Chương 2. Một khúc nhiễu lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình, bèn nắm lấy tay cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Muội muội yên tâm, tỷ tỷ sẽ không nói cho ai biết đâu nha"

Lúc này Hoàng Tử Hà mới biết nàng vừa nhìn đã nhận ra mình là nữ tử, không hỏi cười cười, nói rằng: "Cô có thể gọi ta là Dương Sùng Cổ."

"Dương Sùng Cổ, hình như ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải." Nàng nghịch sợi tóc xoăn của mình, uốn cong đầu lưỡi, phát ra mấy tiếng trúc trắc, "Ta tên là Mục Lạp Nhã Hãn Na, cô có đọc được không?"

Hoàng Tử Hà cười cười, hỏi: "Cô đến từ nước nào thế? Ta chưa từng thấy người nước ngoài nào có khẩu âm chuẩn như cô."

Nàng dùng ngón ta trắng ngần của mình cuốn lấy sợi tóc màu nâu, dáng vẻ nhàn tản nghịch tóc: "Một nước nhỏ sa mạc thôi, không đáng nhắc đến. Nước ta xảy ra chiến loạn, nên ta đi một đường về phía đông, đến Đại Đường nương thân. Lão sư của ta tuệ nhãn thức châu3 , cho là giọng ta xuất chúng, là tài năng có thể tạo, thế nên dốc lòng dạy ta ca hát, đến bây giờ cũng hơn ba năm rồi--- cô có thích nghe ta hát không?"

3 慧眼识珠: đại ý là có mắt nhìn người.

Thấy nàng dáng vẻ hồn nhiên, Hoàng Tử Hà bất giác mỉm cười, nói: "Cô hát rất hay, thực sự là âm thanh của tự nhiên."

"Lão sư của ta hát còn hay hơn, nhưng tiếc là chúng ta không có duyên thưởng thức giọng ca lúc trẻ của bà ấy, nhưng mà bây giờ nghe thấy cũng đáng mừng, không uổng công đến nhân gian một chuyến." Nàng cười khanh khách nói, đùa nghịch gọn tóc xoăn của mình, đây có lẽ là dáng vẻ yêu mị mà tất cả nam nhân đều sẽ thích, nàng quen bày nó ra trước mặt Hoàng Tử Hà, cũng không để ý dáng đôi mắt quyến rũ bày cho kẻ mù xem.

"Mục Lạp Nhã Hãn Na!" Bên Khâu Thừa Vận gọi nàng, nàng cười hi hi trả lời, nháy nháy mắt với Hoàng Tử Hà, quay người rời đi, chỉ còn lưu lại một làm gió thơm với tiếng cười khẽ.

Chu Tử Tần đến gần Hoàng Tử Hà, cùng cô nhìn bóng lưng mĩ nhân, đè thấp giọng nói: "Chịu không nổi, chịu không nổi, người dị quốc có đẹp đến đâu, cũng không bằng nữ tử Đại Đường."

"Sao vậy? Không phải cô ấy rất xinh đẹp à?" Hoàng Tử Hà hỏi.

"Đều nói rằng Hồ cơ chỉ có thể nhìn từ xa không thể đến gần xem, đúng là có lí mà. Cô không nhìn thấy trên cánh tay và chân của cô ấy toàn là lông tơ hả? Vừa dày vừa nhiều, còn mặc quần áo mỏng nhanh như kia. Nào có giống Nhị cô nương, da trắng vừa thon vừa mềm, cứ như hoa phù dung ấy..."

Hoàng Tử Hà không nghe nổi nữa, chuyển chủ đề nói: "Chúng ta đi tìm Khâu Thừa Vận chuyện nói, xem thử có tìm ra được manh mối gì không đi."

Có dị quốc mĩ nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền ở trung gian chào hỏi, không khí trên thượng đường vô cùng thân thiện. Khi Hoàng Tử Hà qua đó, Khâu Thừa Vận vốn không để ý, nhưng Thôi Thuần Trạm lại rất nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tử Hà, liền cố gắng chuyển chủ đề đến chuyện của Vương Uẩn: "Thứ sử, lần này chúng ta đến Đôn Hoàng, điều tra việc Vương tướng quân tự ý giết hại sứ giả Cư An, còn mong ngài giúp đỡ nhiều hơn, tiện bề làm việc."

"Đương nhiên đương nhiên, ta thân là quan lớn Sa Châu, nhất định sẽ giúp các vị sắp xếp mọi chuyện cho thỏa đáng." Khâu thứ sử nói, rồi lại lắc đầu thở dài, "Ôi, thực ra ta cũng không muốn đề sớ buộc tội Vương tướng quân, chuyện thực sự quá mức khủng khiếp, Vương tướng quân không chỉ chém chết chủ sứ Cư An trên phố, mà còn ra tay quá độc ác, giết thì giết đi, còn rạch mặt người ta nát bét, cuối cùng người Cư An chỉ có thể tìm một nữ nhân khóc tang, khâu lại mặt mất nửa ngày..."

Trong những âm thanh kinh ngạc của mọi người, Hoàng Tử Hà lên tiếng hỏi dò: "Xin hỏi Khâu thứ sử, người Cư An thực sự chắc chắn thi thể đó là chủ sử Cư An?"

"Khâu xong rồi có mấy bố khoái trong nha môn ta đến xem, đúng là vị chủ sứ đó, dẫu sao cho dù trên mặt có vết thương được khâu lại, ngũ quan thì vẫn gần giống thôi. Lại thêm vết bớt trên người y, trên chân còn có vết sẹo lúc nhỏ khi bị sói cắn gì gi đó, tóm lại là chắc chắn không sai được."

"Hừm" Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài khoa trương, là Mục Lạp Nhã Hãn Na, nàng ở bên cạnh chu môi, nói : "Chao ôi, hôm nay là một ngày đẹp, sao lại thảo luận chuyện này chứ? Các vị khách quý, yến tiệc đã sắp xếp xong, mời mọi người nhập tiệc!"

Khách và chủ vào chỗ, Thôi Thuần Trạm và Khâu Thừa Vận ngồi ở ghế chủ vị phía trên, bàn của Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần cạnh nhau, Mục Lạp Nhã Hãn Na ở bên cạnh niềm nở rót rượu cho họ, đặc biệt là rất quan tâm đến Hoàng Tử Hà, khiến cho Chu Tử Tần phải thì thầm hỏi: "Sùng Cổ, không phải cô ấy nhìn trúng cô rồi chứ?"

" Ầy..... tôi nghĩ không phải đâu." Hoàng Tử Hà nghiêng đầu, Mục Lạp Nhã Hãn Na thấy cô nhìn vế phía mình, nháy mắt trái với cô, cười yêu mị hết sức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net