từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- bảo bối à, biết ngay em lại vỡ oà lên khóc lóc yếu đuối vì chị rồi đúng không hả?

tá ninh bất ngờ lên tiếng sau khi nghệ dương chầm chậm mở toang cánh cửa phòng tập luyện

ôi sự ngạc nhiên này, sự vui sướng này khiến nghệ dương xuyến luyến khó tả.

nhưng không, nghệ dương vẫn là cô bé rất hiểu chuyện. cô đã xác định mục tiêu từ thuở ban đầu chắc chắn phải khiến lưu tá ninh chị ta tránh xa cô cơ. bởi thế, cô lạnh lùng nói:

- chị đúng là đồ ngốc, em đã dặn chị đừng lại gần em nữa cơ mà, em nhắc nhở chị phải cố gắng lo cho sự nghiệp, cho tương lai của mình, đừng dại dột mà vướng mắc vào em nữa. sao chị vẫn đến đây cơ chứ, em tức chị, em không chấp nhận đâu. ninh à về đi đừng thế nữa. chúng ta kết thúc rồi, em có cuộc sống mới của riêng em, chị cũng có cuộc sống mới của riêng chị.

nghệ dương vẫn cố gắng thốt ra biết bao lời cay độc tàn nhẫn đến tá ninh với hy vọng chị sẽ chỉ tập trung vào con đường phát triển của bản thân chị, cô không hề muốn mình trở thành vật cản trở trên thảm hoa thành công của chị.

cớ sao chị lại đến đây, lại khiến trái tim cô lần nữa bồi hồi đập mạnh loạn nhịp như thời gian hạnh phúc bên nhau lúc xưa?

tá ninh vẫn đứng đó, vẫn lắng nghe rõ ràng từng câu chữ độc mồm cay miệng mà nghệ dương nói ra. cuối cùng, cô nhỏ giọng lên tiếng:

- hai chúng ta kết thúc thật rồi sao, bảo bối?

nghệ dương nóng lòng muốn la lớn với tá ninh rằng cô còn yêu chị ta, cô còn rất thương chị ta, cô chẳng muốn mối tình gà bông của họ đi đến hồi kết đau lòng như khoảnh khắc lúc này chút nào

biết sao được, nghệ dương tôi đây trước giờ vẫn luôn nghĩ cho chị, cả đời cũng sẽ nghĩ cho chị, chỉ mong chị tìm thấy hạnh phúc mới, thành công sau này trên đỉnh cao. nghệ dương tự nhủ cô không thể ích kỷ giữ lại tá ninh như xưa được nữa rồi.

trái lại với trạng thái hấp tấp đầy lo âu của nghệ dương, tá ninh hôm nay lại điềm đạm bình tĩnh hơn hẳn. chẳng giống phong cách thường ngày gì cả

nghệ dương cố gắng rặn từng câu từng chữ, kìm nén cảm xúc bản thân nhằm đáp lại tá ninh:

- đúng, chúng ta kết thúc rồi. em và chị không còn dính dáng. từ nay đường ai nấy đi. đây là lần cuối cùng em nói với chị đấy. hãy để em yên, đừng tốn công tốn sức khơi gợi lại những mảnh hồi ức cũ kỹ nữa. em không mảy may để tâm đâu. em sẽ có cuộc sống mới, em mong chị cũng có thể từ bỏ giống như em của hiện tại. buông tay đi, ninh à.

ngay lúc dứt câu nói, trái tim nghệ dương bỗng nhói lên cực độ. mọi mạch máu trong cơ thể bé con kia như ngừng hoạt động. cô không thể chịu đựng, tá ninh còn dây dưa nữa chắc chắn cô bùng nổ mất.

tá ninh chậm rãi nói với nghệ dương:

- được, trước khi chính thức đường ai nấy đi, chị cần em nghe hết những tâm tư phút cuối này. sau đó chị sẽ đi, chị không ở lại với em nữa đừng lo lắng.

-...

- đầu tiên, nếu em nghĩ việc chia tay có thể khiến cuộc sống chị ổn định hơn, có thể giúp chị phát triển sự nghiệp, xin thưa em sai hoàn toàn rồi dương hỡi. đúng, sự tác hợp của em và chị có thể gây ra nhiều tranh cãi bên ngoài nhưng chẳng phải điều quan trọng nhất là đôi ta vững vàng tiến về phía trước thôi hay sao? em hành động như thế không phải đang suy nghĩ cho chị đâu dương, em đang trực tiếp hại chị. hại con tim chị mỗi giây mỗi phút nhung nhớ đến em không nguôi. em tự hỏi bản thân mà xem, làm sao con tim vỡ vụn của chị có thể tồn tại trong thế giới giải trí đầy chông gai khắc nghiệt này khi thiếu vắng mất sự hiện diện của em cơ chứ?

nghệ dương nhắm tịt mắt, cô không muốn nghe nữa, cô không cam tâm chịu đựng đau khổ của tá ninh nổi.

- thứ hai, cũng phải cảm ơn em rất nhiều suốt một năm nay đồng hành cùng chị. một năm tuy không phải quãng thời gian quá dài nhưng đối với chị, một năm bên cạnh em chính là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời. thanh xuân có em, thật sự rất viên mãn, rất hạnh phúc. em chính thực là ký ức tốt đẹp nhất thời thanh xuân nhưng đồng thời, cũng trở thành vết sẹo tâm hồn đáng nhớ nhất trong tâm trí chị.

nghệ dương đã in sâu vết sẹo đau đớn nhất trong tâm trí tá ninh rồi. đừng mà lưu tá ninh, nghệ dương đã ngã quỵ xuống mặt đất. bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của cô cứ thay phiên nhau gạt đi biết bao giọt nước mắt điên cuồng phát tràn khỏi khoé lệ long lanh ấy.

- thứ ba, em hãy hứa với chị phải ăn uống điều độ. đừng quá nôn nao tập luyện mà bỏ bữa, sau này chị không còn ở cạnh nhắc nhở em sinh hoạt đủ đầy nữa đâu. còn nữa, thuốc đau dạ dày chị để ở ngăn tủ thứ hai, thuốc giảm đau và băng chống chấn thương chị xếp trong ngăn tủ thứ ba. em cố gắng lúc tập luyện phải chú ý an toàn thân thể, lỡ lên cơn đau thì vị trí thuốc chị đã chỉ rõ, cố lên nhé, chị không còn cơ hội băng bó, chăm lo mỗi khi em ốm đau nữa rồi..

nghệ dương bất lực bịt chặt đôi tai, không, cô không muốn nghe nữa. quá đủ rồi lưu tá ninh à, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi.

- cuối cùng. chị yêu em, thật sự rất yêu em. dòng đời xoay chuyển bất biến khôn ngừng, tâm tính con người đổi thay khó lường nhưng chắc chắn, tình cảm chị dành cho em trước sau như một, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

tá ninh sau khi nói xong thì một mạch đi thẳng, không màng quay đầu nhìn lại nghệ dương suy sụp cạn kiệg khóc dưới sàn đằng sau.

bỗng, tiếng nói the thé nhỏ nhẹ phát ra. tá ninh cố gắng dí sát tai nghe rõ:




- ninh ninh à..


- có thể nào đừng đi được không?



- em nhớ chị đến phát điên rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net