Phần 2: HỐI THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một tháng nữa là Khả Hy sẽ bước sang tuổi ba mươi. Cô không nhớ là từ khi nào, nhưng cô đã biết mình không còn trẻ nên khi đối diện với tuổi ba mươi, và chỉ thoáng một chút buồn. Vậy là cô đã bước vào cái tuổi "toan về già". Ba mươi tuổi, độ tuổi mà con người ta đã bắt đầu sốt sắng với những biến cố trong cuộc đời, độ tuổi mà bình phàm đã bắt đầu lắng lo về cơm áo gạo tiền hay kết duyên đôi lứa. Không còn sự kiêu hãnh của tuổi đôi mươi trước ánh mắt dõi theo của những gã trai bất chợt đi ngang qua phố. Không còn những mộng mơ về một chàng hoàng tử cưỡi ngựa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Không còn những lúc chợt buồn, chợt vui của thời thiếu nữ. Cô đã rất khác cô của 10 năm về trước. Cuộc sống của tuổi 30 chậm hơn, có chiều sâu hơn. Không còn như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện, ồn ào, vội đến vội đi. 

"Nhìn lại, bạn bè xung quanh mình cũng dần lên xe hoa, có mái ấm riêng, đứa thì con bồng con bế, đứa hạnh phúc với một nửa của mình, đứa thì vi vu đi đây đi đó cùng người yêu. Còn cô thì vẫn đang một thân một mình, suốt ngày cắm mặt vào máy tính gõ lách tách, nhiều lúc cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cười rung như lên cơn dại."

Khoan...

"Mẹ à..." - Khả Hy ngoảnh mặt ra phía sau bĩu môi- "Con đang làm việc mà...mẹ đừng vào phòng rồi hối con lấy chồng nữa...".

Hòng chặn lại dòng suy nghĩ đang sắp chạy ra khỏi miệng của mẹ, cô lại rào trước "Mẹ không thấy con ở nhà chăm lo cho bố mẹ không phải lợi hơn sao? Việc nhà con làm tất, tiền nhà con cũng trả tất, chưa kể, con hay đưa bố mẹ đi đó đây. Khi con lấy chồng rồi thì phải theo chồng, lấy ai nấu cơm, giặt đồ, chăm cây, đưa bố mẹ đi chơi nè, tiền con kiếm được phải đầu tư cả vào nhà chồng, lâu lâu đưa bố mẹ được mấy đồng. Rồi lấy chồng con sẽ thành một bà già xấu xí vì ngày đêm phải phục vụ chồng và những người lạ đó!"

Mẹ cô nghe thấy thế cũng có lý và có vẻ bị thuyết phục nhưng bà chưa chịu thua "Bố mẹ còn trẻ..."

"Con không định lấy chồng chỉ để sinh con đâu mẹ, mẹ muốn có cháu bồng thì con phải nói thẳng là độ khả thi thấp lắm ạ ~ Mẹ biết con sợ đau thế nào mà ~" - Khả Hy bắt đầu tuyệt chiêu làm nũng - "Mẹ ~ Mẹ nghĩ đi, con đi lấy chồng rồi là biệt tăm biệt tích, có khi tết cũng không được về, mẹ hổng nhớ con hả..."

"Thôi thôi, tôi chịu cô rồi. Rồi chiều cô, cô cứ ở nhà vậy đi, tại bố mày cứ thúc mẹ thúc cô cưới suốt đó. Mẹ cũng khổ tâm lắm chứ bộ!" - Nói xong mẹ liếc yêu Khả Hy một cái rồi lại đi xuống nhà dưới.

"He he he" - Cuối cùng cũng thoát, Khả Hy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đời mà, mọi chuyện đâu diễn ra dễ như vậy. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Tối đó cô nhận được hung tin: bố đã sắp xếp một buổi xem mắt cho cô.

Bố thuộc kiểu người đàn ông nghiêm khắc, cổ hủ và gia trưởng, dù những mặt khác bố rất hoàn hảo nhưng phương diện cổ hủ và gia trưởng của bố luôn khiến cô cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Bố luôn cho rằng bổn phận của con gái là làm vợ và nghĩa vụ thiêng liêng là làm mẹ, phụ nữ thì chỉ cần lo bếp núc, không được xem vào chuyện của đàn ông, phụ nữ không giỏi giang được như đàn ông nên chỉ cần lo cho chồng con là được. Mà suy nghĩ của ông với của cô xung khắc nhau nên hiếm khi cô nói chuyện hay chia sẻ với bố.

Mà tính cách của cô là vậy rồi mà. Hướng nội.

"Con chưa vội mà..." - Khả Hy đã quen với tính cách này của bố nên chỉ hỏi cho có lệ.

"Con không vội nhưng bố mẹ vội!" - Ba cô nghiêm nghị lên tiếng.

Cô biết, dù có nói thêm thì ý kiến của cô cũng không thể lọt vào tai của bố được nên chuyển câu hỏi: "Thế bố có thông tin cụ thể của người ta không, bố gửi trước cho con để chuẩn bị. À, bố gửi cả thời gian địa điểm xem mắt luôn ạ."

Thái độ của cô trước mọi việc có một sự tương đồng: cô thực hiện nó như thể đang làm việc, một cách chuyên nghiệp.

"Mà hai đứa khi nào vào lại Sài Gòn thế nhỉ?" - Mẹ bất giác hỏi hai chị em.

"Hai vào lúc nào thì con vào lúc đó thôi ạ" - Minh Hưng trả lời gọn lỏn.

"Tháng sau là phải làm tại công ty rồi ạ, nên con sẽ vào Sài Gòn vào lúc đó luôn ạ"

"Công ty con có chuỗi thời gian làm việc lạ quá ha, một năm cho hai tháng làm việc online"

"Thế mới về chăm bố mẹ được chứ hehe"

"Ơ, thế thằng Hưng học hành sao rồi?"

"Dạ ổn cả ạ"

"Học Thạc Sĩ mà ổn cái gì, may gen mày tốt chứ không bây giờ phờ phạc như con quỷ rồi"

"Đẹp trai hơn hai rồi"

Bố tổ sư thằng em này.

Đúng vậy, thằng em của cô học thêm 3 năm Thạc Sĩ còn cô thì không tha thiết với việc học nên học xong Đại Học là kiếm việc làm luôn. Nói không phải khoe chứ em trai của cô thực sự là một chàng trai hoàn hảo bước từ trong truyện ngôn tình ra: cao ráo, đẹp trai, học giỏi, thể thao giỏi, tốt tính, biết kiếm tiền. Vậy nên, đường tình duyên của nó vô cùng thuận lợi. Nhưng mà mỡ dâng miệng mèo thế nó cứ không thèm, nhất quyết sống kiếp độc thân tròn 25 năm và đu bám chị gái của nó.

Hai chị em đang sống chung với nhau trong Sài Gòn. Suốt thời em trai còn học Đại Học thì cô lo từ a đến z, bố mẹ không cần phải lo nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu học lên Thạc Sĩ, vừa học vừa làm để trả tiền học phí. Mọi chi phí còn lại là do cô lo, vì hiện tại cô đang làm việc tại một công ty mỹ phẩm với tư cách là quản lí, cô còn làm thêm một nghề tay trái yêu thích là viết truyện nên thu nhập cũng khá ổn, có khoản dư để tiết kiệm và gửi về cho bố mẹ.

Đối với cô, cuộc sống độc thân tự do thoải mái như thế là quá hoàn hảo rồi, không gì thay thế được.

"Thằng Hưng sao con chưa có người yêu hả?"

"Ơ kìa mẹ...con cũng chưa có hứng thú với việc yêu đương, sự nghiệp cho tốt đã"

"Ừ cũng có lý"

"Thôi bố mẹ đừng nhìn con nữa, con đang sống rất hạnh phúc, cưới chồng khác gì tự đào mộ chôn thân"

"Con bé này, con..." - Bố mẹ cô đồng thanh lên tiếng.

"Ý da~ hôm nay con có cuộc họp nên con lên phòng trước đây hihi" - Khả Hy vội đánh bài chuồn - "Dọn dẹp đi nhá thằng kia, dọn sạch vào, không là ăn dép" - đe dọa em trai là trò vui của cô mặc dù nó chả thèm sợ.

"Sợ bà quá cơ"

***

Sau khi ngồi yên vị vào bàn làm việc, Khả Hy mau chóng kiểm tra zalo, ngay lập tức, cả chục tin nhắn mới hiện ra.

"Phải mua thuốc bổ não về uống thôi, làm việc kiểu này dễ tiền đình quá" - Khả Hy ngao ngán. Cô chỉ muốn vẽ truyện và viết truyện thôi, nhưng cuộc đời đầy lo toan này đưa đẩy cô làm "một bà quản lý trông cái mặt khó ưa" (trích nhận xét của em trai cô).

Cô check tin nhắn của bố trước, vì đây là việc dễ nhất, kiểm tra thông tin đối tượng xem mắt.

"Ừm...để xem nào...Trung Nguyên? cà phê hả? à không, tên...32 tuổi...1m77...bác sĩ ha...để xem có người yêu cũ không...ồ có nè...phiền à nha...sở thích...nghiên cứu mô hình...#@#$@ cái mẹ gì đây trời, đọc không hiểu...sở thích này đặc biệt à nhen...Để coi, mô phật...lương 10k đô...dm...sợ quá..."

"Bà làm gì mà lầm bầm như đọc kinh vậy?" - Minh Hưng thù lù xuất hiện phía sau lưng chị nó.

Khả Hy giật nảy mình la lên: "Định hù chết bà đây hay gì!!!"

"Ồ, bà soạn hẳn file powerpoint để tổng kết thông tin luôn? Khùng chưa kìa" - Minh Hưng làm vẻ mặt ngạc nhiên.

"Khùng gì má, đây gọi là kỹ lưỡng, hiểu hôn. Mày chả biết gì cả" - Khả Hy liếc xéo thằng em rồi quay lại với "công việc" của mình

"Khi nào đi?"

"Sáng mốt, 9h, ờm...ở quán cà phê Hải Đường...ơ, quán gì lạ hoắc vậy"

"Tui biết đường, sáng đó cũng rảnh nữa, để chở đi cho" - Minh Hưng đề nghị, cậu không an tâm để cho bà chị của mình chạy "lông nhông" ngoài đường một mình.

Khả Hytuy là một người có năng lực làm việc, những công việc nội trợ đều rất tốt nhưng mà không hiểu sao cô hay bị ngơ, bất cần đời và hay gặp nhiều chuyện trời ơi đất hỡi, nên Minh Hưng biết rằng mình có nhiệm vụ phải bảo quản cho bà chị "khó ưa" kia không bị xây xát gì.

"OK chốt" - Khả Hy không chần chừ mà đồng ý luôn.

"Bà bảo không có ý định yêu đương mà sao soi thông tin người ta dữ vậy?"

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng"

Minh Hưng biết liền là chị gái đang tìm cách trở thành phiên bản mà đối phương ghét nhất.

"Phục chị luôn"

"5 năm sinh trước mày để làm cảnh à"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net