Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Trí Mẫn mỗi sáng sẽ lấy xe dạo quanh làng ghé mua đôi ba cái bánh sẽ đến nơi quen thuộc đợi người , Kim Mẫn Đình dậy rất sớm , 6h nàng đã ra khỏi nhà để phụ việc đi chợ cho mẹ , xong việc em dám đi rong chơi đây đó , mà điểm rong chơi bây giờ là đằng sau gốc cổ thụ bí ẩn trong làng , Trí Mẫn hôm qua hứa đợi sẵn nàng ở đây , còn dặn nàng đừng ăn sáng

- Chị Mẫn

- Đình đến sớm dị sao , tui còn tưởng...

- Em dậy sớm phụ việc mẹ xong mới dám ra đây gặp chị

Mẫn Đình gãi gãi đầu , hai má đỏ đỏ vì lạnh , hình ảnh hoàn toàn thu vào mắt Trí Mẫn , chỉ có đáng yêu mới có thể diễn tả em lúc này , Mẫn thuận tay bẹo má em , má gì mềm hết sức à . Còn Mẫn Đình như muốn bật ngửa , tay Trí Mẫn có nhiệt rất ấm và nóng , mới chạm là em đã muốn giật thót

- Đình , nãy tui mua được vài cái bánh còn nóng , tui với em mỗi người một cái

Trí Mẫn đem cái bánh còn hơi khói trên rổ xe mang ra cho Mẫn Đình ăn , em vừa cầm cái bánh vừa thổi vù vù , má trắng phồng lên , Trí Mẫn chăm chăm cái bánh của mình lại chăm chăm nhìn sang cái má của em , đáng yêu quá , nàng không nhịn mà chồm sang chạm môi mỏng vào má em 1 cái thật nhẹ thật thoảng , Mẫn Đình giật nảy mình đánh rơi luôn cái bánh trên tay , em ngã ra đất , hô hấp có chút khó khăn , Trí Mẫn cũng giật mình vì hành động của mình , cố thu lại dáng vẻ bối rối

- Này..cái này trên chỗ tui là hành động của bạn bè với nhau thôi em đừng..đừng hiểu lầm

Không hiểu là trời lạnh hay sao mà nàng lấp ba lấp bấp chữ chút nữa đã không nặn ra

- À..à dạ, em hơi giật mình xíu

Nói chứ Trí Mẫn hù em xém rớt tim ra ngoài rồi nè , lòng ấm áp khó tả mà tim đập bịch bịch muốn khó thở

- Thôi em ăn bánh của tui đi , nãy lúc tui ra có ăn thêm 1 cái rồi

Mẫn nhận ra bánh của em rớt mất , nàng để cái bánh mới cạp được 1 ít vào tay em , nhận ra ánh mắt Mẫn Đình vẫn còn thơ thẩn , Trí Mẫn lại vô tình mà nhìn đến môi em, môi đỏ tự nhiên không đụng đến một chút trang sức mọng nước và ngọt ngào , nàng khẽ nuốt khan

- Thôi em cắn một miếng rồi trả lại chị

Mẫn Đình chưa ăn gì , nhưng ăn phần của Mẫn thì ngại quá , dù gì hai người cũng mới quen được 1 tuần thôi mà , em cắn 1 miếng vừa , chưa kịp nhai đã bị Trí Mẫn xấn tới cắn phần nửa miếng bánh , môi mỏng chạm vào môi em , lần này thì Mẫn Đình hết hồn thiệt rồi nè , Trí Mẫn dùng cái gan hơn 20 năm cuộc đời lấy luôn miếng bánh hôn lên môi em , quả nhiên , ngọt lịm mà

Mẫn Đình bị hôn tới thất thần , vừa buông ra đã muốn ngã sõng soài

- chị...chị Mẫn

- Đình...tui....

Giờ thì cả hai hoảng chung nè , Mẫn Đình bần thận chạm vào môi mình , còn nóng và rất ẩm , khẳng định đây không phải là mơ , Mẫn Đình hoàn hồn lại , nhìn chăm chăm vào Trí Mẫn rồi hôn lại môi nàng

- Này là trả lại đó nha

Mẫn Đình biết , em hiểu nụ hôn môi có ý nghĩ gì , dù Trí Mẫn có muốn nói dối cũng không được , vì em cũng thích nàng , không là thích như chị em bạn bè mà là thích giống mẹ và ba em ấy

- chị Mẫn ...Đình thích chị....

Trí Mẫn không có trả lời em khi em bảo thích chị , nhưng hàng ngày cả hai vẫn đi dạo trên xe con xe chị thuê , vẫn hẹn nhau ở góc cây cũ , Trí Mẫn còn hôn em nữa , không phải là hôn má thường đâu mà là hôn môi đó , Trí Mẫn hay đem sách cho em đọc , rồi hay ngồi cũng em viết nhạc , viết sách , chị ngọt ngào kể lại mấy chuyện hồi còn ở thành thị của mình

Có những buổi hoàng hôn , trời ngã màu , Trí Mẫn sẽ đèo em ra đê ngồi ngắm , chị bảo , chị yêu cái màu rực rỡ của bình minh như thứ tình cảm mà chị dành cho nghệ thuật của mình và dành cho người chị mang nặng nỗi nhớ thương , đêm về , sẽ cùng em đến 1 góc đá ngoài bãi cỏ thoáng mắt mà nắm ngắm trắng sáng , cơn gió thổi nhẹ nhàng , tuy có lạnh , nhưng ta có nhau lại ấm áp hơn muôn trùng nhưng rồi em cũng tự hỏi , liệu thứ tình cảm sai trái này sẽ tồn tại được bao lâu , và thứ tình cảm này sẽ đi được đến đâu đây , Trí Mẫn cười lên rất đẹp , nhưng chính em cũng tự hỏi , liệu nụ cười đó có thật sự dành cho em ???

Hôm nay Mẫn Đình bảo có việc bận ở nhà không ra thăm chị được , Mẫn có chút buồn nhưng thôi buồn thì ra chợ dạo chơi một mình kiếm gì đó khoay khỏa tâm hồn, mua này mua kia để dành tặng em , mấy người dân ngoài chợ rất cưng Trí Mẫn , một phần là nhờ ngoại hình của cô , một phần còn lại chắc là cái tính tốt đến mức người ta muốn đem về làm dâu nhỉ , đi đến đâu là người ta rủ rê này đó , Trí Mẫn vừa ghé một giang hàng lựa vòng , vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy bà cô cùng làng , cụ thể là nói về mình và em...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net