: "Hoặc là lấy anh, hoặc là rời xa anh...", mình biết, anh đã rất lo sợ, sợ hãi rằng Tố Diệp sẽ ôm khư khư lòng tự trọng của cô ấy mà chọn rời xa anh...

Anh ấy cấm em trai mình đua xe không phải vì chặt đi đôi cánh, lý tưởng của cậu, mà lo lắng rồi sẽ có một ngày cậu ấy xảy xa bất trắc, và Niên Bách Tiêu sẽ rời xa anh, người thân duy nhất trên đời này của mình không còn nữa. Thế nên, anh không muốn cậu làm một tay đua chuyên nghiệp.

Cũng có lúc, Niên Bách Ngạn mệt mỏi.

Anh mệt mỏi vì phải gánh vác nhiều đến vậy. Danh dự của bố, của Niên Thị. Bởi vì một sai lầm vô cùng to lớn ông ấy để lại mà anh phải gồng mình sửa chữa. Anh đã vì ông ấy mà làm ra quá nhiều điều sai lầm, thế nên, anh mệt mỏi.

Từng con chữ nặng nề cũng đã từng được anh buông xuống: "Tôi thật sự không biết phải đối xử với em như thế nào nữa... Tôi mệt rồi..."

Anh ấy đôi lúc cũng vô cùng trẻ con. Khi mọi người hiểu lầm, anh sẽ không cho họ một lời giải thích, chỉ đứng đó, mím môi và trầm mặc. Chỉ vì tính cách này, thói quen này mà từng khiến cho mối quan hệ giữa anh và Kỷ Đông Nham rơi vào trạng thái căng thẳng, đối đầu nhau để chứng tỏ sự tồn tại của đối phương, trở thành một mối quan hệ được gọi "không thể làm bạn, cũng chẳng thể thành thù". Không chỉ Kỷ Đông Nham mà Niên Bách Tiêu - em trai anh, hay cả Tố Diệp cũng đã từng hiểu lầm anh, nhưng anh chưa bao giờ lên tiếng giải thích, có lẽ, anh cảm thấy đó chỉ là hành động bao biện không đáng có, nếu bản thân mình không sai thì không việc gì phải giải thích. Và rồi, mím môi, trầm mặc một mình...

Mình muốn viết tiếp, viết tiếp nữa. Viết ra hết tất cả những gì mình nghĩ về Niên Bách Ngạn, muốn viết thành một bài luận thật hoành tráng về những câu mà anh từng nói, về con người anh. Anh không phải là nhân vật bước ra từ truyện đầu tiên mình biết, càng không phải là người "hoàn hảo" nhất trong số họ.

Nhưng mình biết, mình sẽ không thể nào quên được anh...

Người đàn ông thận trọng, nghiêm khắc và trầm mặc ấy. Anh chân thực đến đau lòng, cũng trẻ con, cũng tự ti, cũng mang trong mình những khuyết điểm như bao người khác.

Anh ấy có trách nhiệm, không thề thốt, không thích hứa hẹn nhưng luôn âm thầm cố gắng.

Anh ấy dành trọn cho người con gái mình yêu trọn chữ "trung", hoàn thành trọn vẹn chữ "hiếu" với đấng sinh thành.

Anh ấy là một người tình cảm.

Anh ấy can đảm, khi cần thiết, anh sẽ hy sinh chứ không thể để người mình yêu chịu tội.

... Còn có rất nhiều, rất nhiều từ, nhiều lời tốt đẹp dành cho anh...

Cám ơn anh đã đến!

...

"Có một người như thế...

Không nhiều lời, không dây dưa, khô khan và nhạt nhẽo.

Không giải thích, không tỏ bày, lạnh lùng và vô tình.

Nhưng...

Nước mắt không rơi mới là nước mắt xót xa tận đáy lòng.

Nỗi đau không nói mới là nỗi đau hằn sâu trong ký ức.

Có một người như thế...

Luôn quan tâm, luôn khoan dung, lặng thầm và nhẫn nại.

Luôn dịu dàng, luôn chở che, bình yên và mạnh mẽ.

Và...

Hành động thực tế mới là tình yêu chân thành nhất.

Tình yêu trong tim mới là sợi dây bền chặt nhất.

Có một tình yêu như thế...

Luôn thấu hiểu, luôn nồng nàn, ngọt ngào mà đau đớn.

Luôn hy sinh, luôn thông cảm, vĩ đại mà bình dị.

Không cần nói, chỉ cần nhìn vào mắt nhau.

Không cần nói, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau.

Không cần nói, chỉ cần nắm chặt tay nhau..."

...

"Anh ấy không trẻ, anh ấy thận trọng, anh ấy nghiêm khắc, anh ấy trầm mặc chỉ vì gánh vác quá nhiều, anh ấy trân trọng mỗi phút giây hạnh phúc. Anh ấy cố gắng đạt được tình yêu. Người đàn ông tài giỏi này, chính là anh ấy..."

Niên Bách Ngạn...

...

Không sai, chính là anh,

Là Niên Bách Ngạn.

Cám ơn anh vì đã đến!

__________
Mình muốn lưu trữ những kỷ niệm thật đẹp trong một kỳ nghỉ Tết đặc biệt này. Tố Niên sẽ là một đoạn hồi ức đáng quý nhất trong cuộc đời mình...

#HanTuyet_Thu

*28-02-2020*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net