Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng ngủ của chưởng môn phái Nam Hoa trên núi Thục có một cái mật thất, bên trong căn một cái màn trướng hai lớp một nguyệt nha một sa lụa màu trắng bạch, một chiếc giường băng bạch ngọc, trước đầu giườngđặt một cái bách bảo các, bên ngoàiđặt một bức bình phong hình hoa sen nở trong tiết mùa hạ, bên cạnh còn có một giá treo quầnáo, một chậu đồng đầy nước và mộtđài gương. Trong góc nhà, phía tây nam đặt một chiếc lư hương màu vàng chạm khắc tinh xảo, khói hương lượn lờ vấn vít, thấp thoáng mang chút phong vị khuê các.

Khoảng canh ba, sau khi tĩnh túc xong, Hành Vân một mình bước vào trong mật thất, khêu một ngọn đèn sau bức tượng, ánh sáng dần dần soi rõ mọi thứ, sau tầng tầng lớp lớp màn trướng mềm mại rũ xuống thấp thoáng một bóng hình một ngườiđang nằm yên trên giường.

Hắn tiến đến, thêm hai thìa hương trừ tà vào lư hương, rửa tay rồi chậm rãi vén màn trướng lên. Phía trong là một cô nương đang nằm, váyáo bằng lụa và sa sợiđỏ, cùng với những đường cong lung linh mềm mại. Hai tay nàngđặt trên bụng, đôi mắtđẹp khép chặt, hàng lông mi dàyđen nhánhđậm sắcảnh ngược trên gò má trắng hồng, giống như ngủ say. Hành Vân phủ một chiếc khăn lụa lên cổ tay ẩn giấu trong lớp y phục đỏ, chuyên tâm bắt mạch, rồi cẩn trọng hóa một lá bùa, hòa vào nước đưa đến bên miệng cô nương kia. Nàng không mở mắt, đôi môi mím chặt, hắn khẽ lắc đầu, pha thêm hai thìa đường rồi mới dẫn nước vào trong người cô nương kia.

Dù trong phòng không có ai, nhưng quầnáo Hành Vân vẫn rất chỉnh tề, cử chỉ đường hoàng. Hắn nghiêng mình quan sát cô nương kia, thấy nàng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại bèn chậm rãi xoay người, rửa tay thêm một lần nữa, hạ màn trướng xuống rồi rời khỏi mật thất.

Là cao đồ củaThiềm Đan thái thượng chân nhân, đồng thời là chưởng môn hiện nhiệm của Nam Hoa phái, một trong ngũ phái đứng đầu Vạn Tiên Minh, Hành Vân là một người tuân thủ lễ nghĩa, xưa nay hành xử luôn quang minh lỗi lạc, cương trực đứng đắn, tiếng lành đồn xa khắp bốn phương, trong lòng bá tánh là người đức cao vọng trọng. Bình thường người trong Vạn Tiên Minh nhắc đến cũng không kiềm được tán thưởng phẩm cách cao khiết thanh sạch của hắn.

Nhưng màđêm nay, ởđây không được yên tĩnh cho lắm. Vừa canh tư hôm sau, đã có mấy người trong Vạn Tiên Minh ăn vận chỉnh tề tiếp cận Thục sơn, rõ ràng là muốn xông vào Nam Hoa.

Nghe bẩm báo, lông mày Hành Vân khẽ nhíu lại, cũng không nói gì thêm, chậm rãi bước ra sơn môn. Trời chưa sáng, sương đêm dày đặc vấn vít, vô số những ngọn đuốcđang bập bùng cháy thành một hàng trước sơn môn. Không muốn kinh động nhiều người, theo sau Hành Vân cũng chỉ có mấy đồ tôn đã báo cáo. Lúc này hắnáo quan chỉnh tề, vẻ mặt ung dung bình thản nghe chất vấn của người truyềnâm đối diện:

"Không Tịch chân nhân, trước giờ luôn có dáng vẻ chính trực đạo mạo che mắt người khác, nay lén lút bắtBồng Lai đảo chủ, vậy là cóý gì?"

"Thì ra là Ngao Dương chân nhân, chưởng kiếmThiên Sơn phái.Đêm hôm thế này, tại sao chân nhân lại xông vàođây?"

Ngao Dương chân nhân ngoài năm mươi tuổi, nhưng vì luyện khí nên thoại nhìn khí thế vẫn trong như xưa, vóc dáng lại gầy nhỏ, nên trông càng trẻ hơn. Chỉ nghe thấyông ta tức giận:

"Hành Vân chớ có vờ vịt, trong phòng ngủ lại lén thiết kế mật thất." Dùng pháp lực truyềnâm, nên giọng ông ta vang rõ lên hơn bao giờ hết "Tháng trước tấn công Bồng Lai đảo để trừ hại, ngươi là người đầu tiên bước vào, Thám Trắc đường củađảo chủ cũng là ngươi mở. Binh lính Bồng Lai vẫn còn trên đảo, đảo chủ mất tích, nay ngươi cho xây mật thất, trừ phi là cưỡngépđảo chủ, âm mưuthống lĩnhBồng Lai?"

Lời vừa dứtđã khiếnđám người kia thêm xôn xao dao động. Những người khác đều làđạo gia của Vạn Tiên Minh, vốn rấtđiềm tĩnh. Nhưng tung tích củaĐảo chủ thật sự rất quan trọng, nên không thể trách mọi người hành xử khác thường được.

"Bầnđạo xử lí chuyện trong môn đã quá đỗi mỏi mệt, làm gì có hơi sức mà mưu đồ nhúng tay vào chuyện củaBồng Lai?" hàng lông mày Hành Vân nhíu chặt, trên mặt còn nguyên biểu cảm bình thản ung dung như cũ.

Rõ ràng là Ngao Dương chân nhân đã chuẩn bị bài diễn thuyết rồi mới xông đếnđây, làm sao tin mấy lời thoái thác cùng dáng vẻđạo mạo của hắn chứ? Ông ta nhìn thẳng vào Hành Vân, cao giọng chất vấn:

"Vậy người bị giam trong mật thất rốt cục là ai?? Hay là vốn dĩ không có mật thất nào?" nụ cười củaông ta mang đầy vẻ châm biếm, ánh mắt trào phúng tóe lửa bắn ra tứ phía. Hành Vân không chút né tránh, ngữđiệu cũng trầmổn như vậy:

"Mật thất là thực. Người giấu bên trong cũng là thật."

Lẽ nào Hành Vân ngốc nghếchđến nỗi không hiểu tình hình trước mắt chứ. Người của Thiên Sơn nhấtđịnhđãđiều tra chân tướng rõ ràng, nếu không tuyệt đối không dám manh động, so với việc để người khác lén lút điều tra tìm ra được, chi bằng thẳng thắn thừa nhận. Quả nhiên, trên mặt Ngao Dương chân nhân lộ vào phần hí hửng: "Ngươi lại dám..."

Hành Vân khẽđưa tay, cắt ngang lờiông ta: "Người tuy là có, nhưng không phảiđảo chủ gìđó. Nếu còn nghi ngờ bần đạo, thì chi bằng cùng bầnđạo vào trong xem thử."

Thấy hắn thẳng thắn như vậy, cũng có mấy người trong Vạn Tiên Minh bán tín bán nghi. Tất cả đều theo chân Hành Vân vào trong Nam Hoa dùng trà, sau đó có mấy vị trưởng bối có uy tín là theo hắn vào phòng ngủ. Trong phòng bày tríđơn giản phóng khoáng, nhưng cũng không ai bận tâm nữa, trong đầu chỉ nghĩ đếnĐảo chủBồng Lai.

Hành Vân ấn vào công tắc, xuyên qua một mật đạo ngắn, trên đường tất cả đều cẩn thận đề phòng sợ xảy ra ám toán. Hắn thành thục thắp một ngọn đèn, lập tức không gian mật thất xuất hiện rõ trước mặt mọi người, chỉ thấy một tấm màn trướng mỏng tựa sương khói, đài gương sáng loáng phản quang, cả căn phòng tràn ngập hương thơm dịu nhẹ. Mà giữa tầng tầng lớp lớp màn trướng, một nữ nhân đang ngủ rất say.

Người xông đếnđây đa số đều là người tu đạo, cảnh tượng trướng rủ màn che, giai nhân say giấc nồng đập vào mắt thế này nhất thời đều cóý tránh né. Hành Vân chậm rãi tiến tới, vén màn trướng lên, lộ ra bên trong một cô nương, vận y phục màu lửađỏ nhưng dáng vẻ lại hiền lành thánh khiết như tiên nữđang say giấc.

"Đã....Đã xảy ra chuyện gì?" người vừa lên tiếng là Cảnh Đứcchân nhân của Côn Luân cung.

"Việc này..." Hành Vân khẽ cụp mi mắt, ho một cái "Bầnđạo cũng không rõ phải giải thích thế nào cho hợp lẽ nữa."

Ngao Dương chân nhân nhận ra mìnhđã bị lừa, sớmđã trang hoàng mật thất như vầy, e làđã đoán được hành động của Vạn Tiên Minh cùng kế sách đối phó từ lâu. Ông ta tiếp lời:

"Đảo chủ Bồng Lai trước giờ thần thần bí bí, chưa ai thấy mặt mũi ra sao, nói không chừng..."

"Hành Vân người vốn không phải mưu cầu quyền thế, ham hố giàu sang." CảnhĐức chân nhân cắt lời Ngao Dương, nói thẳng "Nhưng chuyện hôm nay liên quan đếnBồng Lai đảo chủ, không phải chuyện đùa, ngươi phải giải thích rõ ràng."

Mặt Hành Vân khẽđỏửng, rồi hắn ho mấy cái, nghiêng mặt nói: "Thực không dám giấu..." lập lờ một chút lại nghiến răng, giống như hạ thành quyết tâm "Nàngấy làđỉnh khí của bầnđạo."

Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, sau đó vài gương mặtgià nua cũng đồng loạtđỏửng lên rồi lan xuống tận cổ.

Song tu pháp, là một trong cái bí thuật phòng trung của đạo gia dưỡng sinh luyện khí, nếu xét về một mặt nàođó, đây không thể xem là tà công.

Chuyện mất mặt hơn, là mộtđám người nửađêm canh ba canh tư không ngủ, hùng hổ xông vào phòng của người khác, xúm lại xem đỉnh khí của người ta thì xấu hổ biết giấu mặt vàođâu? Huống hồ toàn người có tuổi, mang dáng vẻđạo mạo chính nhân quân tửđã lâu rồi, da mặt mỏng gặp phải loại chuyện này càng thêm nhục nhã. Có vài vị trưởng bối khi lao ra khỏi mật thất, tới trà cũng không uống mà chỉ xanh xám cả mặt mày rồi vội bỏđi, hận không thể dùng tay áo mà che mặt lại.

Chuyện tốt chưa lan truyền mà tiếng xấu đồn xa ngàn dặm. Sáng hôm đó có người đến quyên góp cho Nam Hoa phái một túi tiền lớn để lo hương nhang, dầuđèn, rồi muốn xin thỉnh giáo Hành Vân bí thuật tu luyên phòng trung. Người này còn dẫn theo hai cô gái, muốn xin thị phạm. Hắn vừa giận vừa thẹn, hận không thểđào một cái hố gai mà chui xuống, nên cả sáng hôm đó tâm trạng cứ như một quả bom nổ chậm, khiến đám đệ tử phập phồng lo sợ.

Đêm đó, đám đồ đệvừađọc kinh tối xong, chậm rãi về phòngrồi chuẩn bịđi ngủ. Mới chìm vào giấc ngủ, hắn chợt cảm thấy có chút gìđó bất thường, Hành Vân đột nhiên mở bừng mắt, tay phải bấm khẩu quyếtđang muốn ấn lên trán đối phương, tay bỗng dừng lại. Người trước mắt rất gần, hơi thở nhẹ nhàngấmáp phả lên mặt hắn ngưa ngứa. Ban đêm đi ngủ lại không đềđèn, cả căn phòng tốiđen như mực. Hắn vươn tay, chạm phải góc áo mềm tựa lông vũ liền lập tức hiểu ra, người trong mật thấtđã tỉnh rồi.

Hành Vân vốn là người trọng lễ nghĩa phép tắc, cũng không quen ở cùng một chỗ với nữ nhân, không rõ phải dùng giọng điệu nào để nói chuyện, cuối cùng trưng ra một bộ mặt lạnh nhạt khóưa cùng với một câu hỏi vô nghĩa: "Người tỉnh rồi sao?"

Nàng vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi, giọng nói nhỏ nhẹ lại đầyám muội: "Ngươi thật là thơm!"

Toàn bộ cơ thể mềm của nàng phủ phục trên người hắn, Hành Vân tách tay nàng, kiên nhẫn:

"Đói chưa? Người muốnăn gì?"

Vành tai Hành Vân đột ngột cảm thấyẩm ướt, giọng nói dịu nhẹ của nàng vang lên mồn một, thẳng thắn không có một chút do dự: "Ngươi!"

Hành Văn lạnh nhạt đẩy nàng ra xa, đứng dậy khoác thêm áo ngoài chuẩn bị xuống bếp, lúc sắpđi không hiểu ma quỷ thế nào mà lại trấn an nàng: "Ta sẽ quay lại ngay, người đừngđi lại."

Trong bóng đem tốiđen như hũ nút, một bàn tay kéoống tay áo trung y của hắn: "Cùngđi."

"Đã muộn lắm rồi, cô nam quả nữ sẽ khiến người khác xì xào bán tán."

"Vậyít ra ngươi cũng thắpđèn lên."

Chỉ một lát sau, ngọn đèn trong phòng ngủ Hành Vân bừng sáng, hai tên đệ tửThanh Huyền, Thanh Tổđi sau lưng hắnđang bưng lên hai khay bánh ngọt và mấyđĩa hoa quảđơn giản bước vào phòng. Hành Vân ngồi xuống chiếc bàn tròn phía trước, cóý cùng nàng từ tốn nói chuyện:

"Bầnđạo hiệu Không Tịch, tên là Hành Vân, dám hỏi danh tính củađảo chủlà gì?"

Người ngồi trước bàn từ tốn nhón một cái bánh, nhâm nhi rất lâu mớihỏi lại một câu:"Các ngươi có thể gọi bổn tọa làđiện hạ. Là các người mang bổn tọa từđảo Bồng Lai đến đây à?"

Nàng cắn dở cái bánh, sau đó để trở lại xuống bàn, nhíu mày nhận xét: "Bánh hoa mai này quá ngọt, cần phải giảm đường và nấu trong lửa thêm một chén trà nữa."

Ngữđiệu nàng nói vô cùng uy phong lẫm liệt, kết hợp với thân phận đảo chủ của nàng, nhất định sẽ vô cùng hiệu quả nếu không phải nhữngđiều nàng vừa nói là chỉ trích món bánh ngọt này.Thanh Tổthì tức giận đến mặt tái xanh, Thanh Huyền từng trải hơn nhưng cũng không kiềm được nghiến răng một cái, hai người này theo Hành Vân từ khi còn nhỏ, là cao đồ của hắn, bình thường có chuyện xảy ra cũng không nề nà tránh né. Hắn ho khan một cái, quả thật nữ tử nàycó lẽ làđảo chủmà hắn bới ra từ trong khu vực đảo Bồng Lai.

Ở Ma vực hai trăm năm sau kể từ khi yêu thú thoát khỏi kết giới rò rỉ của Cửu Ngọc đỉnh, cuộc chiến nội bộ đã đạt đến đỉnh điểm. Thời gian gần đây, Ma quân hiện tại không được ma dân bá tánh tín trọng cho lắm, lại không thể bảo vệ người dân, hơn nữa có chút bạc nhược thế nên đã kéo theo sự phản dậy của mấy thế lực muốn chiếm đoạt lấy Ma phù, trở thành Ma quân, trong đó, phải kể đến thế lực vô cùng mạnh mẽgọi là Linh giáo.

Lúc đầu, Linh giáo chỉ là một phiến quân chống Ma quân nhỏ nhoi, nhưng kể từ sau khi Linh giáo xuất hiện thêm hai vị hộ pháp, tính tới đây giao chiến với Ma giới hơn trăm lần, số lần thắng nhiều vô kể, chiếm được vô số đất đai tài nguyên, hơn nữa còn chiêu mộ được rất nhiều binh lính dưới trướng, chẳng bao lâu thì đã trở thành một thế lực ngang tay đối đầu với Ma quân.

Mà hai người hộ pháp này cũng rất thần bí, một người là Linh TêTráo Hoành sứ giả, còn một người là Linh Hi Hoán Hoànhtế tư. Vị Linh Tê sứ giả kia đã từng có người giáp mặt, trong báo cáo là một nam nhân vận y phục hoàng kim lấp lánh, tốc độ cực kì nhanh nhẹn, hơn nữa lại chuyên dùng độc, trong khi vị Linh Hi tế tư kia tuy cũng có người giáp mặt, nhưng lại không có bất kì ghi chép nào ngoài y phục màuđỏ lửa như máu và tiếng chuông đinh đang tử thần.

Mà Linh giáo này, kể ra thì cũng không thần bí cho lắm. Mấy năm nay, Vạn Tiên Minh không ngừng cho người điều tra nhưng lại chỉ tìm ra mối liên hệ mập mờ giữa Bồng Lai đảo chủ và Linh giáo, còn Hành Vân thìđi trước một bước, cặn kẽ hơn sự thật Bồng Lai đảo chủ này chính là Linh Hi Hoán Hànhtế tư của Linh giáo.

Ở phía đông của Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn. Thực tế ở đó là một thung lũng không có đáy. Bởi phía dưới của thung lũng không có đáy nên thung lũng được gọi là Quy Khư. Nước từ tám phương trời và chín vùng đất và nước sông Ngân Hà đều chảy đổ vào nơi này, thế mà nước ở đây chẳng tăng chẳng giảm. Ở nơi này có năm ngọn núi. Ngọn thứ nhất tên là Đại Dư, ngọn thứ hai là Viên Kiều, ngọn thứ ba là Phương Trượng, ngọn thứ tư là Doanh Châu và ngọn thứ năm là Bồng Lai. Các núi này cao ba mươi ngàn dặm, đỉnh núi là vùng bằng phẳng, rộng hơn chín ngàn dặm.

Vì khu vực này là ngư trườngđánh bắt lớn, nên Vạn Tiên Minh cũng không thể làm ngơ để cho Linh giáo gây rối, bèn hợp sức lại, mấy vị chân nhân cao cường thì sử dụng Tị thủy thuật, còn lại đều dùng trân châu tránh nước mở đường, mới thâm nhập vào đườngđi lên đảo Bồng Lai. Không hiểu sao một Bồng Lai hung mãnh thiện chiến lại lộ ra khung cảnh hỗn loạn, khiến Vạn Tiên Minh tấn công vào dễ như trở bàn tay. Cầm thú ở đây có màu trắng tinh, cây cối bằng ngọc trai và san hô, hóa trái có vị thơm ngon dễ chịu còn có tương truyền rằng ai mà ăn được hoa quả ấy sẽ không già và không chết, cùng với mấy thứ dược toàn là thượng phẩm, khiến cho mấy người trong Vạn Tiên Minh cũng phải nảy sinh lòng riêng. Mà đến cùng, quan trọng nhất vẫn là vịBồng Lai chủđó. Rõ ràngđảochủ là thống lĩnh tinh thần của cả vùng rộng lớn ngũ sơnởđông Bột Hải, nếu mà nắm trong tay, nói không chừng có thể khống chế toàn bộ khu vựa này cũng nên. Tới lúcđó, kì trân dị bảo trên đảo, lẽ nào không nằm trong tầm tay.

Hành Vân thật tâm không cóý khống chếBồng Lai, chỉ là Vạn Tiên Minh tu đạo tốt xấu lẫn lộn, một khi đảo chủ rơi vào tay họ, nhấtđịnh xảy ra tranh giành kinh thiên động địa, ắt lại rơi vào kiếp nạn đạo môn. Lầnđó công kích Bồng Lai, thương vong không lớn, nhưng lúc xông vào Thám Trắc đườngthì kì trân dị bảo vô số dẫn dến nội chiến, số người bị thương còn cao hơn lúc đánh trận. Huống hồ hành động của Linh giáokhông có gì kì lạ, chỉ có yêu vật dưới biển đột nhiên làm loạn nhân gian thì xảy mới bất thường xảy ra, nhấtđịnh là có nội tình, nếu như không tìm hiểu tường tận, chỉ sợ loạn càng thêm loạn, bá tánh nhấtđịnh không có ngày yên lành. Nên trong lúcđám người còn mải mê giành lấy bảo vật, hắn nhanh chân hơn kẻ khác tìm thấy được mật phòng củaĐảo chủBồng Lai, phảiđem giấu nàngđi, bí mậtđưa về Nam Hoa.

"Thời gian gầnđây sao Bồng Lai lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy?" tuy hắn có hơi nghi ngờ nàng làđảo chủ củaBồng Lai nhưng ngũđiệu vẫn rất nghiêm túc, trong lời nói và cử chỉ còn nguyên khách khí thấy rõ.

Hành Vân hiểu rõ sự tình nghiêm trọng nên sắc mặt giống nhưđông lại rất khó coi, nhưng người trước mắt lại thảnh thỏi giống như không có vẻ gì là nhận thức được. Nàng cầm trái lê, nhíu mày: "Ngươiphải gọt vỏ trước khi mang đến chứ." rồi nàng vô cùng tự nhiên, vẫy tay "Mang đến một bát canh nhân sâm nữa với mấy món bánh mặn lên đây."

Hành Vân hết cáchđành phải ra hiệu cho hai tên đồ đệ xuống bếp chuẩn bị, còn mình thì rửa tay gọt lê cho nàng. Lát sau, Thanh Huyền vàThanh Tổ mang đến một bát canh nhân sâm táođỏ cùng với mấy loại bánh bao, bánh cuộn, bánh hoa quế lên. Nàngăn đến tròn xoe bụng, cuối cùng hơi ngừng lại quẹt miệng, tốc độ tạm dưng, Hành Vân lại ho một cái: "Bồng Lai..."

Vừa được hai chữ đầu, nàngđã nhăn mày lại không vui, ném cái muôi lại vào trong bát: "Tên đạo sĩ cổ lổ nhà ngươi! Lén lút bắtbổn tọa về nơi này, cũng không hỏi ta ăn có ngon miệng không, ngủ cóđủ giấc không, chỉ nhăm nhe hỏiBồng Lai! Mở miệng ngậm mồm cũng hai chữ này, rốt cục là ngươiđảo chủ hay ta làđảo chủ?"

Hành Vân bị chặn đến nghẹn, bèn phát cáu: "Người còn không biết thân phận của mình sao? Thân là chủđứng đầu, không lo nghĩ cho thịnh suy, còn dung túng yêu quái gây sóng gió..."

Linh giáo cũng không phải không có lợiích, màđiểm lợi lớn nhất chính là kiềm hãm sự phát triển của Ma vực, khiến Ma quân không dám tùy tiện làm loạn thế gian. Mấy năm nay Linh giáo đều không quan tâm đến nhân giới, không hiểu sao lại tự tiện quấy rối bá tánh.Hắn liệt kê nhữngđiều không phải của Linh giáo, nhưng mãi một lúc sau không có phảnứng gì, nhìn kĩ lại, thì người đối diện đã dựa hẳn vào ghế, đầu ngoẹo sang một bên, say sưa ngủ. Hai đệ tử đứng bên cạnh trố mắt ngây người nhìn. Đây, đây, đây có một vị thống lĩnh thế này, binh lính trển đảochắc sống cũng không dễ dàng gì, chủ lĩnh như vậy, không bị người ta lật sao??

Ngày hôm sau, trời chưa sáng thìđám đệ tửđã dạyđọc kinh sớm, lúc hắn quay về nàng vẫn cònđang ngủ. Hành Vân lắc đầu chán nản, dặn dòđạo đồng không được tùy tiện vào phòng ngủ của hắn, rồi trở lạiđạo đường dạyđám trẻđọc sách, viết chữ. Thiềm Đan đạo trưởng, sư phụ của Hành Vân lúc trước là tu tiên giả không có môn phái, cuối cùng trước khi viên tịch để lại di nguyện này. Hắn kế thừa nguyện vọng củasư phụ, gầy dựng Nam Hoa, còn đệ tửởđây một phần làđại hội bái sư hằng bốn năm, một phần là những cô nhi không nhà không cửa. Tuy thiên phú những đứa trẻ này không cao, căn cốt thấp nhưng phúc trạch vô biên.

Không lâu sau có hai vị khách hành hương đến xin bùa bình an, bận rộn suốt buổi, xong xuôi mọi việc thì cũng đến giờ cơm trưa. Hành Vân quay về phòng, nhìn thấy nàngđang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt khoángđãng trông ra thiên không xa vời vợi. Hắn mở miệng định nói, nhưng nàng vừa nhìn thấy hắnđã chau mày thiếu kiên nhẫn:

"Ngươi lại đến sao?! Được rồi, được rồi, mấy năm trước Bồng Lai quả thật yên ổn. Sau đó lãoĐại chấp sự già quá liền chếtđi, bổn tọa liền phong hắn làmĐại chấp sự. Không ngờ hắn bắt bổn tọa giam vào ThámTrắcđường, khống chế Bồng Lai, rõ ràng là muốn tạo phản!"

Cuối cùng Hành Vân cũng nghe ra được vấn đề chính, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đápán thân phận của nàng cũng nằm trong dựđoán của hắn: "Mấy năm nay, hành động kì quái củaBồng Lai đều do tên Chấp sựđó gây ra??"

"Chẳng lẽ không phải?" nàng nhướn mày, âm thầmđánh giá "Ngươi cũng lợi hạiđó, có thể tra ra được danh tánh của bổn tọa. Màđạo sĩ các ngươi đốiđãi khách khứa thế sao? Bữa trưa của bổn tọađâu?"

Hành Vân không tiện cho nàng ra ngoài, đành gọi hai tên đệ tử đến, cóý để cho người đứngđây tránh sinh chuyện không đứng đắn.

"Ngươi có hỏi tên bổn tọa, danh của ta là Linh Hi, tên là Nghiên Tích." Nàngđặt mông ngồi xuống ghế, cười hì hì với hai tên đệ tử "Khách từ nơi khác đến không thích cầu kì. Vài món đơn giản giống như hải sâm kho hành lá, cá vền cuộn măng tay, thịt ếch tuyết chưng đường phènđu đủ, gàác tiềm nấm là được." Nàng thuận miệng đọc ra một loạt cái tên, sau đó quan sát sắc mặt của Hành Vân, cười hỏi "Ở chỗ ngươi có thịt vàng của nhím biển không?"

Trên đầu hắn nạm đầy vệtđen, khóe miệng co giật.

Lát sau, Thanh Huyền, Thanh Tổ mang đến một bàn toàn thức ăn chay từ thiện đường đến, Hành Vân cũngđi đến bên bàn ngồi xuống, không định nhấtđũa, vừa quay sang định hỏi chuyện chính thì nàngđã xử lí sạch sẽ hai cái đĩa chứa đồăn chay trước mặt hắn. Hành Vân nén xúc động, chậm rãi hỏi: "Việc như vậy, đảo chủđiện hạ có dự tính gì không?"

Nghiên Tích vét sạch một cáiđĩa nữa, bận rộn ăn cơm cũng không quên trả lời: "Ăn trước đã, bung đói meo không giải quyết vấn đềđâu. Đến nhóc con Linh chủ lúcđói cũng không khác mấy một tên vô dụng."

Chín cáiđĩa, rất nhanh đã được giải quyết gọn gàng hơn năm cái. Hành Vân tức giận nghiến răng: "Đảo chủ điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net