Chương 2: Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ngựa hí vang trời bên ngoài lâu đài Lyx.

Một phen náo loạn gà bay chó sủa của gia tộc Evigt nói riêng và một sự kiện chấn động cả vương quốc Thari nói chung.

Nguyên nhân là...

Người thừa kế tiếp theo của gia tộc Evigt-đại công tử Brand Oliver Evigt đột nhiên mất tích sau một chuyến đi săn cùng em gái mình.

Nhị tiểu thư Maud Oliver Evigt-Thái tử phi tương lai của vương quốc Thari được tìm thấy bên bìa rừng tới nay đã hôn mê suốt mười ngày chưa tỉnh!

Mà nhân chứng hiện tại là những người đi theo trong chuyến đi săn đều bị một thế lực bí ẩn dọa đến phát điên phát khùng và có ý định tự sát liên tục như bị sai khiến, không lấy được một lời khai nào cả!

Đệ nhất phu nhân của gia tộc Evigt và cũng là mẹ của hai anh em Brand và Maud-Bà Adela Oliver Evigt sốc đến mức ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần.

Cha bọn họ, Harold Oliver Evigt-Tướng quân đương triều của vương quốc lẫn trưởng tộc của gia tộc Evigt đã bí mật giao luôn công việc trấn giữ cả biên ải phía Nam cho phó tướng của mình để chạy về, sau đó lại bị gọi thiết triều không biết bao nhiêu lần vì đứa con trai của ông- Brand Oliver Evigt, sau này trụ cột tương lai của triều đình suốt mười ngày liên tiếp đã không tìm thấy tung tích; còn đứa con gái-thái tử phi tương lai của cả vương quốc Maud Oliver Evigt đã hôn mê suốt mười mấy ngày không tỉnh nổi sau chuyến đi săn kia.

Dinh thự Lyx...

Tại sảnh chính...

- " Anh cả à, lo lắng quá cũng không hẳn là tốt đâu. " - Bertram Oliver Evigt xót lòng khi nhìn người anh trai của mình đang sầu não với chuyện này.

Y cũng đã cho người và đích thân đi tìm kiếm đứa cháu trai yêu quý của mình khắp nơi. Thậm chí đi vào khu rừng Mörk-chính nơi xảy ra chuyện này dò tìm gần như vào tới tận trung tâm của cả khu rừng, hỏi thăm tất cả những vệ thần trấn giữ xung quanh nhưng kết quả nhận lại vẫn là một con số không tròn trĩnh. Có cả những vệ thần im lặng không nói, họ chỉ bảo bản thân không biết gì như một cách giấu giếm.

- " Anh hai nói đúng đấy! " - Nữ bá tước Aretha Oliver Evigt sốt ruột nói. Bà ấy cũng đã mất ăn mất ngủ suốt mười này liền vì chuyện này.

Nhìn anh trai mình bận việc công ra còn phải gánh luôn việc nhà, tình hình biên ải hiện tại đang vô cùng căng thẳng. Cả gia tộc giấu kín chuyện này để Harold yên tâm giữ vững biên ải nhưng tin tức không biết vì sao lại đồn ra tận nơi đó.

Giờ thì hay rồi, chính sự thì rối ren, việc nhà thì loạn như ong vỡ tổ!

- " Anh không lo làm sao mà được chứ! " - Harold sầu não. Ông đã thức trắng đủ mười ngày liên tiếp để tìm kiếm đứa con trai độc nhất của mình. Tóc ông từ màu đỏ hung đã chuyển sang bạc trắng sau hàng loạt những chuyện không đâu vào đâu xảy ra.

Rót cho anh mình một chén trà ấm, Bertram hi vọng anh mình suy nghĩ lại chỗ nào chưa tìm kiếm. Y biết tình hình bây giờ rất gấp rút nhưng bình tĩnh lại để suy nghĩ đôi lúc sẽ nhớ ra một số chuyện thì sao?

Trong lúc cấp bách này, chợt y nghĩ đến một người có khả năng đem về cho họ ít manh mối nhỏ. Vị Tể tướng trẻ tuổi nhìn anh trai và em gái mình, y lên tiếng như một sự gợi ý.

- " Em nghĩ chúng ta nên gọi Lolan về, em ấy có vẻ sẽ giúp được việc nào đó thì sao? " - Bertram đưa ra ý kiến của mình để Harold và Aretha suy xét và tham khảo.

Nếu tìm không ra được trong khu vực của mình, tại sao không nhờ đến người quen để họ giúp sức. Nhưng có vẻ ý kiến của y không được cả hai người bọn họ chấp thuận.

- " Lolan Oliver Evigt?! Không đời nào! " - Harold có chút mất bình tĩnh khi nghe đến tên của một đứa em gái chung dòng máu của mình.

Cái tên này chính là nỗi ô nhục lớn nhất của cả gia tộc Evigt, đồng thời là nỗi khiếp sợ kinh hoàng của cả Thari vào mười năm về trước. Nếu năm đó ông không ngăn chặn kịp thời, đứa em gái này của ông đã suýt chút bán rẻ luôn cả bí mật quốc gia của mình cho quốc gia nằm cạnh! Suýt bán nước đã đành, nó đã từng có ý định đồ sát luôn cả gia tộc và thậm chí là cả toàn bộ hoàng gia Thari lẫn chính gia tộc Evigt!

- " Nó đã từng giết chồng và con em! " - Aretha trầm giọng xuống. Dù có bị đánh chết bà cũng không muốn thừa nhận bản thân bà có đứa em gái trời đánh này.

Năm đó nếu không phải pha cướp rể trắng trợn của đứa em út quý hóa trong nhà làm ra, thì đâu đến nỗi bà nhục mặt trước toàn thể thiên hạ. Thế đã đành, Lolan còn thẳng tay đem anh rể cùng cháu mình giết một cách dã man chỉ để hiến tế cho con quỷ mà nó tôn sùng!

- " Em biết Lolan thật sự nguy hiểm, nhưng giờ còn cách gì khác sao? Em hiểu vì sao anh và Aretha hận nó, nhưng bây giờ đang là thời điểm chúng ta phải tìm được Brand và làm sao để Maud tỉnh lại sớm nhất đấy! " - Bertram phân trần.

Nhưng dù lời phân trần có sáng suốt cách mấy cũng chẳng thể lọt vào tai Harold và Aretha. Cả hai người bọn họ không dám đánh liều khi để một con quỷ dữ còn sống như Lolan Evigt quay về. Một khi nó nổi sát tâm, chẳng ai dám cam đoan cả kinh đô hay nói đúng hơn là cả đất nước này được an toàn!

- " Buổi họp kết thúc ngay tại đây đi. Bertram, mong em hãy đến rừng Mörk tìm thêm một lần nữa. Còn Aretha, em về nghỉ đi, em đã thức trắng suốt mười mấy ngày nay rồi, và cả vùng đất của em cũng đang cần em quay về. " - Harold mệt mỏi nói. Ông tạm thời phân công nhiệm vụ cho cả hai đứa em của mình.

- " Nhưng... " - Aretha muốn ở lại. Nhưng lại bị anh trai bà - Bertram ngăn lại cùng một cái lắc đầu.

- " Vâng, em sẽ cố gắng đem được một tin tức nào đó về cho anh. " - Bertram chấp hành nhiệm vụ. Ngay lập tức y đưa Aretha ra khỏi dinh thự Lyx.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa phóng đi trên con đường ra khỏi dinh thự Lyx.

Đêm muộn.

Cả khung cảnh núi rừng bạt ngàn được phủ bằng màu bạc của ánh trăng lạnh lẽo hệt như được tuyết trắng nhuộm như những ngày đông.

Mùa Xuân năm nay thật sự không đẹp như những gì được văn thơ miêu tả. Chỉ thấy nó như một đại hạn của cả Thari.

Ngay sau khi cuộc họp kia kết thúc, Bertram lập tức quay về căn nhà tranh nhỏ nhỏ xinh xinh của mình.

Căn nhà tranh của y không lớn lắm, nó nằm ở ngoại thành và gần ở khu vực phía Bắc của khu rừng Mörk chứ không phải dinh thự hoa lệ trong kinh thành. Trong cả gia phả, Bertram có thể nói là một trường hợp hiếm hoi nhất khi y là một người hiền hòa và chỉ muốn an phận thật sự.

- " Cuối cùng cũng về tới nhà... " - Bertram mệt mỏi xuống ngựa. Hình như đã hai tháng rồi y không về đây.

Hít lấy không khí và cảm nhận sự yên tĩnh của nơi này khiến y cảm thấy như mình được sống lại sau hàng loạt những chuyện rối ren của đất nước. Bản thân Bertram cực kỳ yêu thích những gì thuộc về tâm linh, chính vì vậy y chọn nơi này để có thể tự do nghiên cứu những gì mình muốn.

Một gia tộc có truyền thống về chính trị không bao giờ sinh ra một người không có đầu óc hoặc không có tài năng gì đặc biệt. Bertram cũng vậy.

Y sinh ra đã trên vạn người và chỉ dưới quyền hành của Quốc vương, nhưng cũng từ đó trách nhiệm càng nặng nề hơn bao giờ hết. Thái độ ôn hòa và hiền lành là một cái vỏ bọc và cũng là một lớp thành lũy vững chắc nhất mà Bertram có thể tạo ra cho chính mình để che giấu những nghĩa vụ mà mình phải gánh. Ban ngày bận rộn với công việc làm Tể tướng, ban đêm thu thập và tiêu diệt những kẻ phản loạn bên trong nội bộ của triều đình, thậm chí bị đẩy sang làm trị an cho cả kinh thành đã bào mòn không ít tuổi thanh xuân và sức sống của Bertram. Vì thế mà y không lấy vợ nổi, vì dù có lấy xong, chưa chắc y có thời gian rảnh để bên cạnh vợ mình! Lấy về chỉ tổ khổ cho người đó... y không muốn bản thân mình vì công việc mà làm khổ tâm bạn đời.

Linh cảm báo rằng hôm nay nhà có khách đến chơi và y cũng cảm nhận được căn nhà quanh năm hiu quạnh của mình hôm nay có một hơi ấm khác. Hơi ấm này... có khí chất vô cùng nồng đậm của một Evigt! Không thể nào nhầm được!

- Là một đứa nhỏ sao? - Y kiểm tra lại toàn bộ 'hàng rào bảo vệ' rồi đưa ra phân tích của bản thân.

Tính ra đứa nhỏ này cũng khá giỏi, vượt qua tất cả những 'hàng rào bảo vệ' mà y đã giăng lên mà cũng không phá nát toàn bộ để đề phòng lộ tung tích.

Cách phá này cũng có chút quen thuộc, chỉ có Lolan Oliver Evigt-đứa em gái phản nghịch nhà y mới dám có lối tư duy đi ngược với mọi người, và đồng thời cũng có khả năng tạo ra cách phá giải những loại chú thuật phòng vệ một ngắn gọn và hiệu quả đến độ này.

- " Cháu không cần phải cố gắng che giấu thân phận của mình một cách cực nhọc như thế đâu cháu yêu! " - Bertram không mặn không nhạt nói vọng vào trong. Y phì cười với bản thân mình.

Chủ nhà về đến nhà còn phải thông báo với khách cơ đấy!

Mọi thứ vẫn im hơi lặng tiếng làm Bertram có chút hiếu kì. Vốn dĩ tính từ khi chưa bị lưu đày, Lolan Oliver Evigt chưa hề có con, hay thậm chí là có tình cảm với bất kì ai. Thứ nó muốn đơn giản chỉ là quyền lực và sức mạnh. Lúc mới bị phong ấn và lưu đày, cùng lắm con bé chỉ mới mười tám tuổi. Liệu ai đã khiến con quỷ dữ này động lòng hạ mình đến như thế nhỉ?

Đem con ngựa đến chuồng của nó rồi đi vào nhà. Vừa đặt chân lên thềm nhà, cảm giác sạch sẽ và thoáng mát bao trùm lên khiến y cảm thấy nhẹ nhõm. Y đã không về đây khá lâu, khỏi đoán cũng biết nhà y bẩn đến độ nào. Không ngờ rằng vị khách kia lại có lương tâm đến mức dọn dẹp cho y!

Cánh cửa được mở ra, Bertram bước vào trong.

Bỗng một nhiệt độ ấm áp bất ngờ dán sát vào lưng Bertram khiến y không kịp phòng bị mà đờ người ra. Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại có chút gầy guộc che mắt y một cách đầy tinh nghịch.

- " Ngài đã để tôi đợi suốt ba ngày rồi đấy, Tể tướng Bertram Oliver Evigt~ " - Lời thì thầm như mật ngọt rót bên tai.

Bertram kinh ngạc. Nội tâm y vừa mừng vừa lo trước 'vị khách' này.

- " Ồ, xin lỗi vì đã để cháu chờ! Lolan có vẻ đã nhờ cháu chuyển tin tức gì đó cho ta chăng? Cháu tên là gì nhỉ, ta cần biết để xưng hô với cháu dễ dàng hơn. " - Bertram nhẹ giọng đầy ôn hòa.

Vị Tể tướng trẻ tuổi cố gắng kìm chế bản năng của mình để không có bất kì hành động tự vệ nào của y áp đặt lên đứa nhỏ này. Tính nết nghịch ngợm này quá giống đứa em gái phản nghịch nhà y. Nhớ khoảng thời gian cùng sống bên cạnh nhau tuy ít, nhưng suốt thời gian ấy y và đứa em gái quỷ dữ ấy đánh nhau còn hơn bữa ăn trong ngày vì nó chọc y giận.

- " Diggory. Ngài có thể gọi tôi như thế. " - Đứa nhỏ đáp một cách nhanh gọn.

Vừa dứt lời, bóng dáng của nó đã lướt đến bộ ghế bành trong phòng khách và thưởng thức lấy trái cây trên bàn gỗ.

Nhìn kĩ, chỉ thấy một mái tóc đen ánh những sắc đỏ đặc biệt. Một đôi đồng tử nâu nhạt thờ ơ và một gương mặt sắc xảo.

Vị Tể tướng của Thari không khỏi ấn tượng sâu đậm với những gì Diggory đã thể hiện. Cách hành xử, cánh ăn nói đều giống Lolan như đúc! Nhưng ai lại có thể đặt cho thằng bé xinh xắn này một cái tên mang ý sỉ nhục và xấu đến mức độ này cơ chứ?!

Y không khỏi hoài nghi rằng phải chăng Lolan thật sự tái sinh thành đứa nhỏ này hay không, hoặc đây là cháu ruột y!

Nhưng lời tiếp theo của Diggory khiến Bertram chưng hửng. Y cứ ngỡ con bé chịu mở lòng với ai rồi chứ!

- " Tôi chỉ hoàn thành di nguyện cuối cùng của sư phụ của tôi thôi. Bà ấy mất cách đây vài năm trước rồi. Xem như tôi báo ơn bà ấy đi. " - Giọng Diggory có chút trầm xuống, nó lẳng lặng nhìn Bertram rồi nhích ra, chừa một khoảng rộng cho y.

Đôi mắt nâu nhạt của nó trầm tĩnh đến khiến người khác đau lòng khi nó chứa đựng những điều phứt tạp đến không có lời giải.

Biết mình đã chọc vào chuyện không vui của đứa nhỏ này. Bertram không muốn đào sâu vào thêm.

- " Ta rất tiếc, Diggory à. " - Bertram dịu giọng.

Y đến bên cạnh nó và ngồi xuống. Một cảm giác mất mát sâu bên trong lòng người đàn ông lan tràn ra. Một phần vì cái chết của em gái, một phần là vì xót thương cho đứa nhỏ này...

Lolan với giao ước giữa con bé với một trong quỷ dữ thượng cổ hùng mạnh nhất của Vương quốc Thari thật sự không dễ chết như thế! Nên biết rằng một khi ký kết giao ước, tuổi thọ của người ký kết sẽ kết nối với chính con quỷ đó. Chỉ khi con quỷ đó chết, người ký giao ước mới vong mạng.

Theo truyền thuyết để lại, giao ước giữa nhân loại với bất kì sinh vật nào không bao giờ có thể bị phá vỡ trừ khi có quyết định của Hội đồng Thẩm phán của ba vị cổ thần tối cao sáng lập trật tự thế giới mới có thể phá vỡ giao ước ấy.

Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể khiến một Lolan tàn nhẫn và hoang dại ấy bỏ mạng như vậy?

Tâm trạng lẫn suy nghĩ của người đàn ông rối bời.

- " Sinh, lão, bệnh, tử. Dù vào đâu trong cả bốn việc ấy cũng chỉ là chuyện thường thôi. " -

Trái với suy nghĩ của Bertram, Diggory chỉ đáp lại như thế. Không phải nó không đau lòng, mà đơn giản vì nó hiểu thế gian này chẳng có gì là tồn tại mãi được. Dù cho đó là những vị thần hùng mạnh nhất, hay những con quỷ thượng cổ. Không gì là không có thời hạn.

- " Diggory, hãy đem những gì cháu biết và kể ra đi. " - Bertram quay lại và vào thẳng chủ đề sau một hồi trò chuyện với đứa nhỏ này.

Càng tiết kiệm thời gian, càng nỗ lực, càng quyết đoán thì kết quả sẽ càng gần thôi!

----- còn nữa -----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gl