Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đời ngày đó hay quan
niệm thứ tình yêu của bọn họ là một loại bệnh khó chữa , là một thứ tình cảm ghê tởm mà người đời khiếp sợ , xa lánh và kỳ thị , huống chi Mẫn Đình trong làng có tiếng là được lòng người trong làng , Trí Mẫn có thể vì tình cảm này mà phá hủy cuộc đời của em , chị lặng người đi , hít thở không thông

Người đi đường truyền miệng nhau những câu chuyện về đôi tình nhân của cô nghệ sĩ mới vào làng và nàng thiếu nữ 16 , họ nhìn cô bằng ánh mắt rõ kì thị , lòng người sâu đến mức người ta không thể nhìn thấu , lời ra tiếng vào xì xầm to nhỏ đều hết thảy lọt vào tai Trí Mẫn , cô cảm thấy đầu óc như quay cuồng muốn nổ tung , người đời bảo tình ta như gió với mây , biết là không thành nhưng vẫn muốn đến , bảo tình ta chỉ là nhất thời của cái tuổi đôi lứa còn thơ dại , nhưng Mẫn biết , thứ tình cảm mình trao cho em là thật lòng , nhưng cha mẹ cô sẽ nghĩ sao về cô , cả gia đình Mẫn Đình nữa , em còn 16 , còn phơi phới cái thanh xuân , cô đã 20 , đã cống hiện tâm hồn cho nghệ thuật và còn những người luôn chờ đợi cô về

Cô có thể phá đi thứ thanh xuân của em ở ngôi làng này , và cũng em bỏ đi đến một nơi tốt hơn , nơi chấp nhận những cuộc tình của chúng ta , nhưng rồi , chị lại gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu , Trí Mẫn đặt lấy 1 chiếc vòng ngắm ngía nó thật kĩ rồi tính tiền , trở về nhà cùng với mệt mỏi và những lời của người đời...

- Em ăn cơm đi , anh chuẩn bị bữa chiều rồi đấy

- Anh ăn trước lát em vào ăn sau

- Ừm , Trí Mẫn này , vài ngày nữa chúng ta về lại Sài Gòn rồi , anh định về sớm để em có thời gian được nghỉ ngơi

- Cảm ơn anh , em biết rồi , anh ăn trước đi , em còn bận với mấy văn kiện

Trí Mẫn cố giữ cho lời nói của mình không có sự lạnh nhạt , nhẹ tay chốt lại cửa phòng ngủ , nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên đôi má của người nghệ sĩ đôi mươi , Trí Mẫn khóc vì thương em , khóc vì tình chẳng được chấp nhận và khóc cho phận đời bi ai lỡ dẫn em vào con đường ghê tởm này , ngày hôm nay khóc với quạ đen kêu vang trời , những những cánh hoa trắng gẫy rụng lan khắp vườn ngoài sân , đôi mắt ướt át nhìn về phía bầu trời đã ngả màu , hoàng hôn không em là hoàng hôn buồn , đời tôi không em là đời tôi lặng

Người đàn ông ngồi ngoài bàn ăn cũng nén thở dài , thức ăn trên bàn cũng chẳng còn lưu vị gì , anh đậy lại mấy món ngon chưa động động đũa cho Trí Mẫn dọn dẹp bàn bếp cho thật sạch sẽ rồi khoác áo lạnh hờ ra khỏi cửa

Mẫn Đình ngồi vặt rau sau vườn , tâm tư có chút khó diễn tả , em vặt cho nhanh đóng rau xanh mẹ mua rồi xách con xe đạp ra ngoài chợ , mấy bà dì trong xóm đi ngang là cứ chào em , mấy thằng con trai trạt tuổi cứ huých sáo liên tục nhầm thu hút sự chú ý của Mẫn Đình , nhưng đâu đó em cũng nghe vài lời thị phi có sự xuất hiện của em và Trí Mẫn trong câu chuyện và cả mối tình tuổi non dại của cả hai , Mẫn Đình chếc sững làm sao mọi người có thể biết được chuyện đó , chân gấp gáp đập thật lẹ , không màng những ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình

- Bác trưởng làng !!

Mẫn Đình thở hồng hộc , xe đập để chổng nghoe ngồi sân , gấp gáp chạy vào

- Mẫn Đình à , con làm gì gấp gáp dị

Người đàn ông cao tuổi , mái tóc đã dần bạc trắng , ông ấy nhìn em đôi mắt hiền từ mà phúc hậu

- Bác trưởng làng , bác biết nhà chị Mẫn ở đâu không , Lưu Trí Mẫn , cái người mới chuyện tới làng mình được 1 tuần hơn ấy ạ

- À con bé nghệ sĩ đó , nhà ở gần cuối làng , gần bụi tre lùm mà con hay ra chơi đấy , ở góc đó , có ngôi nhà đơn giản , là nó thuê ở đó

Ông vuốt chỏm râu bạc , Trí Mẫn gây ấn tượng rất lớn với người trong làng , ngay cả ông cũng nể phục nữa mà , đường nhớ được bao nhiêu thì chỉ có Mẫn Đình tất , xong đợi nàng rời đi mới nén 1 hơi thở dài . Ngoài đây Mẫn Đình đập xe gấp gáp , chút nữa là tông vào xạp hàng của người dân bản làng, đôi tay em ướt đẫm mồ hôi , ướt luôn cả mảng lưng áo....

* Lo ôn thi mà bỏ bê truyện luôn🥲🥲, só ri mn nhìu*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net