Câu chuyện 4: Bữa cơm hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 1 tháng kể từ ngày cầu hôn, vào một buổi chiều cuối tuần gió mát dễ chịu, vợ chồng KagaKuro được mời đến dùng bữa cơm thân mật tại nhà MuraMuro ở T. Trước kia, vợ chồng MuraMuro sống ở tỉnh A, quê nhà của Murasakibara. Nhưng, vài năm gần đây việc kinh doanh cửa hàng bánh của Mukkun đang trên đà phát triển mạnh nên họ quyết định sẽ bành trướng về phía T phồn hoa đô hội, cũng tiện cho việc học hành của cục cưng Hiroshi. Mukkun trông vẻ ngoài thì lười nhác nhưng ở vai trò bếp trưởng kiêm ông chủ, Mukkun lèo lái mọi việc rất mát tay. Không làm thì thôi, một khi đã bắt tay vào thì chắc chắn Mukkun sẽ không chịu thua bất kỳ ai. Himuro luôn tin tưởng vào cách nhìn người của mình, anh đã không sai lầm khi trao thân cho môt bé titan, suốt ngày bị mọi người gọi là đồ trẻ con.

Bữa cơm hôm nay như lời chúc mừng sớm từ vợ chồng anh trai dành cho đứa em cuối cùng cũng có được vợ. Mukkun bình thường chẳng ưa Kagami nhưng nghe nói Kagami sắp lấy vợ thì đừng nói gì một măm cơm, kêu làm luôn 100 măm tiệc Mukkun cũng hí hửng thi hành. Khi đã yên bề gia thất, Kagami sẽ cắt đứt vương vấn với Himuro, đó là tất cả những gì Mukkun nghĩ ra. Mặc dù, trên thực tế, tình cảm giữa Himuro và Kagami chưa bao giờ đi quá giới hạn tình anh em, tất cả tình yêu trong Himuro đều dành cho bé chồng to xác của mình, còn của Kagami, thì từ lâu đã thuộc hoàn toàn về Kuroko. Tiếc rằng, với bản tính chiếm hữu cao trộn lẫn nét trẻ con chưa chịu lớn, Mukkun sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được!

"Hi Tatsuya!" - "Xin chào anh Himurosan!" Đưa xe vào gara xong, 2 vkck KagaKuro nắm tay nhau, lễ phép chào hỏi và tiến vào nhà với sự đón tiếp nồng hậu từ Himuro. CHUNG LY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIẢ

"Chào hai em! Atsushi đang trên đường về vì khách đặt bánh nhiều quá nên phải nán lại dặn dò thợ kỹ lưỡng. Mà nè, hai đứa qua chơi là tụi anh vui rồi, còn bày đặt quà cáp làm gì? Khách sáo câu nệ cứ như là người lạ ấy! Mà Tetsuya này, em có thể gọi anh là Tatsuya theo Taiga gọi cho thân mật nhé!" Himuro tươi cười nhận lấy món khoái khẩu - dưa muối made by Kagami và một chiếc xe đồ chơi cho bánh bao Hiroshi.

"Con chào cậu Taiga, chào Thầy... à cậu Kagami (họ Kuroko được đổi khi lấy Kagami) ạ!" Bánh bao Hiroshi vừa nghe tiếng xe đã hí hửng chạy ra đón, bé rất thương Kagami, chỉ xếp sau cha và baba thôi. Nhưng do chân hơi ngắn nên ra chậm hơn baba.

" Hahaha! Còn gọi loạn xạ làm cậu mắc cười quá! Cứ việc gọi là Thầy như đó giờ đi, từ từ tập lại sau. Cậu có mua chiếc xe đồ chơi mới nhất cho con nè, nghe nói kiểu này đang oách lắm đó nha, thích không?" Kagami sủng nịch bế đứa cháu nặng trịch của mình lên hôn hôn mấy cái vào má. Hắn tuy nóng tính nhưng lại hay yếu lòng trước con nít và Kuroko. Hắn hy vọng sẽ cùng Kuroko thật nhanh chống tạo ra vài cái bánh bao đáng yêu như Hiroshi.

"Hihihi! Nhột quá, nhột quá ạ! Con cám ơn cậu Taiga và Thầy nhiều lắm! Con sẽ chơi thật cẩn thận" Hiroshi ngoan ngoãn hô to lời cảm ơn thể hiện bé đang rất thích thú vì món quà tuyệt vời. Bé còn hôn lại cậu Taiga một cái thật kêu và bé được Kuroko dịu dàng xoa xoa mái tóc tím óng mượt.

"Hai đứa chiều nó riết sẽ sinh hư đấy! Atsushi cũng vì từ nhỏ được gia đình cưng chiều vô độ nên giờ cứ mãi chẳng chịu lớn, làm anh phải chỉ bảo hoài, khổ tâm hết sức!" Tuy miệng than khổ chứ trong lòng anh, lúc nào bé chồng cũng kawaii vô đối.

"Hiroshikun trong lớp rất ngoan, bé là lớp trưởng gương mẫu, là anh cả luôn quan tâm đến mọi người, không hề hư hỏng đâu ạ! Xin anh Himu...Tatsuya đừng lo lắng!" Kuroko lại một lần nữa trong suốt mấy mươi năm qua, thành công hù dọa người xung quanh bằng sự hiện diện vô hình và giọng nói nhàn nhạt êm êm của mình. Cậu vừa khen xong, bánh bao Hiroshi đã nhanh nhảu từ trên tay Kagami quay đầu sang hôn chụt vào má Kuroko, làm cậu bất ngờ ngây ngốc rồi đỏ ửng mặt. Himuro và Kagami đều bật cười. Đại gia đình của họ đã kết nạp thêm được một thành viên hết sức đáng yêu. Huyên thuyên hồi lâu, cả nhóm phát hiện ra nảy giờ vẫn chưa vào được nhà, nên đành nhịn lại, xuống tới bếp sẽ tiếp tục rôm rả.

Vào đến bên trong, Kuroko bảo Kagami bế Hiroshi ra phòng khách ngồi chơi, hôm nay cậu sẽ học theo anh Tatsuya nấu ăn và phục vụ cho hắn. Thường khi, Kagami luôn là đầu bếp trong nhà KagaKuro, Kuroko chỉ biết mỗi việc luộc trứng, chiên trứng thì hay bị ngọt, nói chung là miễn cưỡng mới ăn được. Kagami quá yêu chiều Kuroko nên không hề đặt nặng chuyện nấu hay không nấu. Việc gì cậu không có khả năng thực hiện, hắn sẽ cố gắng hết mình để cân luôn cho cậu. Nhiều lần cậu bảo muốn đi học nấu ăn hoặc Kagami dạy cậu nấu ăn, hắn lại xoa đầu và nói để hắn lo, hắn không muốn cậu phải ép buộc bản thân. Vả lại, việc ở nhà trẻ đã nuốt hết thời cả ngày của cậu, hắn không đành lòng nhìn cậu mệt mỏi về nhà lại còn phải xuống bếp lăn lộn. Tình yêu thương vô hạn của Kagami khiến Kuroko ngọt ngào tận đáy lòng, nhưng suy đi xét lại, đã làm vợ thì chí ít cũng phải nấu được bữa ăn ngon cho chồng và cho những đứa con sau này cậu và Kagami sẽ có, làm thế mới phải đạo. Cậu biết từ lâu, ngoài chồng cậu ra thì còn một người nữa thân quen cũng đạt trình nấu ăn loại khủng, đó chính là Himurosan. Nhưng, tính cách của cậu vỗn rụt rè, e ngại nên cậu sợ nhờ anh Himuro dạy sẽ làm phiền anh, mà cậu rất muốn nấu được bữa ăn ngon cho Kagami...*mẫu thuẫn* *bức rức* Trời cao dường như đã hiểu thấu được nỗi lòng của cậu bé Kuroko tội nghiệp. Lúc nhận được lời mời dùng cơm từ gia đình Murasakibara, Kuroko chưa bao giờ cảm thấy phấn khởi đến thế! Một công đôi việc, vừa được dịp thăm gia đình anh chồng tương lai, vừa có cơ may xuống bếp cùng anh, học hỏi mà chẳng sợ làm anh thấy phiền. Đêm trước bữa đi, Kuroko đã nhớ kỹ trong đầu, nhất định phải mang theo giấy bút, món gì cũng được, miến sau nấu được một món ăn hoàn chỉnh cho chồng yêu thì cậu đã vui sướng lắm rồi!

"Cậu Taiga, để chút nữa bạn Haruka đến rồi mình hẳn mở hộp xe ra chơi được không ạ?" ở phòng khách, Hiroshi nũng nịu ngồi trong lòng Kagami, tay ôm chặt chiếc xe như một món quà quý giá. Bé ngẩn khuôn mặt trắng tròn, hiền lành nói chuyện cùng Kagami.

"Hả??? Haruka? Haruka Midorima?" Mỗi lần nghe đến cái họ ấy, Kagami cảm giác mình đang bị hóc xương.

"Dạ đúng ạ! Baba của bạn Haru (Takao) rất hay sang nhà nhờ baba con dạy nấu ăn. Tối qua, chú ấy có điện nói hôm nay rãnh muốn qua học món mới thì baba nói ngày mai có gia đình cậu sang chơi nên chú ấy cười haha trong điện thoại, nói là càng đông càng vui, nhất định sẽ tới ạ!" Hiroshi tỉ mỉ thuật lại cho Kagami mặt ngày càng biến sắc nghe.

"Vậy...vậy chắc là tên kia cũng sẽ qua!" Kagami cố gắng hơn 10 năm vẫn chẳng ưa nổi cái tính trịch thượng của đại thiếu gia Midorima. Bánh bao Hiroshi không hiểu mô tê gì, chỉ biết tí nữa Haruka sẽ qua đây với bé nên bé để dành chiếc xe để Haruka chơi chung.

"ý là đến chơi nhà lại không giúp được gì nhiều, còn phải phiền anh chỉ em cách nấu ăn, em thật sự xin lỗi ạ" Kuroko nói những lời ái ngại trong khi phụ anh Himuro lấy dụng cụ và thực phẩm cần thiết để chuẩn bị bắt đầu nổi lửa.

"Đứa ngốc này! Lại nói mấy lời dư thừa. Phiền gì chứ? Người một nhà với nhau sao lại tính toán. Em quan tâm em trai anh nhiều như vậy, anh vui mừng còn không hết. Sau này, đừng có suy nghĩ kiểu vậy nữa, bằng không, anh sẽ giận thật đó! Anh cũng hay giúp Takaokun trong việc nấu ăn mà, ơ kìa! vừa nhắc là tới rồi!" Himuro nhanh chóng rửa tay rồi nắm lấy tay Kuroko ngơ ngác kéo ra truớc cửa để chào đón gia đình quý tộc Midorima.

"Yá hu Himurosan, Kagami và Kuroko.. à nhầm gia đình Kagami hehe!" Chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng lồng lộng, không ai khác, đích thị là dâu trưởng tộc Midorima, Takao. CHUNG LY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIẢ

Cùng Takao bước xuống từ chiếc siêu xe sang trọng còn có 1 lớn 1 nhỏ y hệt nhau từ ngoại hình lẫn tính cách, như cùng một khuôn đút ra, chính là đại thiếu gia Midorima Shintarou và tiểu thiếu gia bảo bối Midorima Haruka. Cả hai một thân đồ hiệu lóa mắt, vừa sang trọng lại cực kỳ sành điệu, kết hợp với vẻ cao ngạo, lãnh khí tỏa ra ngút trời, hai cha con chẳng khác gì siêu mẫu đình đám đang catwalk trên sàn Milan.

"Shinchan, Haruchan vô đây nhanh lên coi! Có phải đang ở dinh thự đâu mà đi đứng rề rà rù rì. Shinchan à, cái mặt anh cứ hất lên trời như thế coi chừng vấp ngạch cửa đó! Còn con nữa, mau cúi chào người lớn đi, đợi baba nhắc là sọc in mông nhé! Ba nội có bênh cũng không ngăn được roi mây của baba đâu!" Chỉ bới 1 câu nói của Takao đã thẳng tay đánh vỡ hình ảnh ngạo kiều mới kéo dài được 5 phút của hai cha con nhà quý tộc. Thấm thoáng 13 năm đã trôi qua (quá khứ kể lại ở thời điểm các nhân vật đang 28 tuổi), Takao vẫn là Takao dù nay đã đổi thành Midorima. Chưa một ai dám to tiếng với đại thiếu gia, chưa một ai dám cười hô hố trước mặt lão phu nhân, chưa một ai dám in dấu roi lên cái mông quý báu của cháu đích tôn, ngoại trừ Takao. Những ai đã từng xì xầm, bàn ra tán vào sợ cậu về làm dâu sẽ bị hành hạ, bị phân biệt đối xử...bla...bla...bla khi chứng kiến thực tại, họ đều đồng lòng rút lại những lời thương hại đó và chân thành dành tặng cho mẹ con Midorima. Nói cách khác, sau khi được cháu đích tôn cho tộc, hiện tại, Takao mới là 'trùm cuối' nắm quyền.

"Này Takao...Hứ!" Midorima chỉ dám nhăn mày và hứ thôi!

"Con chào chú Himuro, chào chú Kagami, chào Thầy Kuroko ạ" Bánh bao Haruka khi hành xử lễ phép thì độ đáng yêu tăng lên theo cấp số nhân. Liếc thấy baba Takao gật đầu hài lòng, bé khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tay nhỏ chăm chú bảo vệ mông.

"Lúc nào nhà Midorima tới cũng rộn ràng cả xóm hết! Nào, vào nhà đi!" Nụ cười thiên thần luôn nở rộ trên đôi môi quyến rũ của Himuro.

"Chào! Tới đủ hết rồi ha, tôi về rồi đây!" Mukkun lười nhác lên tiếng, thân hình titan lù lù tiến vào.

"Cha!!!" Bánh bao Hiroshi lăn xăn chạy đến, nhào vào vòng tay mở rộng của Mukkun. Hắn bế bé lên, hôn chùn chụt khắp mặt. Tiểu bảo bối của hắn xinh đẹp y chanh vợ yêu. Cưng chiều bao nhiêu cũng không đủ. Trước ánh mắt của 4 lớn 2 nhỏ, hắn ung dung tiến lại đặt lên môi Himuro nụ hôn nồng thắm thường nhật hàng ngày. Bé Hiroshi đã quá quen. KagaKuro Mido đều đỏ mặt, Takao mắt lấp lánh ngưỡng mộ, Haruka thèm khát nhìn Hiroshi.

Tất cả đã đông đủ. Họ một lần nữa tiến vào nhà và chia thành 2 nhóm nhỏ. Nhóm các ông chồng và 2 bánh bao sắp bánh ngọt Mukkun mang từ tiệm về, đem ra phòng khách vừa nhăm nhi vừa tán gẫu. Trong bếp là lãnh địa riêng của 3 bạn vợ xinh đẹp, 1 người nấu và 2 người học theo. Hôm nay Himurosan sẽ nấu những món rất phổ biến trong bữa ăn hàng ngày của người Nhật: Súp Miso, nimono (món hầm), tsukemono (cải bó xôi trộn dầu mè), tonkatsu (thịt heo chiên giòn), yakizakana (cá nướng), Karaage (gà chiên giòn). Tuy anh ở Mỹ khá lâu nhưng lấy chồng về Nhật, vì bản tính chiều chồng và tài nấu ăn thiên bẩm, anh đã học nấu món Nhật rất nhanh, độ ngon có thể nói không thua gì nhà hàng. Kuroko và Takao đứng ghi chép hay nhìn nhau cảm thấy xấu hổ khi tự xưng mình là người Nhật chính thống. Trong 5 phút giải lao, Himuro trở cá, Kuroko đảo thịt, Takao chỉ việc trộn cải nên rãnh rang buôn chuyện:

"Nhà AkaFuri không tham dự hôm nay cũng chấp nhận được vì Furi ốm nghén nặng quá! Tiếc là thiếu Aomine và Kise, mà rủ chung hai người thì cũng ngại. Uớc gì họ thành một cặp luôn he, được vậy thì vui biết chừng nào! haiz..." Thiếu phu nhân Takao thở dài thườn thượt, Himuro và Kuroko đều im lặng. Không gian bất chợt đuợm buồn. Tấm chân tình hơn thập kỷ qua của Kise dành cho Aomine có ai mà không biết, chỉ tiếc là...

"à! Hồi sáng này, em dẫn mẹ em đi thăm người bà con nằm ở khoa Ung bướu, em có thấy Kise đi khám, cậu ấy che chắn kỹ lắm nhưng em có con mắt diều hâu lừng danh nên đâu gì qua mắt em được. Em để ý Kisekun có vẻ vội em mới không kêu, chắc sợ gặp fans. Cậu ấy hình như là vào phòng của bác sĩ... ùm Kasamatsu senpai thì phải. Không biết cậu ấy bị bệnh gì nhưng, em thấy ai vô khoa đó cũng lành ít dữ nhiều, úp xì..." Takao biết mình nói hớ nên tự kéo suỵtbatia miệng lại. Himuro và Kuroko đồng loạt nhìn nhau rồi âm thầm trấn an nhau qua ánh mắt. CHUNG LY PHONG BẠCH LÀ TÁC GIẢ

"Chắc Kise không sao đâu! Anh có người bạn bị bướu nhỏ ngay cổ cũng phải vô khoa ấy để tiểu phẩu. Kise là siêu mẫu hái ra tiền, được chăm chút từ miếng ăn, giấc ngủ, sao có thể dễ đổ bệnh được. Em nhìn đi Takao, cải bó xôi bị trộn gần nhừ luôn kìa, tí nữa anh sẽ phạt Midorima ăn hết nếu em làm hư đấy!" Himuro đánh nhẹ tay Takao, chuyển cuộc nói chuyện đi sang một hướng khác.

"Em hãy tìm hiểu xem Kise đang gặp vấn đề gì nhé!" Lúc cắt tàu hủ, anh cố ý đứng thật gần Kuroko và thì thầm vào tai cậu. Kuroko im lặng suốt buổi, tập trung ghi ghi chép chép các công thức, những lời nói ngịch ngợm pha trò của Takao cậu để vào tai 50:50 nhưng lúc Takao nhắc đến Kise, cậu đã thật sự quan tâm. Trong chuyện của Kise và Aomine, cậu hoàn toàn không dính dáng cũng như không hề có lỗi. Cậu vạch rõ ranh giới với Aomine, chỉ do hắn ta quá mức si cuồng nên mới làm tổn thương Kise. Nhưng, đứng trên phương diện bạn bè lâu năm, cậu tự cảm thấy mình có phần trách nhiệm phải để ý đến sức khỏe của Kise. Nếu Himuro không nhắc, cậu cũng sẽ tự khắc tìm ra nguyên nhân, tại sao Kise lại phải đi vào khoa đó và nhất là vào phòng của anh Kasamatsu.

Tại phòng khách, Haruka vui vẻ cười đùa cùng Hiroshi điều khiển chiếc xe hơi mới toanh chạy brm brm. Midorima nguyên bộ mặt giám thị khó ở, Mukkun lừ đừ ăn bánh, Kagami giật giật khóe miệng, chỉ mong Kuroko mau mau nấu xong để hắn xuống ăn, ngồi ở đây thật gượng gạo, chẳng có chuyện gì hào hứng mà chia sẽ, vô cùng khác với tư tưởng 'bàn toàn đàn ông thì sẽ ồn ào sang sảng'

"Chú hổ bự, nhấc chân lên, nhấc chân lên! Chú cản đường xe đi rồi, ngốc ngốc!" Vắng baba Takao là Haruka lại hiện nguyên hình ngay.

"Haruka không được nói người lớn như vậy! xấu xấu!" Hiroshi chạy lại nhéo má Haruka, người ngoài nhìn vào thấy ra vẻ mắng yêu hơn là trách cứ.

"Ê Midorima, sao cậu không dạy thằng bé mà cứ ngồi cứng ngắt một đống vậy hả?" Kagami hằn hộc với Midorima.

"Tôi không bao giờ phản bác điều đúng đắn!" Midorima mặt giám thị, trầm trầm trả lời.

"Cái gì chứ? Thái độ của nhóc đối với người lớn như thế mà đúng à?" Máu Kagami bắt đầu xông lên não.

"Haruka bảo cậu ngốc, điều đó ko đúng sao?" Midorima ngàn năm một mặt.

"CÁI GÌ??? Tên Midorima kia!" Kagamu gầm lên.

"Gì thế Shinchan? Haruka lại quậy à?" Tiếng Takao từ nhà bếp vọng lên, trong giọng đùa có giọng hăm he.

"Hứ! Không chấp với cậu" Đại thiếu gia hạ giọng. Bánh bao Haruka cũng ngoan ngoãn kéo tay Hiroshi lủi về một góc, tiếp tục an phận chơi xe. Kagami cười lăn lộn trên sofa. Midorima giận lẫn thẹn đỏ bừng mặt. Ai bảo hắn yêu quá nên Takao giờ leo lên đỉnh đầu hắn muôn rồi. Đã lên và không hẹn ngày xuống!

"Gia đình cậu hài ghê luôn í Midochin. Murochin chưa bao giờ nghiến răng với tôi như thế cả!" Mukkun nảy giờ ngồi gật gù gặm bánh, có kịch hay gay cấn để xem mà hắn lười lên tiếng. Hắn biết Midorima nổi tiếng sợ vợ nhưng không ngờ lại sợ nhiều đến vậy. Hắn âm thầm bật ngón cái Like cho Takaochin. Hắn ngoắt 2 bánh bao qua, đút cho mỗi đứa một mẩu bánh hắn mới làm, 2 bé ăn ngon đến híp cả mắt. Đúng là hắn không ưa Midochin nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Hắn rất yêu trẻ con nên cũng cưng chiều Haruka như con ruột. Mỗi dịp bé qua chơi, hắn đều nướng bánh và vui đùa cùng bé. Hắn cũng thường xuyên gửi bánh đến tận dinh thự cho Haruka. Vì thế, Haruka ngỗ nghịch với ai chứ với vợ chồng MuraMuro, bé luôn luôn tỏ ra ngoan hiền vô đối, một mặt do bé thật sự yêu thích 2 chú, mặt khác bé muốn ghi điểm tuyệt đối để sau này được 2 chú gả Hiroshi xinh đẹp làm vợ. Bé mới không thích chú hổ ngốc Kagami, hứ!

"Mọi người vào dùng cơm đi, mọi thứ đã sẵn sàng rồi!" Kuroko-vị cứu tinh cho cuộc nói chuyện ì đùng tiếng súng giữa những người đàn ông.

"Yosha! Để anh xem hôm nay vợ anh trổ tài làm khéo gì nào, anh đói bụng quá trời!" Kagami quàng vai Kuroko, cả 2 tình tứ tiến tới bàn ăn đầy ấp những món ăn hoàn hảo cả về hình thức lẫn nội dung.

Bánh bao Haruka nghe ăn là sáng mắt, vứt hết hình ảnh tiểu hoàng tử, nhanh nhanh lao vào bếp và bị Hiroshi túm lại bảo rửa tay. Midorima đi lại gần Takao, búng trán cậu mắng yêu cậu vụng về, nấu nướng lâu lắc để hắn phải ngồi đối mặt với tên Kagami. Mukkun thì vòng tay ôm eo nhỏ của Himuro than thở đói ~ đói~.

"Toàn bộ các món ăn hôm nay đều do chính tay 2 chàng vợ trẻ Kuroko và Takao trổ tài 95%, anh chỉ hỗ trợ 5% thôi. Cả nhà mình cùng thưởng thức để đánh giá nhé! Mà anh nghĩ chắc ăn là ngon rồi" Himuro làm bài phát biểu nho nhỏ khai mạc bàn ăn to to.

"ể! Không phải Murochin nấu thì em không dám ăn đâu, í ẹ!" Mukkun cau mày chỉ trích.

"Atsushi nói vậy là không ngoan nhé! Lựa lời nào!" Himuro nghiêm giọng, Mukkun chu mỏ măm măm. Bé Hiroshi vuốt vuốt má cha an ủi.

"NGON TUYỆT LUÔN! Kuroko em nấu tuyệt ngon!" Mùi vị của thức ăn thật sự rất được nhưng chưa đến mức tuyệt ngon nhưng với bao công sức Kuroko đã bỏ ra và những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên vàng tráng nhỏ của cậu, Kagami cảm thấy bàn ăn này quả là cực phẩm! Kuroko 2 má hồng hồnv vì được chồng yêu ngợi khen, nở nụ cười trong trẻo khiến Kagami muốn xông tới, ôm chặt cậu vào lòng để âu yếm cho đã. Ngặt nỗi, đây đang là nhà anh trai. Thôi thì đành chờ đến lúc về nhà vậy!

"ùm, cũng tạm được!" Midorima ấp úng ngợi khen bà xã.

"Qúa được luôn ý chứ! Lên bàn cơm mà cũng còn tsun được nữa! Cứ tự nhiên khen em đi, em không ngại đâu! Còn con, ngon không cục cưng?" Takao vênh mặt với chồng và con. ăn đồ cậu nấu miễn không đi chảy là ok rồi, ở đó mà kén chọn.

"ạ? ất à on uôn ạ! (rất là ngon luôn ạ) um um..." Tiểu béo tham ăn ngốn đầy miệng nhỏ đồ ăn, đôi má phấn nộn bập bẹ vài từ làm mọi người đều bật cười. Sau đó, tất cả đều nâng đũa, chậm rãi cùng nhau thưởng thức bữa cơm gia đình ngập tràn tiếng cười đùa, lẫn khẩu chiến, lẫn yêu thương, sao cũng được, miễn hạnh phúc là được!

Đèn đường đã bật, vài vì sao cũng bắt đầu lấm chấm điểm tô trên bầu trời xanh đen thâm thẩm. Từng ngôi nhà nhỏ lên đèn, từng gian bếp tỏa ra mùi thơm của thức ăn xen lẫn hơi ấm của nhiều người sum vầy khiến màn đêm như dịu đi cái giá lạnh đơn côi. Măm cơm gia đình kéo chúng ta xích lại gần nhau hơn, mặc kệ những sóng gió đang vần vũ trên đường đời vì vậy, dù ngon hay tệ thì luôn là một trong những điều quý giá nhất thế gian!

_______________________________________________

~Quay về thực tại~

Hôm nay, 2vkck anh Haru-Hiro có đến thăm cha tôi. Hai anh thật tốt bụng khi bộn bề công việc như thế vẫn cố gắng dành thời gian quan tâm chăm sóc bậc tiền bối. Bữa nay, ngực cha hơi nặng nên không thể nói chuyện nhiều được, thay vào đó hai anh kể rất nhiều chuyện vui nhằm vực dậy tinh thần lẫn bầu không khí ảm đạm nơi phòng bệnh. Trong số đó, chuyện về bữa cơm ở nhà chú Murasakibara khiến tôi ấn tượng nhất. Tôi cũng được ăn cơm với cha tôi vào mỗi ngày suốt 30 năm qua, cha luôn cố gắng nấu ăn lẫn bắt chuyện, tạo cho tôi đủ mọi điều kiện để tôi có được bữa cơm gia đình như tất cả mọi người. Nhưng, nghe các anh kể xong, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy ganh tỵ, cảm thấy xót xa, cảm thấy muốn bật khóc... Vì bữa cơm ấy các anh có đủ cha lẫn baba, vì bữa cơm ấy có đủ mùi vị thanh sắc hay vì bữa cơm ấy thiếu đi Aomine và Kise???

Hết chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net