Chương 2. Một khúc nhiễu lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một đường đi về phía tây, phong cảnh ngày càng khác so với Trung nguyên.

Cây cối bên đường ít dần, đối diện là cát bụi ngày càng nhiều trong gió. Hoàng Tử Hà cưỡi ngựa đi đường nên cũng học nữ tử nơi đây, mang mạng che mặt, cản gió cát.

Tân đế đăng cơ chưa lâu, rất nhiều việc trong triều phải dựa vào Quỳ vương, Lý Thư Bạch thân là trụ cột của quốc gia nên không dễ dàng thoát thân. Lần này chủ sứ Cư An bị giết hại, lại liên quan đến Trung Nghĩa tướng quân Tiết độ sứ Vương Uẩn, Tam pháp ti cử ra mấy vị quan lớn quan nhỏ, tạo thành một tổ hơn hai mươi người, tiến về Đôn Hoàng điều tra án.

Dẫn đầu là Thôi Thuần Trạm, bà vợ hung hãn của hắn đang có thai, vốn không tình nguyện ra ngoài, lại thêm đường đi bôn ba vất vả, phải gọi là tinh thần ủ rũ. Vừa đến địa giới Sa Châu, Thôi Thuần Trạm đã sốt cao không hạ, nằm ở dịch trạm yếu ớt nói với Hoàng Tử Hà: "Hoàng cô nương, xem ra chỉ có thể làm phiền cô và Chu huynh đệ vất vả hơn rồi, ta thực sự không được rồi..."

Hoàng Tử Hà thấy hắn không có cách nào tham dự tiệc rượu của phủ thứ sử Sa Châu thì an ủi hắn một phen, sau đó kêu Chu Tử Tần đến đây cùng mình: "Đi thôi, hai chúng ta đến đại doanh Trung Nghĩa quân trước, đến xem Cảnh Hải kia."

Chu Tử Tần xoa xoa eo, không dám tin: "Không phải chứ? Mấy ngày đi đường vội vã vất vả, cô không nghỉ ngơi một lát à?"

"Từ khi Vương Uẩn mất tích đến nay, không hề có một tin tức gì, nếu chúng ta có năng lực, nhất định phải đi điều tra càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng." Hoàng Tử Hà nói rồi nhanh chóng quay về phòng đổi một bộ nam trang đơn giản, vừa bước ra là thấy Chu Tử Tần mặc một bộ áo viên lĩnh màu xanh lá mạ, thắt đai lưng màu hồng yên chi, đã hỏi thăm xong đường đi, đến hộp dụng cụ cũng đã treo trên thân con ngựa Tiểu Nhị của gã.

Cô xoay người leo lên Na Phất Sa, cùng gã ra khỏi dịch trạm, khen ngợi nói: "Tử Tần, huynh làm việc ngày càng giỏi đấy nha."

Chu Tử Tần đắc ý đáp lại: "Đương nhiên rồi, trước khi ta đi vương gia đã dặn dò ta kĩ lương phải chăm sóc tốt cho cô. Dù gì thì hiện tại vương gia cũng không có thời gian để bên cạnh cô."

Nghĩ đến khung cảnh Lý Thư Bạch nhờ Chu Tử Tần chăm sóc cho mình, Hoàng Tử Hà không khỏi mỉm cười, nói: "Ừ, vậy thì làm phiền huynh nhiều nhé."

Doanh trại Trung Nghĩa quân đóng tại nơi cách thành Đôn Hoàng hai mươi dặm, doanh trướng ngăn nắp chỉnh tề, hai bên mới trồng dương liễu, các tướng sĩ đang san cát trên thao trường, đội ngũ chỉnh tề.

Đứng bên cạnh giám sát chính là Quách Mậu Đức, thấy Hoàng Tử Hà mặc một thân nam trang đến đây, phân biệt một lúc lâu mới giật mình nhận ra: "Cô... cô không phải là vị cô nương hôm đó ở phủ Quỳ vương sao? Quỳ vương điện hạ phái người đến đây điều tra án rồi à?"

Chu Tử Tần đang định nói gì đó, Hoàng Tử Hà đã kéo ống tay áo của gã, cười nói giới thiệu: "Vị này là tiểu công tử Chu Tử Tần nhà tiền Hình bộ thượng thư, bổ đầu Xuyên Thục được tiên hoàng ngự phong, nhiều lần phá án ở trong kinh và Thành Đô, lần này vương gia để ta đến đây giúp Chu huynh điều tra nghi án."

Khóe miệng Chu Tử Tần hơi giật giật, nhưng thấy ánh mắt của Hoàng Tử Hà, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Quách Mậu Đức hết sức vui mừng, vội mời họ vào trong doanh uống trà. Chu Tử Tần vội nói: "Thôi khỏi, vụ án này cần nhanh chóng điều tra, Quách tướng quân có thể dẫn bọn ta đi gặp Cảnh Hải kia trước không?"

Quách Mậu Đức kéo một tiểu binh, đưa họ đến sau doanh, tìm đến Cảnh Hải đang ở chỗ quân y trị thương.

Cảnh Hải là một người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan sắc sảo, mặt mũi vô cùng đoan chính. Hắn đang được hai tiểu binh đỡ đến thay thuốc, quân y cởi quần áo của hắn, cẩn thận cạo phần thuốc lần trước bôi lên xuống, xử lí sạch vết thương.

Chu Tử Tần qua đó nhìn xem, vết thương đúng từ bên cạnh lá phổi xuyên qua, trước ngực sau lưng bất ngờ bị xuyên qua một lỗ. May mà thân đao của Thanh Nhai nhỏ hẹp, vết thương lưu lại không quá lớn, tay nghề của quân y cũng tốt, hai vết thủng trước sau khâu lại rất khá, đến nay đã kết vảy, tuy là trông hơi dữ, nhưng cũng coi như là giữ được một mạng.

Chu Tử Tần nhìn vết thương trước sau, hạ giọng nói với Hoàng Tử Hà: "Người ra tay ác thật, vết thương này, đúng là khi đối phương đang xoay người bỏ chạy, hung thủ đâm vào từ phía sau lưng. Nếu lúc đó lệch đi một tấc, thì mạng này của hắn coi như xong đời rồi."

Cảnh Hải nằm sắp trên giường, phiền não nói: " Ta thân là quân nhân, nửa đêm trốn ra khỏi doanh, say rượu không về, cho dù bị tướng quân xử lí tại chỗ, cũng là chết không đáng tiếc, không có gì để nói."

Hoàng Tử Hà cười cười, kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt gã, hỏi: "Cảnh đội chính, có thể làm ngươi kể cho tôi nghe về tình hình tối đó không?"

Cảnh Hải liếc cô một cái, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Tại hạ là hoạn quan Dương Sùng Cổ của phủ Quỳ vương, phụng mệnh của Quỳ vương điện hạ, đến đây giúp Tam pháp ti điều tra vụ án này." Hoàng Tử Hà nói, rồi mở hồ sơ ra, nhấc bút ra hiệu hắn nói đi.

Vẻ mặt Cảnh Hải không kiên nhẫn, nói: "Tình hình tối đó ta đã nói đi nói lại cả trăm lần rồi! Ta và Thang Thiên say rượu, ở trong quán rượu nghỉ ngơi, kết quả ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy một tiếng, ta mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, thấy có người phá cửa xông vào. Ta đang định hỏi là ai, hắn đi đến chém một đao về phía Thang Thiên đang ngủ trên bàn. Ta nhìn thấy Thang Thiên bị chém ngã cuống đất, sợ đến mức nhảy dựng lên, đang định lên tiếng thì phát hiện tướng mạo của hắn hình như là Vương tướng quân. Theo bản năng nói ra một tiếng, Vương tướng quân? Ngài ấy hừ một tiếng, nói, là ta! Sau đó lại chém một đao vào ngực của Thang Thiên đang nằm trên mặt đất. Thang Thiên hét thảm một tiếng, mắt thấy hắn sắp chết, Vương tướng quân rút đao từ trên người Thang Thiên ra, lại chém về phía ta. Ta bị dọa sợ, vừa kêu 'tướng quân tha mạng', vừa quay người chạy đi, nhưng ta uống say tay chân mềm nhũn, mấy bước thôi tướng quân liền đuổi kịp ta, một đao cắm vào lưng ta, ta ngã xuống đất, chỉ biết bản thân sắp chết đến nơi rồi, ai mà biết ngay lúc đó, ông chủ bước vào..."

Hắn trọng thương chưa khỏi, nói đến đây, hết hơi nằm trên giường thở hổn hển, sau đó mới bực bội nói tiếp: "Vương tướng quân như muốn rút đao ra, nhưng đao bị kẹt trên xương ngực của ta, nhất thời ngài ấy rút không được, bèn bỏ đao ở lại, quay người rời đi. Ta vừa đau vừa sợ, lúc đó ngất đi. Chuyện sau đó, chắc hẳn là ông chủ quán rượu kể với các người rồi, ta không có gì để nói."

Hoàng Tử Hà rũ mắt nhìn một lượt nội dung vừa ghi lại, hỏi: "Lúc đó đang là canh ba, ngươi ở trong bóng tối, lại say rượu mơ màng, sao lại phát hiện ra người đến là Vương tướng quân?"

Thấy cô vặn hỏi mình, Cảnh Hải tức giận trợn mắt với cô: "Đèn lồng ngoài quán rượu vẫn chưa tắt, từ lúc bị tướng quân phá cửa đã rọi vào trong rồi. Với lại, tướng quân đến doanh cũng hai ba tháng rồi, dáng người của ngài ấy, tư thế hay làm khi cầm đao, giọng nói và tướng mạo, chẳng lẽ ta lại không rõ?"

Thấy hắn trợn mắt với Hoàng Tử Hà, Chu Tử Tần vỗ bàn tức giận: "Dương công công hỏi ngươi hẳn hoi, ngươi có thái độ gì đấy? Ngươi có biết thân phận của Dương công công ở trong kinh là gì không? Quỳ vương điện hạ với tướng quân nhà các ngươi đối với cô ấy còn giữ lễ ba phần, có biết không hả?"

Cảnh Hải hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến họ.

Đợi khi ra khỏi chỗ quân y, Chu Tử Tần vẫn còn hơi tức giận: "Thái độ kiểu gì thế, đám lính già 1 này hoàn toàn không coi mệnh quan được triều đình phái đến ra gì đấy à?"

1 Từ gốc là: Binh du tử 兵油子 ý nói binh lính tòng quân lâu năm nhiễm thói quen xấu.

Hoàng Tử Hà lại cảm thấy không sao cả, cô đi tìm Quách Mậu Đức, hỏi hồ sơ vụ án của chủ sứ Cư An. Quách Mậu Đức rất nhanh nhẹn, nói: "Đây, hiện tại thần đang rảnh, để thần đưa hai vị đi xem."

Ba người cùng nhau cưỡi ngựa đi vào trong thành, trên con đường náo nhiệt nhất của Đôn Hoàng, rất nhanh đã đi đến ngõ cụt kia.

Đây là một con ngõ nhỏ hẹp, gọi là hồ đồng( ngõ hẻm nhỏ), thực ra chỉ là bên này có một cửa nhỏ của nha môn, thế nên khi hai phú hộ trái phải xây nhà, cố ý tạo ra một đường rãnh dài năm thước, để người của nha môn đi vào. Nhưng không lâu sau đó bị dân chúng trong thành chê cười, nói là cửa nha môn không thẳng (bất chính), đường không rộng, quan viên quen đi cửa sau (bàng môn tà đạo). Sau khi nghe thấy thứ sử Khâu Thừa Vận tức muốn chết, lập tức sai người bịt cái cửa kia lại, xây lại vách tường mới, trên tường còn quét vôi, một chút dấu vết của cái cửa kia cũng không lưu lại --- ngoại trừ lưu truyền trong chuyện cười đùa của người dân Đôn Hoàng.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đi vào trong ngõ, tra xét dấu vết ở hiện trường.

Ngõ nhõ là một ngõ sâu hẹp có hình chữ Ao (凹), ba mặt là tường cao, cho dù đang là giữa trưa, ánh mặt trời cũng khó mà chiếu được vào bên trong. Tuy rằng Sa Châu khô hành, nhưng nơi tối nhiều năm không thấy bóng mặt trời, bị người dân vất đầy rác thải chất bẩn, lại thường bị coi là nơi giải quyết nỗi buồn, rất mất vệ sinh.

Hoàng Tử Hà gửi không khí ở hiện trường, mùi hương liệu gay mũ tối hôm đó Quách Mậu Đức từng nói, sớm đã tan hết rồi, bây giờ nơi đây chỉ còn xót lại mùi hôi thối.

Chu Tử Tần lấy găng tay và khăn che mặt đưa cho Hoàng Tử Hà, cùng cô kiểm tra dấu vết ngày hôm đó. Đáng tiếc mấy ngày trước Sa Châu khó lắm mới có một trận mưa, hiện trường thành một đống hỗn độn, căn bản là tìm không ra manh mối gì nữa.

Quách Mậu Đức ngồi xổm, tới gần góc trong nhất ra hiệu: "Khi đó chủ sứ Cư An chính là gục xuống ở chỗ này, đầu tóc khô vàng toán loạn, trên quần áo trên tóc toàn là máu."

Chu Tử Tần đối chiếu với dấu hiệu của hắn, vẽ lên giấy tư thế thi thể của chủ sứ Cư An. Hoàng Tử Hà thì hỏi hắn: "Ngươi kiểm tra thi thể chưa? Vết thương ra sao?"

Quách Mậu Đức nhức đầu, nói: "Người chết thần gặp nhiều rồi, vừa sờ là biết y sắp tắc thở, trên mặt máu thịt lẫn lộn, còn kiểm tra thi thể làm gì nữa?"

Hoàng Tử Hà suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy hiện tại thi thể của chủ sứ đang ở đâu?"

"Ôi, đừng nhắc nữa, đúng là xúi quẩy. Ngày thứ hai, một đám người sứ giả Cư An nâng thi thể đến quân doanh của chúng thần đòi giải quyết, bảo chúng thần nghiêm trị hung thủ. Nhưng Trung Nghĩa quân chúng thần đâu phải dễ chọc? Một đám binh sĩ ở cửa doanh bày trận, bọn họ bị dọa sợ chạy mất. Kết quả là đám nhát gan này chạy đến chỗ thứ sử cáo trạng, Khâu thứ sử nhân cơ hội này, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, lập tức viết sớ gửi lên triều vạch tội Vương tướng quân. Mà hiện nay trong quân như rắn mất đầu, thảo luận với nhau, mọi người bảo thần đến kinh thành tìm Quỳ vương, dẫu sao năm ấy Vương tướng quân từng là thuộc hạ dưới trướng Quỳ vương, lần này ngài ấy đảm nhiệm chức Trung Nghĩa quân Tiết độ sứ, cũng là do Quỳ vương tiến cử. Thần nghĩ vương gia sẽ không mặc kệ chuyện này."

Hoàng Tử Hà chậm rãi gật đầu, trầm ngâm đi một vòng trong ngõ, sau đó cảm ơn Quách Mậu Đức.

Đợi sau khi Quách Mậu Đức rời đi, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần còn lưu lại trong ngõ, ngẩng đầu quan sát ba mặt tường cao cao. Nhưng dù có xem thế nào, cũng không thể có người vượt qua bức tường cao ba trượng. Hơn nữa, không lâu trước đó nha môn mới quét vôi, trên tường cũng không có dấu vết dẫm đạp.

Tường mới quét vôi trắng như quyết, chỉ có nơi ba bức tường nối tiếp nhau để lại một khe hở. Hoàng Tử Hà quan sát kĩ, hình như tay nghề của công nhân rất kém, chỗ nối tiếp của tường lưu lại một khoảng trống nhỏ hẹp, ước chừng rộng khoảng hai tấc.

Hoàng Tử Hà ghé lại gần đó xem, ngón tay nhẹ ngàng lướt qua khe trống, suy nghĩ xem lưu lại như thế nào.

Chu Tử Tần nói: "Cô xem, đây là tường nha môn, bên cạnh là tường nhà phú hộ. tường nhà dân làm sao mà dám xây sát vớt tường công? Chỉ đành lưu lại một khe hở nhỏ như này. Nhưng mà cũng nhỏ quá rồi, đến bàn tay cũng không nhét vào được, hung thủ tuyệt đối không thể trốn ở đây đâu."

Hoàng Tử Hà gật đầu, lại bắt đầu xem xét dấu vết trên mặt đất.

"Quách Mậu Đức nói đúng, con ngõ này vừa nhìn đã thấy hết, quả thật hung thủ không có chỗ để trốn, không phải là trốn trong đống rác đấy chứ?" Chu Tử Tần đá đá đống rác trên mặt đất, "Đến chuột còn trốn không nổi nữa là."

"Mỗi một hung thủ ra tay, mỗi một tình tiết, đều có nguyên do cả thôi." Hoàng Tử Hà xem lại hồ sơ một lần nữa, "Ví dụ như, tại sao trước khi giết chủ sứ Cư An lại phá hủy mặt hắn, tôi rất để ý điều này."

"Đúng đấy, Vương Uẩn sao có thể làm ra chuyện méo mó như vậy, đây chắn chắn không phải tác phong của huynh ấy." Chu Tử Tần nói như lời thề sắt son, "Người như huynh ấy, sẽ gọn gàng trực tiếp chém vào cổ đối phương."

"Thế nên bên chỗ Cảnh Hải và Thang Thiên, cũng khiến người khác nghi ngờ." Hoàng Tử Hà cau mày nói. "Đầu tiên, cửa đã bị khóa, sao Vương Uẩn có thể biết được hai người đó nửa đêm say rượu không về, lại vì sao xông vào giết bọn họ? Tiếp đó, huynh ấy là Trung Nghĩa quân Tiết độ sứ, đích thân xử lí hai tên lính say rượu không về, tuy rằng không hay những cũng không đến mức nói không rõ, tại sao khi ổng chủ quán rượu đi vào, huynh ấy lập tức bỏ đi, đến đao cũng không kịp cầm?"

Chu Tử Tần do dự nói: "Nghi điểm lớn nhất chẳng lẽ không phải là đồng thời ở hai nơi trong và ngoại thành, dùng cùng một thanh đao giết người à?"

Hoàng Tử Hà lắc đầu đáp: "Tôi cho rằng nghi điểm lớn nhất, là ai thiết kế hai vụ án giết người đồng thời xảy ra, có mưu đồ gì?"

Chu Tử Tần kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào cô cho rằng, trong hai vụ án này có một vụ do Vương Uẩn làm, một vụ là do người đóng giả?"

"Không, tôi cho rằng cả hai đều là do người đóng giả." Hoàng Tử Hà nhận xét ngắn gọn. Chu Tử Tần kinh ngạc há to miệng: "Cô chắc chứ?"

"Tám chín phần." Hoàng Tử Hà tháo gang tay và khăn che mặt trả lại cho gã, "Cách thức giết người và tính cách của hung thủ không thể tách rời. Huynh cũng nói rồi, đây không phải tính cách của Vương Uẩn."

"Thế nên, bây giờ là đang có người tính kế hãm hại Vương Uẩn? Vậy tại sao lại thiết kế hai vụ án xảy ra cùng lúc?" Chu Tử Tần mạnh mẽ gật đầu, theo cô ra khỏi ngõ, "Rốt cuộc bây giờ Vương Uẩn đang ở đâu đây..."

Lời chưa nói xong, đợi ở ngoài ngõ nhỏ, một người lông mày chữ bát nhảy dựng tiến lên, cười hi hi hành lễ nói: "Hai vị thượng quan, tiểu nhân là gia bộc của Thứ sử Sa Châu, tìm hai vị lâu rồi. Khâu thứ sử mời hai vị đến phủ thứ sử dự tiệc, đón gió tẩy trần cho các quý nhân từ trong kinh đến."

"Tiệc tẩy trần? Ta còn lâu mới đi." Chu Tử Tần bũi môi nói, "Ta ghét nhất mất lại tiệc như này đấy, không những phải bồi rượu, còn phải tiếp cười."

Hoàng Tử Hà dùng tay chạm nhẹ gã một cái, ra hiệu gã đừng nói nữa, sau đó cười nói với lông mày chữ bát: "Thứ sử đã có lời mời, từ chối thì bất kính, chúng ta đi thôi."

Lông mày chữ bát đi trước dẫn đường, Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà cưỡi ngựa theo sau, Chu Tử Tần không dám tin hỏi cô: "Sùng Cổ, cô lại thích cùng đám ông già kia uống rượu?"

Hoàng Tử Hà dõi theo bóng lưng lông mày chữ bát đi đằng trước, đè giọng nói: "Trước khi tôi đến đây, vương gia từng phân tích tình hình Sa Châu cho tôi nghe. Sau khi Vương Uẩn tiếp nhận Trung Nghĩa quân, trực tiếp động đến là quyền hạn của người kiêm nhiệm Trung Nghĩa quân Khâu thứ sử Khâu Thừa Vận.

Chu Tử Tần há to miệng, ghé tai hỏi cô: "Thế nên ý của cô là, Khâu thứ sử rất có khả năng là kẻ tình nghi?"

Hoàng Tử Hà nhấc tay che môi, ra hiệu gã chớ có lên tiếng: "Có phải hay không, chúng ta cũng phải đi một chuyến, gặp mặt ông ta."

Vượt qua chính đường của nha môn, xuyên qua hai tường viện, chính là hoa viên phủ Thứ sử.

Bài trí trong phủ thứ sử rất tao nhã, cây quế che phủ gò đất, là hồ nước dập dờn sóng xanh, bên bờ là dương liễu nhẹ nhàng rủ xuống, trong hồ là lá sen cao cao thấp thấp, ý vị Giang Nam.

Khâu Thừa Vận đang hàn huyên với Thôi Thuần Trạm. Đội lĩnh Thôi vừa nãy còn không bò dậy khỏi giường, giờ đây tình thần phấn chấn dựa vào ghế, không tập chung nói chuyện với Khâu thứ sử, hai mắt thì liếc về phía ca nữ quay như con thoi ở bên cạnh.

Chu Tử Tần nháy mắt ra hiệu với Hoàng Tử Hà, ý là "Sau khi rời xa cọp mẹ, lá gan của Thôi thiếu khanh to ra rồi đấy", Hoàng Tử Hà bất đắc dĩ lắc đầu với gã, đi đến bên cạnh Thôi Thuần Trạm, hành lễ với hai người họ.

"Đây là bổ khoái đất Thục Chu Tử Tần, cùng với hoạn quan thân cận của Quỳ vương điện hạ Dương công công." Thôi Thuần Trạm cố gắng không lộ ra dấu vết gì giới thiệu với Khâu thứ sử, còn mắt thì vẫn xoay qua xoay lại nhìn đám ca nữ, "Xin hỏi Khâu thứ sử, vị nào là Giản Ngu cô nương nức tiếng gần xa?"

Khâu Thừa Vận hơn năm mươi tuổi, đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp rũ xuống, dáng vẻ hiền hậu. Ông ta cười nói với Chu Tử Tần: "Giản Ngu cô nương tuy ở Tây Bắc có danh tiếng, nhưng hiện tại dựng ban Ngọc Thành, nàng ta thân là ban chủ, tuổi cũng lớn dần, không thể xuất đầu lộ diện nữa. Nhưng mà đệ tử của nàng ta đang ở hậu đường, tối nay vì chư vị khách mời hiến ca. Cái gọi là sồ phương thanh vu lão phượng thanh 2 , vị đệ tử này hiện nay ở Đôn Hoàng cũng được coi như ca nữ số một số hai, người người tán thưởng.

2 Câu gốc: 雏凤清于老凤声: giọng của phượng hoàng con trong hơn con già, ý chỉ trò giỏi hơn thầy.

Đang nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng nha bản gõ nhẹ, không hầu vang lên, một âm thanh uyển chuyển của nữ tử theo tiếng nhạc dần dần truyền tới. Tiếng nữ đó hát là khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ", nàng ta theo tiếng không hầu ngâm nga hát, âm thanh còn uyển chuyển lưu luyến hơn cả tiếng không hầu. Giọng hát đó mềm mại du dương, ẩn hiện như mây mù trong núi xanh, lưu luyến như gọn gió phương xa thổi hương, kỳ ảo khôn lường như hải thị thận lâu, thướt tha như giao nhau với mặt nước, cuốn quýt như tơ vò, thật lâu không hết.

Cho đến khi khúc nhạc đã tàn, âm thanh mê say như giọng nói thần tiên vẫn ở bên tai mọi người, khiến mọi người quên hết mọi thứ, nhất thời trong đường ngoài đường im lặng không một tiếng động.

Lúc lâu sau, Khâu Thừa Vận dẫn đầu mọi người vỗ tay, cười hỏi: "Thôi thiếu khanh cảm thấy khúc ca này thế nào?"

"Đúng là chỉ trên trời mới có!" Thôi Thuần Trạm nói, vô thức quay đầu về phía hậu đường nhìn xem, muốn xem rốt cuộc là người như thế nào, có thể hát được khúc ca như vậy.

Trong giây lát Hoàng Tử Hà cũng ngỡ như quên mất mục đích mình đến đây, nhìn về bóng người uyển chuyển bước ra từ hậu đường.

Rèm sa vừa vén, mặt mọi người sáng lên, rồi lại cùng kinh ngạc thở ra. Hóa ra giọng nữ mềm mại như vậy, lại là một người đẹp dị quốc. tóc dài hơi xoăn, trên tóc còn cài kim châu chuông bạc, làm nổi bật đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tươi sáng chiếu rọi lòng người. Da nàng rất trắng, lớp trang điểm rất đậm, đôi môi tươi rói, lông mày nhỏ dài, như một đóa hồng Ba Tư đang nở rộ, mang theo phong tình hương nồng say lòng người, tán tụng không ngớt.

Mĩ nhân dị quốc mặt mày hớn hở, cười khanh khách tham kiến Khâu thứ sử, dưới sự chỉ dẫn của ông ta bắt chuyện với Thôi Thuần Trạm, gần như dựa vào lòng Thôi Thuần Trạm. Đáng tiếc Thôi Thuần Trạm tinh thần không tốt, lại thêm đang bị bệnh, khung xương của mĩ nhân dị quốc còn to hơn so với nữ tử Trung Nguyên, thực sự thì thiếu đi cảm giác chim nhỏ nép người.

Mĩ nhân dị quốc cũng thấy vô vị, đôi mắt liếc về Hoàng Tử Hà ở phía sau, trên mặt hiện lên một nụ cười thần bí. Nàng đứng lên, choàng tơ lụa đi đến trước mặt Hoàng Tử Hà, cười hỏi: "Không biết vị khách quỳ này xưng ra thế nào?"

Bây giờ Chu Tử Tần mới phát hiện, mĩ nhân dị quốc mặc bộ đồ sa mỏng, cánh tay thon dài và đôi chân như ẩn như hiện dưới lớp vải, tự nhiên gã đỏ mặt, trong lòng thầm đọc "nhị cô nương, nhị cô nương", nhưng mắt vẫn không nhịn được mà liếc trộm cánh tay và bắp đùi bị lô ra mấy cái---- Dù sao gã cũng chỉ thấy qua thân thể của người chết, người còn sống, thực sự chưa từng thấy.

Hoàng Tử Hà hơi ngạc nhiên, mĩ nhân dị quốc này sao lại đên bắt chuyện với mình, mà không đi tìm thiếu niên anh tuấn Chu Tử Tần --- mặc dù gã ăn vận không ra làm sao cả.

Mĩ nhân dị quốc thấy cô chỉ nhướng mi mà không trả lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net