Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng tôi đã nghĩ, nếu đây là lần đầu cậu đến nhờ tôi giúp, mặt cậu đã không trưng ra cái vẻ bất mãn và ghê tởm như thế.”

Kaito đưa một tay lên chà chà mặt như muốn chùi sạch đi hết mớ cảm xúc trên mặt mình. Khi cậu ngước lên lại, mặt cậu lạnh tanh chẳng còn thể hiện gì nữa. “Đây là lần thứ hai tôi đến đây.” KID xác nhận, “Vậy, có những cách nào?”

“Cậu có thể khiến người khác lấy Nước mắt của Thánh thần từ tay cậu,” Akako đáp lại.

“Tôi không làm- khoan, lấy hả?” KID hỏi, “Vậy nếu tôi đưa cho người khác thì sao?”

“Viên đá này luôn tìm chủ nhân nào có sức mạnh lớn hơn vị chủ hiện tại của nó. Nếu một người có thể lấy được nó, họ đã chứng tỏ mình tốt hơn vị chủ đương thời của nó và lời nguyền sẽ chuyển sang người chủ mới,” Akako giải thích, “Ngược lại, nếu nó được đưa cho người khác, là hành động người mạnh chia sẻ một thứ cho kẻ yếu, thì lời nguyền vẫn đi theo chủ nhân cũ.”

“Được rồi, nhưng tới bây giờ thì chắc có nhiều người ‘lấy’ nó rồi.” KID nói, “Tôi đã bỏ trộm ba lần, hẳn phải có ai đó chạm vào nó trừ tôi chứ?”

“Nhưng cậu có chạm vào nó trước người ta không? Để chứng minh nó thuộc về cậu?” Akako nói rồi thản nhiên uống một ngụm trà trong khi KID đứng im như tượng. Mặt cậu hoàn toàn trống rỗng, khiến Akako nghĩ rằng hiện tại trong đầu cậu đang là một mớ hổ lốn. “Mấy thứ này có luật hết, KID à.”

“Luật gì mà vô nghĩa thế.” Cậu lạnh nhạt đáp lại. “Vậy chỉ cần tôi không chạm vào nó trước người khác thì nó vẫn là ‘của tôi’, đúng chứ?”

“Và nếu người khác lấy nó, chứ không phải được tặng.” Akako thêm vào.

“Phải,” KID ngả lưng vào sofa và khoanh tay, bắt chéo chân. “Vậy những lựa chọn khác thì sao?”

Akako im lặng vài giây rồi cầm tách trà lên uống thêm một ngụm, “Cậu có biết nguồn gốc của lời nguyền này không?”

KID nhìn cô bằng một đôi mắt vô hồn, “Không.”

“Câu chuyện kể về một cô hầu và một vị hoàng tử lớn lên cùng nhau ở một vương quốc nhỏ. Khi còn bé, họ thường chơi chung với nhau, nhưng khi lớn lên thì hai người đường ai nấy đi. Mặc cho cách biệt giai cấp, cô hầu vẫn rất yêu hoàng tử,” Akako giải thích, “Cô ấy đã cầu xin các vị thần của vương quốc cho mình một cơ hội được ở bên hoàng tử, và các vị thần đã ban cho cô ta cơ hội. Họ tạo ra một viên đá có khả năng lặp lại một ngày để giúp cô nói ra tình cảm của mình. Khi hoàng tử hiểu được, hai người họ cưới nhau và phép thuật của viên đá tan biến.”

“Nếu nó đã tan biến rồi thì tôi đang mắc kẹt vào cái gì đây?” KID hỏi.

“Hẳn là viên đá sẽ thức tỉnh và ban lời nguyền mỗi khi nó có chủ mới.” Akako ngả người ra sau, bắt chéo chân. “Tuy nhiên, cô hầu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên phép thuật không cần thiết nữa.”

“Vậy ý cô là tôi phải đi kết hôn hả?” KID nhăn mặt khi nghĩ đến khả năng đó.

“Tôi không biết kết hôn có tác dụng không,” Akako trả lời, “Nhưng tình yêu song phương chắc sẽ không làm ảnh hưởng gì đâu. Ít nhất thì cậu có thể thử xem.”

“Tốt hơn là không có cách nào.” KID nhún vai rồi đứng dậy.

“Cậu biết đấy, KID,” Akako nói, đặt tách trà lên bàn café. Đôi mắt màu rượu vang của cô nhìn cậu không rời qua hàng mi đen tuyền, “Tôi chắc chắn là cậu có người trong lòng rồi, nhưng tôi sẵn sàng giúp cậu nếu cần…”

“Cám ơn đã giúp, Akako.” KID nói và phất tấm áo choàng trắng sau lưng. Và rồi cậu biến mất khỏi căn phòng.

@        @        @        @        @

“Aoko, nghe tớ nói cái đã!” Kaito thở hổn hển, nắm lấy tay cô bạn của mình. Hai người họ đang ở trung tâm của Ekoda để h-h-hẹn hò (đây có phải lần đầu đâu! Tâm trí cậu la làng, còn cậu thì bảo nó câm miệng). Tuy nhiên, Aoko có vẻ như chẳng nghiêm túc với cuộc hẹn này.

“Kaito~!” Aoko nhõng nhẽo, “Tớ muốn đi tàu lượn, nhanh đi không xếp hàng chết luôn đó!”

“Aoko, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Kaito nói nhỏ, siết chặt lấy cổ tay cô. “Chuyện này… chuyện này quan trọng lắm…”

“Kaito?” Aoko đứng lại, đôi mắt màu xanh lam nhìn cậu xen lẫn giữa lo lắng và hy vọng.

Kaito hít lấy một hơi thật sâu, “Aoko, tớ…”

*             *             *             *             *

Kaito nói lời yêu với Aoko. Cậu cũng kể hết cho cô về KID và công việc ban đêm của cậu, nghĩ rằng rồi cô cũng sẽ nhận ra thôi.

Aoko trông không hề ổn.

Chẳng ổn xíu nào cả… Kaito nghĩ trong lúc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ từ ghế sau xe cảnh sát. Nhà cậu hiện tại đông nghẹt cảnh sát, chắc chắn là đang tìm các vật dụng và thiết bị của KID – bằng chứng phạm tội của cậu.

Aoko đứng bên lề đường, nhìn mọi chuyện diễn ra với đôi mắt vô hồn. Khi mắt hai người chạm nhau, cô quay mặt đi, nép vào cánh tay của Hakuba. Cậu ta có vẻ như chẳng biết nên vui và tự hào bởi vì những suy luận của mình về Kaito đã đúng, hay nên cảm thấy tội lỗi vì nỗi đau mà Aoko phải chịu khi chuyện này lộ ra.

Khi cậu ta nhìn về phía Kaito, cậu là người quay đi trước, không thể nào nhìn được cảnh bạn thân và đối thủ của mình bắt đầu hình thành một mối quan hệ sau khi biết được cậu đã phản bội lòng tin của cả hai.

Kaito trải qua đêm thứ hai nằm trong tù, nhìn chăm chăm lên trần nhà và tự hỏi mình đang làm gì với cuộc đời mình thế này.

@        @        @        @        @

Bíp bíp bíp!

Kaito tỉnh dậy trên giường ngủ của mình, như bao ngày trước. Cậu mặc bộ quần áo mà tâm trí của cậu bảo rằng đấy là đồ dơ, nhưng mũi cậu thì ngửi được mùi quần áo mới giặt, như bao ngày trước. Cậu viết số lên tấm lịch, như bao ngày trước.

Aoko đứng trong nhà bếp, như bao ngày trước. Cậu chào vọng vào bên trong và nhận được câu chào tương tự từ cô, như bao ngày trước. Cô đặt đĩa bánh mì nướng kiểu Pháp lên bàn ăn, như bao ngày trước.

Lát bánh mì thơm mùi bơ sữa khi vào miệng cậu lại có vị như tro đất.

@        @        @        @        @

“Phải có thứ gì mình quên chứ nhỉ…” Kaito tự nói với chính mình trong lúc nằm dài trên nơi cao nhất của bãi container. Năm phút nữa là đến giờ cậu đã hẹn và hiện tại, đám đông đã bắt đầu tăng gấp đôi, gấp ba số lượng ban đầu rồi. Trông ai cũng thích thú cả, như thể đây là lần đầu họ được tận mắt chứng kiến vụ trộm.

Kaito ước chi cậu có thể thích thú được như thế.

“Chắc phải thử hỏi Hakuba nữa thôi,” Kaito thở dài, đưa tay vuốt tóc. “Lập kế hoạch để cậu ta lấy viên ngọc khỏi tay mình để chứng minh rằng mình đang nói thật… nhưng thể nào cậu ta cũng sẽ buộc tội mình là KID và cậu ta sẽ là người bị kẹt.”

Kaito nhớ đến gương mặt của Ishimoto những ngày trước đó, trước khi KID chạy thoát và tiếng súng vang vọng khắp tòa nhà. Cậu nhớ đến rất nhiều lần cố gắng thoát khỏi vòng lặp nhưng thất bại. Mặc dù có là Hakuba đi chăng nữa, Kaito vẫn không muốn đẩy cậu ta vào con đường đó.

“Nhưng mình có còn biết tay thám tử nào tin mình đâu!” Kaito vùi mặt vào lòng bàn tay, kiềm chế cái cảm giác ruột gan như muốn lộn ngược lại trong lòng. Khi cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại, cậu ảo thuật gia trẻ tuổi nhìn về hướng đám đông đang đứng đợi. Và đôi mắt cậu tình cờ nhìn vào mái tóc quen thuộc và cặp mắt kính trông không hợp thời trang xíu nào.

Kaito hít sâu vào một hơi khi nhà phê bình nhí của cậu ngước lên nhìn về phía bãi để container, như thể cậu ta có thể nhìn thấy Kaito đang ngồi trên đó. Kaito khá chắc chắn lại cái áo choàng đen cậu khoác trên người sẽ gây khó dễ cho việc phát hiện, nhưng nếu ai đó có thể tìm ra được vị trí cậu đang ngồi, thì chỉ có thể là nhà phê bình yêu thích của cậu thôi.

Nhóc thám tử…

Kaito hít thêm một hơi sâu nữa. Đúng rồi!

Nhóc thám tử có thể giúp được cậu không chừng. Hơn nữa, danh tính bí mật của Kaito sẽ không bị lật tẩy như khi hỏi Hakuba. Kaito chỉ cần tìm số điện thoại của cậu ta trong…

Số điện thoại của trẻ em đâu có được ghi trong sổ.

Và Kaito còn chẳng biết tên của cậu thám tử nữa. Cậu biết mà, biết là cậu nhóc đã giới thiệu bản thân vào lần đầu gặp mặt rồi, nhưng cái chức danh của cậu ta lại trôi vào não Kaito thay vì cái tên.

Trời ạ… Kaito phải bắt tay vào tìm hiểu thôi.

Chú thích:

*Trí nhớ thấu niệm: Khả năng một người có thể nhớ lại hình ảnh với độ chính xác cực cao chỉ trong một thời gian ngắn nhìn thấy nó.

Nguyên tác và wikipedia không xác nhận Kaito có trí nhớ thấu niệm, nhưng fanfic lại thấy khá nhiều (cũng như việc mắt Kaito màu xanh như Shinichi nhưng fanfic luôn tả là màu tím). Tuy nhiên, trong nguyên tác Kaito cũng thể hiện rất rõ mình có trí nhớ rất tốt (nhớ dãy số dài, bản thiết kế, từng chi tiết người mình cải trang trong thời gian ngắn,…). Trong series này thì trí nhớ của Kaito đóng vai trò cực kỳ quan trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net