Chương 2:Người Thừa Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Trì mấy ngày nay bị mẹ già plải nhải không ngừng nghỉ, đến mức anh không muốn về nhà, ở lì bên ngoài căn hộ của mình. Còn về lý do tại sao, đương nhiên là muốn anh mau chóng lấy vợ rồi!!!

Không chỉ Tần Thái Hà gấp, mà cả Diêu gia đều gấp. Diêu Trì là con trai duy nhất của chi chính, năm nay đã 34 rồi, nếu như không lấy vợ sinh con trong năm nay, bậc bề trên sẽ chuyển quyền thừa kế của anh cho chi thứ hai.

Đối mặt với tình huống này, Diêu Tri không nói một lời, cũng từ chối đi xem mắt, dùng thực lực để nói chuyện với trưởng bối,nhưng mấy lão gia tử rất cứng đầu trong chuyện nối dõi tông đường, nên nói mãi nghe cũng quen, Diêu Trì dứt khoát bỏ ngoài tai.

Diêu Trì là một người sống rất có nguyên tắc, trước khi làm gì cũng phải có kế hoạch trước. Nhưng hôm đó mẹ anh nói đi gặp người quen, nên anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đến khi thấy Hồ Sở Tịnh ngồi trong phòng, anh không khỏi ngạc nhiên ,nhưng rồi cũng cảm thán, duyên phận hóa ra là có thật.

Nhưng có vẻ như.... nhiều lần như vậy..... cô lại không nhớ ra anh là ai.....

...........................
Hồ Sở Tịnh cố tình đợi qua Trung thu rồi mới về nước, thế nhưng lớ ngớ thế nào cô lại quên mất cuối tháng 10 là mừng thọ bà nội.

Còn lý do là gì ư? Tất nhiên là cô không muốn về nhà rồi!!!

Nhưng cô không thể không đến được, Hồ Sở Việt đã dặn cô, trong vòng 3 tháng này không gây thị phi gì hết, phải chăm chỉ xuất hiện trước truyền thông để đảm bảo thương hiệu khi ra mắt không có vấn đề.

Gần một tháng này Hồ Sở Tịnh tất bật ngược xuôi, Hồ Sở Việt là nhà đầu tư, chứ không phải nhà sáng lập của Tịnh Chiêu ,lại còn phải lo rất nhiều dự án khác, nên cô đương nhiên không muốn gây thêm phiền phức gì cho em trai,việc trên dưới studio đều một tay cô quán xuyến.

Hồ Sở Việt giới thiệu cho cô một trợ lý thuộc công ty cậu, nhìn cô bé non nớt trắng mềm trước mặt, khóe miệng Hồ Sở Tịnh giật liên hồi.

-Cô bé, năm nay em bao nhiêu tuổi?

Lăng Chi chớp chớp đôi mắt to tròn, đầy nhiệt huyết giới thiệu bản thân.

-Sếp, năm nay em 22 ,vừa mới ra trường ạ!! Em là Lăng Chi, chị có thể gọi em là Chi Chi hay Tiểu Chi đều được!!

Hồ Sở Tịnh sờ cái lưng đau ê ẩm, thầm than,tuổi trẻ thật là tốt a!!!

Lăng Chi tốt nghiệp đại học kinh tế thủ đô, vừa được nhận làm thực tập sinh ở Việt Hách. Hồ Sở Tịnh cũng ngầm hiểu ý của em trai, trợ lý không nhất thiết phải chuyên nghiệp từ đầu đến chân, nhất là người mới lập nghiệp.

.......................

Sau giờ nghỉ trưa cô và Lăng Chi đến trung tâm thương mại Solana, vốn ban đầu Hồ Sở Việt đề cử China World,nhưng phong cách tân cổ điển của Solana rất phù hợp với hình tượng mà Tịnh Chiêu đang hướng tới.

Lăng Chi đã liên lạc với ban quản lý toà nhà từ lâu, khi vừa vào đến cửa đã có người ra đón. Hồ Sở Tịnh cảm thấy kì lạ, cô dùng danh nghĩa Tịnh Chiêu studio không tên tuổi mà được đón tiếp nồng nhiệt như vậy, không lẽ....

-Xin hỏi,khu trung tâm thương mại này là thuộc quyền sở hữu của chính phủ hay tư nhân vậy?

-Thưa cô, Solana chúng tôi thuộc sở hữu của Diêu gia.

Gân xanh trên trán Hồ Sở Tịnh giật giật, con mẹ nó ,đúng là thật!!!

Lăng Chi thấy cô không được tự nhiên, kéo tay áo hỏi nhỏ.

-Sếp,chị có thù với nhà này à???

Hồ Sở Tịnh thầm nghĩ, chị mà có thù với họ chắc giờ này xác cũng không thấy đâu mất.

-Không có, đi chúng ta đi vào xem.

Mặt bằng cửa hàng khá vừa ý Hồ Sở Tịnh ,thuộc khu thời trang cao cấp ngay gần quảng trường, diện tích tầm 200 m2,nhưng vẫn cần phải sửa sang lại nhiều.

-Chỗ này không tệ, vậy về giá cả ...

Quản lý mời hai người đến phòng hành chính, thành thục rót trà rồi lấy hợp đồng ra.

-Hồ tiểu thư, Solana chúng tôi bây giờ chỉ có chỗ này là tốt nhất so với yêu cầu và mức ngân sách mà bên cô đưa ra ,nếu như cô đồng ý kí hợp đồng, thì chúng tôi sẽ hỗ trợ lắp đặt đường ống nước và mạng điện không thu thêm phụ phí.

Hồ Sở Tịnh gật gù, quay sang nói nhỏ với Lăng Chi.

-Bây giờ tiền lắp đặt ống nước và mạng điện ở Bắc Kinh là bao nhiêu vậy???

-Xét theo diện tích này, ống nước ít nhất là 5000 ,điện là 8000.

-Gần một 1 vạn rưỡi??!!

Hội ý nhỏ xong xuôi ,Hồ Sở Tịnh khôi phục phong thái chuyên nghiệp đưa ra câu hỏi quyết định.

-Có bảo hành không???

-Trọn đời thưa cô .

-Chốt!!!

Lăng Chi đi sau Hồ Sở Tịnh, trên tay ôm bản hợp đồng mà toát mồ hôi, sếp cũng thật là oai vũ quá đi, tiền thuê mặt bằng 50 vạn 1 quý, chị ấy sảng khoái thuê luôn 2 quý, đối với cô bé chưa trải sự đời như Lăng Chi, ăn một bữa cơm 200 tệ đã là xa xỉ quá mức rồi.

-Chi Chi,em đói chưa, sẵn đang ở đây, chúng ta ăn tối nhé!!!

Hai người vào một nhà hàng Nhật, Hồ Sở Tịnh khi đợi Lăng Chi đi vệ sinh, xui rủi thế nào lại gặp Khương Lan, và em gái cùng cha khác mẹ của cô, Hồ Diệu Nha.

-Chị Tiểu Tịnh!! Chị đến đây ăn cơm hả, trùng hợp quá, vậy mà em còn tưởng đến ngày mừng thọ bà nội mới được gặp chị!!!

Hồ Sở Tịnh không đáp lại, khuôn mặt vô cảm nhìn xuống cánh tay đang bị Hồ Diệu Nha ôm chặt lấy.

-Buông tay.

Hồ Diệu Nha giật thót người, ánh mắt của chị ta, so với ngày trước còn khủng bố hơn. Trong mắt người ngoài, cô ta là tiểu thư duy nhất của Hồ gia, là viên ngọc quý trên tay Bộ Trưởng Hồ.

Thế nhưng, chỉ có người sống trong nội trạch Hồ gia mới biết, đại tiểu thư chân chính là Hồ Sở Tịnh.

Lần đầu tiên gặp Hồ Sở Tịnh, cô không khóc nháo hay tức giận như trong tưởng tượng của Hồ Diệu Nha, cô bé 10 tuổi đẹp như búp bê sứ, mặc váy trắng tay ôm gấu bông lặng lẽ đứng trên cầu thang, nở một nụ cười lạnh nhạt rồi quay lưng đi thẳng.

Hình ảnh đó ám ảnh tâm trí của Hồ Diệu Nha bao nhiêu năm nay, cô ta liều mạng học tập, học lễ nghi, học phép tắc ứng xử .Nhưng so với Hồ Sở Tịnh có mẹ là danh viện nức tiếng Thuợng Hải thời bấy giờ, những cố gắng đó vẫn chưa đủ.

Hồ Diệu Nha thu hồi biểu cảm cứng ngắc của mình, ân cần hỏi thăm cô.

-Chị, dù sao đã tới đây rồi, ăn cùng em với mẹ bữa cơm, nhé?!

-Không cần, tôi sợ mình nuốt không trôi.

Gân xanh trên mặt Khương Lan giật liên hồi ,có nhất thiết phải không nể mặt như vậy không ??

Đúng vào lúc này Lăng Chi ra tới nơi, tiếng "sếp " vang lên khiến cho 2 mẹ con Khương Lan chú ý, Hồ Sở Tịnh lại sắp giở trò gì đây?

Hồ Sở Tịnh mất hứng kéo tay Lăng Chi đi khỏi nhà hàng ,về việc studio của mình, cô không muốn tiết lộ cho họ trước khi nó ra mắt.

Hai người lang thang một lúc trong trung tâm thương mại, cuối cùng rẽ vào một quán mì vịt quay, sau khi no nê Lăng Chi bắt xe đi trước, còn Hồ Sở Tịnh ở lại thăm thú xung quanh.

Mở điện thoại kiểm lại tài khoản ngân hàng, Hồ Sở Tịnh ảo não ,trừ đi 100 vạn tiền thuê mặt bằng cô vừa bỏ ra ,hiện tại bây giờ còn đúng 4000 tệ cho hai tháng tới.

Nếu như hỏi tiền của Hồ Sở Tịnh từ đâu mà có, không phải của bố, cũng không phải nhà ngoại cho.

Lúc mẹ Hồ Sở Tịnh qua đời, ông ngoại đã cho luật sư đến tận Hồ gia lập biên bản thừa kế nhằm ngăn ngừa nhà họ Hồ chiếm số tài sản cũng như đồ hồi môn của Ngụy Thanh Gia .

Tất cả tài sản của mẹ cô đều được bảo mật kĩ càng trong két sắt ngân hàng quốc gia bao gồm tiền mặt, nữ trang, khế ước nhà đất, và cổ phần của nhiều công ty lớn nhỏ.

Năm Hồ Sở Tịnh 18 tuổi, cô được thừa hưởng một căn hộ cao cấp cùng 5% cổ phần của tập đoàn Ngụy thị ở Thuợng Hải. Sau khi đỗ đại học, cô cũng chuyển khỏi Hồ gia, và sau đó xuất ngoại.

................................

Hồ Sở Tịnh thức dậy từ sớm, hôm nay là chủ nhật, là ngày mừng thọ Hồ lão thái thái nhà cô. Hôm qua Trân Phiến đã kéo cô và Thích Bạch Phong đi spa, làm tóc nên đêm qua cô ngủ rất ngon.

Về phần lễ phục ,đã có cô lo!!!

Tiếng chuông điện thoại vừa reo, Hồ Sở đã phóng như bay ra khỏi cửa, lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng, có một bàn tay chặn lại, một người đàn ông bước vào.

Hồ Sở Tịnh không bận tâm nghe điện thoại ,tâm trạng hưng phấn tột độ ,các bảo bối của cô đã đến rồi!!!

-Hồ tiểu thư, thật trùng hợp.

Hồ Sở Tịnh giật mình ,suýt đánh rơi điện thoại, giọng nói này, cô có xuống địa ngục cũng không quên.

-Ách, Diêu tiên sinh, sao anh lại ở đây ,thăm bạn sao??

Nói xong cô thật sự muốn tự vả,ai lại đi thăm bạn lúc 7 giờ sáng bao giờ??!!

Tiếng cười trầm thấp của Diêu Trì luẩn quẩn trong không gian chật hẹp của thang máy ,đánh thẳng vào nội tâm Hồ Sở Tịnh.

-X....xin lỗi!! Tôi không phải có ý đó!!!

-Không sao. Em...hình như rất sợ tôi??

Hồ Sở Tịnh giật mình lần thứ hai, con mẹ nó, sao cứ gặp Diêu Trì cô lại thấy bất an vậy. Trực giác mách bảo cô nên tránh xa người đàn ông này, hơn nữa, cô ghét cái cảm giác khi mình sợ hãi,vì không nhìn thấu được, nên mới mong muốn tránh xa.

-Anh nghĩ nhiều rồi.

Diêu Trì gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hồ Sở Tịnh nôn nóng nhìn con số hiển thị tầng lầu thả chậm tốc độ trôi, từ tầng 21 đi xuống vốn không lâu, nhưng khi có người bên cạnh,cảm giác như đã cả tiếng đồng hồ.

Một tia sáng lọt qua khe cửa, Hồ Sở Tịnh đã cắm đầu chạy, bàn chân vừa nhấc lên đã bị kéo giật lại, đầu cô đập vào một thứ gì đó cưng cứng.

Một nhóm tầm mười người bước vào thang máy ,Hồ Sở Tịnh vuốt ngực thở phào, hấp ta hấp tấp suýt thì chết . Cô chậm chạp quay lưng, nói cảm ơn xong đột nhiên thấy không đúng lại cúi đầu xin lỗi, rồi chạy biến.

Diêu Trì dở khóc dở cười, ngày trước cô điêu ngoa khó trị, sao bây giờ lại như con mèo cụp đuôi thế này.

..........................

Lúc Thích Bạch Phong và Trân Phiến tới căn hộ của Hồ Sở Tịnh,cả 2 cô gái đều choáng váng bởi căn phòng ngập tràn giá treo quần áo, nói không ngoa, chỗ này quần áo còn nhiều hơn cả ngoài cửa hàng .

Căn hộ vốn rộng rãi của Hồ Sở Tịnh bỗng trở nên chật ních, Thích Bạch Phong khéo léo lách vào bên trong, mãi thấy được cô bạn đang loay hoay giữa đống giá treo.

-Tiểu Tịnh, chỗ quần áo này là sao?

-Tới rồi đấy à, đợi chút để mình chọn lễ phục cho mấy cậu. Chỗ này á, là thiết kế của mình đó. Hai người vào phòng ngủ của mình đi,ở trong đó không có nhiều đồ lắm đâu.

Căn hộ này có hai phòng ngủ và một phòng làm việc , nhưng Hồ Sở Tịnh đã cho người đập tường, ghép thành một phòng lớn, Thích Bạch Phong và Trân Phiến mở cửa vào, đột nhiên có một con chó to đùng nằm trên thảm trải,khiến cả hai giật mình.

Con chó nhổm đầu dậy, bắt đầu nhếch mép gầm gừ, thân hình rắn chắc cùng bộ lông đen bóng càng tăng thêm vẻ oai vệ của nó.

-Hoắc Gia, không được hung dữ!!!

Nghe thấy giọng của chủ nhân, Hoắc Gia thu nanh, tiến gần tới ngửi tay hai người lạ.

Trân Phiến lúc này đã sợ xanh mặt rồi, còn Thích Bạch Phong huýt sáo, Doberman thuần chủng như vậy, trong quân đội cô cũng không có con đẹp như thế.

Hồ Sở Tịnh ôm hai bộ lễ phục vào trong, cẩn thận lấy ra khỏi vỏ bọc.

-Thực ra đa phần đồ mình thiết kế đều theo số đo của mấy cậu, nên chắc sẽ không chật đâu.

-Sao cậu lại có số đo của bọn mình??!!

Hồ Sở Tịnh lưu manh vuốt cằm ,đảo mắt từ trên xuống dưới.

-Đã sờ qua rồi, sao làm khó được mình??
-........

Thích Bạch Phong và Trân Phiến qua lấy lễ phục rồi đi, còn Hồ Sở Tịnh phải chuẩn bị để về nhà dùng bữa sáng.

Hồ Sở Việt vừa tấp xe dưới cổng chung cư, Hồ Sở Tịnh vừa vặn xuất hiện. Cậu cũng thật bái phục sự đúng giờ của chị gái, có lẽ do đã quen làm việc trong ngành thời trang tấp nập, đòi hỏi sự sáng tạo không ngừng, lịch trình lại vô cùng dày đặc, thế nên...

Hồ Sở Tịnh mở cửa ghế phụ, ngồi vào, Hồ Sở Việt ngả ngớn huýt sáo, bày ra vẻ lãng tử phong lưu.

-Người đẹp, đi đâu vậy??

Hồ Sở Tịnh vuốt tóc, lườm nguýt.
-Tập trung lái xe đi, chúng ta sắp muộn rồi.

.........................
Nhà tổ Hồ gia.

Hồ Sở Tịnh tiến vào trong sảnh lớn, thần thái ung dung, đôi giày cao gót theo nhịp bước gõ đều đặn trên sàn gạch men.

Người làm trong nhà xuýt xoa, đã 10 năm kể từ lần cuối cô xuất hiện ở nội trạch, khí chất cao quý ngút ngàn, nhan sắc cũng mặn mà hơn, một cái liếc mắt cũng tỏa ra khí thế bức người.
Đứng trước cửa phòng, Hồ Sở Việt nhìn cô, ánh mắt có phần do dự, cô nhướn cao lông mày, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Mấy vị trưởng bối trong nhà đã tới, thấy Hồ Sở Tịnh giờ này mới tới ,biểu tình trên mặt không tránh khỏi khó chịu, sớm biết con gái lớn của Hồ Chính chả coi ai ra gì, nhưng e ngại thế lực đằng sau cô, nên cũng chẳng dám động tới.

Hồ Sở Tịnh theo vai vế chào hỏi mọi người, tuy lạnh nhạt nhưng không mất lễ nghĩa.

Hồ lão thái thái thấy cháu gái so với ngày xưa có phần trầm ổn hơn, khi nói chuyện cũng không còn thái độ ương ngạnh nữa, xem ra, 7 năm ở nước ngoài rèn luyện được không ít.

-Tiểu Tịnh,lại đây ngồi cạnh bà.

Hồ Sở Tịnh hôm nay diện một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, ở ngoài khoác thêm áo dạ tweed của Chanel . Mái tóc hôm qua đã nhuộm sang màu đỏ rượu, vén sang một bên để lộ đôi bông tai ngọc trai.

Hồ lão thái thái rất hài lòng, cháu nội đứa nào cũng đẹp đẽ giỏi giang, sau này Hồ gia có tương lai rồi.

Hồ Sở Tịnh cảm thấy chua xót trong lòng, bà nội là người khá lãnh đạm, đối với con cháu trong nhà cũng rất nghiêm khắc ,vì thứ bà đặt lên hàng đầu, là danh dự và sự hưng thịnh của Hồ gia.

Cô nhận lấy chén trà từ tay người làm, nhấp một ngụm nhỏ, không khí đột nhiên trùng xuống ,đôi mắt đẹp của Hồ Sở Tịnh lóe lên, sắp có kịch hay rồi.

-Tiểu Tịnh, mấy năm nay cháu đi đâu, làm chúng ta lo chết mất!

Cô ưu nhã đặt tách trà xuống, khẽ chép miệng nhìn vị kia, năm đó, hình như bà ta có lấy một chiếc nhẫn kim cương của cô thì phải 

-Cô cô, cháu đi nước ngoài du học thôi mà, không phải lo cho cháu đâu. Nhưng cô biết gì không, có lần cháu đi qua một cửa hàng nữ trang, không hiểu sao cháu liền nghĩ đến cô.

Hồ Lam tái mặt, chuyện xảy ra rất lâu rồi ,sao con nha đầu này vẫn nhớ!!!

Hồ Sở Tịnh cười khẩy, kê khai tài sản là để diễn trò cho các người xem chắc , để xem cuối cùng tài sản của mẹ tôi đã bị người nhà tốt mấy người lấy mất bao nhiêu.

-Aiya, nữ nhân yêu thích nữ trang có gì lạ đâu, Tịnh nha đầu, cháu ở bên đấy học ngành gì vậy?

Bố Hồ Sở Tịnh có 2 cô em gái, Hồ Lam là chị, Hồ Liễu là em. Người thì thích bới móc, kẻ thì thích hùa theo, đúng là hảo tỷ muội.

-Cháu học ngành thời trang,làm nhà thiết kế kiêm nghệ nhân may mặc.

-Vậy, cháu về đây, là để mở công ty đúng không!? Ài, cả cháu và A Việt đều ra ngoài lập nghiệp riêng, thì ai sẽ nối nghiệp ba cháu bây giờ?

Thái độ tiếc hận của Hồ Liễu lọt vào mắt Hồ Sở Việt, cậu khẽ cười, không phải chứ, bà ta vẫn cứ thích giả vờ sao.

-Ôi trời! Liễu cô cô, không được nói vậy, anh trai và em gái cháu còn ở đây, ba cháu có 4 đứa con cơ mà!!

Hồ Sở Tịnh tỏ vẻ ngạc nhiên ,còn vô cùng phô trương giơ 4 ngón tay . Đôi mắt to lia sang bên phải của mình, giọng nói vô cùng dễ nghe.

-Trình Hướng ca, Tiểu Nha Tử, hai người đều đang theo ba học việc mà, phải không??!!

Trình Hướng nhíu mày nhìn Hồ Sở Tịnh thật lâu, bộ mặt lãnh khốc vẫn thủy chung không có biểu tình nào.

Họ vốn không có huyết thống gì với nhau, khi Trình Hướng đến Hồ gia với mẹ và em gái, bản thân hắn lúc đấy đã 14 tuổi ,đã hiểu chuyện rất nhiều, tuổi thơ cũng không dễ chịu gì. Khi Hồ Diệu Nha bị cô bắt nạt, hắn tất nhiên sẽ bênh vực em gái.

Nhưng trong một lần xô xát, Hồ Sở Tịnh đã bị kéo rạch một đường trên cổ, máu đỏ rất nhanh thấm trên váy trắng, cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, và để lại một vết sẹo không thể xoá mờ.

Sau sự việc đó, mọi thiện cảm của Hồ Sở Tịnh mất sạch, Trình Hướng cũng không còn can thiệp chuyện giữa cô và Hồ Diệu Nha.

...................................

Bữa sáng có phần tẻ nhạt trôi qua, Hồ Sở Việt tới công ty ,còn cô bắt xe tới ngân hàng ,hôm nay mọi thứ sẽ rõ ràng, người nhà họ Hồ đừng hòng mơ tưởng tới một xu.

Ngân hàng Trung Quốc, quận Tây Thành,Bắc Kinh.

Luật sư Trần đã đứng trước cửa ngân hàng, phong thái đĩnh đạc nghiêm túc, 2 ngày trước khi tiểu thư gọi điện đến, làm ông phi thường kích động,cuối cùng cô cũng đã về rồi.

Mấy năm nay người nhà họ Hồ hay tìm gặp ông, muốn thay đổi di chúc cưỡng chế, vì di chúc này không phải do chủ tài sản lập, nên quyền quyết định sẽ được chuyển cho người nhà và tòa án.

Người được chỉ định thừa kế đột nhiên biến mất nhiều năm, tất nhiên Hồ gia không thể bỏ qua khối tài sản khổng lồ đó.

Một lát sau Hồ Sở Việt cũng tới nơi, luật sư Trần đưa ra bản công chứng di chúc và giấy xác nhận thừa kế từ bên thứ 3,rồi quản lí ngân hàng dẫn họ vào phòng chờ.

Khoảng 15 phút sau, một nhóm người mặc vest trên tay cầm vali đen vào phòng, đặt chúng lên bàn kính, ngay trước mặt 2 chị em Hồ Sở Tịnh.

-Hồ tiểu thư, chúng tôi đã tiến hành kiểm kê lại tài sản của Ngụy phu nhân, về tiền mặt, tổng giá trị là 4,9 tỷ USD, nữ trang gồm 53 món, giá trị hiện tại là 49 triệu USD ,quyền sở hữu 1 căn biệt thự 3 tầng ở khu Thái Hòa trị giá 60 triệu NDT, 4% cổ phần của Tập Đoàn dầu khí Trung Quốc ,2% hoa hồng hàng năm của Công ty Viễn thông di động Trung Quốc. Còn về tài sản tại Thuợng Hải ,10% lợi nhuận hàng năm của khách sạn Mandarin Oriental Pudong, 1 căn hộ thuộc khách sạn Tứ Quý ở toà nhà tân thế kỷ, 1 căn biệt thự 3 tầng tại Racquet Club. Còn 10% cổ phần của tập đoàn tư nhân Ngụy thị đã được chuyển giao cho 2 vị vào năm 2012.

2 chị em sau một hồi bàn bạc kỹ lưỡng,cuối cùng quyết định tiền mặt và cổ phần chia đôi, toàn bộ nữ trang đều thuộc về Hồ Sở Tịnh. Bất động sản tại Thuợng Hải là của Hồ Sở Việt, còn căn biệt thự ở Bắc Kinh là của cô.

Hoàn tất thủ tục chia tài sản, 2 chị em cùng đi khỏi ngân hàng, cầm trên tay tấm thẻ đen, Hồ Sở Tịnh xúc động kéo tay áo em trai.

-A Việt, chị phát tài rồi aaaaaaaa!!!!!

Hồ Sở Việt nhanh tay bịt miệng lôi cô vào xe, phát bệnh cũng đừng nên phát bệnh ở nơi công cộng chứ!!!

.......................

-Chị, thực sự chị nên mua một cái xe.

Từ khi chị gái về nước, cậu ngày ngày làm tài xế không công cho cô, đưa đón tan làm không đáng nhưng đặc thù công việc của 2 người khác nhau, thời gian không tránh khỏi xung đột.

-Ai nói chị không muốn mua xe!?... Nhưng mà chị không biết lái....

-Chị không biết lái xe??!!!

-Xe đạp, xe máy, tàu điện ngầm, Paris mà, đi ôtô không hợp phong cánh lắm.

Hồ Sở Việt đau đầu,lập tức nhấc điện thoại nói vài câu xong liền cúp máy .

-Em đã ghi danh cho chị rồi, tuần sau đi học luôn.

-Hồ Sở Việt, đây là cưỡng ép!!!!

-Tịnh tỷ, làm ơn đi, chị muốn lái motor bốc đầu ở Bắc Kinh này hả??!!

-Có thể sao??!!!
-............

.........................

Tiệc đêm tại Hồ gia.

Hồ Sở Tịnh nhìn kỹ lại mình trong gương, hít một hơi thật sâu, cô gái kiêu ngạo non nớt đã không còn, bây giờ đã trổ mã yêu kiều.

Mái tóc đỏ rượu xoăn lả lơi ôm lấy bờ vai trần mảnh dẻ, lễ phục dạ hội đỏ điểm xuyết vô số kim tuyến rực rỡ, tà váy được cắt xẻ khéo léo, phía trước là váy dài chớm đầu gối rồi kéo dài chấm đất phía sau ,hoàn toàn khoe được đôi chân dài nuột nà.

Khuôn mặt Hồ Sở Tịnh xinh đẹp ,nhưng phần đắt giá nhất chính là đôi mắt của cô . To tròn rõ nét, lông mi dài, tròng mắt có chiều sâu, long lanh tựa ngân hà ,mỗi lần chuyển động đều mê hoặc dị thường.

-Chị,chúng ta đi xuống thôi, khách khứa đã đến rồi.
-Ừ.

Hồ Sở Việt đỡ tay cô, hai người ra khỏi phòng, tiếng cười nói huyên náo từ tầng dưới dội thẳng vào màng nhĩ cô, Hồ Sở Tịnh vịn tay em trai xuống cầu thang, đảo mắt một lượt khắp phòng tiệc, lần cuối cô tham gia một bữa tiệc như này ,đã từ rất lâu rồi......

Khách tới dự tiệc đa phần đều diện lễ phục màu trung tính, đột nhiên có một cô gái váy đỏ xuất hiện ,như một cánh bướm xinh đẹp tô điểm cho vườn hoa một màu nhạt nhẽo.

Hồ Sở Tịnh không hay xuất hiện trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net