Chương 3: Thiên kim chân chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc rất nhanh đã tới lúc mà mọi người mong đợi, tiết mục mở quà là để thể hiện thành ý ,nhưng cũng là để ngầm khoe tài lực của người tặng.

Đối với Hồ Sở Tịnh, tặng quà là cả một nghệ thuật . Nếu anh tặng quá xa xỉ, thì sẽ mang tiếng khoe khoang ,khiến cấp trên phật ý. Nếu tặng quá đơn giản, thì sẽ mang tiếng không tinh tế hoặc tệ hơn là keo kiệt, khiến cấp trên phật ý. Vì vậy tính chất của việc mua quà là vừa phải cong vừa phải thẳng, cán cân phải thăng bằng.

Vốn dĩ Hồ Sở Tịnh không thích kiểu phô trương như vậy, cô muốn nhân lúc bà nội ở một mình rồi biếu quà ,nhưng lúc cô có việc thì bà nội rảnh, còn lúc bà nội đi nghỉ rồi cô mới về. Vậy nên đành phải tuân theo kịch bản.

Kê sát bàn của chủ nhà là bàn của những người liên quan nhiều tới Hồ gia, nói đúng hơn là nhà thông gia . Hồ Sở Tịnh gọi đó là bàn nửa chủ nhà.

"Mới vài năm đã có thêm mấy người rồi."

Ngoài mấy vị trưởng bối đã quen mặt, Hồ Sở Tịnh để ý đến 2 người mới, nam trẻ tuổi tuấn tú, còn người nữ.... có đến 4 phần giống cô.....

Cô quay sang hỏi Hồ Sở Việt.

-Mấy người ở bàn ở bàn bên cạnh, là người của Hồ Diệu Nha??

-Đúng, đó là bạn trai của chị ta . Còn cô gái bên cạnh là người của Trình Hướng .

-Không phải người yêu??!!

-Cô ta tên là Lục Dĩ An, 25 tuổi, tốt nghiệp Thanh Hoa, con nhà trung lưu. Trình Hướng qua lại với cô ta được 2 năm rồi, nhưng không công khai cô ta là bạn gái. Chị, cô ta thực sự phải giống chị đến nửa phần.

Nét mặt Hồ Sở Tịnh có chút u ám, Trình Hướng chọn bạn gái cũng thật khéo.

-Nhưng mà, xét theo thái độ của Trình Hướng, có vẻ như anh ta cũng không quá say mê họ Lục này.

-Anh ta thích hay không thích là chuyện của chúng ta chắc ? Sở Việt, mặc kệ họ!!!

Thấy chị gái tức giận, Hồ Sở Việt liền im. Đối với Hồ Diệu Nha có một nửa là cùng huyết thống, thái độ của Hồ Sở Tịnh đối với Trình Hướng còn ác liệt hơn nhiều.

Hồi nhỏ có lần em trai và Trình Hướng xảy ra xô xát, trong lúc người trong nhà đã tách cả 2 ra, Hồ Sở Tịnh 12 tuổi thẳng tay đẩy Trình Hướng 17 tuổi xuống cầu thang, làm gãy cánh tay trái.

Trình Hướng lúc đó cũng không thể tưởng tượng nổi nha đầu bé bằng một nửa mình lấy đâu sức lực lớn như vậy, âu cũng là do cô lao đến rất nhanh, đẩy cũng vô cùng dứt khoát, cộng thêm yếu tố bất ngờ, thành công khiến Trình Hướng lăn đủ 32 bậc cầu thang.

Sau khi chuyện xảy ra, Khương Lan thật sự phát điên, con trai bà ta năm nay chuẩn bị thi đại học, gãy tay cũng phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng, mà kì thi bao giờ có chuyện đợi người.

Tối đó Khương Lan mặc kệ chồng can ngăn, xông thẳng vào phòng ngủ của Hồ Sở Tịnh lôi cô ra khỏi giường .

Cô cũng không phải dạng vừa, rời khỏi trạng thái ngái ngủ liền bật mode chiến đấu ,liều mạng dãy giụa, cộng thêm sự trợ giúp của em trai, cô thành công thoát khỏi móng vuốt của Khương Lan.

-Hồ Sở Tịnh, dì nhịn con bấy lâu nay, con gây chuyện dì không những so đo còn bênh vực, con muốn càn quấy đến bao giờ??!!!

-Tôi muốn bà bênh vực tôi sao, tôi cấm bà so đo với tôi lúc nào??!! Sao bà không nghĩ xem Trình Hướng kia to lớn như vậy, Sở Việt mới có 9 tuổi thôi, mà lại nỡ đánh thằng bé??!! Khương Lan,tôi vì bố nên mới không làm to chuyện, vì Hồ Diệu Nha kia cũng có một nửa là em gái tôi nên không so đo, là các người thích chọc tới tôi!!!! Bà đừng có ỷ chúng tôi còn nhỏ mà mặc sức nhào nặn, nhà bà đang ở là của mẹ tôi, giường bà đang nằm cũng là của mẹ tôi!!! Áaaa!!

...................................

Hồ Sở Tịnh trở lại từ dòng hồi tưởng, ấy vậy mà đã đến phiên quà mừng của người nhà.

Trình Hướng cùng Lục Dĩ An tặng bà nội 1 pho tượng Bạch Ngọc Quan Âm. Bố cô bỏ công sức mời 1 họa sư già nổi tiếng vẽ một bức họa chân dung của Hồ lão thái thái.

2 chị em hôm đó cùng đi mua quà với nhau, sẵn biết bà nội sùng bái kinh phật, Hồ Sở Tịnh liền chọn một chuỗi phật châu ,em trai mua một hộp trầm hương.

Khi hộp quà của Hồ Sở Tịnh được mở ra, vốn không phải chuyện gì to tát, nhưng Hồ Diệu Nha lại chen vào góp vui.

-Chị Tiểu Tịnh, lâu lắm rồi chị mới về nhà, sinh nhật của bà mấy năm rồi không tham dự, thì chọn quà phải có chút để ý chứ.

Hồ Sở Tịnh chớp lông mi, lạnh nhạt hỏi lại "em gái "

-Ồ, vậy phải thế nào mới gọi là để ý??

-Chị nhìn xem, chuỗi phật châu này ngoài kia bán đắt nhất cũng chỉ có mấy ngàn, thật là qua loa quá đi!!

Hồ Sở Tịnh vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, đưa chiếc hộp cho người làm, 2 cánh tay trắng muốt khoanh trước ngực, thần thái ung dung nhìn Hồ Diệu Nha.

-Đâu phải cứ tặng quà đắt tiền là có thành ý, chẳng phải bà nội nói rồi sao, không được sống quá xa xỉ.

Hồ Sở Tịnh tuyệt nhiên không nói lễ phục hôm nay bà nội mặc là do cô làm, Haute Coutour tinh xảo đẹp đẽ như này bán ra ngoài không bao giờ giá dưới 5 vạn.

Hồ lão thái thái gật gù, theo phật thì tâm phải tịnh, rồi nhìn sang món quà của Hồ Diệu Nha.

-Nha Nha, chị của cháu nói cũng đúng, bà già tầm này tuổi rồi, thứ gì cũng đã nhìn qua, quà mừng không có cũng chẳng sao.

-Vâng, bà nội.

..............................

Tiệc rượu đã kết thúc ,khách khứa đã dần ra về, Hồ Sở Tịnh lên lầu lấy túi xách chuẩn bị rời khỏi, thấy em trai tới trước mặt mình liền cất bước đi.

-Chị, tối nay em sẽ ở lại đây, hay là...

-Không, vậy chị tự bắt xe về.

-Nhưng Phong tỷ và Phiến tỷ đều về mất rồi.

-Ở chỗ này thiếu taxi sao? Về đây, ngủ ngon!!

Hồ Sở Việt vẫn lo lắng muốn chết, đã đêm rồi, cậu không muốn để chị về một mình.

-Anh Diêu, anh có đi xe tới không??!!

Diêu Trì đã nghe rõ cuộc đối thoại của 2 chị em ,khi đi qua Hồ Sở Việt liền dơ chìa khóa ra dấu, rồi đuổi theo chị gái cậu.

-Hồ tiểu thư!

Khoảnh khắc Hồ Sở Tịnh xoay người lại ,Diêu Trì đã khựng lại vài giây. Cô đứng trong bóng tối, ánh đèn vàng rực hắt từ căn nhà rọi lên cô.

Khuôn mặt tinh xảo mọi khi kiêu ngạo tự tin, thì đột nhiên trong mắt có chút đượm buồn khó thấy.

Diêu Trì kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, bước tới trước mặt cô.

-Sở Việt nhờ tôi đưa cô về, cô không phiền chứ?

Không hiểu sao lần này khi nhìn Diêu Trì, trong lòng Hồ Sở Tịnh đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc lạ thường ,tựa như từ rất lâu rồi, cũng có một người nhìn cô như thế.

-Cảm ơn ,đã làm phiền anh rồi.

.........................

Diêu Trì đi lấy xe, Hồ Sở Tịnh đứng đợi trước cổng lớn. Cơn gió đầu đông tạt vào người cô, lạnh thấu xương nhưng tấm lưng vẫn thẳng, cô như một bông hồng đỏ đứng giữa gió, cánh hoa rung rinh nhưng cành cây tuyệt nhiên không nghiêng.

Nghe thấy có người tới ,cô liền quay trở lại biểu cảm lạnh tanh, không hề run rẩy vì lạnh.

-Sở Tịnh.

Trình Hướng bước tới, theo sau là Lục Dĩ An . Hôm nay cô ta diện lễ phục vai chéo màu tím ,cổ tay đeo vòng kim cương to bản, mang cảm giác giống nữ thần Hy Lạp.

Trình Hướng thấy Hồ Sở Tịnh đứng một mình, giữa trời đông ăn mặc phong phanh, không suy nghĩ liền cởi áo khoác, nhưng khi vừa chạm vào vai, cô liền theo phản xạ né tránh.

Trình Hướng có chút mất mát trong lòng ,rồi lại nhìn thấy sự đề phòng trong đôi mắt trong veo của cô, anh cười, cười khinh miệt chính bản thân mình. Số phận đưa đẩy khiến họ thành ra như vậy ,mối quan hệ này đã không còn cách nào cứu vãn.

Làm sao Hồ Sở Tịnh không biết Trình Hướng có gì với mình, từ năm 12 tuổi, cô đã nhận ra ánh mắt của Trình Hướng với mình không bình thường. Từ mặc kệ anh, cô chuyển sang né tránh.

-Sở Việt tối nay ở lại, để anh đưa em về.

-Không cần. Anh cứ đưa bạn gái anh về đi, bạn tôi tới rồi.

Vừa vặn Diêu Trì đến, anh xuống xe ,quấn một chiếc chăn lên vai cô rồi mở cửa ghế phụ, cô phối hợp ngồi vào trong. Diêu Trì đóng cửa xe, còn không quên quay lại nhìn Trình Hướng ,rồi mới lái xe đi khỏi.

Hồ Sở Tịnh kéo lại cái chăn, Diêu Trì hiểu ý liền vặn cao nhiệt độ điều hoà . Mùi nước xả vải thơm dịu làm cô rất thích, mùi hương là thứ rất nhạy cảm với Hồ Sở Tịnh. Cô chỉ có 2 khái niệm về mùi, dễ chịu và khó ngửi.

Mùi nước hoa đàn ông rất dễ bị gắt, nhưng mùi hương của Diêu Trì không phải do xức nước hoa,là...

-Xông hương.

Hồ Sở Tịnh quay sang nhìn anh, vậy mà cũng biết cô đang nghĩ gì.

-Nhìn thấy em vùi mặt vào chăn lâu như vậy, thơm vậy sao?

-Ừm.

"Xấu hổ chết mất!!! "

-Không cần phải xấu hổ, nếu thích tôi sẽ tặng em 1 lọ.

-Cảm ơn anh.

..........................

Diêu Trì dừng xe dưới sảnh tòa nhà ,chưa để anh xuống, cô đã mở cửa chạy ra khỏi xe.

-Đợi một chút!!

Hồ Sở Tịnh quay đầu "còn chuyện gì nữa sao??!"

-Mẹ tôi chuyển lời, hỏi ngày mai em có rảnh không, đi dạo phố với bà.

-Có,vậy nhé ,tôi đang có việc gấp, bye bye!!

Sở dĩ Hồ Sở Tịnh gấp gáp như vậy, là do cô đột nhiên nghĩ ra mẫu thiết kế mới . Sau khi mua 2 cốc Americano dưới lầu, cô chạy lên trên nhà thật nhanh, bất chấp váy áo cồng kềnh và giày cao gót.

Lên tới nơi, thế nào mà Diêu Trì lại ở đấy??!!

-Tôi tưởng em vào nhà rồi, đêm rồi sao còn uống cà phê??!!

Anh nhíu mày nhìn 2 chiếc cốc Starbucks to vật, Hồ Sở Tịnh không nói nhiều liền đẩy mở cửa nhà, bỏ mặc Diêu Trì vẫn đang ngơ ngác. Rõ ràng vừa nãy còn bình thường, sao bây giờ lại như này rồi??

Đêm đó Hồ Sở Tịnh thức trắng đêm, vẽ liên tục trong 7 tiếng đồng hồ ,cuối cùng khi mặt trời lên cao, cô hoàn thành 4 bản vẽ mới.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hồ Sở Tịnh gạt đi đống giấy vẽ trên bàn mới tìm thấy điện thoại, Diêu Trì???

-Alo?

-Dậy rồi à, mau mở cửa, tôi mang đồ ăn sáng tới cho em.

-...được.

Hồ Sở Tịnh mơ mơ màng màng ra mở cửa, Diêu Trì nhìn thấy cô khác hẳn so với tối qua .

Váy áo lộng lẫy thay bằng áo phông rộng thùng thình, mái tóc búi lộn xộn, trên búi tóc còn cắm 2 cái bút. Khuôn mặt không trang điểm trông không còn nét sắc sảo, đôi mắt hơi díu lại vì buồn ngủ, làn da hơi tái đi.

-Em thức cả đêm à??

-Đúng vậy...

-Em còn uống rượu??

-Đúng vậy...

-Em muốn chết đúng không??!!

-Đún..... Ái đau đau đau!!!!!

Diêu Trì trực tiếp nắm lấy mũi cô mà nhéo, Hồ Sở Tịnh bị nhéo đến tỉnh ,cô ôm mũi ai oán nhìn Diêu Trì.

-Chỉ là thức đêm thôi mà!! Tôi có làm gì trái đạo lý đâu mà anh đánh tôi??!!

-Ngốc.

-Thôi được rồi, anh qua đây làm gì ,lại thăm bạn à??

-Tôi sống ở đây.

-Hahaha, Diêu tiên sinh, anh hài hước thật, anh sống cùng khu với bố tôi mà.

-Tôi không được phép có không gian riêng sao? Thôi được rồi, bữa sáng tôi làm có hơi nhiều, đem chia cho em .

Hồ Sở Tịnh nhận lấy túi giấy, Diêu Trì cũng không nán lại lâu, liền xách cặp táp đi làm.

Hồ Sở Tịnh không rảnh mà ngồi tại nhà dùng bữa sáng, cô chuẩn bị xong xuôi rồi lập tức tới studio.

Cửa hàng trưng bày ở Solana đang trong giai đoạn tu sửa, studio của Tịnh Chiêu chiếm trọn 2 tầng của một toà nhà cao tầng gần đó. Chia ra làm tầng hành chính và tầng nghiệp vụ.

Giám đốc kinh doanh của Tịnh Chiêu là một người được Hồ Sở Việt giới thiệu, là nhân tài lăn lộn nhiều năm ở phố Whales. Vì mới thành lập, nên nhân viên của Tịnh Chiêu hiện chỉ có 20 người, bao gồm cả Hồ Sở Tịnh và Lăng Chi.

Bộ phận sáng tạo của Hồ Sở Tịnh được cô chia thành nhiều tổ. Tổ thiết kế do cô trực tiếp phụ trách, tiếp đến là tổ nội dung và hậu cần.

Công việc mỗi ngày Hồ Sở Tịnh đều vô cùng bận rộn, ngoài ở studio và chạy đến kiểm tra tiến độ thi công của cửa hàng ,cô còn phải tìm xưởng may quanh khu vực ngoại thành và trao đổi để ký hợp đồng độc quyền.

Xưởng may phải có môi trường tốt, thiết bị tân tiến và ưu tiên nghệ nhân lão luyện. Haute Coutour đòi hỏi đến 99% phải làm bằng tay và chế tác trong 1 thời gian dài, nên nghệ nhân chính là yếu tố quyết định để tạo nên sản phẩm.

Về phần nguyên vật liệu, vải vóc đa phần được nhập từ Hàng Châu và Thuợng Hải. Người quen của nhà ngoại Hồ Sở Tịnh ở phía nam là vô số, buôn tơ lụa vải vóc thì nhiều không kể xiết.

Qua 7 năm Hồ Sở Tịnh đã sáng tạo được tổng cộng 934 mẫu lễ phục cùng 256 bản vẽ chưa được thực hiện, sau khi toàn bộ được chuyển tới studio, sẽ bắt đầu tiến hành phân loại và chọn ra concept cho fashion show sẽ tổ chức vào mùa xuân năm sau.

-Sau khi phân loại trang phục, thì tôi vẫn cảm thấy chưa bộ nào đủ xuất sắc để làm veddete cho buổi diễn năm sau, những bản vẽ đã có sẵn đã phát cho mọi người, ai có ý kiến gì không??
-Thưa sếp, bộ sưu tập xuân -hè sẽ có rất nhiều phong cách để triển khai, tone màu chủ đạo mà chúng tôi đề cử là nâu gỗ và xanh rêu, mang lại hơi thở hồi sinh của mùa xuân.

-Bên nội dung?? Hậu cần???

-Chúng em được phát biểu ạ??

Hồ Sở Tịnh gật đầu.

-Sáng tạo là vô hạn, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

-Bên em đang nghĩ theo phương hướng truyền thống hơn, lấy bối cảnh vườn hoa Âu cổ nhưng toàn bộ phông nền sẽ là màu đen, sàn runway sẽ được trang trí với cành cây gỗ và cành xanh, còn tone trang phục sẽ là màu hồng -trắng.

-Em lại đang nghĩ tới cánh đồng lúa mạch ở Hà Lan,bầu trời xanh đầy mây trắng. Ghế khách mời sẽ là những khố rơm lớn được phủ vải xô viền. Tone chủ đạo là cam đào -trắng-vàng chanh.

Hồ Sở Tịnh dần phác họa trong đầu 3 bối cảnh ,mùa xuân....

-Vậy đi, tôi quyết định chọn cả 3,phần cánh gà sẽ lấy nền đen và trang trí cành cây khô. Sàn runway sẽ được chia thành 2 phần hồng trắng và vàng cam,tôi không muốn thành phân khu tôi muốn nó hòa hợp, nhưng xin đừng ombre, ok??!!

-Vâng ạ!!

-Tan họp.

Hồ Sở Tịnh rời phòng họp đầu tiên ,nhân viên ở lại bàn tán xôn xao, Lăng Chi cũng ở lại góp lời.

-Mọi khi trông sếp cà lơ phất phơ khiến tôi quên mất, khi làm việc trên người cô ấy có công tắc sát thủ.

-Không phải vậy, cô ấy trong ngoài bất nhất, lần đầu gặp tôi còn tưởng cô ấy theo phong cách bá đạo tổng tài lạnh lùng, ai ngờ...

-Là điên nữ!

Lý Thanh Nguyên khoanh tay đứng dựa cửa bên ngoài, mặc vest không đeo cà vạt, để bung 2 cúc cổ. Trông không nhìn ra anh ta đã gần 40,vị giám đốc kinh doanh của Tịnh Chiêu nổi danh phố Whales vậy mà cũng có ngày ngả mũ thán phục trước tính cách của bà chủ.

-Lý tổng!

-Không phải ngại tôi, Hồ Sở Tịnh kia tính tình thất thường là thuơng hiệu rồi, biết em trai cô ấy rồi chứ? Sắc bén kinh người là thế, gặp chị gái thì cũng phải thu nanh vuốt vào.

-Tịnh tỷ lợi hại vậy sao??!!

-Lợi hại?? Chắc không đến mức đó, nhưng thà đấu với tiểu nhân còn hơn đấu với người điên.

Cả phòng họp rơi vào im lặng, Hồ Sở Tịnh đúng là có nhan sắc mà không biết giữ mà!!!

Lúc hoàn thành những khâu chuẩn bị đã là quá trưa ,Hồ Sở Tịnh đã đói meo. Chợt nhận ra hộp cơm Diêu Trì đưa lúc sáng vẫn chưa hề động đến, cô mới quay trở lại phòng làm tìm.

Mở hộp ra là những miếng trứng cuộn được xếp ngay ngắn, vài cái bánh chẻo nhân tôm trong suốt cùng salad trộn sốt vừng.

-Khéo như vậy sao??

Hồ Sở Tịnh chỉ cần 2 nốt nhạc để xử lý hết hộp cơm, nếu như biết trước có bánh chẻo thì cô đã ăn sớm rồi .

Nhưng phải bái phục tay nghề của Diêu Trì, cô sống ở kinh đô ẩm thực phương Tây là Paris bao nhiêu năm cũng chỉ làm thông thạo vài loại bánh ngọt, còn đồ mặn vẫn là không dám động tay .

Hồ Sở Tịnh ngồi sắp xếp lại tài liệu trên bàn, vẫn đang chờ ông ngoại gọi điện tới về việc nhập tơ lụa về. Tức thì điện thoại reo lên, cô nhanh chóng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia là giọng nữ.

-Alo, Tiểu Tịnh hả? Là dì đây!

-À à dì Tần, con chào dì, dì tìm con có chuyện gì ạ??

-A Trì nhà dì bảo chiều nay con rảnh ,nghe vậy chắc là con đang bận việc đúng không? Cái thằng này, chuyên môn tự ý quyết định thay người khác!!!

-À không dì ơi, con đã đồng ý với Diêu tiên sinh rồi, con nhất thời quên mất,tầm 1 tiếng nữa là con xong việc, dì muốn tìm con lúc nào cũng được.

-Vậy được quá, lát nữa dì đến tìm con nhé! Con cúp máy làm việc đi!

-Vâng,con chào dì.

..............................

Tần Thái Hà ở dưới lầu đợi con dâu tương lai của bà, trong lòng háo hức. Nếu như biết trước 2 đứa là hàng xóm của nhau, thì bà đã không ngày nào cũng giục Diêu Trì về nhà.

Hồ Sở Tịnh hôm nay diện áo len croptop sợi to màu trắng, quần jeans ống rộng nhạt màu và thắt lưng Gucci. Cô là tín đồ của áo khoác dáng dài, áo khoác dạ trắng của Miumiu góp phần làm cho set đồ phù hợp cho nhiều dịp.

Ở Ý Hồ Sở Tịnh có vài người bạn là thợ kim hoàn của nhiều hãng xa xỉ phẩm, nên khi có mẫu mới cô đều cập nhật rất nhanh, không cần phải cấp VIP.

Tần Thái Hà nhìn thấy cô phối phụ kiện rất tinh tế, không hề có 1 chút phô trương.

Khuyên tai vòng vàng của Cartier, dây chuyền kim cương dáng mảnh của Swarovski và giá trị nhất là chiếc vòng tay vàng trắng nạm 18 karat ngọc lục bảo. Để tổng thể hài hoà hơn, cô xách theo 1 chiếc Hermes Kelly da Clemence màu xám tro. Đơn giản nhưng vẫn thanh lịch.

Tần Thái Hà hạ cửa kính xuống vẫy tay với cô, còn mở cửa xe để cô vào.

Hồ Sở Tịnh vuốt lại mái tóc, ngoan ngoãn chào hỏi.

-Con chào dì!

-Hảo, hài tử tốt ,chúng ta đi mua chút đồ, để dì xem nào, xinh đẹp như vậy chắc chắn mặc gì cũng đẹp!!

-Dì ơi, không cần đâu, con nhiều quần áo lắm ạ! Một phòng còn đủ để chứa luôn!!

Tần Thái Hà vốn định đưa cô mua chút đồ, do hôm xem mắt đó Hồ Sở Tịnh ăn mặc tùy tiện ,áo sơ mi voan trắng với quần jeans nhạt màu ,giày da lộn của Gucci, xách túi Chanel Boy. So với cả nhà ăn mặc có phần trang trọng, thì trang phục hôm đó của cô có hơi lạc quẻ.

Bà vốn nghĩ cô không mấy chăm chút cách ăn mặc, hơn nữa do xinh đẹp lại có thần thái ngút ngàn nên mới không bị đánh giá . Sau khi nhìn thấy cô hôm mừng thọ lão thái thái Hồ gia, bà chắc chắn buổi xem mắt đó cô không hề hay biết gì!

Nhớ tới vẻ mặt của Khương Lan hôm đó, Tần Thái Hà còn lạ lẫm gì, không phải chỉ là muốn nhét con gái vào cửa nhà bà sao?!

-Dì ơi, dì mệt không ạ? Hay là chúng ta....

-À không không!! Dì chỉ đang suy nghĩ chút chuyện ,à Tiểu Tịnh này,con đi du học lâu như vậy rồi, về đây thì con tính làm việc ở đâu?

-Thực ra từ lúc trở về con đã bắt đầu làm việc luôn rồi ạ, con tự mở một studio Haute Coutour, nhưng mà đặt tiêu chí nghệ thuật hơn là thương mại nên không quảng bá gì với bên ngoài.

-Ra là thế, vậy tiến độ tới đâu rồi?

-Trước hết trụ sở chính đã miễn cưỡng được coi là hoàn tất, còn cửa hàng trưng bày ở Solana vẫn đang thi công. Tháng 1 năm sau con sẽ cho ra mắt thuơng hiệu, rồi tháng sau đó sẽ là trình diễn bộ sưu tập đầu tiên. Lúc đó con sẽ gửi vé mời tới, mong dì đến ủng hộ con!

-Tất nhiên rồi, Tiểu Tịnh tài giỏi như vậy, tất nhiên dì phải tới!

-Con cảm ơn dì!!!

...............................

Đến tối Hồ Sở Tịnh trở về nhà, thấy trời còn tương đối sớm liền bắt tay dọn dẹp nhà cửa, lúc dắt Hoắc Gia đi dạo về, nhìn cánh cửa nhà Diêu Trì đóng im lìm, cô nghĩ có nên đáp lễ anh bữa sáng nay?

Nghĩ một hồi rồi quyết định làm đặc sản của Paris -bánh sừng bò!!!

Hồ Sở Tịnh thuần thục nhào bột mì, nhìn cánh tay cô có vẻ mảnh khảnh, nhưng thực chất sức rất lớn, mỗi bên có thể ôm 5 bộ lễ phục 2 kg. Làm việc trong giới thời trang đòi hỏi thể lực phải bền bỉ ,những năm cuối ở học viện đối với cô còn vất vả hơn chạy show.

Nhào bột xong phải để qua đêm, Hồ Sở Tịnh dọn dẹp lại một lượt, rồi ngồi xuống sofa xem TV cùng Hoắc Gia.

2 tháng này cô bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở bên nó. Lúc thì thâu đêm ở studio, còn phải bay khắp nơi để dự tuần lễ thời trang. Hoắc Gia toàn để cho người thuê tới chăm sóc.

-Ủy khuất nhiều rồi, bảo bối!

Hoắc Gia ngước đôi mắt đen láy lên nhìn cô, dường như đã hiểu ý, nó kêu lên một tiếng rồi gối cằm lên đùi cô.

Hoắc Gia vốn không phải là do Hồ Sở Tịnh mua ,về việc nó là dòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net