Chương 3. Cố nhân tha hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng treo núi đông, trong tiệc chén đến chén đi, vẫn luôn náo nhiệt. Thôi Thuần Trạm có bệnh trong người, chống đỡ hết nổi, xin cáo từ với Khâu Thừa Vận.

Khâu Thừa Vận bèn vội cho người đưa Thôi thiếu khánh quay về. Lúc ngang qua Hoàng Tử Hà, Thôi Thuần Trạm nhớ ra cô là chuẩn vương phi của Lý Thư Bạch, nếu mà ở đây uống say, bị Quỳ vương biết được tuyệt đối không phải chuyện tốt, vội ngoắc tay với Hoàng Tử Hà: "Dương công công, hay là cô đi theo tôi về luôn đi."

Hoàng Tử Hà đồng ý, đứng lên theo hắn đi về, vừa đi đến cạnh cửa, tiếng chuông bạc vang lên ở phía sau, là Mục Lạp Nhã Hãn Na đi theo. Ban đêm Sa Châu tháng năm, thời tiết vẫn lạnh như cũ, nàng kéo sa lụa mỏng manh trên cơ thể, cười nói với Hoàng Tử Hà đang lên ngựa: "Dương công công, hay là ở lại một lúc đi, ta có xe ngựa riêng, đợi một lát nữa tiện đường đưa cô về, hoặc là... cô có muốn đến nhà của ta ngồi một lát không?"

Hoàng Tử Hà ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: "Trời đã muộn rồi, e là không tiện đâu."

"Vậy, ta đến chỗ cô cũng được nha," Nàng cười, mặt mày hào hứng, ý say làm khóe mắt nàng hơi ửng đó, càng lộ mẻ mê say, "Nửa canh giờ sau, giữ cửa cho ta có được không?"

Thôi Thuần Trạm ngồi trên ngựa, nhìn nữ nhân kia trước mắt bao người quyến rũ Hoàng Tử Hà, không nhịn được mà cau có mặt, nói: "Mục La... cái gì ấy nhỉ? Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người của phủ Quỳ vương."

"Là ai không quan trọng, quan trọng là phải giữ cửa cho ta đó nha!" Nàng nháy mắt với họ, mỉm cười, sau đó lắc mông quay người đi vào.

Chỉ còn lại Hoàng Tử Hà và Thôi Thuần Trạm, cưỡi ngựa nhìn nhau, không nói lời nào.

Sau khi Hoàng Tử Hà về dịch trạm nửa canh giờ, cửa phòng cô thực sự bị người ta gõ.

Cô đành đứng dậy, cách khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Người đợi ở bên ngoài lại không phải là Mục Lạp Nhã Hãn Na, mà là hai vị nữ tử ăn vận mộc mạc, trong ta họ cầm lồng đèn, chiếu sáng hai thân hình yểu điệu.

Trong đó có một người thân hình cao hơn, cho dù đứng yên ở cửa, nhưng lại có tư thái như đang ngắm gió đưa cành liễu, khí chất như đám mây cô độc1.

1 Câu gốc là 冉冉孤云 trích trong câu 冉冉孤云飞, 悠悠凡虑

Tái tái cô vân phi, du du phàm lự chẩn. Trong bài thơ Sơn cư thu tịch, của Trần Lương Trân thời Minh

Tạm dịch : đám mây cô độc nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, suy nghĩ chuyện trên đời. Cô vân còn được ví với người sống xa quê.

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên a một tiếng, vội mở cửa ra, đi đến trước mặt họ, gật đầu chào hỏi với người cao hơn: "Công Tôn đại nương, đã lâu không gặp, sao đêm khuya lại đến đây?"

Người đúng ngoài cửa chờ cô, trong đó có một người chính là Công Tôn Diên. Hoàng Tử Hà cảm ơn dịch thừa dẫn họ tới, mời họ vào trong phòng.

Công Tôn Diên giới thiệu nữ tử thấp hơn mình nửa cái đầu ở bên cạnh, nói: "Đây là ngũ muội Giản Ngu, giọng ca xuất sắc, năm đó ở Dương Châu có danh xưng giọng ca hay nhất thiên hạ."

Giản Ngu cười với Hoàng Tử Hà, hành lễ nói: " Nghe đại danh của Hoàng cô nương đã lâu, hôm nay được gặp phong thái, tam sinh hữu hạnh."

Tướng mạo của nàng ta không bằng Mai Vãn Trí, dáng người không cao như Công Tôn Diên, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, Hoàng Tử Hà liền bị nàng ta lấy mất tâm hồn, nhất thời nghĩ trong lòng, giọng nói của người này hay như vậy, chỉ đơn giản vài câu trượt vào trong tai, giống như nhạc trời, khiến chân lông khắp người nổi lên, cực kì thoải mái.

Hoàng Tử Hà lúc trước còn cảm thán tiếng ca của Mục Lạp Nhã Hãn Na, lúc này thầm nghĩ, không biết giọng hát của Giản Ngu như thế nào, Mục Lạp Nhã Hãn Na đã là nhân gian tuyệt hướng, lẽ nào Giản Ngu là tiên lạc thiên lãi?

Hoàng Tử Hà mời họ ngồi xuống, rồi rót trà mời họ, sau đó mới hỏi Công Tôn Diên: "Lúc trước đại nương ở đất Thục phạm tội, nghe nói bị phán lưu đày, hóa ra là đến đây à?"

"Phải, nhờ ân đức của Hoàng cô nương." Công Tôn Diên nâng chén trà, cười như không cười nhìn cô.

Hoàng Tử Hà mỉm cười với cô ấy, vẻ mặt vẫn như thường nói: " Luật pháp công bằng như mặt nước, tuy đại nương kinh tài tuyệt sắc, cũng không thể vì người mà nghiêng lệch."

"Ha, cô rất biết cách nói chuyện đấy." Công Tôn Diên cười đáp, "Nói thật thì lúc mới đến ta từng hận cô, nhưng hiện giờ rút ra kinh nghiệm, cũng là do cô phát hiện ra oan tình của lục muội, để tên nam nhân độc ác kia bị người đời biết đến, ta tin A Nguyễn dưới suối vàng có biết, cũng sẽ thấy thanh thản."

Giản Ngu dịu dàng cười, nói: "Đại tỷ, thực ra tỷ đến Đôn Hoàng cũng không phải là không ổn, tỷ muội chúng ta vừa hay có thể bầu bạn với nhau. Mà nơi này lại là quan ải thông với Tây Vực, ca vũ phồn thịnh, tin rằng nghề nghiệp của hai ta sẽ phát triển thôi."

"Nói thì như vậy, nhưng hiện nay ta bị lưu đày, lại bị cấm túc ở giáo phường Đôn Hoàng, có đôi khi muốn ra ngoài tìm kiếm ca vũ dân gian, cũng thân bất do kỉ." Nói đến đây, cuối cùng Công Tôn Diên cũng nhắc đến mục đích hôm nay họ đến, "Chỉ là không biết, Hoàng cô nương có thể giúp ta nói chuyện này với châu phủ?"

Hoàng Tử Hà suy nghĩ, khó xử nói: "Vốn đại nương bị lưu đày tới đây, nếu muốn tự do đi lại, e là khó được."

"Quỳ vương điện hạ cũng không có cách nào giúp ta sao?" Công Tôn Diên tiến lại gần cô, đè giọng cười nói, "Sau khi Vương tướng quân xảy ra chuyện, khắp Đôn Hoàng thảo luận xôn xao, đều nói rằng triều đình sẽ phái nhân thủ đắc lực tới đây tra án. Ta nhớ ra Quỳ vương và Vương tướng quân là chỗ quen biết, chắc hẳn sẽ để ý chuyện này. Mới bảo Mục Lạp Nhã Hãn Na để ý người đến từ trong kinh, không ngờ tới, người đến lại là cô."

"Vương Uẩn cũng là người quen của tôi, nên vương gia đồng ý cho tôi tới đây một chuyến." Hoàng Tử Hà đáp, "Chỉ là không biết đại nương tìm tôi có ý gì, lẽ nào là vì vụ án của Vương tướng quân sao?"

"Không dám giấu, muội muội ta biết được một số chi tiết, muốn lấy công chuộc tội, cầu vương gia thông cảm, cho ta một chút tự do."

"Đại nương cung cấp manh mối cho chúng tôi, vậy thì quá tốt rồi!" Hoàng Tử Hà kinh hỉ đáp, " Nếu thực sự giúp được, tôi tin vương gia nhất định sẽ cho đại nương một đáp án vừa ý."

"Nghe nói Hoàng cô nương sắp gả cho Quỳ vương, chắc rằng lời hứa của cô cũng được tính." Công Tôn Diên và Giản Ngu nhìn nhau cười, nói: "Thực ra chuyện này là do A Ngu muội ta phát hiện ra."

Giản Ngu rủ ri nói: "Nhưng tôi cũng không có bằng chứng gì cả, chỉ là mấy hôm trước có sứ giả Cư An tới tìm tôi, nói là có một cuộc lễ tế long trọng, mời tôi đến Cư An hiến ca. Vốn tôi cũng không muốn đồng ý, nhưng có một người tỷ muội khác nói với tôi, trước đó nàng ta từng đến lễ tế Cư An, người Cư An vẫn còn dã tính, thường dùng người sống để hiến tế, vô cùng đẫm máu. Nàng ta lúc đó là thấy Cư An thắng lớn, giết một đám tù binh tế trời. Bởi thế tôi mới để tâm hơn, nói với sứ giả đến mời rằng, tôi bị bệnh sợ máu, tuy chỉ sợ máu người, nhưng trong lễ tế nếu có giết dê bò thì tránh xa tôi ra. Kết quả, mặt sứ giả Cư An lộ vẻ khó khăn, sau đó cũng không đến mời tôi nữa."

"Nói như vậy thì, gần đây không có tin tức người Cư An thắng trận." Hoàng Tử Hà suy tư, hỏi, "Ý của cô là, lễ tế này tạo ra là vì vị chủ sứ Cư An bị giết chết kia?"

"Đúng vậy, nếu như thực sự làm lễ truy điệu cho chủ sứ, vậy thì trong lễ tế, tế phẩm có khả năng được đưa lên nhất, chính là hung thủ ---- mà nghe nói Vương tướng quân không rõ ở đâu, đến nay vẫn chưa thấy tung tích."

Hoàng Tử Hà kinh hãi, không khỏi thốt lên: "Đúng vậy, rất có khả năng."

Công Tôn Diên nhìn sắc mặt cô, cười cười nói: "Thế nên, đêm nay ta và Giản Ngu đến đây, hy vọng là nhanh chóng thông báo cho Hoàng cô nương biết chuyện này, tránh việc bỏ lỡ thời cơ."

"Ngoài ra, sáng sớm ngày mai, ban Ngọc Thành chúng tôi nhận lời mời đến Cư An --- không đi không được, tôi có thể thoái thác nhưng các tỷ muội khác thì không." Đôi tay mềm của Giản Ngu đỡ má, dưới ánh đèn nhìn Hoàng Tử Hà, nháy mắt, "Nếu như cô muốn đến Cư An, tôi có thể sắp xếp cho cô một vị trí trong ban Thành Ngọc, cô biết ca múa nhạc cụ không?"

Hoàng Tử Hà lắc đầu: "Nói ra thì xấu hổ, từ nhỏ tôi chưa học nữ công, cũng không biết ca vũ."

"Chắc cô biết nha bản chứ, chỉ cần giữ một nhịp cố định, cứ gõ nhẹ liên tục là được, tôi nghĩ có gõ lung tung, nước nhỏ như Cư An chẳng có mấy người hiểu âm nhạc, chắc không bị phát hiện đâu."

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hoàng Tử Hà đã đưa theo Chu Tử Tần đến cổng Tây Vực.

Giản Ngu đang dặn dò người dẫn đầu của ban Ngọc Thành, nhìn thấy họ tới, bèn vẫy tay gọi họ đi qua, dựa theo thảo luận tối qua, nói với người dẫn ban A Tông: "Hai người là này A Hà cô nương và Chu tiểu đệ, A Hà là thay Tiểu Vân, Chu tiểu đệ giúp đỡ hậu cần, ngươi có công việc gì thì phân cho họ."

A Tông đồng ý, Giản Ngu lại đưa họ đến chỗ các thành viên trong ban chào hỏi, thấy dáng vẻ ban chủ đặc biệt quan tâm, khiến trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ai lấy đều vui vẻ chào đón.

Người Cư An phái đội ngũ lạc đà đến đón, mọi người sắp xếp xong rương hòm, leo lên lưng lạc đà, đi về phía Tây.

Lạc đà thân hình cao lớn lại có bướu người Cư An đặc ghế bên hai thân trái phải của lạc đà,hai người có thể ngồi chung. Hoàng Tử Hà ngồi chung với một cô nương khác trên một con lạc đà hơi lùn, ra khỏi dương quan.

Phía trước là cồn cát khéo dài liên tiếp, ngẫu nhiên sẽ có một hai cây hồ dương cong cong nghiêng nghiêng, cây cỏ thưa thớt chui ra từ trong cát sỏi.

Lúc mới đi, đại mạc rộng lớn mênh mông còn khiến Hoàng Tử Hà giương mắt tán thường, đến gần trưa, đấu lạp và mạng che cũng không chắn được ánh nắng chiếu bốn phía, trời xanh chói mắt, sóng nhiệt và hanh khô khiến cho xoang mũi Hoàng Tử Hà hơi đâu, hít thở khó khăn.

Tiểu cô nương ngồi bên cạnh thế cô xoa mũi vẻ mặt khó chịu, liền đưa cho cô một tấm vải thô dày hơn, nói: " Cô bị mặt trời thiêu chín rồi, sao lại không biết chuẩn bị kĩ chứ?"

Hoàng Tử Hà cảm động nhận lấy, che kín mặt mình, xấu hổ nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tới Sa Châu, trước đó không biết sa mạc như thế này."

"Đây không phải là sa mạc đâu, mới đi đến đâu chứ, còn cỏ mọc kia kìa." Cô nương cười nói, "Nhưng lần này đường đi của chúng ta cũng không xa, đi thêm một ngày rưỡi nữa là đến Cư An rồi, bên đó có sông chảy qua, chúng ta có thể đi tắm đó."

Hoàng Tử Hà lộ ra đôi mắt, đáng giá người trước sau, hỏi tiểu cô nương: "Giản Ngu chủ ban của các cô không tới, sao Mục Lạp Nhã Hãn Na cũng không tới?"

Tiểu cô nương cười đáp: "Mục Lạp á, nàng ta đỏng đảnh lắm, tối từ phủ thứ sử quay về la hét uống rượu xong bị gió lạnh đau đầu, ta giúp nàng ta xoa bóp đến nửa đêm, sáng sớm nay lại thượng thổ hạ tả, sao mà đến được?"

"Vậy có ai thay thế cô ấy không?"

"Yên tâm đi, người Cư An hướng về Đại Đường chúng ta, nhưng thực ra không hiểu lắm đâu, chúng ta cứ tùy tiện hát mấy khúc nhạc ứng phó cho qua là được." Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, lại tỏ vẻ lõi đời: "Chỉ mong lễ tế của họ không có quá nhiều máu. Ôi, cả đường vất vả, nếu không trả đủ tiền, lần sau ta không thèm tới nữa."

Chạng vạng tối ngày thứ hai, khi mặt trời sắp rơi xuống cồn cát phía tây, cuối cùng đoàn người đã đến được Cư An.

Phía cuối cùng của cồn cái dài dằng dặc, hiện lên một mảnh ruộng lớn thưa thớt có xanh. Trong vùng hoang vu có một con sông nhỏ, Cư An tọa lạc ở nơi đó, sông nhỏ chảy vào từ Tây Vực, lại từ đông thành chảy ra,ở phía cuối của vùng hoang vu, chui vào sa mạc, tạo thành một mạch nước ngầm.

"Cả Cư An sống dựa vào con sông này, nếu như con sông biến mất, Cư An cũng toi luôn." Đội lĩnh A Tông nói với họ.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần cũng không kịp cảm thán, giống với mọi người, nhanh chóng chạy đến bên dòng sông, hất nước lên mặt lên tóc. Thực ra trong túi nước của họ vẫn còn nước để uống, nhưng không hiểu sao, từ cồn cát mênh mông đi tới, khát nước không chịu được, chỉ muốn nhảy luôn vào sông.

Cư An đưa người đến đón tiếp họ là mấy bà bà trung niên. Trong đó có một người nó không sõi tiếng Hán, đưa bọn họ vào trong thành. Thành thị trong sa mạc, tất cả các nhà đều dùng đất nện 2 làm tường, cửa sổ và cửa chính đều rất nhỏ, khi vào trong phòng, bỗng thấy mát mẻ hơn nhiều.

2 Đất nện: kĩ thuật xây dựng nền móng, sàn và tường bằng cách xử dụng các nguyên liệu thô như đất, phấn vô hoặc sỏi. Theo wikipedia

Mọi người uống sữa bơ, nghỉ ngơi một lúc, đợi mấy bà bà ra ngoài, Hoàng Tử Hà bước đến cửa sổ quan sát, thấy bốn phía không có ai, bèn đi đến cửa, ra hiệu Chu Tử Tần ra ngoài cùng mình.

Chu Tử Tần cùng cô ra khỏi cửa, đi đến phía cuối khu phố.

Đường phố rộng thênh thang, cũng không có nhiều người, âm thanh ồn ào từ vách tường ngoài kia truyền đến, hiển nhiên ở bên đó đang chuẩn bị gì đó.

Chu Tử Tần rón ra rón rén đi trước dò đường, Hoàng Tử Hà đi theo sau, quan sát động tĩnh xung quanh. Đi đến bên tường mới nhìn rõ, hóa ra là một nhóm người đang bày giá gỗ, trên đó toàn là vết máu đen loang lổ xưa cũ. Hiển nhiên là đoạn đầu đài.

Chu Tử Tần căng thẳng quay đầu, hạ giọng nói: "Ối, Giản Ngu nói đúng thật! Bọn họ thực sự muốn giết người trên lễ tế!"

Hoàng Tử Hà nhìn đài hát đối diện đoạn đầu đài, cau mày nói: "Hình như là vậy, muốn một bên giết người, một bên múa hát."

"Man tộc đáng sợ quá...." Chu Tử Tần lẩm bẩn, "Chẳng lẽ đến lúc đó, chúng ta ở bên này biểu diễn, nhìn Vương Uẩn ở bên kia bị chém đầu?"

"Vẫn chưa chắc chắn Vương Uẩn có phải là vật tế hay không nữa, chúng ta tìm ra y trước rồi nói." Hoàng Tử Hà nói, ánh mắt xoay chuyển khắp phố, tìm ra nơi có khả năng giam giữ người nhất.

Con đường bên cạnh nói thẳng với đoạn đầu đài, vốn là một con phố cũ ngăn nắp, nơi dựa vào thành, tự nhiên xây một căn phòng đất nhỏ, tựa dưới tường thành kiên cố, lộ rõ sự không phù hợp.

Hoàng Tử Hà vẫy tay với Chu Tử Tần, đưa gã đến chỗ căn phòng đất kia.

Cửa phòng có người canh giữ, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần phối hợp ăn ý, Chu Tử Tần nhìn đông nhìn tây đi vào bên trong, bộ dạng vụng trộm rất đáng nghi.

Quả nhiên, thủ vệ bị gã thu hút sự chú ý, lớn tiếng quát hỏi .

Chu Tử Tần căn bản nghe không hiểu hắn nói gì, chỉ lắc đầu vẻ mặt mù mịt, nói linh tinh đến bản thân gã nghe cũng không hiểu.

Nhân lúc thủ vệ đang dây dưa với Chu Tử Tần, Hoàng Tử Hà leo lên tường, cố gắng nâng cao người, tiến lại gần khung cửa sổ nhìn vào bên trong.

Bên ngoài trời đã sẩm tối, trong phòng đất nhỏ lại không có đèn, càng tối tăm hơn. Cô chỉ nhìn thấy góc tường có một người nửa dựa nửa ngồi, đầu cúi thấp, tư thế cực kì uể oải, đầu tóc rối loạn che mất khuôn mặt y, làm cô nhìn không rõ khuôn mặt.

Nhưng, trong lòng cô nổi lên một cảm giác kì lạ, luôn cảm thấy tù nhân này không nên ở trong căn phòng đất tối tăm nhỏ hẹp, y nên ở trong gió xuân cầm liễu tươi cười, nghẹ ngâm một cây " tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.3"

3 Trích từ bài Thái vi 6, thuộc kinh thi. Bản dịch của Lương Trọng Nhàn.

Khi xưa tách bước ra đi, thấy cành dương liễu xanh rì màu tươi.

Tiếng Chu Tử Tần từ bên kia truyền đến: " Rồi rồi rồi, ô lý quang quáng lạp a tạp tạp, ta đi được chưa?"

Hoàng Tử Hà biết gã đã không kéo dài thêm được nữa, bèn nhảy xuống, nhanh chóng chui vào con ngõ nhỏ bên cạnh.

Cô và Chu Tử Tần theo lối cũ đi về trong phòng, A Tông nhìn thấy họ liền bê bánh và thịt dê đến, nói: "Mau ăn đi, chuẩn bị tinh thần cho tốt, ngày mai là lễ tế rồi."

Họ học theo người bên cạnh, rửa tay xong, lấy thịt dê và hành cuốn vào bánh ăn. "Cũng ngon đấy, Sùng Cổ ăn nhiều vào." Chu Tử Tần đưa cho cô một cái, rồi ghé lại gần cô, hạ thấp giọng hỏi, "Là Vương Uẩn hả?"

Hoàng Tử Hà gật đầu, im lặng lấy bánh từ tay gã, từ từ ăn.

"Vậy chúng ta phải làm sao? Ngày mai tùy cơ hành sự, đợi bọn họ áp giải Vương Uẩn ra, cướp người rồi chạy hả?"

"E là không được." Hoàng Tử Hà hơi lắc đầu, nói nhỏ, "Bố trí lớn như vậy, giết Vương Uẩn lại là một khâu rất quan trọng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người để ý, chúng ta cướp không nổi."

Chu Tử Tần vừa ăn vừa gật đầu, hỏi: "Vậy.... đêm nay?"

"Buối tối cổng thành đóng, cho dù chúng ta cứu được người ra khỏi phòng, rồi trốn đi đâu?" Hoảng Tử Hà cau mày suy nghĩ trong giây lát, nói: "Ngày mai đi, có một thời điểm, phòng giam nhất định phải mở."

"Bữa cơm cuối cùng, ăn nhanh rồi lên đường." Cửa phòng giam mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, soi rõ dáng người của cai tù. Vương Uẩn chậm chạp ngẩng đầu, bị giam trong phòng giam chật hẹp hơn mười ngày, hoàn cảnh gian khổ và vết thương đau đớn liên tục giày vò y, khiến y chóng mặt, đại não mơ hồ.

Nhưng vào giây phút này, cuối cùng y cũng gặp được một người nói tiếng Hán, y bèn cố gắng mở miệng, hỏi: "Ta đang ở đâu? Bữa cơm cuối cùng là ý gì?"

Người đó cười lạnh một tiếng, vứt ra một câu "sắp chết đến nơi rồi còn phí lời", rồi quay người đi. Vương Uẩn không để ý khay cơm trên đất, cố gắng muốn đứng dậy, muốn ngăn người đó lại. Ai ngờ y vừa nhấc người, vết thương trên eo đau đến mức y ngã xuống. Mà lạ là, người đưa cơm kia, thân thể mềm nhũn, cả người bùm một tiếng, ngã xuống đất.

Vương Uẩn mở to đôi mắt vô thức, chỉ thấy dáng người mảnh khảnh xuất hiện trong tia sáng ngoài cửa, trong tay cầm gậy gỗ.

Cô đi về phía y, ánh mặt trời chiếu nghiêng rực rỡ bên ngoài như mạ lên người cô một tầng ánh sáng, thậm trí y cho rằng đây là ảo cảnh trước khi y chết.

Trong giây phút y sắp chống đỡ không nổi nữa, người y mong nhớ nhất trong lòng, tới đón y. Y mơ nàng đưa tay về phía cô: "Tử Hà....."

Mà, y tưởng rằng đó chỉ là ảo ảnh, lại nắm chặt lấy tay y, cố hết sức đỡ y đứng dậy, vội hỏi: "Huynh vẫn ổn chứ?"

Y mở to đôi mắt, muốn nhìn rõ cô, nhưng cuối cùng vì chóng mặt mà nhắm mắt lại.

"Ta tới rồi." Chu Tử Tần Từ sau lưng Hoàng Tử Hà hiện ra, đỡ Vương Uẩn lên vai mình. Thương thế của Vương Uẩn rất nặng, tuyệt đối không có sức lực chạy trốn, nên người Cư An nhốt y ở đây cũng không dùng xích sắt khóa lại, ngược lại là giúp họ bớt được việc.

Hoàng Tử Hà đỡ Chu Tử Tần, khóa cửa phòng giam lại. Vội vàng bước qua thủ vệ bị họ đánh ngất. Ra tới bên ngoài, thấy hai con người họ dắt trộm đến đang ở ngoài cửa.

Chu Tử Tần đặt Vương Uẩn lên lưng ngựa, bản thân cũng xoay người trèo lên.

Hoàng Tử Hà leo lên con ngựa còn lại, hai người đồng thời thúc ngựa, chạy như bay ra ngoài thành.

Cư An chỉ là một thành nhỏ nơi sa mạc, hai người họ từ đường lớn chạy đến cổng thành, căn bản không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thay hai con ngựa phi nhanh, mồm mắng chửi vội nhường đường.

Mấy người lính gác cổng thành, sau khi họ đã ra khỏi cổng, mới nhìn bụi mịt mù phía sau, nhìn nhau, hỏi: "Có việc gấp gì xảy ra à?"

Cho đến thời gian một chén trà sau, mới có người phát hiện phòng giam không khóa, mở cửa nhìn xem, thấy thủ vệ và người đưa cơm đều gục trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Mà lúc này, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đã phóng ngựa được hơn mười dặm rồi.

Đáng tiếc hoàng hôn sa mạc tĩnh lặng, dấuchân ngựa họ lưu lại trên cát, rõ mồm một. Phía sau rất nhanh đã có tiếng đuổi tới, Hoàng Tử Hà vội vàng quay đầu lại nhìn, dũng sĩ Cư An thúc ngựa cầm cung, trong ánh chiều màu máu, đã rõ đến mức có thể thấy được.

Gò đất nhấp nhô liên miên, sa mạc cái gì cũng thấy rõ, bọn họ phải chạy thêm một canh giờ nữa, mới đến được đài phóng hỏa bỏ hoang, tìm được chỗ ẩn thân. Mà hiện tại, bọn họ đã lộ ra trong tầm bắn của truy bình rồi.

"Sùng Cổ, chúng ta sắp toi rồi!" Chu Tử Tần một bên thúc ngựa điên cuồng, một bên hét to. Hoàng Tử Hà cắn chặt môi dưới, theo sát sau gã. Tiếng gió gào thét bên tai, dư quang nơi góc mắt của Hoàng Tử Hà mơ hồ nhìn thấy, kẻ địch phía sau càng ngày càng gần rồi. Người Cư An lớn lên trên lưng ngựa, vô cùng dũng mãnh, mà ngựa bọn họ trộm được, nhất thời khó khống chế, chưa đến nửa khắc sau, tiếng ngựa của đối phương đã vang bên tai cô, gần đến mức không thể gần hơn.

Xem ra, lần này là kiếp nạn khó thoát rồi.

Chỉ nghe thấy cạp cạp mấy tiếng, có vài mũi tên bay sượt qua tai cô, cắm vào cồn cát phía trước, cứ thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net