Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên Tích sa sầm mặt, móng tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay đến tóe máu, đôi mắt xanh lam bị che phủ bởi hàng mi dày đậm sắc ảnh ngược, nàng đọc một khẩu xuyết. Khi mở mắt trở lại, đôi mắt hắc bạch phân minh đó đã biến thành một mảng xanh đen u tối không có lấy một ánh sáng.

Nàng chậm rãi vung tay, trong thiên không vắng lặng đột nhiên nổi gió rất mạnh, cuốn theo mùi tử khí và chướng khí nồng đậm. Mái tóc đen xõa tung bay hỗn loạn, trên trán lưu ấn kí ba sợi lông khổng tước, lần lượt là xanh, đỏ, vàng. Lúc này, cuốn quanh tứ chi nàng xuất hiện những ấn chú màu đen dẫn theo sét đen đỏ. So với hai lần đầu, thì lần thứ ba phát kích này, nàng có nhận thức rõ ràng hơn, không hề bất tỉnh nhưng vẫn không tài nào biết được những chuyện đang xảy ra. Nguyên thần của Nghiên Tích bị giam sâu vào trong chân thân, nơi những dòng khí trong người nàng hỗn loạn.

"Kính tâm thuật."

Ấn chú màu đen ở tứ chi nàng phát ra thành những chữ viết tỏa ma khí cao ngút, phóng đến bao vây Câu Xà, từng chữ viết xoay tròn giống như nhảy múa rồi nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn cho đến khi yêu thú hoàn toàn bị vây hãm trong chín vòng tròn kết giới. Hai vòng đột nhiên bay lên cao, xoay theo hai hướng ngược nhau, từ bên trong xuất hiện vô vàn tia sét với tốc độ cao và lực đạo cực đại đánh về phía bụng của Câu Xà. Lợi dụng miệng hở vết thương chưa kịp lành, Nghiên Tích thủ ấn kim cương thời luân, ra chiêu Chỉ thủy thuật. Một cột băng từ bên dưới kết giới đâm lên, xuyên qua vết thương hở miệng ở phần bụng Câu Xà lên đến tận cuống họng của nó. Con vật giống như một đóng cột vào thân, chỉ có thể vô vọng chờ chết.

"Phá."

Chỉ chờ có vậy, hạt sen trong lõi cột băng được kích nổ, sát thương hung mãnh nổ tung mọi thứ. Chừng ba khắc sau, cái đầu của Câu Xà bị nổ rớt xuống đất một tiếng khô khốc, cả phần bụng của nó đều bị nổ tung, máu thịt màu xanh thẫm lẫn tím văng ra khắp nơi cùng với nội tạng và nội đan màu tím sậm đen của nó. Ở bên trong, cơ thể Mộc Thương được phủ bởi một lớp tinh quang màu vàng kim nhàn nhạt, Ly Lăng đâm xuyên qua tim của yêu thú. Thương trong tay y sáng loáng như mặt trăng, tỏa hào quang và chướng khí nhàn nhạt. Y đứng đó, giữa xung quanh ám khí muôn trùng, võ phục màu đen còn nguyên uy phong lẫm liệt.

Đôi mắt nàng khôi phục màu xanh lam tuyệt đẹp vốn có, trong đồng tử chỉ nhìn thấy bóng dáng uy vũ của Mộc Thương, trong lòng hỗn loạn những cảm giác không tài nào gọi được. Nàng run rẩy tiến lên hai bước, cả người như vô lực mà ngã về phía trước, nhưng lại ngã vào một lồng ngực ấm, rắn chắc. Nàng thở phào nhẹ nhõm:

"Thật tốt quá."

"Không sao nữa đâu." Mộc Thương buông Ly Lăng, cánh tay phải chật vật xoa đầu nàng, tích tắc sau đó, cả người giống như vô lực mà ngã lên người nàng.

Nghiên Tích nâng cơ thể bị trọng thương của Mộc Thương, trước mắt là khung cảnh tan hoang của Linh giới. Máu tanh và chướng khí tràn ngập, trên mặt đất đầy rẫy man hoang và cát bụi dơ bẩn, mà trong những cát bụi đó, là những con người vô tội đã chết, linh hồn của họ bị thiêu đốt bởi nọc độc của Câu Xà, vốn không thể được Hắc Bạch Vô thường đến dẫn đi được nữa. Nàng nhìn thấy những người còn sống, kẻ bị trọng thương nặng, người bị phế, còn lại đều khóc thương bên cạnh nắm vỡ vụn thân xác của chiến hữu, không kiềm được đau thương mà lau nước mắt. Còn những linh hồn đó, cũng chỉ có thể lơ lửng ở lại bên thân xác đã tan biến, đau khổ ôm lấy bằng hữu còn sống bằng thứ khói trắng mở ảo, cảnh tượng tang tóc đáng sợ.

Nghiên Tích không nghĩ ngợi gì nhiều liền đỡ Mộc Thương nằm xuống, sau đó tụ một tia sáng mảnh trên đầu ngón tay, không ngần ngại cắt qua làn da trắng hồng, một vệt máu dài xuất hiện trên cánh tay trái, bàn tay phải nâng lên, dẫn dòng máu từ trong cơ thể chảy ra thành một luồng xoáy pha lẫn với pháp thuật tạo thành một cái cửa dịch chuyển. Nàng cất giọng, một giai điệu thanh thoát xuất trần thoát ra từ đôi môi tái nhợt của nàng, cất lên bay đến bên cạnh những linh hồn binh lính tử trận, vấn vít bên làn khói trắng như sương kia, lại giống như dịu dàng an ủi linh hồn của họ, những người đó quyến luyến ngắm nhìn lại Linh giới lần cuối, ánh mắt ôn nhu dừng lại ở bầu trời phía Tây yên bình nơi đây, sau đó mỉm cười, lệ đẫm khắp khuôn mặt, chậm rãi bay vào trong cánh cửa.

Nàng đi trước, làm nhiệm vụ dẫn đường cho những linh hồn kia, đi đến cuối con đường, phía trước bỗng dưng sáng lên, khi đặt chân đến mặt đất bên kia, nàng phát hiện mình đang đứng trên một con đường đỏ rực.

Nơi đây phía trên đen dày dặc, bên dưới chân nàng là một màu đỏ lửa, một màu đỏ rực đến chói mắt. Hai bên nàng dày đặc một biển hoa, một biển hoa bỉ ngạn màu đỏ lửa. Nghiên Tích đưa tay chạm lên từng cánh hoa bỉ ngạn mềm mại như tơ, cánh đỏ lửa, nhụy vàng kim, đẹp đẽ vô ngần. Nàng lần đầu bước đi trên con đường này, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác kì lạ, thời gian qua lâu như vậy, chàng, liệu có phải đã đến đây rồi không, có phải đã đi qua con đường này vô số lần không.

Men theo con đường, chẳng mấy chốc nàng đã qua khỏi con đường đỏ rực đó, hòa mình vào dòng linh hồn đang chậm rãi đi vào trong điện. Nghiên Tích nghiêng mình ngắm nhìn tòa điện nơi Thập điện Diêm Vương xét xử từng linh hồn, sau đó xoay người, nghiêm túc đi về phía trước. Nàng nép vào một bên, ngắm nhìn hàng dài linh hồn đã chịu tội đến Thập điện xong đang xếp hàng trước một lão nương bộ dạng hiền lành, đang cần mẫn múc từng muôi vào một cái chén, hai bên có quỷ sai ép từng linh hồn uống cạn nước trong chén. Cũng có linh hồn sai quấy không muốn uống, liền bị trói chặt dưới chân, dùng ống sắt thọc vào cổ họng một cách đau đớn, sau đó linh hồn đã uống canh được đưa lên cầu Nại Hà, bên dưới là sông Vong Xuyên, bên cạnh có một hònđá, gọi làđá Tam Sinh ghi lại kiếp trước của mỗi người, sau khi đến bên kia cầu sẽ tùy theo mệnh là đi vào sáu đường đầu thai khác nhau. Nghiên Tích không rõ trong lòng mình hỗn độn những gì, lại giống như vô tương vô thức chờ đợi.

Nàng quay đầu, trong phút chốc cả người giống như đóng băng, cứng đờ đứng yên một chỗ, ở phía đầu con đường bỉ ngạn, một bóng dáng vận y phục trắng tuyết đang chậm rãi đi tới. Dáng vẻ của hắn phi thường ung dung, vẻ mặt điềm tĩnh như hồ nước ao thu, từng bước chân thản nhiên cất lên, vạt áo trắng bay bay trên con đường ngập tràn bỉ ngạn đỏ, cả người tỏa ra tiên khí lấp lánh mạnh mẽ, bỗng dưng dừng lại trước điện.

Chưa đầy ba khắc sau đã có một bóng đen xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ lại thì đó là Thiên sư Chung Quỳ, bên thắt lưng đeo kiếm và một cái ấn. Chung Quỳ đeo một cái mặt lạ quỷ mặt trắng, bên trên vẽ mực đen và đỏ trông rất hung dữ, nhưng thân hình lại có vẻ mảnh khảnh, không giống như bộ dáng uy mãnh trong tranh treo trên nhân gian. Y chắp tay, ngữ khí vô cùng lễ độ:

"Chúc mừng Không Tịch thái thượng chân nhân độ kiếp xong, hoàn thành trung kì Đại Thừa."

"Đạ tạ, Thiên sư không cần quá đa lễ." Hắn chắp tay cúi đầu, điệu bộ vô cùng kính cẩn "Bần đạo hôm nay đến đây chỉ để lấy mấy thứ đã lưu lại ở chỗ Chuyển Luân vương, lấy xong sẽ rời đi."

"Thập Diêm vương còn đang xét xử, ban nãy ngài phân phó nhờ ta chuyển mấy vật này cho chân nhân. Nếu không còn gì, ta xin phép đi trước." Nói xong Chung Quỳ đưa ra hai vật, một cái bình ngọc và một cái hộp nhung lớn. Đoạn chắp tay, chỉ hơi gật đầu một cái, thấy hắn cũng cúi đầu đáp lễ, thoáng chốc rời đi.

Nghiên Tích nấp vào một bên, ngây ngốc nhìn người trước mắt, không dám tin vào tai mình nữa. Còn trẻ như vậy đã là thái thượng chân nhân, hơn nữa vừa độ kiếp xong trung kì Đại Thừa, tu luyện thêm một thời gian nữa vượt cấp Độ Kiếp kì, khi đó sẽ hóa thành tiên trường tồn với thiên địa, xem ra, tu tiêncũng được xem như là có tiến bộ vượt bậc. Người này, là chàng sao?

"Không Tịch chân nhân."

"Thôi phán quan." Hắn gật đầu chào

Vị phán quan lẫy lừng của Âm ty, trong tay ôm sổ sách, hai bên lúc này không có hai vị hắc bạch vô thường, cười xuề xòa: "Ngọn gió nào thổi chân nhân đến đây vậy?"

"Bần đạo đến để lấy lại vài thứ." Khiêm nhường đáp lời, hắn đột nhiên dùng ngữ điệu ngưng trọng mà hỏi "Không biết lần trước có phải Thôi phán quan đã tiết lộ cho một người không?"

Nụ cười trên mặt phán quan đông cứng lại, trên trán nổi hắc tuyến: "Ừm, vị tiên hữu có pháp lực cao cường, giống như người của Thiên giới, hơn nữa còn sử dụng Mệnh vận thuật. Nếu chậm trễ qua khỏi giờ an bài, cản trở độ kiếp, như vậy sẽ bị lôi đình oanh đỉnh." Đoạn lại lật sổ "Tuy đối với kiếp sau của chân nhân có chút thay đổi, nhưng không ảnh hưởng đến vận mệnh an bài trong tay Ti Mệnh."

"Không phải chỉ có chút thay đổi." Giọng hắn bỗng như trầm xuống rồi nhỏ dần đi, ngay cả Thôi phán quan đứng bên cạnh cũng chẳng nghe thấy "Phải rồi, phán quan ở đây vậy có nhìn thấy người đó không?"

"Không thấy." Thôi phán quan lắc đầu "Vị tiên hữu đó pháp lực cũng cao cường, có lẽ không lịch kiếp hay là viên tịch nhanh như vậy. Đúng rồi, bản quan còn có việc, xin cáo từ."

"Cáo từ." Y cúi đầu đáp lễ

Thân ảnh cao cao tại thượng của hắn thẳng đứng, phát tay áo một cái liền xoay lưng bỏ đi. Đột nhiên vào giây phút đó, nàng lại cất tiếng:

"Thành Tử."

Bước chân của hắn có chút sững lại, nhưng lại giống như vờ không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

"Lưu Diệp."

Lúc này giống như những từ ngữ của nàng mới với được tới hắn, bước chân hắn chậm lại.

Bối rối một hồi, cuối cùng nàng cũng lên tiếng gọi tên hắn, nhưng mà là gọi ba kiếp của hắn:

"Tuyết Tư."

Khi nghe đến chữ này, đôi vai hắn run lên một cái thật nhẹ, thân ảnh cao lớn thẳng tắp như cây tùng dừng lại, chậm rãi xoay người. Đôi mắt sâu hút, mà thản nhiên như không, liếc qua nàng, cả thân hình trắng bạch lặng lẽ đón gió. Tư phong trác việt như vậy, Dung Thành Tử cũng không bì được phân nửa; khí thế cao ngạo như vậy, Lưu Diệp còn không được mấy phần; cả người thánh khiết thế kia, Tuyết Tư còn phải tu đạo thêm mấy cấp nữa, nhưng trên người hắn có chút gì đó xa lạ, khiến nàng không dám nghĩ đến.

Thế nhưng tất cả, đều là một người.

Hắn im lặng hồi lâu, sau đó thản nhiên nhìn nàng, môi mỏng mím lại, chỉ là nàng không ngờ từ ngữ khi hắn gọi nàng lại lạnh lùng như vậy.

"Nghiên cô nương."

Giống như lúc hắn là Lưu Diệp đã gọi nàng là "A Đình cô nương", ngữ khí khách sáo và xa lạ như vậy, đã vô tình vạch ra một ranh giới giữa hai người, vốn dĩ là gần như vậy, hóa ra lại xa cách vạn dặm.

"Bần đạo tên là Hành Vân." Hắn ngừng lại một chút, đưa mắt đánh giá "Nghiên cô nương pháp thuật cao cường, chắc không phải là đã viên tịch rồi chứ?"

"Tại sao..." Nghiên Tích sầm mặt, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, cố kiềm từng cơn sóng không ngừng ập đến trong lòng mình, cuối cùng lại không nói gì.

"Bần đạo rõ trong lòng cô nương đang nghĩ gì." Hành Vân chậm rãi nói, ngữ điệu vô cùng bình thản ung dung, giống như giữa hai người chưa từng có chuyện gì kinh động chân tâm "Bần đạo và cô nương đều là người tu đạo, gặp được là duyên, nhưng cô nương đừng động lòng mà ảnh hưởng đến tu đạo sau này."

Một câu tu đạo, hai câu tu đạo, đúng là đám tu tiên giả này cũng chỉ có thể lấy tu đạo ra mà làm lí lẽ cho muôn vàn thứ khác. Nghiên Tích không biết ban nãy mình lấy dũng khí ở đâu, bây giờ đều bị cái tu hành của Hành Vân dập tắt cả.

"Chàng, trong lòng chàng..." nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ngữ khí có chút cuồng vọng "...đã từng có ta hay chưa?"

"Dung Thành Tử, Lưu Diệp, Tuyết Tư, ba kiếp nhân duyên, ba kiếp nghiệt, lại cùng một người trải qua hết ba kiếp, Ti Mệnh thật biết đùa người." Hành Vân cúi đầu, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Ý chàng là..." nàng siết chặt nắm tay, khó khăn lắm mới ép mình nói được một câu trọn vẹn "Cho dù là Thành Tử, Lưu Diệp, Tuyết Tư trong lòng có ta..."

"Nhưng bần đạo không có." Hành Vân chậm rãi ngắt lời nàng

Thật ra nàng cũng đã biết, với tu tiên giả, trong lòng luôn giữ cho mình sự thanh tịnh trong sạch, làm gì có thời gian cho thất tình lục dục chứ. Nàng biết chứ, biết rất rõ, nhưng chỉ là đang cố gắng huyễn hoặc bản thân mình thôi.

"Ở chỗ bần đạo có Vong tình thủy." Hành Vân lấy từ trong vạt áo ra một lọ ngọc phỉ thúy, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, không phát ra cơ thể nàng đang run rẩy

"Chàng..." trái tim nàng chùng xuống, toàn thân run rẩy như nhành liễu trước gió, nàng ép mình phải bình tĩnh, đôi vai gầy chỉ run nhẹ "Tuyệt tình như vậy."

Nghiên Tích không nói gì, chỉ xòe lòng bàn tay ra rồi nắm lại, lọ ngọc trong tay Hành Vân bỗng đổi chủ, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng, phỉ thúy phát sáng mê người, từng đợt sáng lọt vào ánh mắt nàng lạnh ngắt. Tay phải nắm chặt rồi buông lỏng, cuối cùng giống như đưa ra quyết định khó khăn, lòng bàn tay lật ngửa, dẫn nước ra khỏi lọ ngọc. Mất đi dòng nước bên trong, lọ ngọc tắt đi ánh sáng màu phỉ thúy. Vong Tình thủy lơ lửng trong không trung, dòng nước lấp lánh phản quang, ánh lên sắc lam ngọc trong đôi mắt nàng. Hành Vân lơ đãng để đôi mắt mình bị nhấn chìm trong đó, trong màu sắc mê hoặc cùng chân tình ngày đó của nàng, chỉ có điều, tình cảm này, sau này không thể hiện được nữa.

Vong Tình thủy nuốt xuống, cả người giống như nhẹ bẫng, trong lòng giống như mang một tấm vải phủ lên tầng tầng lớp lớp sóng cuộn, chớp mắtđã hóa giải những tức giận cùngđau lòng, trở nên vô cùng an tĩnh, vô cùng bình lặng.

"Cái này." Hành Vân lấy từ trong túiáo một vật nhỏ bằng gấm hoa trắng, vết thêu điểm hoa đỏ chói mắt "Lưu lại chỗ bầnđạo cũng không đúng." dứt lời liền đẩy đến chỗ nàng. Nghiên Tích cụp đuôi mắt nhìn túi gấm lơ lửng bên cạnh mình, cuối cùng dời mắtđi, túi gấm liền bay đến móc vào ngọc đái.

"Hi vọng kiếp này đừng bao giờ kiến ngộ." Nàng nhìn ngắm thân ảnh trắng thanh khiết của Hành Vân, sau đó dờiánh mắtđi chỗ khác, cánh tay phất lên, một dòng nướctừ dưới chân nàng xuất hiện, cuốn bay lên quá đầu, sau đó thân ảnh liền biến mất trong làn nước mờ mờ.

Sương khói chậm rãi tan đi, để lại một người vẫn còn đứng, đôi mắt sâu hút của hắn vẫn dừng mãiở nơi nàng biến mất. Bàn tay nắm rồi lại buông, Hành Vân mỉm cười nhạt, khóe môi vẽ thành một hình cung hoàn hảo, hắn phấtống tay áo, toàn thân toát ra tiên khí nhàn nhạt được bao phủ bởi một lớpánh sáng huyềnảo, gọi đến một đám tường vân, thoắt cái khai triển thuật rời khỏiÂm ty.

Vong tình thủy cũngđã uống, chỉ là không quên khôngđược.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net