Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chuyện làm ăn bàn cũng đã bàn xong. Hy vọng lần này công ty hai chúng ta hợp tác tốt đẹp – Ngô Kiến Huy đứng dậy, đưa tay ra phía trước tỏ ý muốn bắt tay người đối diện. Người đàn ông kia cũng lập tức đứng lên nắm lấy tay anh, mỉm cười nhàn nhạt:

- Nếu Ngô chủ tịch không chê, có thời gian hãy tới Nguyễn thị chúng tôi tham quan một chút.

- Lời này của Nguyễn tổng thực khách sáo quá rồi. Có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ đến.

Nói xong liền hướng tầm mắt lên sân khấu. Lúc này Jun Phạm cũng vừa vặn kết thúc màn biểu diễn, cúi đầu chào khán giả lần cuối. Anh cười nhẹ, sải những bước dài hướng lên sân khấu. Còn chưa đi được mấy bước thì chuông điện thoại trong túi đã reo. Là Thiên Ân – thư ký của anh gọi.

- Có chuyện gì vậy?

- Là... Là ngài Ngô đang ở công ty, gọi anh về gấp.

- Nói với ông ta hôm khác lại đến.

- Nhưng... Nhưng ngài ấy nói là chuyện có liên quan đến công ty riêng của anh.

- Thôi được, bảo ông ta 20 phút sau tôi tới.

Ngô Kiến Huy tắt điện thoại, nhìn lên sân khấu. Lúc này ca sĩ khác đã thế chỗ Jun Phạm, đảo mắt nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng cậu đâu nên đành phải rời đi.

Vài ngày sau

Jun Phạm vẫn tiếp tục là người bạn tốt như thường lệ đưa Bảo Minh đến trường quay. Đến nơi, đột nhiên Bảo Minh ngồi đằng sau lại hét lên:

- Không xong rồi, tớ quên đạo cụ của đoàn phim ở trong phòng mà hôm nay lại phải trả, làm sao đây?

- Cậu ... Thật là. – Jun Phạm thở dài – Cũng đã đến rồi, cậu vào trước đi, tớ quay về lấy cho.

Jun Phạm vừa nói vừa khởi động xe, nhanh chóng hoà mình vào dòng người đông đúc, bỏ lại mấy lời cảm ơn của Bảo Minh phía sau. Do đang là giờ cao điểm nên dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn phải mất hơn một tiếng đồng hồ cậu mới có thể về đến phòng trọ. Jun Phạm thở dài nghĩ đến lại mất thêm một tiếng nữa để quay lại trường quay, không khỏi cảm thấy bản thân mình thật có khí phách, hào hiệp giúp đỡ bạn bè. Nhưng quả thực giao thông tắc nghẽn này khiến cậu chỉ muốn chửi thề.

Vừa mới nổ máy chuẩn bị đi thì tiếng tin nhắn vang lên. Là Bảo Minh. Hoá ra hôm nay là ngày đóng máy, vốn dĩ dự định tối muộn một chút cả đoàn phim mới liên hoan để chờ ông chủ của bọn họ đi công tác nước ngoài trở về. Ai ngờ hôm nay ông chủ lại về sớm nên cả đoàn phim lập tức kéo nhau đi ăn luôn. Bảo Minh nói Jun Phạm mang đạo cụ đến luôn quán ăn họ đang ngồi. Liếc nhìn địa chỉ, Jun Phạm thầm cảm thán nhất định là ông trời thấy mình những năm qua sống cũng không tệ nên mới thương xót cậu. Quán ăn này khá gần với phòng trọ của cậu và Bảo Minh. Hơn nữa cậu còn biết đường tắt ít người qua lại nên rất nhanh liền tới chỗ bọn họ.

Bước chân vào quán, Jun Phạm phóng ánh mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Bảo Minh. Vừa hay cậu ta nhìn thấy cậu, liền gọi lớn một tiếng Jun Phạm rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cậu tiến lại gần. Jun Phạm đến chỗ bọn họ đưa đạo cụ cho Bảo Minh định xoay người đi về thì một bàn tay đặt lên vai cậu, lực đạo vừa phải xoay người cậu lại.

- Jun này, đến thì cũng đến rồi. Ở lại liên hoan với chúng tôi đi. - Giọng người đàn ông trầm ổn, thanh âm phát ra có chút ôn nhu. Ánh mắt lẫn khuôn miệng đều cong lên, nở một nụ cười dịu dàng. Mà đoàn làm phim nhìn thấy cảnh này không khỏi một phen kinh hãi. Ông chủ của bọn họ đang cười. Không phải ông chủ của bọn họ ít khi cười. Thường ngày ông chủ của bọn họ cười rất nhiều nhưng không phải cười khinh bỉ cũng là cười lạnh, cười nhạt rất có khí khái tư bản. Thật sự so với bộ dạng lạnh lùng, bá đạo của nam chính trên phim tình cảm 8 giờ tối thì bọn họ càng sợ khuôn mặt tươi cười đậm mùi thương gia của ông chủ hơn.

Thế nhưng... Hôm nay lại là một nụ cười dịu dàng. Ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, thở sâu trấn tĩnh. Nếu chẳng may ông chủ của bọn họ có vấn đề về thần kinh, chắc cũng không ảnh hưởng tới công việc của bọn họ đâu chứ?

Jun Phạm mắt mở to nhìn người đàn ông đối diện vừa cười với mình. WTF? Từ khi nào mình quen trai đẹp vậy? Đại não thiên tài nhanh chóng lục lọi ký ức.

- Ngô Kiến Huy?

- Ừ, tôi đây. – Anh mỉm cười một lần nữa, mọi người trong đoàn làm phim cảm giác mình không xong thật rồi. Ông chủ đúng là có vấn đề. Ở nước ngoài ăn nhầm cái gì đó cũng nên. – Đã lâu không gặp. Không ngờ bạn cậu lại là Bảo Minh. Trùng hợp quá, hôm nay gặp cậu ở đây. Nào, ngồi xuống cùng ăn với mọi người một bữa. – Ngô Kiến Huy rất có phong thái một doanh nhân, không để thời gian trôi qua thừa thãi, vừa nói vừa dắt tay Jun Phạm tới ghế trống gần đó, kéo ghế rồi ấn vai cậu ngồi xuống. Sau đó cũng rất nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bầu không khí lúc này trở nên quỷ dị. Mọi ánh mắt tò mò, ngạc nhiên đều đổ dồn lên người cậu, riêng Bảo Minh còn tặng cậu một ánh nhìn sắc lẹm. Trên mặt viết rõ chữ "trọng sắc khinh bạn, có người yêu cũng không thèm báo". Mà Jun Phạm vẫn mơ màng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lại càng không hiểu thái độ Ngô Kiến Huy đối với mình tại sao đột nhiên lại nhiệt tình thái quá, trong bữa ăn cũng không quên gắp hết món nọ đến món kia cho cậu. Lại nhớ đến dạo trước giúp đỡ anh ta thăm nom bạn ốm. Chắc chắn là người này đang trả ơn đi.

- Vậy cậu là người yêu của Ngô chủ tịch? - Phải đợi lúc Ngô Kiến Huy ra ngoài nghe điện thoại, đạo diễn Kim Thành không nhịn được tò mò hỏi.

- Không đâu. Mọi người hiểu lầm rồi. – Jun Phạm vội xua tay - Chỉ là tôi có giúp đỡ anh ta một lần.

- À ra thế... - Mọi người bắt đầu hiểu ra.

- Nhưng khoan đã... Chưa thấy ông chủ có lòng trả ơn đến thế bao giờ. Thông thường không phải đưa tiền là xong sao? – Như nhớ ra điều gì đó, một staff trong đoàn lên tiếng. Ai nấy lại hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Jun Phạm.

- Tôi mới gặp anh ta có hai lần. Các người nghĩ có thể có cái gì chứ? – Jun Phạm thở dài bất lực. Có tiếng mà không có miếng, thì ra chính là cảm giác này sao.

Lát sau Ngô Kiến Huy bước vào, buổi liên hoan lại tiếp tục. Tính cách Jun Phạm vốn hoà đồng nên làm thân rất nhanh. Đám người bọn họ nói đủ thứ chuyện, vừa nói vừa uống rất có phẩm vị.

Ba tiếng trôi qua, số chai rượu trên bàn bọn họ ngày một nhiều, từng người từng người đã uống đến gục cả xuống bàn. Jun Phạm cười ha hả chỉ tay vào mấy người đối diện mình:

- Sao nào? Đọ tửu lượng với tôi, rõ ràng mấy người không biết lượng sức!

Nói xong liền thuận thế mà gục xuống bàn. Ngô Kiến Huy thở dài, gọi phục vụ ra thanh toán. Sau đó, liền gọi cho Thiên Ân dặn dò cậu ta nhắn người thân bọn họ đến đón về. Tuy nhiên, vì Bảo Minh bố mẹ ở xa, bạn cùng phòng là Jun Phạm cũng đang say khướt nên cũng chưa biết phải làm sao. Cũng may trên bàn rượu còn có Tử Phong vẫn chưa say, Ngô Kiến Huy còn chưa kịp nói gì cậu ta đã xung phong đưa Bảo Minh về nhà. Bộ dáng rất hăng hái đến người mù cũng nhìn ra được là có ý với Bảo Minh. Ngô Kiến Huy tặc lưỡi, coi như tác thành một mối lương duyên.

Mười phút sau, Thiên Ân có mặt tại quán. Vừa đến đã nói Ngô chủ tịch hãy về đi, việc ở đây đã có tôi lo. Ngô Kiến Huy một chút cũng không động, vẫn kiên trì chờ người nhà của nhân viên đến đón họ. Đến khi mọi người về hết, nhìn lại còn Jun Phạm đang gục trên bàn, thư ký nhanh nhẹn nói:

- Người này không phải là người của đoàn phim. Vậy tôi sẽ đưa cậu ta đến khách sạn, Ngô chủ tịch hãy về đi ạ.

- Không cần. Cậu về trước đi. Người này, tôi lo. – Nói đoạn bế xốc Jun Phạm lên, hướng chiếc siêu xe màu xanh đi tới. Thiên Ân trợn tròn mắt, tự đánh vào má mình một cái. Cha mẹ ơi, con không nằm mơ ấy chứ? Còn chưa kịp hoàn hồn thì giọng Ngô Kiến Huy truyền đến:

- Còn đờ ra đó làm gì? Ra đây mở cửa xe cho tôi.

Thiên Ân vội vã chạy đến, mở cửa xe cho ông chủ. Chiếc xe lao nhanh như tên bắn bỏ lại cậu thư ký vẫn đang ngơ ngác không hiểu hôm nay vị chủ tịch này là bị làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net