Câu chuyện 3: Lấy anh nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài lời của Au, mong readers dành 1p30s đọc qua!

Cp này mình dành tặng cho 1 reader 'trung thành' mà mình rất yêu mến. Bạn ấy đã luôn ủng hộ ngay từ lúc mình mới thành lập wattpad. Bạn ấy like và cmt từng chương, điều này trở thành nguồn động lực vô cùng to lớn cho mình cố gắng viết tiếp đến ngày hôm nay.

Mình xin chân thành cảm ơn những bạn đọc khác đã ghé thăm nhà và thưởng thức qua truyện của mình. Tuy các bạn không like, không cmt nhưng nhìn lượt view tăng theo từng ngày, mình cảm thấy rất vui!

Mình cũng vô cùng sorry cho những thiếu sót còn mắc phải (lỗi chính tả, dấu câu, lối hành văn...). Nói về lối hành văn, mình nhớ đến lúc còn học cấp 3. Cô chủ nhiệm của mình dạy môn văn, lúc nào bài 1 tiết mình cũng chỉ được tầm 5,5 hoặc 6, cô bảo văn mình là văn nói, không phù hợp. Đến lúc thi cuối kỳ, bài mỗi lớp đều được tráo đổi thì mình hay được 7,5 thậm chí 8, còn được khen sống động, thú vị... mà cách viết của mình vẫn chỉ 1 kiểu thế này thôi. 9 người 11 ý! Mình viết vì mình thích đọc lại những sự tưởng tượng của mình, chứ không muốn chúng chợt đến rồi lại thoáng trôi qua trong đầu. Hoàn toàn không với mục đích thi thố hay phô tài do có tài đâu mà phô. Bởi vậy, mình hy vọng mọi người sẽ đọc các tác phẩm của mình với một tâm trạng thoải mái, dễ dãi nhất để tất cả đều được vui vẻ nhé! Suy cho cùng, chỉ là sở thích mà thôi, đừng khiến nó trở nên nặng nề ^^ 

________________________________________________________________________________

(Tình tiết chương này xảy ra trong quá khứ 30 năm trước, được cụ Aomine Daiki kể lại cho con trai AoKi nghe. Nhắc nhở vì sợ thời gian hơi lộn xộn, readers sẽ bị rối ^^ )

Kagami là một tên đầu óc baka tứ chi phát triển. Hắn chỉ giỏi mỗi việc nấu nướng và chơi bóng rỗ. Ngoài ra, từ học hành cho đến lối ứng xử đời thường hắn đều tạch. Cho nên, không cần bàn cũng dư hiểu hắn chẳng có chút xíu nhạy cảm lẫn lãng mạn nào hết.

Hắn vô cùng yêu thương Kuroko và quyết tâm phải lấy cho bằng được cậu làm vợ. Suốt mười mấy năm qua, họ đã gắn bó, cùng nhau vượt qua vô vàn khó khăn lớn nhỏ. Tâm tính của đối phương thế nào, họ là người hiểu rõ hơn ai hết. Kagami biết Kuroko luôn nghĩ cho hắn nên cậu sẽ không đòi hỏi hắn thể hệ tình cảm quá lộ liễu như hai cái tên nhà Midorima hay yêu cầu phải làm một màn cầu hôn cực kỳ lãng mạn như Murasakibara và anh Himuro. Hắn quá hậu đậu lẫn khô khan để có thể nghĩ ra những hành động ướt át như thế. Nhưng, hắn tuyệt đối không thể để Kuroko thua sút bạn bè. Dù có phải vắt kiệt hết mớ noron trong não, hắn nhất định sẽ khiến cậu thật hạnh phúc trong ngày cậu nói 'Đồng ý'. Cậu hoàn toàn xứng đáng có được một lời cầu hôn tuyệt vời, chí ít là từ tận đáy lòng của hắn.

~Một chiều mát tại trường mẫu giáo tư thục Akashi~ (tên con trai của mấy anh trong GOM mình xin được giữ y chang như bên bộ Thế hệ Bánh bao nhé! Vốn từ Nhật ít ỏi nên lười đặt lại quá hihi ^^)

Ngôi trường này trực thuộc tập đoàn Akashi hùng mạnh. Qui mô của trường là rất lớn so với cấp bậc mẫu giáo. Trường tọa lạc tại trong những mảnh đất đắc địa nhất của Thủ đô T, khuôn viên trong và ngoài luôn thoáng mát, xanh-sạch-đẹp. Từ khâu trang trí nội thất cho đến dàn nhân lực đều được đích thân vị chủ tịch trẻ tuổi Akashi Seijurou đứng ra tuyển chọn và giám sát. Ngôi trường tràn ngập màu sắc vui nhộn, nhiều trò chơi phong phú bổ ích giúp các học viên tăng cường trí lực, tự do sáng tạo vươn xa và trên hết là thỏa sức vui chơi giải trí, đúng với độ tuổi của các bé. Với số vốn to to đã bỏ vào xây dựng nên ngôi trường chẳng chê vào đâu được này thì khoản tiền học phí cần thu lại từ các vị phụ huynh cũng phải lớn lớn tương ứng. Tuy học phí thật đắc đỏ nhưng không ít người đổ xô nộp hồ sơ vào vì họ muốn tương lai con em mình sau này có thể trở thành kỳ tài kì tích như chính chủ nhân của trường vậy. Akashi luôn là người sống mẫu mực, có nguyên tắc trước sau, có tình có nghĩa. Akashi đặt cách tuyển thẳng  con cái của nhóm GOM vào trường mà không cần xét duyệt hồ sơ. Trong dàn nhân viên ở đây, có không ít người đã từng là tuyển thủ bóng rỗ, cùng thi đấu với Akashi, cụ thể chính là Kuroko hay Sakurai, hai bảo mẫu nam vừa đáng yêu vừa hiền lành, được rất nhiều học viên lẫn phụ huynh yêu mến. CHUNG LY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIẢ

"Chú Hổ bự là đồ ngốc! Con đã nói là phải có 2 chữ R cơ mà" Bánh bao Midorima Haruka phồng má, chống nạnh, giơ tay ngắn ngủn chỉ trích Kagami.

" Haru chan không được hổn, xin lỗi chú Kagami mau! Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!!" Bảo mẫu Sakurai lúng ta lúng túng, gật đầu xin lỗi như giã tỏi còn bánh bao Mido vẫn cứ phồng má hờn dỗi.

"Thôi bỏ qua! Chú biết là có 2 chữ R, chú từ bên Mỹ về đấy nhé! làm gì mà không rành tiếng Anh. Chú lỡ tay lấy nhằm chữ cái (trò chơi lắp ráp) mà con làm gì nhặn xị lên ghê thế? Đúng là con trai của Midorima nhỉ!" Kagami bẹo cái má phính của Haruka, cười cười dỗ dành. Hắn thầm nghĩ nếu con mình cũng đáng yêu như này thì hay biết mấy nhưng tuyệt đối không được giống cái tính tsun. Lúc trước hắn rất sợ con nít vì chúng hay khóc la inh ỏi nhưng từ khi yêu Kuroko hắn ngày đêm tưởng tượng về một ngôi nhà nhiều đứa trẻ, có phải do tình yêu mãnh liệt đã thôi thúc ý thức làm cha của hắn hay không?

"Mới không cần chú khen! Ai cũng nói con siêu đẹp trai và thông minh kiệt xuất giống cha, chú Hổ bự ngốc, ple" Haruka lêu lêu Kagami, bắt chước bộ dáng hất tóc, vênh mặt hệt như Takao mỗi lần được đắt ý. Tuy bề ngoài, tư duy và tính tình thì phần lớn giống Mido nhưng xen kẽ vẫn có vài điểm ngổ ngáo của Takao, giúp bé đã đáng yêu lại càng đáng yêu hơn, trông ngịch ngợm đúng với lứa tuổi của mình.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!! Mấy bé kia chưa quen cậu mới không dám lại nói chuyện còn Haruka đã quá quen nên bé cư xử có phần tùy tiện, cậu đừng giận nhé! Haruka, nếu con không lễ phép xin lỗi chú Kagami, thì phần tráng miệng chiều nay thầy sẽ cắt của con và nhường lại cho bạn Murasakibara đấy!" Sakurai giả vờ nghiêm mặt nhưng tay đã bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu có bao giờ cứng rắn được với ai, nhất là khi đối mặt với mấy cái bánh bao siêu cấp đáng yêu như thế này. Các bé toàn là cậu ấm cô chiêu, chạm nhẹ chút thôi cũng đã trực sẵn hai vòi nước mắt rồi.

"Ah... Hùm, con xin...xin...xin lỗi chú Kagami ạ!" Haruka xị mặt, không tình nguyện lại nhận lỗi với Kagami. Mặc dù hay ra vẽ tinh ranh nhưng Haruka vẫn chỉ là bé con 4 tuổi, như bao đứa trẻ khác, điểm yếu chí mạng chính là đồ ngọt và đồ chơi.

"Cậu Kagami ơi! Bạn Haruka ngoan lắm, cậu đừng giận bạn ý nha cậu! Mình cũng không giành ăn với Haruka đâu, mình cho Haruka hết luôn á!" Giong nói mềm mỏng non nớt kia cất lên từ bánh bao Murasakibara Hiroshi. Bé thường hưởng mái tóc tím mềm mịn từ cha nhưng đã được cắt tỉa gọn gàng, nước da trắng tuyết từ baba và cái dáng bánh bao ủn ủn là thành quả từ đồ ngọt tích trữ. Tính bé dịu dàng và ít nói, luôn giúp đỡ bạn bè và phụ việc đắc lực cho 2 thầy bảo mẫu. Bé chơi thân nhất với bạn nhỏ Haruka. Do biết nhau từ bé nên khi đi học gặp lại cả hai thường  rất gắn bó. Dù cha Mido và cha Mura không ưa nhau nhưng Haruka lại cực kỳ thích Hiroshi, chỉ khi bên cạnh Hiroshi, Haruka mới tiết chế bản thân, quay trở lại là một nhóc tì 4 tuổi ngây thơ trong suốt. CHUNG KY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIẢ

"ơ này, Hirochan..." Thầy Sakurai lúc nào cũng bối rối và lúng túng. Từ ngữ đã đến miệng nhưng dường như lại chẳng thể thốt ra. Vì cậu quá nhút nhát nên chỉ có công việc giữ trẻ, bên cạnh chăm sóc mấy bánh bao, không bon chen ồn ào xã hội mới phù hợp với cậu.

"Hihi, cậu đâu có giận ai đâu! Mấy đứa lại phụ cậu xếp cho nhanh coi nào, Thầy Kuroko về bây giờ!" Kagami ôm đứa cháu trai xinh xắn, hiểu chuyện của mình vào lòng. Hắn lại thầm nghĩ: 'Đáng yêu như Haruka và Ngoan ngoãn như Hiroshi là tuyệt vời nhất'. Mà không biết con của hắn và Kuroko có được như thế không? Chắc chắn là phải hơn rồi! (hắn tự ảo tưởng).

Cả lớp xúm lại cùng nhau giúp Kagami xếp chữ, bày bàn tiệc, dọn bánh, phân phát muỗn dĩa, vô cùng tất bật. Nhìn đoàn bánh bao chạy tới chạy lui loạn xạ dưới chân như mấy con robo trái cây lăn tròn xáp lá cà, bảo mẫu Sakurai hoa cả mắt. Hai lớn, một nhóm nhỏ luôn tay luôn chân cuối cùng cũng đã hoàn thành xong trước lúc Kuroko về. Mọi người nhìn qua thành quả như ý muốn, đồng loạt thở phào và đập tay nhau hô quyết tâm.

"Thầy về rồi đây! Sao lớp tối thui vậy Sakurai-kun?" Kuroko vừa đi hợp khẩn từ trên phòng đào tạo vê, bước vào lớp cậu hơi sứng sốt vì cả phòng chìm vào bóng đêm. Cậu nhớ đâu có cúp điện, nếu cúp thì ngay lập tức máy phát phải chay rồi. Cậu run run lặp lại 2-3 lần, vẫn không một tiếng trả lời. 

Ngay lúc cậu chuẩn bị hét to kêu cứu thì đột nhiên Kagami lù lù bước ra, ánh nến bắt đầu được thắp lên lấp lánh. Kagami nhẹ nhàng cầm chặt tay người đang sợ chưa hoàn hồn dắt vào trong vòng nến hình trái tim. Hắn dắt đi đâu, cậu lơ ngơ đi theo đó, có lẻ bầu không khí dần dần khiến cậu choáng ngộp. Kagami trịnh trong quỳ gối một bên, tay vẫn nắm chặt tay trái Kuroko. Hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu hồi lâu rồi đứa tay vào túi áo và...

" éc! Chiếc nhẫn đâu rồi? Đâu rồi Trời? Ngay lúc này mà lại...mấy đứa, bật đèn lên coi chú bỏ hộp nhẫn đâu rồi?" Kagami hớ họng, vẫn cái tật hậu đậu của hắn đã biến khung cảnh đang bắt đầu lãng mạn trở thành lãng xẹt. Sakurai và đoàn bánh bao đều đồng loại thở dài, vỗ trán. Kuroko bất chợt cười rộ lên.

"Đừng bắt đèn! Con giữ nè cậu!" Bánh bao Hiroshi làm phong nền, xẹt ra đứa hộp nhẫn rồi nhanh chân ngắn xẹt vào bóng đêm, tránh phá thước phim tiếp tục lãng mạn.

" à.. à haha! Nhẫn đây rồi ( Haruka xì xầm 'Hổ ngốc', mọi người khịt khịt cười). e hèm (kagami tằn hắn), Kuroko Tetsuya, Em có đồng ý cùng tôi sinh ra thật nhiều con không?" Kagami lấy hết dũng khí hét to, đồng thời dòng chữ PLEASE MARRY ME cũng được thấp sáng. Sakurai ở vòng ngoài ngượng đến chín mặt, đoàn bánh đứa bịt miệng, đứa há hóc miệng, Haruka cười nắc nẻ còn Hiroshi thì cười meomeo.

"Hả? Sao...sao ai cũng cười hết vậy? Tôi nói không đúng sao? Em ấy nói...em ấy thích con nít nhất mà... ĐỪNG CƯỜI NỮA!!!" Kagami thẹn quá hóa giận, rống to dập tắt mọi tiếng khúc khích rúc rích đang chế nhạo hắn. Dứt tiếng gầm, có một vài bánh bao đã òa khóc.

"Hihihi, Kagami thật thẳng thắn! EM ĐỒNG Ý!!!" Thanh âm của Kuroko vẫn dịu dàng như năm nào, sưởi ấm biết bao trái tim và chữa ngượng thật hiệu quả cho chồng tương lai của mình.

" Kuroko..." Hắn cứng người vì quá vui sướng, không ngờ cậu lại trả lời hắn ngay tức khắc như vậy. Hắn lụp chụp lấy nhẫn ra đeo vào tay cậu. Vừa đeo hắn vừa hỏi có vừa không, khít quá không, có làm cậu đau không. Khi nhìn thấy nụ cười mỹ mãn trên môi cùng những giọt nước mắt đang rưng rưng nên hàng mi của Kuroko, hắn biết, hắn đã làm đúng cách. Hắn đứng dậy, ôm siết lấy Kuroko trong vòng tay. Hắn muốn cứ mãi ôm chặt cậu như thế này, một đời sẽ không tách rời.

Từ lúc thấy Kagami quỳ xuống, tim Kuroko đã hẫng đi một nhịp. Sau đó lại nghe được lời trọng đại kia từ phía anh, cậu đã muốn òa lên khóc. Cậu biết người cậu yêu rất ngốc nên cậu không trông mong gì vào một màn cầu hôn hay lễ cưới giống trong mơ. Cậu chỉ cần anh yêu cậu là đủ rồi! Nhưng, hôm nay, tất cả mọi thứ đang diễn ra còn vượt xa hơn cả giấc mơ. Đầu cậu lâng lâng, tim cậu loạn nhịp thình thịch, nếu không đúng lúc Kagami đứng lên ôm lấy cậu, chắc cậu đã ngất từ lâu. Kagami trong mắt mọi người chỉ đơn thuần là tên đầu to óc quả nho. Song, đối với cậu, Kagami là ánh sáng, không có Kagami cậu sẽ không thể tồn tại được. Cậu nguyện cả đời ở bên cạnh yêu thương Hổ to ngu ngốc này, miễn sao anh ấy cứ mãi giữ chặt lấy cậu trong vòng tay to lớn tràn ngập nhu tình như hôm nay thì cậu chẳng còn mong gì hơn nữa. 

"Em yêu anh, Kagami!" Kuroko khẽ thì thầm vào tai Kagami, kèm theo chút nức nở. Kagami nhận ra người trong lòng đã khóc nên càng bao lấy cậu cuồng nhiệt hơn. Cả cuộc đời này hắn chỉ cần con người nhỏ bé vô hình-Kuroko mà thôi. Nếu ví hắn hùng mạnh như Thần Achilles thì Kuroko chính là gót chân chí tử của hắn. Vốn từ ngữ ít ỏi cản trở thông điệp yêu thương hắn muốn gửi tới Kuroko, hắn chỉ biết nói rằng Nếu sống mà thiếu Kuroko, hắn thà chết đi còn hơn!

"Nữa lớn lên, mình cũng sẽ làm như thế với cậu, thích không?" Haruka lém lỉnh nói nhỏ vào tai của Hiroshi. Trong bóng đêm, không ai thấy được mặt Hiroshi đỏ gay lên, chẳng khác gì quả táo chín.

Sau màn trao nhẫn, tặng hoa hồng và ôm nhau sụt sùi suốt mười mấy phút đồng hồ, cả lớp bắt đèn sáng lên, 3 người lớn cẩn thận dọn sạch dãy nến đề phòng cháy bỏng cho các bánh bao. Xong xuôi, tất cả quay quần cùng nhau thưởng thức bánh kem do chính tay Kagami làm và trang trí. Bảo mẫu Sakurai thường ngày là trùm cầy sấy nhưng liên quan đến chuyện bếp núc thì cậu rất có hứng thú. Cậu cứ theo đuôi hỏi Kagami bí quyết làm sao mà nướng được cái bánh ngon bá phát như vậy. Haruka hay trêu Kagami là Hổ ngốc mà đồ Kagami làm chưa bao giờ bé bỏ qua, có thể nói đứa ăn tham nhất chính là bé, thật mất hết khí chí cháu đích tôn nhà quý zờ tộc. Hiroshi vẫn một điệu bộ lớp trưởng gương mẫu, bé đi hết vòng để phân phát bánh và đồ uống cho các bạn giúp 2 thầy, rồi về ngồi cạnh Haruka, được Haruka đút cho ăn. Kuroko luôn ăn rất ít nhưng hôm nay lại ăn tận 2 mẫu to, không phải Kagami chưa từng nấu cho cậu ăn nhưng đây là bánh cầu hôn do chính tay chồng cậu làm, dù có sình bụng cậu cũng phải ăn cho bằng hết mới thôi. Kagami hơi tiếc vì mình làm hơi ít, nếu biết trước bánh mình làm đắc khách như vậy, hắn đã nướng thêm vài ổ nữa. Hắn dịu dàng ôm vai Kuroko, dùng khăn giấy lau sạch mép miệng lắm le của Kuroko, hắn thấy cậu đáng yêu kinh khủng, phải chi không có đám nhóc ở đây, hắn đã hôn ngấu nghiến lấy đôi môi hồng xinh ấy rồi. "Thôi kệ! Để tối nay về bắt đầu công cuộc tạo thêm thành viên mới, lúc đó hắn hôn cậu cũng chưa muộn' (Kagami xấu xa nghĩ)

"Chúng con chúc Kuroko sensei trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử ạ!" Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường tiệc tùng xong, trước khi chuẩn bị ra về, cả lớp đã đồng thanh chúc phúc cho Kuroko, cậu lần thứ hai bật khóc. CHUNG LY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIÀ

Tren đường về nhà, Kagami sựt nhớ ra một điều vô cùng khó chịu:

"Hôm nay, tên Aho kia có đến quấy rầy em nữa không?

"...có! Buổi sáng cậu ấy có đến nhưng em không ra gặp!" Kuroko thở dài ngao ngán.

"Hi! Biết ngay! Thằng ấy một khi đã để tâm chuyện gì thì sẽ cứng đầu cứng cổ mà đeo như đỉa đói đến tận cùng. Mai nó còn tới tìm em nữa thì điện thoại liền cho anh. Phải giải quyết dứt điểm mới được!" Kagami mạnh tay nắm vô lăng cho thấy hắn đang rất bực mình.

"Thôi, bạn bè không à! Với lại, bản tính cố chấp khi yêu của cậu ấy và Kisekun hoàn toàn giống nhau...anh nghĩ xem, có phải vì họ quá giống nhau nên mới không hoà hợp được với nhau, đúng không? Em hy vọng cậu ấy sẽ buông bỏ tình cảm không hồi kết dành cho em và chấn tỉnh lại để đón nhận tình yêu từ Kisekun. Mong họ sẽ được happy ending" Kuroko lại thở dài, nhìn xa xăm ngoài cửa xe.

"Thằng đó ngu muốn chết! Kise hết chuyện ai không yêu lại đâm đầu mù quáng yêu nó. Anh nói thật, sẽ không có hậu nổi đâu!" Kagami biết nói vậy sẽ làm Kuroko đau lòng nhưng tính hắn trước giờ luôn bộc trực như thế. Kuroko không muốn phá hỏng ngày tuyệt vời hôm nay nên đã khéo léo hỏi sang vấn đề khác:

"Mà sao anh vào lớp em được vậy? bảo vệ không hỏi gì hả?"  Ngồi trong xe về nhà, Kuroko đã thắc mắc. Nảy giờ lo tận hưởng hạnh phúc mà quên mất câu hỏi. Trường Akashi quản lý an ninh rất nghiêm ngặt, không người lạ nào được tự ý ra vào.

"À! Anh đã nhờ Akashi giúp, nói hôm nay anh sẽ cầu hôn em nên cho anh vào lớp một buổi. Hắn ta đồng ý nhưng nói anh không được làm mấy trò bậy bạ, sợ anh dạy hư lũ nhóc, hừ!" Kagami nhăn mày khó chịu. Nếu không phải vì việc trọng đại này, có mơ hắn mới nhờ tên bạo chúa Akashi giúp.

"Hihi, tính Akashi hay chu toàn thôi chứ không có ý gì xấu đâu! Kagami này...CHỤT! Cảm ơn anh, hôm nay em rất hạnh phúc!" Kuroko chủ động hôn má khiến Kagami xém xíu phanh gấp. Hắn không ngờ mới được cầu hôn mà vợ hắn đã bạo dạng hơn xưa rồi. Hiện hắn đang tập trung lái xe nên chẳng thể đáp lại nụ hôn ngọt ngào ấy được, hắn chỉ có thể cầm tay cậu đặt lên môi hôn nhẹ. Tối nay, nhất định tối nay, hắn sẽ khiến cậu thật hạnh phúc hơn nữa!!!

Thế gian luôn tồn tại hai thái cực 1 trắng 1 đen, 1 vui thì phải có 1 buồn. Chuỗi ngày tiếp theo của cặp đôi KagaKuro sẽ toàn là màu hồng ngọt lịm và của AoKise thì... Không gì là hoàn hảo! Đôi khi sứt mẻ chính là để tôn lên sự hoàn mỹ, để những ai may mắn được Thượng đế ưu ái cho một cuộc sống hạnh phúc sẽ biết trân trọng mà gìn giữ nó. 

Hết chap 3.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net