Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Trước khi vào đọc thì hãy để ý lời CẢNH BÁO ở phần mô tả rồi hẵng vào

*Tóm tắt

Cậu trở về phòng, chộp lấy một cây bút lông và mở nắp ra. Đưa bút hướng về ô ngày 13 tháng 2 trên tờ lịch, cậu lưỡng tính vài giây rồi đánh số 3 thật lớn lên đó.

Một lần có thể là cờ tình. Hai lần cũng được tính là ngẫu nhiên. Còn ba lần?

Kaito khan.

Ba lần lặp lại sẽ tạo thành một bộ luật.

——— Kết—thúc —tóm —tắt ———

Bíp bíp bíp!

Đôi mắt tím kết và một cánh tay màu để nhanh chóng tắt cái báo thứcđang reo inh ỏi. Chủ của cái đồng hồ ồn ào ngồi dậy, vươn hai tay lên để giãn cơ sau một giấc ngủ ngon. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối đen như mực.

“Chào buổi sáng!” Giọng cậu vang vọng khắp căn phòng không người. Cậu đưa mắt nhìn sang tấm poster kích cỡ người thật của Kuroba Toichi được nẹp lên khung gỗ và khẽ mỉm cười. “Chào buổi sáng, cha.”

Điện thoại cậu “ting” lên một tiếng báo có tin nhắn đến. Cậu cầm điện thoại lên để nhìn lướt qua nội dung và cười khúc khích với câu từ của cô bạn.

Xách cái mông qua đây lẹ đi, Kaito đần, không là Aoko bỏ đói cậu đó!

Ném cái chăn sang một bên, cậu đứng dậy và thay quần áo chỉ trong vòng có mười giây. Cậu đi tới tấm lịch trên tường và gạch chéo vào ô ngày hôm nay. Thứ bảy không có giờ học nên cậu cũng chẳng cần phải mặc đồng phục làm gì. Thay vào đó cậu chỉ tròng đại cái quần nỉ và áo hoodie màu đỏ sẫm – bộ thoải mái nhất trong tủ đồ. Thể nào cậu cũng sẽ phải thay quần áo thêm ba, bốn lần nữa suốt ngày hôm nay, nhưng cứ mặc thế này để qua nhà Aoko ăn sáng là được rồi.

“Chào buổi sáng!” Kaito nói khi bước chân vào nhà bạn mình, chẳng thèm gõ cửa lấy một cái. Aoko cũng đã quá quen màn này rồi, nên cô cũng chỉ đứng trong bếp chào vọng ra.

Kaito ngồi lên ghế ngay bàn ăn, chộp lấy remote và bật TV lên, háo hức xem tin tức quanh thế giới. Dưới phố đang có một cuộc biểu tình vì hòa bình và một diễn viên nổi tiếng nào đó vừa qua đời. Kaito không biết người đó nên cũng chẳng thèm để tâm.

“Bánh mì nướng kiểu Pháp, trứng và thịt xông khói!” Aoko nói rồi đặt hai đĩa đồ ăn trước mặt cậu và chỗ của mình, cùng với hai ly sữa đi kèm.

Kaito thích thú dùng nĩa ghim vào món ăn. Mặc cho Aoko nấu bữa trưa rất nhàm chán và bữa tối thì tệ cực kỳ, bữa sáng do tay cô làm lại ngon chết đi được. Phải chi Kaito được ăn ngon như thế này hàng ngày thì cậu sẽ như lên tiên luôn.

Mà khoan, cậu đúng là được ăn bữa sáng do Aoko làm hằng ngày còn gì.

Cuộc sống mới đẹp làm sao.

Đồ ăn trên nĩa sắp sửa vào đến miệng cậu thì cậu chợt nhận ra Aoko nãy giờ vẫn chưa chạm vào đĩa. Cậu nhìn cô, rồi theo hướng mắt của cô mà nhìn vào màn hình TV chiếu một người đàn ông lạ mặt đang nói về một kiện hàng được tàu chở giao đến đêm nay.

Người đàn ông trông có vẻ khá giàu sang với bộ âu phục chỉnh chu và mái tóc vuốt thẳng tắp. Ông ta có khuôn mặt dài và một bộ ria mép trông không được chải chuốt mấy so với vẻ ngoài của mình, cũng không có gì đáng nói, bởi vì bây giờ mới có 6:30 sáng thôi. Chắc chắn là ông ta chỉ vừa mới dậy và được người giúp việc mặc quần áo, chải chuốt thay. Cái khiến Kaito khó chịu chính là đôi mắt của ông ta.

Ánh mắt ông ta tựa một gã sắp sửa hóa rồ đến nơi, dù rằng ông ta đang đứng nói về kiện hàng của mình.

Dựa theo lời của người đàn ông thì ông ta đã bỏ ra một số tiền kha khá để có trong tay một viên đá quý hiếm chỉ xuất hiện ở các cuộc đấu giá kín. Ông ta đã hứa sẽ cho Bảo tàng Ekoda trưng bày nó duy nhất một ngày trước khi nó được cho vào bộ sưu tập riêng tư của mình.

Kaito thấy hơi thắc mắc không biết loại đá quý nào có thể khiến một người đàn ông đứng đắn như vậy trở nên thận trọng và phấn khích đến mức này.

“Tôi đã được người bán đảm bảo rằng viên ngọc được giao đến bằng con tàu an toàn bậc nhất.” Ông ta vừa nói vừa thờ ơ săm soi móng tay của mình. “Con tàu tốt nhất mà tiền có thể mua được, bảo vệ đứng khắp lối – không thứ gì có thể đặt chân vào được, kể cả một con kiến!”

“Ý ông là ‘không thứ gì ngoại trừ Kaitou KID’?” Phóng viên hỏi lại khiến Kaito không thể không cảm thấy thích thú. Cậu biết cô ta làm vậy chỉ để được đặc cách cho một vị trí quay được thêm nhiều cảnh hay của vụ trộm, nhưng cậu vẫn thích được tâng bốc. Thế nên cậu vẫn luôn giúp cô ta đến những nơi có được góc quay đẹp nhất có thể.

Người đàn ông trên TV chậc lưỡi làm gián đoạn suy nghĩ của Kaito, “Tôi nghĩ tên trộm nghiệp dư đó làm gì có khả năng mà đội nhập. Tôi biết nhiều người khẳng định điều này rồi, nhưng tôi chắc chắn lần này thể nào hắn cũng sẽ thất bại… trong trường hợp hắn có xuất hiện.”

Kaito sững người, nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Nghiệp dư? Nghiệp dư á?! À há, phải cho tên này một bài học mới được!

Aoko khịt mũi, “Mấy người giàu bị ngốc hết rồi hả? Hết nhà Suzuki đến ông này?”

“Đúng rồi đó, Aoko ngố.” Kaito chọc, ngậm cái nĩa trong miệng.

“Thật luôn á! Họ phải để những người chuyên về mảng này làm chứ!” Aoko giận dữ, đâm một nhát thật mạnh vào lát bánh mì nướng. “Khi nào mà bố bắt được tên đạo chích ấy-!”

Kaito chén sạch mớ đồ ăn còn lại và uống hết sữa rồi đứng dậy, “Gặp lại sau ha Aoko!”

“Gì cơ?” Cô hơi giật nảy mình, như thể định đứng dậy đi theo cậu vậy, “Cậu đi đâu đó?!”

“Mấy chuyệt vặt vãnh thôi!” Cậu nói vọng lại rồi mang giày vào và đóng cửa nhà lại. Phải chuẩn bị hơi nhiều thứ nếu muốn lấy viên ngọc tối nay! Cơ mà trước hết…

*             *             *             *             *

Các đài tin tức đều đưa tin về thông báo mới nhất cậu vừa gửi đi. Kaitou KID nhắm vào một viên đá quý không tên tuổi là chuyện khá hiếm lạ, mặc dù đây có là hành động đáp lại lời thách đấu của chủ nó đi chăng nữa. Thế nhưng, Kaito vẫn chắc mẩm rằng cậu nhóc kỳ phùng địch thủ nhí của cậu cũng sẽ đến xem tối nay, cùng với chị gái cậu ta và cô bạn lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Hoặc cũng có thể là không…

Cơ mà dù thế nào đi nữa, Kaito vẫn sẽ biến vụ trộm này hoành tráng nhất! Dù gì thì, ảo thuật gia nào cũng phải luôn nghĩ ra những trò mới, chẳng phải sao?

*             *             *             *             *

Bay ngang qua đầu cảnh sát đang đứng mai phục xung quanh để lên boong tàu dễ như ăn bánh vậy. Vào giây phút chân chạm sàn, Kaito đã chắc chắn rằng lực lượng lính gác trên tàu thể nào cũng sẽ lũ lượt xuất hiện, thế nhưng boong tàu lại trống không, kỳ quái không thể tưởng tượng nổi. Âm thanh cánh quạt của những chiếc trực thăng trên đầu khiến Kaito nhanh chóng chạy về phía cánh cửa duy nhất dẫn vào thân tàu. Hẳn là cậu phải tốn vài giây để bẻ khóa-!

Cửa tàu không có khóa.

Kaito ngừng bước, một cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng. Mấy chiếc trực thăng rọi đèn xung quanh boong tàu nên Kaito buộc phải bước vào bên trong, cậu nhanh chóng nâng mức cảnh giác đến ngưỡng cao nhất. Cậu rút súng bắn bài ra rồi cầm lấy cái đèn pin nhỏ ở tay còn lại. Khi đèn của trực thăng không còn rọi vào nữa, Kaito bật đèn pin lên để nhìn xung quanh.

Hành lang vắng tanh.

“Ê~nè…” Cậu rên rỉ đầy tuyệt vọng, “Tôi tưởng mấy người bảo là đông lính gác lắm?!”

Có khi lính gác đang đứng canh phòng có viên ngọc? Cậu vừa đi vừa tự hỏi. Con tàu yên tĩnh quá mức, âm thanh duy nhất hiện tại là tiếng bước chân của Kaito vang vọng khắp hành lang và máy móc.

“Ây dà~! Đừng nói là mình vào nhầm tàu nha!” Kaito cằn nhằn. Cậu đi theo đường dựa theo thiết kế của con tàu cậu vừa học thuộc ban nãy để tới nơi có khả năng cất giữ viên ngọc cao nhất. Đấy là trong trường hợp nếu viên ngọc đó thật sự đang tồn tại trên con thuyền này.

“Cốc cốc!” Kaito nói khi đứng trước cánh cửa nằm trong bản thiết kế. Cánh cửa này cũng vậy, không hề bị khóa, nên Kaito dễ dàng bước vào.

Và đối mặt với hàng loạt họng súng chĩa về phía mình.

Kaito chớp chớp mắt nhìn quanh căn phòng đầy lính gác và cựu quân nhân. Hàng chục con mắt dán vào hình ảnh cậu đang đứng ngu người ở cửa.

“Ôi cảm tạ trời đất!” Kaito cười toe toét, “Tôi còn tưởng mình đi nhầm tàu nữa chứ!”

“Bắt lấy hắn!” Một gã trong đám người la lớn. Nguyên một đội quân lính gác tiến về phía cậu.

Kaito chậc lưỡi, “Chẳng sáng tạo xíu nào.”

Tránh bọn họ cũng dễ như né đòn của lực lượng chống KID vậy. Nhưng để thoát khỏi căn phòng trong lúc đang cầm viên đá quý lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Căn phòng đông nghẹt người nên KID phải dùng đến một vài phương pháp không được dễ chịu mấy, chủ yếu là thụi đầu gối và khuỷu tay vào mấy bộ phận dễ bị tổn thương của mấy tên lính canh.

Ừ thì xương khuỷu tay của Kaito hơi bị cứng đó.

Cuối cùng, cậu tung chạy khỏi căn phòng để tới boong tàu với một đám lính gác theo sát chẳng khác gì bầy ong điên đuổi theo kẻ phá tổ. Trên boong tàu, sức gió thổi đủ mạnh để cậu dùng tàu lượn bay qua phía trên đầu đám đông trộn lẫn giữa cảnh sát và fan hâm mộ. Bên dưới, hàng loạt fan cổ vũ cho cậu, vẫy các bảng biểu ngữ và biển hiệu có tên và logo cậu trên đó. Cậu đưa tay chào họ một cách nồng nhiệt nhất có thể, và đám đông càng la lớn hơn.

Ở giữa đám đông, cậu bắt gặp một đôi mắt ẩn sau cặp kính dày khiến tim cậu nhảy tưng lên một cái. Thật không may là nhóc thám tử chẳng thể nào chứng kiến được màn biểu diễn của cậu ở bên trong con tàu ban nãy, nhưng Kaito vẫn rất vui vì được có thể gặp mặt cậu nhóc. Chắc cậu nên lên kế hoạch để vụ trộm tiếp theo diễn ra ở một nơi dễ quan sát hơn.

Trong lúc Kaito đang nghĩ, một trong số những chiếc máy bay trực thăng thuộc đội của thanh tra Nakamori đã tiếp cận đến gần để thổi bay cậu đi bằng sức gió của cánh quạt. Kaito rủa thầm một tiếng khi tàu lượn của mình bắt đầu chao đảo, có xu hướng đâm xuống đất. Dàn fan bên dưới la lớn trong lúc cậu cố gắng lấy lại thăng bằng. Tàu lượn vẫn chao đảo không ngừng, khoảng cách giữa cậu và mặt đất càng ngày càng gần. Khi tưởng chừng như thấy ánh sáng cuối đường hầm rồi thì Kaito lấy lại được thăng bằng và kéo cái tàu lượn của mình hướng lên trời. Bên trong tai cậu vẫn còn nổ lộp bộp do chấn động ban nãy, nhưng cuối cùng cậu cũng về lại khoảng cách an toàn, cách đầu của các fan hâm mộ mấy trăm mét. Tiếng la hét đầy lo lắng ban nãy của họ nhanh chóng chuyển thành tiếng reo hò vui mừng khi thấy Kaito tận dụng khoảng thời gian những phi công trực thăng đang ngạc nhiên để trốn thoát.

“Chà.” Kaito thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lúc bay đến chỗ đã được đánh dấu để biến trở lại thành Kaito. “Không phải vụ trộm hoành tráng nhất trước giờ, phải cố gắng lần sau thôi.”

Hạ cánh lên mái của nhà trú ẩn, Kaito liếc mắt lên nhìn mặt trăng. Vì đây là một vụ trộm không được lên kế hoạch trước nên Kaito cũng chẳng thèm kiểm tra lịch âm để xem hôm nay có trăng không. Vậy nên hôm nay trăng chưa tròn, chỉ mới là trăng khuyết thôi.

Lại thêm một tràn thở dài nữa.

“Ừ thì,” Kaito tự lẩm bẩm với chính mình, cầm viên ngọc lên soi dưới ánh trăng. “Mày cũng không tự mọc cánh đi đâu được. Mấy ngày nữa kiểm tra sau.”

Viên đá quý (đá sapphire, Kaito xác nhận) khi được tắm dưới ánh trăng như muốn đổi sang sắc tím. Ánh sáng vàng vọt của mặt trăng đi xuyên qua viên đá quý, thông qua viên đá chỉ thấy một quả bóng bị khuyết màu trắng nho nhỏ đằng xa. Nhìn gần hơn thì Kaito như thấy vài thứ khác nữa, giống như một vệt trắng xẹt ngang qua bầu trời đêm.

Đưa tay đang cầm viên ngọc xuống, Kaito quan sát thật kỹ bầu trời trước mắt nhưng chẳng thấy được thứ gì ngoài mặt trăng và một vài ngôi sao cả. Chắc có thể đó chỉ là vệ tinh hay cái gì đó ngừng phản xạ ánh sáng khi đi qua khu vực này thôi.

“Đem mày về nhà vậy.” Kaito nói rồi nhét viên ngọc vào túi quần. Cậu đi vào bên trong nhà bằng cánh cửa sập bí mật ở trên mái nhà.

@        @        @        @        @

Bíp bíp bíp!

Kaito thở ra, đập vào cái đồng hồ báo thức một cái. Cậu đâu có đặt giờ tối qua đâu nhỉ. Chủ nhật là ngày để cậu ngủ nướng thỏa thích mà.

Và rồi tới lượt điện thoại cậu reo lên.

Xách cái mông qua đây lẹ đi, Kaito đần, không là Aoko bỏ đói cậu đó!

Kaito đọc tin nhắn rồi cau mày. Aoko biết cậu thường hay ngủ nướng vào mỗi Chủ nhật mà, nên cô đâu cần phải đợi cậu. Còn nữa, nội dung tin nhắn khá giống với…

Kaito vuốt lên nhưng không thấy tin nhắn sáng hôm qua của Aoko nữa. Cậu nhăn mặt lại và liếc mắt nhìn sang tấm lịch treo trên tường.

Ngày 13 tháng 2 vẫn còn để trống.

Hả… Cậu nghĩ, chắc chỉ là giấc mơ thôi…

Thế là cậu ngáp một cái rồi vươn vai kéo giãn cơ. Gạch chéo ngày hôm nay trên lịch và cảm nhận một cảm giác déjà vu dâng lên trong lòng, Kaito quay sang mở tủ quần áo ra. Mắt cậu nhìn về bộ đồ mà cậu đã mặc vào ngày hôm qua (trong mơ, đầu cậu thêm vào). Cậu cau mày nhìn nó, bởi vì cậu chắc chắn rằng mình đã mặc và vứt nó vào đống đồ bẩn của mình trước khi chuyển sang KID.

Trí nhớ thấu niệm* của Kaito đang nhắc đi nhắc lại rằng cậu đã mặc quần nỉ và áo hoodie màu đỏ sẫm rồi và vẫn chưa giặt bộ đấy, vậy nên hai món đồ này bẩn rồi.

Không thể gác cảm giác đó qua một bên được nên cậu quyết định lấy cái quần jean xanh, áo màu xanh navy và áo khoác màu xanh lá. Cũng chỉ tốn cậu vài phút để mặc quần áo vào và đi sang nhà của Aoko. Cậu bước vào mà không thèm gõ cửa, chỉ gọi lớn “Chào buổi sáng!” và nhận lại một câu chào từ trong bếp (hệt như ngày hôm qua, tâm trí cậu thì thầm). Cậu ngồi lên ghế và cầm lấy remote và bật tin tức lên xem trong lúc đợi Aoko nấu xong bữa sáng.

Dưới phố đang có một buổi biểu tình vì hòa bình và một diễn viên nào đó vừa qua đời. Kaito nhận ra người đó, vì anh ta cũng đã mất trong giấc mơ của cậu. Có vẻ trùng hợp quá mức rồi.

“Bánh mì nướng kiểu Pháp, trứng và thịt xông khói!” Aoko vừa nói vừa đặt hai đĩa đồ ăn và hai cốc sữa lên bàn.

Kaito cúi đầu xuống nhìn, cặp mày nhíu lại.

“Sao vậy?” Aoko hỏi, mắt cô ánh lên sự lo lắng.

Kaito mở miệng ra định hỏi không phải tụi mình vừa ăn món này hôm qua sao?, nhưng câu bật ra khỏi miệng cậu lại là, “Không có gì!”

Cậu cầm nĩa ghim vào đồ ăn, bánh mì nướng ngon y hệt như trong giấc mơ của cậu luôn.

Và cũng như giấc mơ, Aoko không lập tức ăn ngay. Thay vào đó, cô nhìn không chớp vào kênh tin tức đang chiếu một phóng viên đang nói chuyện với một tay nhà giàu nào đó.

Tên ấy nhìn y như tay lắm tiền trong giấc mơ của Kaito.

Và tên đó cũng gọi KID là một thằng đạo chích tay mơ (Kaito cáu hơn nhiều vì phải nghe câu này tới hai lần).

Aoko khịt mũi, “Mấy người giàu bị ngốc hết rồi hả? Hết nhà Suzuki giờ tới – Kaito? Cậu sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là… như vừa gặp déjà vu ấy.” Kaito nói, cầm nĩa ghim vào miếng thịt xông khói. “Chắc là do nghe tin về mấy lời thách đấu của ông già đó nhiều quá.”

Aoko nhăn mặt, nhưng có vẻ như cũng tạm chấp nhận câu trả lời của cậu.

Ăn sáng xong, Kaito chào tạm biệt Aoko cũng bằng cái cớ làm việc vặt. Dù gì thì, cậu phải ra kế hoạch cho vụ trộm tối nay.

Và lần này cậu phải thật sự biểu diễn một màn thật mỹ miều.

*             *             *             *             *

Đặt một cái TV màn hình cực đại trên bến tàu quả là một sáng kiến tuyệt vời, Kaito tự khen chính mình. Vụ trộm diễn ra đúng theo từng chi tiết nhỏ trong giấc mơ của cậu, ở bên trong con tàu. Fan của cậu đã cực kỳ vui mừng khi có thể được xem trực tiếp vụ trộm được quay từ một cặp phóng viên/người quay phim may mắn mà Kaito đã chọn ngẫu nhiên (không, không phải là cái cặp đã phỏng vấn cái tên lắm tiền đó. Kaito không có hiểu ý bạn nha. Cậu không có thích riêng một ai hết, bạn đừng có mà ám chỉ lung tung!)

Mấy chiếc máy bay trực thăng lại bay quá gần cậu một lần nữa, nhưng Kaito đã chuẩn bị tâm lý lần này rồi, đoán trước các luồng gió của cánh quạt và lướt ra khỏi đó trước khi tàu lượn của cậu bị mất thăng bằng.

Cậu bật cười đầy tự mãn trong lúc fan của cậu reo hò, nhấn chìm mất tiếng chửi rủa của đội truy bắt KID, trừ tiếng gào thét của thanh tra Nakamori.

“Lại lấy được mày rồi.” KID nói với viên đá quý màu xanh lam trên tay mình, “đúng như kế hoạch.”

@        @        @        @        @

Bíp bíp bíp!

Kaito rên rỉ trong cổ họng – lại nữa à?

Cậu chắc chắn đã tắt đồng hồ báo thức đêm qua rồi mà!

Cậu tắt báo thức để nó không phá vỡ giây phút bình yên của đời mình.

Đến lượt điện thoại cậu reo lên.

Kaito cảm thấy một sự khó chịu trào dâng trong lòng khi mở màn hình ra đọc tin nhắn.

Xách cái mông qua đây lẹ đi, Kaito đần, không là Aoko bỏ đói cậu đó!

Đường thở của cậu như nghẹn lại khi đọc được nội dung tin nhắn, và cậu nhanh chóng liếc sang tấm lịch trên tường.

Ô ngày 13 tháng 2 hoàn toàn trống trơn.

“Không…” Kaito nghẹn ngào, đôi mắt vẫn nhìn không chớp vào tấm lịch, “Không thể…! Rõ ràng mình đã gạch rồi mà!” (Hai lần là đằng khác, tâm trí của cậu nhắc nhở).

Quăng tấm chăn sang một bên, cậu mở cửa tủ quần áo ra. Quần áo cậu mặc hôm qua hiện tại đang được treo rất gọn gàng trong tủ, chứ không có bị vứt một góc trên sàn nhà.

“Không-!” Hai tay Kaito bắt đầu run lên. “Không thể!”

Cậu chạy xuống cầu thang và rời khỏi nhà. Ở nhà cạnh bên, Aoko đang đứng trong bếp, dựa theo mớ nguyên liệu thì cô đang làm bánh mì nướng kiểu Pháp. Kaito chộp lấy cái remote TV và bật kênh tin tức lên.

“Kaito? Cậu đó hả?” Aoko gọi vọng ra từ nhà bếp.

“Ừ-Ừa.” Cậu đáp lại, rủa thầm trong đầu khi giọng mình có hơi run rẩy. Poker face**, cậu nhủ với chính mình trong lúc mắt nhìn về kênh tin tức đang nói về một lời thách đấu gửi đến Kaitou KID với phần thưởng là một viên đá quý màu xanh lam từ chính người đã đưa ra lời thách – Ishimoto Doushin.

Đó cũng chính là viên đá quý mà Kaito đã cầm trong tay tối qua (và cả tối hôm kia nữa, tâm trí của cậu khẳng định chắc nịch).

“Kaito?” Aoko ngước đầu ra nhìn cậu từ trong nhà bếp, sự lo lắng ánh lên rất rõ trong đôi mắt, “Cậu ổn không đó?”

“Aoko…” Kaito thì thầm, “Cậu có bao giờ cảm thấy như đã trải qua ngày này trước đây rồi không?”

“Không, sao lại hỏi thế?” Aoko nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Tớ… không-!” Kaito cắn môi, “Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy như đang gặp déjà vu thôi.”

“Hmm?” Aoko chớp chớp mắt, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Kaito biết bánh mì nướng kiểu Pháp rất ngon, nhưng bây giờ vị của nó chỉ khiến cậu cảm thấy ớn lạnh.

Khi cậu trở về lại phòng, cậu cầm lấy một cây bút lông và mở nắp ra. Đưa ngòi bút hướng về ô ngày 13 tháng 2 trên tờ lịch, cậu lưỡng lự vài giây rồi đánh một số 3 thật lớn lên đó.

Một lần có thể là tình cờ. Hai lần cũng được tính là ngẫu nhiên thôi. Còn ba lần?

Kaito nuốt khan.

Ba lần lặp lại sẽ tạo thành một quy luật.

@        @        @        @        @

Đây đã là lần thứ 27 cậu thực hiện vụ trộm này rồi. Cậu bắt đầu hết ý tưởng để khiến vụ trộm trở nên thú vị, chủ yếu là để cậu tận hưởng chứ không phải dành cho fan nữa. Ngày hôm qua cậu đã cưỡi ngựa và dụ hết đám lính gác ra boong tàu để biểu diễn ở đó. Trước đó thì cậu còn thuê một con tàu và đóng giả làm cướp biển để hốt luôn con tàu đang có viên đá bên trong. Vụ đó vui cực kỳ.

Nhưng giờ đây, cậu chỉ thực hiện vụ trộm hệt như ngày đầu tiên chứ không biến tấu nữa, vì làm thế cũng được quái gì đâu?

Mỗi ngày, cậu thức giấc, chuẩn bị cho vụ trộm và lấy viên đá quý, chỉ để thức dậy vào ngày tiếp theo và lặp lại từng bước của ngày hôm trước thêm lần nữa. Chẳng còn gì vui nữa. Kaito bắt đầu hơi lo lắng rằng chuỗi ngày này sẽ không bao giờ kết thúc.

Vậy nên khi chiếc trực thăng tới gần và đẩy tàu lượn của cậu chúi đầu xuống đất, Kaito không ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Ừ thì cậu có nghe thấy tiếng hít thở đầy kinh ngạc của đội đặc nhiệm, tiếng hét lo sợ của các fan, nhưng mà…

Kaito… mệt rồi. Cậu thật sự rất mệt.

Vậy nên khi mặt cậu chạm vào mặt đất đầy đau đớn, Kaito cảm thấy có chút vui mừng vì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

@        @        @        @        @

Kaito bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi và viết lên con số 28 lên tấm lịch trong tuyệt vọng.

@        @        @        @        @

Vậy là, có chết cũng chẳng thoát được,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net