NGHỆ THUẬT QUYẾN RŨ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯỜI TỰ NHIÊN

Tuổi thơ luôn là thiên đường vàng ngọc mà dù hữu thức hay vô thức ta đều cố tái tạo lại. Tự Nhiên tượng trưng cho tính cách trẻ thơ – vô tư, trung thực, không phô trương. Khi có Tự Nhiên, ta cảm thấy dễ chịu như được trở về với thời tuổi ngọc ấy. Cái Tự Nhiên có thể biến điểm yếu thành đức tính, khiến ta cảm thông khi nó thử nghiệm một điều gì, hay làm ta muốn bảo vệ và giúp nó. Cũng giống như đứa trẻ, đây là điều tự nhiên nhưng đôi khi lại là sự cường điệu, một kỹ năng quyến rũ có ý thức. Hãy áp dụng kiểu cách Tự Nhiên để phá vỡ vỏ bọc phòng thủ tự nhiên của con người và truyền cho họ niềm thích thú không tự nhiên có được.

ĐẶC ĐIỂM NỔI BẬT

Trẻ con không ngây thơ như chúng ta tưởng. Chúng luôn chịu đựng cái cảm giác cho rằng mình là người vô dụng và sớm nhận ra được sức mạnh của sự mê hoặc nhằm cứu vớt sự yếu ớt của chúng trong thế giới người lớn. Nếu sự yếu ớt và dễ bị tổn thương của chúng trở nên quá quyến rũ thì đó là điều mà chúng có thể sử dụng có hiệu quả.

Tại sao chúng ta lại bị quyến rũ bởi tính cách ngây thơ của trẻ con? Trước hết, bởi vì tất cả những gì thuộc về tự nhiên đều có một tác động kỳ lạ đến chúng ta. Từ khi mới bắt đầu, hiện tượng tự nhiên – sấm chớp hay nhật thực, nguyệt thực đã truyền cho con người sự sợ hãi. Chúng ta càng văn minh thì những tác động của hiện tượng tự nhiên đó lại càng lớn. Thế giới hiện đại xung quanh ta có quá nhiều thứ do con người làm ra khiến có điều gì đó bất ngờ và khó l‎ý giải lôi cuốn chúng ta. Trẻ con cũng có sức mạnh tự nhiên này nhưng vì chúng không đáng sợ và có tình cảm nên chúng không có sức làm mê hoặc lòng người bằng chúng ta. Hầu hết mọi người đều cố chiều lòng con trẻ, nhưng tính dễ thương của một đứa trẻ thường dễ dàng có được, bất chấp sự giải thích logic – và những gì là phi lý thường mang tính quyến rũ nguy hiểm.

Quan trọng hơn, một đứa trẻ tượng trưng cho thế giới mà chúng ta đang bị đày ải. Bởi vì cuộc đời của một người trưởng thành đầy ắp những phiền muộn và sự sắp đặt nên chúng ta thường che giấu đi cái ảo giác về thời thơ ấu như là một thời vàng ngọc mặc dù đó có thể là thời kỳ đầy bối rối và đau đớn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng thời thơ ấu có những đặc quyền nào đó và giống như trẻ con, chúng ta có thái độ tích cực trong cuộc sống. Đối mặt với một đứa bé đặc biệt thu hút, chúng ta thường cảm thấy khao khát cái quá khứ vàng ngọc của mình, chúng ta ao ước có lại những đức tính mà chúng ta đã từng đánh mất. Và trước sự hiện diện của một đứa trẻ thì dường như chúng ta có lại được một chút thời vàng ngọc của mình.

Những người quyến rũ tự nhiên là những người giữ lại được những đặc tính trẻ con có thể bị mất đi theo quy luật tất yếu của thời gian. Những người như thế có sức quyến rũ mãnh liệt như một đứa trẻ thơ ngây và trong trắng. Dĩ nhiên, họ không hoàn toàn giống trẻ con khiến người khác phải có thái độ chê bai và khinh bỉ. Chúng ta cũng không nên nghĩ rằng sự ngây thơ là điều gì đó nằm ngoài sự kiểm soát của họ. Những người quyến rũ tự nhiên sớm nhận thấy giá trị của việc duy trì một đức tính đặc biệt nào đó và khả năng quyến rũ mà đức tính đó có được. Họ tin tưởng vào những đặc tính trẻ con này và học cách thể hiện nó một cách tự nhiên. Đây chính là bí quyết. Để thực hiện điều này một cách có hiệu quả, bạn cần phải có nghệ thuật thể hiện, nếu chỉ cần một chút lưỡng lự, sống sượng trong cách thể hiện thì có thể gây ra sự phảm cảm. Người ta dễ dàng tha thứ cho những người lâm vào bước đường cùng, những kẻ ngốc ngếch, nhưng khó mà tha thứ cho những người không thật lòng, cố tìm cách thể hiện những đặc tính hồn nhiên, trong trắng của trẻ thơ một cách lố bịch trước mặt người khác. Hãy tự cân nhắc bạn là ai trước khi bạn muốn thể hiện mình là người lịch sự và khiêm tốn.

Những người quyến rũ tự nhiên thường có sự kết hợp của nhiều đức tính tự nhiên của trẻ thơ. Những đức tính đó là:

Sự ngây thơ. Đức tính đầu tiên của sự ngây thơ là yếu ớt và hiểu sai đi về thế giới. Ngây thơ là yếu ớt bởi vì người ta cho rằng sự ngây thơ thường bị lẫn vào trong một thế giới tàn bạo. Một đứa trẻ không thể nào giữ gìn hay tiếp tục sự ngây thơ của chúng được. Sự hiểu lầm xuất phát từ việc không phân biệt được tốt và xấu của một đứa trẻ và nhìn đời qua cặp mắt ngây thơ. Sự yếu ớt của trẻ con kích thích sự thông cảm, sự hiểu lầm của chúng khiến chúng ta bật cười và không gì có thể quyến rũ hơn bằng sự kết hợp giữa tiếng cười và sự thông cảm.

Sự ngây thơ của người lớn thì không hoàn toàn là như vậy bởi vì người ta không thể nào lớn lên trong thế giới này mà vẫn giữ nguyên sự ngây thơ. Tuy nhiên, cũng có người luôn tìm cách để duy trì sự ngây thơ đó vì những mục đích riêng. Họ cường điệu hóa sự ngây thơ nhằm kích thích sự thông cảm nào đó. Họ hành động như thể họ đang nhìn thế giới qua cặp mắt ngây thơ nhưng trong con mắt thiên hạ thì quả là một điều nực cười. Nhiều người nhận thức được điều này và tìm cách khắc phục với thái độ khiêm tốn hơn, đơn giản hơn. Nếu nhiều người thấy họ đang cố tìm cách thể hiện sự ngây thơ thì xem như nổ lực đó hoàn toàn thất bại. Tốt hơn là họ nên thể hiện sự yếu ớt của mình một cách gián tiếp thông qua ánh mắt hoặc thông qua tình huống do họ tạo ra. Nó dễ dàng thích nghi với mục đích của chính bạn. Hãy học cách thể hiện sự yếu ớt hoặc thiết sót một cách tự nhiên.

Sự nghịch ngợm. Những đứa trẻ nghịch ngợm có sự can đảm mà người lớn như chúng ta đã đánh mất. Đó là vì chúng không thấy được hậu quả của hành động do chúng gây ra, ngay cả đó là những hành động phạm pháp. Chúng có thể tự làm tổn thương chính mình. Những đứa trẻ nghịch ngợm thường có thái độ vô tư. Chúng có thể làm tổn thương bạn bằng chính thái độ vô tư ấy. Những đứa trẻ như thế quả thật chưa tự ý thức được hoặc chịu sự la mắng để có thái độ lịch sự và nhã nhặn hơn. Thường chúng ta cũng thầm ghen tị với chúng vì chính chúng ta cũng muốn nghịch ngợm như thế.

Người lớn nghịch ngợm thì khác, thường mang tính quyến rũ. Nếu bạn đóng vai trò này thì đừng quá lo lắng về việc xúc phạm nhiều người trong hiện tại và cả sau này. Bạn đáng yêu và chắc hẳn họ sẽ tha thứ cho bạn. Đừng xin lỗi hay tỏ vẻ hối hận vì chúng sẽ phá tan đi sự quyến rũ của bạn. Cho dù bạn làm hay nói gì đi nữa, hãy giữ một tia sáng lóe lên trong mắt bạn để chứng tỏ rằng bạn không làm bất cứ điều gì nghiêm trọng.

Sự phi thường. Một đứa trẻ kỳ diệu có tài đặc biệt và không thể lý giải được: năng khiếu về âm nhạc, toán học, chơi cờ, thể thao. Nếu chúng là nghệ sĩ hoặc nhạc sỹ, người chơi Mozart thì tác phẩm của họ dường như xuất phát từ sự bộc phát bẩm sinh đòi hỏi có một ít suy nghĩ đặc biệt đáng chú ‎ý. Nếu chúng có tài năng thuộc về thể chất thì chúng sẽ được ban cho sức mạnh, sự khéo léo và khả năng bộc phát phi thường. Trong cả hai trường hợp này thì chúng dường như có tài năng so với tuổi của chúng. Điều này thật sự lôi cuốn chúng ta.

Những người lớn phi thường thì thường là những đứa trẻ phi thường trước kia đã cố gắng duy trì tài năng tuổi trẻ và những kỹ năng ứng biến của họ. Tính bộc phát thật sự là một điều hiếm hoi vì mọi thứ trong cuộc sống nhằm cướp lấy chúng ta thuộc về nó. Chúng ta phải học cách thực hiện một cách thận trọng, suy nghĩ vể hình ảnh của chúng ta trong mắt của người khác. Để đóng vai người phi thường bạn cần có kỹ năng nào đó thật tự nhiên và khả năng ứng biến linh hoạt. Nếu kỹ năng của bạn thực sự đã thể hiện bằng hành động thì bạn cần che giấu điều này và học cách làm cho tác phẩm của bạn xuất hiện một cách tự nhiên. Bạn càng giấu sự lo lắng phía sau những gì bạn làm thì nó càng thể hiện sự quyến rũ một cách tự nhiên hơn.

Yêu thích sự cởi mở. Một khi con người càng trưởng thành hơn thì ý thức sống khép mình để chống lại những sự trải nghiệm đau đớn càng thể hiện rõ trong hành động của họ. Cái giá phải trả cho việc này là họ trở nên khắt khe hơn cả trong suy nghĩ và hành động. Nhưng trẻ con thì khác, với bản chất tự nhiên vốn có, chúng rất cởi mở đối với mọi chuyện và không hề có một chút biểu hiện phòng vệ. Chính sự vô tư, cởi mở này đã tạo nên sự cuốn hút diệu kỳ. Trước sự có mặt của trẻ con, chúng ta ít cứng nhắc hơn và bị nhiễm tính cởi mở của chúng. Đó là lý‎ do tại sao chúng ta muốn gẫn gũi với trẻ con.

Những người yêu thích sự cởi mở bằng cách nào đó đã phá vớ tính tự vệ, duy trì một thái độ cởi mở và khôi hài của trẻ con. Họ thường thể hiện thái độ này bằng hành động: họ duyên dáng và có vẻ trẻ hơn so với những người khác. Đây là đặc điểm nổi bật nhất của người tự nhiên. Cởi mở là một sự quyến rũ chết người. Hãy sống cởi mở rồi bạn sẽ tìm thấy sự cởi mở ở người khác. Hãy học cách tự kiềm chế: không nên có những phản ứng gay gắt trước những điều không hay, những điều khiến ta bực mình, hãy tìm cách mĩm cười, hãy cởi mở để tác động đến những người khác và rồi họ sẽ bị bạn quyến rũ một cách dễ dàng.

NHỮNG TRƯỜNG HỢP ĐIỂN HÌNH

1. Là một đứa trẻ lớn lên ở Anh, Charlie Chaplin đã trải qua nhiều năm sống trong sự nghèo khó tột cùng, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta bị bắt giữ trong nhà thương điên. Trong những năm tháng đầu đời của mình, Charlie Chaplin phải tự kiếm sống. Anh ta đã trở thành diễn viên hài kịch cho một chương trình tạp kỷ và đã có những thành công nhất định. Tuy nhiên, anh ta không muốn dừng lại ở đó mà luôn ấp ủ và quyết tâm thực hiện một hoài bảo lớn hơn. Năm 19 tuổi, anh ta đến định cư ở Mỹ với hy vọng xâm nhập vào thế giới điện ảnh Hollywood. Trong quá trình đó, mặc dù anh ta đã tìm được những vai diễn phù hợp với kinh nghiệm của mình nhưng cũng chẳng mấy thành công.

Vào năm 1914, Chaplin đóng vai một diễn viên lừa đảo trong một bộ phim ngắn có tên là “Kiếm Sống”. Trong trang phục của vai diễn, anh ta mặc cái quần đùi quá cỡ cộng với cái nón hình quả dưa, mang giày ống khổng lồ không vừa với bàn chân của anh ta, một chiếc roi mây và bộ ria mép dài. Trong bộ trang phục như thế, Chaplin đã tạo ra một hình ảnh nhân vật hoàn toàn mới nhưng trông giống như thật. Trước hết, đi một vòng và quay nhanh chiếc roi cùng với nhiều lời khôi hài. Mack Sennett, trưởng trường quay, không nghĩ vở “Kiếm Sống” thật buồn cười và nghi ngờ rằng Chaplin có phải là một nhân vật trong nhiều bộ phim hay không trong khi một số nhà phê bình thì cảm nhận ngược lại. Có một bình luận trong tạp chí thương mại rằng: “người diễn viên khéo léo trong vai một người kiếm sống nóng tính và ăn mặc đúng mốt trong hình này là một diễn viên hài trong tranh màu nước đầu tiên và cũng là người diễn giống như một trong những người có năng khiếu bẩm sinh. Và khán giả cũng hưởng ứng – bộ phim đó cũng hái ra tiền.

Những gì liên quan đến điểm mạnh trong phim “Kiếm Sống” đã tạo một khoảng cách cho Chaplin đối với những diễn viên hài kịch khác trong kịch câm, là người ngây thơ nhất của nhân vật mà anh đóng. Nhận thấy rằng anh ta phát hiện ra được một điều gì đó nên anh hình thành vai diễn khác hơn trong những vỡ diễn thường kỳ, làm cho anh ta ngày càng tự nhiên hơn. Bí quyết ở đây chính là làm cho nhân vật nhìn vào thế giới xung quanh bằng cặp mắt của một đứa trẻ. Trong vở “Ngân Hàng”, anh ta là người giữ ngân hàng đang mơ mộng về những chiến công lớn trong khi những tên cướp đang lộng hành trong tòa nhà. Trong vỡ “Người Chủ Hiệu Cầm Đồ”, anh ta là một trợ ly tạm thời cho một cửa hiệu và anh ta đã đập phá chiếc đồng hồ. Trong vở “Shoulder Arm”, anh ta là một người lính trong một trận chiến đẫm máu trong Thế Chiến thứ I chống lại những kẻ khủng bố chiến tranh như là một đứa trẻ vô tội. Chaplin chắc chắn diễn vai những diễn viên trong những bộ phim của anh ta có thân hình lớn hơn anh ta thật sự, nhằm xem họ như những người lớn và anh ta như một đứa trẻ vô dụng. Và bởi vì anh ta đã thật sự nhập vai nhân vật và người đàn ông có cuộc đời thật sự bắt đầu thể hiện. Do anh ta có một thời thơ ấu đau khổ nên anh ta thật sự bị ám ảnh bởi điều đó. (Trong bộ phim “Con Đường Thư Thái”, anh dựng lên một cảnh ở Hollywood giống như những con đường ở Luân Đôn khi anh ta còn nhỏ.) Anh nghi ngờ thế giới người lớn và thích trẻ con hơn hoặc là những người có tính cách như trẻ con: ba trong bốn người vợ của ông là ở lứa tuổi thanh thiếu niên khi anh kết hôn với họ.

Hơn bất kỳ những diễn viên hài kịch khác, Chaplin đã gợi lại sự kết hợp giữa tiếng cười và tình cảm. Anh ta làm cho bạn thông cảm với anh ta, cảm thấy thương tiếc cho anh ta như cách bạn thương tiếc một chú chó bị lạc đường. Bạn không chỉ có cười mà còn khóc nữa. Và khán giả thấy vai diễn mà Chaplin đóng xuất phát từ sâu thẳm bên trong rằng anh ta thành thật, anh ta thật sự đang nhập vai. Trong một vài năm sau vở “Kiếm Sống”, Chaplin trở thành diễn viên nỗi tiếng nhất trên thế giới. Xuất hiện nhiều búp bê Chaplin, truyện cười, đồ chơi, những bài hát nổi tiếng và truyện ngắn viết về anh ta. Chaplin trở thành biểu tượng của toàn cầu. Năm 1921 khi Chaplin trở về Luân Đôn lần đầu tiên sau khi anh rời khỏi đó thì anh ta được rất nhiều người chào đón như là hoan nghênh sự trở về của vị tướng lỗi lạc.

Những người quyến rũ nổi tiếng nhất, những người đã từng quyến rũ rất nhiều khán giả, quốc gia và toàn thế giới có cách lợi dụng nhận thức của nhiều người làm cho họ phản ứng bằng cách mà ngay bản thân họ cũng không hiểu hay kiểm soát được. Chaplin tình cờ có được khả năng này khi anh phát hiện ra tác động của anh đối với khán giả bằng cách thể hiện sự yếu ớt của anh, bằng cách thể hiển rằng anh ta là người lớn nhưng có suy nghĩ của trẻ con. Đầu thế kỷ XX, thế giới nhanh chóng thay đổi nhanh chóng. Người ta làm việc nhiều thời gian hơn ở những công viêc mang tính máy móc. Cuộc sống dần dần trở nên tàn bạo và nhẫn tâm hơn như sự tàn phá của Thế Chiến Thứ I mà tôi đã nói đến. Đang trong giữa sự thay đổi của cuộc cách mạng, nhiều người mong muốn tìm lại được tuổi thơ đã mất mà họ nghĩ đó như một thiên đường vàng son.

Một người lớn có suy nghĩ của trẻ con như Chaplin có khả năng quyến rũ mạnh mẽ bởi vì anh ta tạo nên ảo tưởng rằng cuộc sống đơn giản và dễ dàng hơn và rằng một lúc nào đó hay khi một bộ phim được chiếu lên thì bạn sẽ có lại được cuộc sống thật sự. Trong một thế giới tàn bạo và không luân l‎y thì người ngây thơ rất có sức hấp dẫn. Bí quyết chính là để cứu lấy nó bằng bầu không khí nghiêm trang như một diễn viên thật thà trong hài kịch. Tuy nhiên, quan trọng hơn nữa là tạo ra sự thông cảm. Sức mạnh và quyền lực ít khi có khả năng quyến rũ mà chúng chỉ làm cho chúng ta sợ hay đố kỵ. Con đường cao qúy dẫn đến sự quyến rũ là tận dụng điểm yếu và cần được giúp đỡ của bạn. Bạn không thể làm cho điều này rõ ràng và dường như yêu cầu sự thông cảm là cần thiết mà điều này hoàn toàn đối lập với sự quyến rũ. Đừng tự thể hiện mình như một nạn nhân hay người thua cuộc mà hãy che giấu nó trong cách cư xử, sự bối rối của bạn. Thể hiên sự yếu ớt “tự nhiên” sẽ làm cho bạn đáng yêu tức thì và làm giảm đi sự cảnh giác của nhiều người và làm cho họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bạn. Hãy đặt mình vào tình huống làm cho bạn thật sự yếu ớt mà làm cho người khác có được sự thuận lợi. Họ là những người hay bắt nạt còn bạn là con cừu non ngốc nghếch. Không cần có bất kỳ nổ lực nào về phía bạn, người ta cũng sẽ thông cảm đối với bạn. Khi ánh mắt nhiều người bị che khuất bởi bức màn tình cảm thì họ sẽ không nhận ra được bạn thu hút họ như thế nào.

2. Emma, sinh năm 1842 ở Plymouth, nước Anh, là người xuất thân trong một gia đình trung lưu đáng nể. Cha của cô là nhạc sĩ và là giáo sư âm nhạc muốn thành công trong thế giới nhạc kịch. Trong số các con của ông, Emma là đứa con gái ông yêu thích nhất: cô là đứa trẻ vui vẻ, hoạt bát, thích tán tỉnh và cô có mái tóc màu đỏ và gương mặt rám nắng. Cha của Emma rất yêu cô và hứa hẹn một tương lai xán lạn trong nhà hát. Tuy nhiên, không may mắn, ông Crouch có nhược điểm: ông là một người thích mạo hiểm, một người cờ bạc và là một kẻ ăn chơi trác táng. Và vào năm 1849 ông đã từ bỏ gia đình của mình và đi đến Mỹ. Gia đình Crouch lúc bấy giờ có nhiều tai biến thảm khốc. Người ta kể với Emma rằng cha cô chết trong một tai nạn và cô đã được gửi đến một tu viện. Nỗi đau mất cha đã làm tổn thương Emma sâu sắc. Và khi nhiều năm trôi qua cô bị thất lạc trước đây thể hiện giống như cha cô vẫn còn yêu thương cô.

Một ngày nọ vào năm 1856, khi Emma từ nhà thờ đi về nhà thì có một người đàn ông ăn mặc tươm tất mời cô vào nhà dùng bánh. Cô đi theo anh ta vào nhà, nơi mà anh ta bắt đầu lợi dụng cô. Buổi sáng hôm sau, người đàn ông này, một thương gia kim cương, hứa cho cô ta một ngôi nhà riêng, đối xử tốt với cô và cho cô nhiều tiền. Cô nhận tiền nhưng rời khỏi nhà anh ta và quyết định làm những gì mà cô muốn là chẳng bao giờ gặp lại gia đình cô, chẳng bao giờ phụ thuộc vào một ai cả và đi theo con đường mà cha của cô đã hứa.

Với số tiền do một thương gia kim cương tặng, Emma mua quần áo đẹp và thuê một căn hộ rẻ tiền. Tìm một cái tên thật đẹp là Cora Pearl. Cô bắt đầu đến Argyll Rooms ở Luân Đôn, một tòa lâu đài đầy cạm bẫy mê hoặc nơi mà có những cô gái làm tiền và qúy ông được xoa bóp tay. Người chủ của Argyll, ông Bignell chú y đến cô gái mới đến này theo sự sắp đặt của ông ta – cô ta đẹp nhưng trơ tráo. ở lứa tuổi 45, ông già hơn nhiều so với cô nhưng ông vẫn quyết định trở thành người yêu và bảo vệ cho cô, cho cô nhiều tiền và quan tâm chăm sóc cô. Năm sau đó, ông dẫn cô đến Paris, nơi mà đạt được độ cao của sự phồn thịnh của hoàng đế thứ hai. Cora bị Paris mê hoặc bởi tất cả quang cảnh của nó nhưng những gì ấn tượng với cô nhất là cuộc biễu diễn của nhiều xe ngựa ở Bois de Boooulogne. Ở đây những người giàu sang đến để đi dạo mát như nữ hoàng, công chúa và không kém những cô gái làm tiền có xe ngựa sang trọng nhất. Đây là con đường dẫn đến cuộc sống mà cha của Cora mong muốn cho cô. Cora nhanh chóng nói với Bignell rằng khi anh ta trở lại Luân Đôn, cô muốn ở lại đây một mình.

Đi đến tất cả những nơi xứng đáng, Cora sớm gây chú y cho nhiều qu‎y ông người Pháp. Họ thấy cô đi dạo trên những con đường trong bộ trang phục màu hồng tươi, cộng thêm mái tóc màu đỏ rực, gương mặt xanh xao và có nhiều tàn nhang. Họ thấy cô đi qua Bois de Boulogne, đánh xe ngựa bên trái và phải. Họ nhìn thấy cô trong các quán café có nhiều đàn ông bên cạnh và những lời xúc phạm hóm hỉnh của cô làm cho họ cười. Họ cũng nghe về thành tích của cô, niềm vui sướng của cô khi khoe thân thể trước mặt một và nhiều người. The elite của xã hội Paris bắt đầu tán tỉnh cô, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn, những người đã trở nên cảm thấy mệt mỏi vì những cô gái làm tiền lạnh lùng và tính toán, những người thán phục nét nữ tính của cô. Khi tiền bắt đầu đổ dồn về từ sự chinh phục của cô (the Duc de Mornay, người kế thừa ngai vàng ở Hà Lan; hoang tử Napoleon, anh em họ của Hoàng Đế), Cora dùng tiền vào những thứ xa hoa nhất – những xe ngựa nhiều màu sắc được kéo bởi những chú ngựa màu kem sữa, chậu tắm đá hoa có những chữ viết tắt tên cô bằng vàng. Nhiều qu‎y ông tranh nhau là người chiếm đoạt được cô nhất. Một người tình Ái Nhĩ Lan lãng phí tất cả tài sản của mình cho cô chỉ duy nhất trong 8 tuần. Nhưng tiền không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC