Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi kiếm tìm, Tuệ nghi bơi lại phía Thanh my, đưa cho cô một cái gì đó. Qua làn nước đục, Thanh my có thể nhìn thấy đó là một con sao biển, Thanh my thích thú đưa tay vuốt ve nó, rồi để Tuệ nghi cất vào giỏ. Bị bao quanh bởi nước biển mà Thanh my vẫn cố trưng eyesmile ra để cảm ơn Tuệ nghi. Nếu dưới đáy biển mà thở được thì Tuệ nghi sẽ lăn ra cười vì độ ngây thơ của cô nàng này mất. Tuệ nghi lại tiếp tục lặn và chỉ cho Thanh my thấy nhiều điều hay ho mà quên đi mất nhiệm vụ chính của mình. Anh quay phim chỉ có nhiệm vụ quay chứ không thể nhắc nhở được. Chừng hơn nửa tiếng sau hai người mới ngoi lên. Trọng sơn và Ngọc hải đã lên tàu từ bao giờ.. Mọi người kéo Thanh my lên tàu trước. Lúc này Tuệ nghi mới ngớ người ra.

- Chết rồi, em quên chưa bắt cá. Cả đoàn quay phim phá lên cười. Hai người lên trước vì không có kinh nghiệm nên đã không bắt được gì, giờ thì con người này lại vì mải chơi mà quên nhiệm vụ. Tuệ nghi ngậm ống thở và lặn trở lại đáy biển. Thanh my giật mình, nhưng lên tàu rồi mới thấy sức mình đã cạn kiệt nên chỉ còn biết nhìn Tuệ nghi lặn một mình. Biết là Tuệ nghi đã quen với sóng gió nơi này, nhưng giờ là mùa đông, nước rất lạnh và dưới đáy biển thì có quá nhiều rủi ro, nên Thanh my vẫn thấy lo lắng và cầu mong Tuệ nghi lên thật nhanh. Hai người kia nói chuyện với nhau, trong khi đó Thanh my thì chỉ mải mê nhìn về nơi mà Tuệ nghi đã lặn xuống. - (bla...bla...) Con cá mập đó phải to bằng cả cái tàu này mất...(bla...bla...) - Cá mập ở đây ư? - Thanh my hoảng hốt quay

qua khi một ít thông tin lọt vào tai cô - Thế Tuệ nghi phải làm sao đây? Sau vài giây định thần, mọi người cười ngặt nghẽo. Thanh my vì mải lo cho Tuệ nghi mà nghe câu được câu mất, tưởng nhầm mọi người bảo ở đây có cá mập lớn, chứ thật ra thì Trọng hải nhân lúc đang ở biển mà kể cho mọi người nghe một câu chuyện về cá mập mà thôi. Mặt Thanh my ngờ nghệch ra, phút chốc biến thành màu hồng. Cùng lúc đó thì Tuệ nghi ngoi lên, giải thoát cho Thanh my.

- Xem mình có gì này? Tuệ nghi hớn hở giơ ba con cá lên, cả ba người kia cùng ngạc nhiên. Rồi Tuệ nghi lại dốc giỏ ra, thêm vài con bào ngư lớn, hai con sứa đục và một cái vỏ ốc tuyệt đẹp. - Cho cậu này. Tuệ nghi đưa cho Thanh my cái vỏ ốc và con sao biển lúc nãy. Bây giờ Thanh my mới có cơ hội nhìn rõ con sao biển. Nó nhỏ, mỏng, và nó màu hồng. Tuệ nghi lấy cái xô hồng ra, cho con sao biển đó và múc một ít nước biển vào để giữ cho con sao biển sống. Tuệ nghi muốn đem con sao biển này về cho Thanh my. Thuyền nhổ neo về bờ. Đội trong bờ cũng đã gỡ cá mắc câu xong. Thanh my hăm hở xách xô đem con sao biển và cái vổ ốc đi khoe, làm ai cũng phát ghen lên được. Trời đã muộn và đội đi biển cũng đã mệt nhoài rồi nên FO quyết định để trò chơi cho ngày mai, còn giờ thì về nấu cơm. Cùng với ba

con cá mà Tuệ nghi bắt được thì cả nhà cũng có kha khá cá. Tối nay chắc chắn cá là món chính rồi. Đội đi biển được miễn cầm đồ, nhưng Thanh my nhất quyết phải tự xách cái xô hồng có con sao biển và ôm khư khư cái vỏ

ốc của mình. Mọi người trêu chọc thế nào Thanh my cũng không chịu đưa nó cho người khác.

- Nặng đấy. Để mình xách cho. Ngay lập tức xô sao biển nằm gọn trong tay Tuệ nghi. Quà của Tuệ nghi tặng thì chỉ mình cậu ấy có thể cầm thôi. Bảo bảo tếu táo trêu chọc cặp đôi này, chốc chốc lại đòi mượn vỏ ốc của Thanh my. Về đến nơi, cả đội lại triển khai chuẩn bị nấu cơm. Đội đi biển tạm thời không phải quay để còn đi tắm. Nhà thầy chỉ có một buồng tắm nên Trọng sơn và Ngọc hải bị điều đi chỗ khác. FO còn lại được chia làm hai đội, một đi chợ, một đi kiếm rau. Đội quay phim cũng chỉ có vài người đang loay hoay tít ngoài bãi xe. Nhà chỉ còn Tuệ nghi và Thanh my. Bước vào căn nhà tắm, Thanh my thích thú với buồng tắm kiểu cổ này. Có bồn tắm tròn, có hệ thống đun nước nóng ngay bên trong. Trút bỏ lớp quần áo ướt nhẹp trên người, Thanh my mới loay hoay tìm vòi nước. Nhà tắm còn quá lạ lẫm với Thanh my. Vì quá khó chịu với đống quần áo dính dớm mà cô quên kiểm tra nhà tắm trước khi cởi đồ. Sau một hồi nhìn trước ngó sau, Thanh my cũng tìm ra được cái vòi nước. Nhưng dầu gội và xà bông thì cô lại quên đem vào. Điện thoại thì ném ngoài xe. "Ôi điên mất". Bất chợt Thanh my nghe tiếng hát nho nhỏ ngoài sân, cô chợt nhớ ra Tuệ nghi vẫn đang ở nhà. Mừng rỡ, Thanh my gọi to.

- TUỆ NGHI AH? Theo "phản xạ tự nhiên", Tuệ nghi ném đồ lên phản và chạy thẳng vào buồng tắm. Thanh my nghe động quay ra. - Er... Thanh my và Tuệ nghi cùng đứng hình. Một thân thể trắng nõn đang phơi bày trước mắt Tuệ nghi. Chiếc khăn tắm đang được Thanh my ấp vào người, nhưng chỉ đủ che những gì quan trọng nhất. Bốn mắt nhìn nhau. Tuệ nghi há hốc, giây lát mới định thần ra... - OM... Rầm...Xuỳnh...Uỵch...Xùng...Xoèng... Thói quen vô cùng có duyên của Tuệ nghi đã đẩy cả hai vào tình huống khó đỡ. Tuệ nghi vội giật lùi ra ngoài và tạo nên một loạt tiếng động kinh hoàng. Một người trong, một người ngoài, không ai bảo ai mà cùng đỏ bừng cả mặt. May mắn là không còn ai ở nhà. Mất một lúc, Tuệ nghi mới ngập ngừng. - Cậu cần...cần gì thế my? - À...mình...Er...mình quên dầu gội và xà bông rồi.

- Ừ...đợi mình. Tuệ nghi chạy ra phản lấy dầu của mình rồi rón rén đi lùi về phía nhà tắm. - Cậu dùng của mình nhé? - Cũng...cũng được. Tuệ nghi quay mặt ra ngoài, vòng tay qua cửa đưa đồ cho Thanh my. Thanh my cũng rụt rè đưa tay ra đón lấy. Trong giây lát, tay hai người chạm nhau, hai luồng xung điện cùng một ampe chạy dọc sống lưng hai người. Tuệ nghi rụt tay lại. - Tắm nhanh lên cho mình còn tắm. Nói xong, Tuệ nghi ù té chạy ra giữa sân đứng,

mặt nóng rần rần, không ai bắt tội mà cứ đứng cúi gằm mặt xuống. Nước biển ngấm vào người thấy lạnh rồi mà vẫn đứng đó tắm sương. Nửa tiếng sau, Thanh my ôm đồ đi ra. - Cậu tắm đi không lạnh. - Er... À ờ... Tuệ nghi giật mình quay lại. Mặt Thanh my vẫn chưa hết đỏ. Trái cà chua di động đưa lại dầu gội và xà bông cho thần Apollo. Tuệ nghi rụt rè nhận lấy rồi dợm bước tới. Thanh my cũng tránh qua một bên cho Tuệ nghi đi, nhưng khổ nỗi hai người này hiểu nhau quá cơ, hai, ba bước đều cùng về một bên. - Er...mình đi tắm... - Ừ...thì đi đi. Ai làm gì đâu. Thanh my ngại ngùng ôm đồ chạy thẳng ra ngoài, Còn Tuệ nghi thì nhanh chóng biến mất vào nhà tắm. Mọi người đều đã trở về. Sân nhà thầy lại nhộn nhịp. Tai nạn hi hữu làm Tuệ nghi và Thanh my bây giờ phải ngồi mỗi người một chỗ để tránh trạng thái mặt trời mọc giữa buổi tối.

- Nhà bếp ở đâu Tuệ nghi nhỉ? - Ah...đằng kia nhưng mọi người đừng vào đó. Đấy là phòng cấm. Để em vào bê đồ ra. Tuệ nghi đứng dậy lóc cóc chạy vào bếp khuân ra một đống đồ có thể cần dùng đến. Cứ

ngang qua chỗ Thanh my là Tuệ nghi lại cúi mặt xuống. Thanh my định dậy phụ giúp nhưng thấy Tuệ nghi ngại như vậy thì cứ đứng chôn chân tại chỗ. Công việc làm cá phức tạp xuất hiện. Chắc chắn phải làm hết chỗ cá này thì mới có thể ăn tối được. Lần nào động đến việc làm thịt một con vật gì đó là cái FO lại thi nhau đùn đẩy. Bảo bảo bạo gan bắt thử một con cá đã chết, nhưng vừa cầm lên thì nó giãy đành đạch, Bảo bảo ném nó đi không cần xác định phương hướng làm cả nhà bỏ chạy toán loạn. Dường như kì Special FO này Tuệ nghi đến đây để được xem hài vậy. Ngồi trên phản mà Tuệ nghi

bò lăn ra ôm bụng bịt miệng. Sau một hồi định thần, mọi người lại rón rén mon men đến bên chậu cá. (Cứ thế này đến sang năm chưa chắc có cơm mà ăn). - Tuệ nghi à, cậu biết làm cá không? *chu mỏ *.my hỏi. Thanh my không muốn Tuệ nghi vất vả đâu, và vẫn còn ngại vụ lúc chiều lắm đấy, nhưng cái dạ dày đang biểu tình kia thôi thúc cô đánh liều dùng mọi cách để dụ dỗ Tuệ nghi làm cá. - Tuệ nghi ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh.... *nhất loạt chu mỏ*. Tuệ nghi phát hoảng vì đủ kiểu khuôn mặt khó đỡ của gia đình này. Đúng là thực phẩm có sức mạnh lớn lao. Người kéo tay, người lôi chân, cuối cùng Tuệ nghi đành xuống đánh vật với đống cá một mình. Cũng chẳng có gì khó hiểu khi Tuệ nghi lại tiếp tục trở thành đầu bếp chính cho cái đại gia đình lười biếng này. Thanh my muốn giảm bớt khoảng cách của hai người nên cứ lẽo đẽo theo sau Tuệ nghi để phụ giúp, nhưng chẳng làm được gì mà chỉ phá hoại thêm. 5 phút... - Đưa mình lọ muối nào. *đưa lọ to*. - Er...đây là bột ngọt mà. Thôi để mình lấy. 10 phút... - Thái hành giúp mình đi. Thái nhỏ thôi. *thái năng suất*. - Ô mô, cậu thái cho người tí hon ăn à, sao bé tí thế này? Thôi để mình thái. 20 phút... - Cậu làm gì thế My? - Quấy canh. *quấy năng suất*. - Ôi trời, cậu quấy nát cá mất... n phút... - Yahhh... My, cậu bỏ cái gì vào canh vậy?

- Muối mà. *bỏ năng suất*. - *ôm đầu* mình bỏ rồi kia mà. Tuệ nghi chỉ còn nước vái lạy cô nàng ngồi yên một chỗ cho mình làm. Cuối cùng thì cơm cũng xong. Mọi người rục rịch chuẩn bị bàn. Trong bữa, tí một Tuệ nghi lại lén nhìn Thanh my, cứ bắt gặp Thanh my đang liếc trộm mình là cả hai lại cắm cúi xuống ăn cơm. Bữa cơm chỉ được quay trong tầm 15 phút là đạo diễn cho đóng máy để đoàn quay phim còn ăn tối. FO có một tiếng rảnh rang để dọn dẹp và chuẩn bị cho trò chơi đêm. Bây giờ đã 10h đêm, mọi người đều đã mệt mỏi nhưng còn 2 cảnh quay nữa, một cho trò chơi và một cho cảnh chuẩn bị đi ngủ. Tuệ nghi lang thang trên twitter, bất chợt điện thoại có tin nhắn. Fr Gia như: Mình nghe tin cậu đang ở FO. Fr Tuệ nghi: Ừ. Mình vừa ăn cơm xong. Sao hôm nay cậu không đến? Fr Gia như: Mình vướng quay MV. Vừa được nghỉ thôi. Fr Tuệ nghi: Vậy à? Cậu có đến đây không thế? Fr Gia như: Sao lại không chứ? Có Tuệ nghi ở đó mà. J Fr Tuệ nghi: J Bao giờ cậu đến? Fr Gia như: Sớm nhất có thể. Mình háo hức được gặp Tuệ nghi lắm. Fr Tuệ nghi: Mình cũng vậy. Đến đây nhanh đi, sẽ vui đấy. Fr Gia như: Nhất định rồi. Quay Special FO chắc vất vả lắm. Cố lên nhé.

Fr Tuệ nghi: Mình ổn. Lo cho cậu ấy. Hwaiting... Ngồi từ xa nhìn qua thấy Tuệ nghi đang hí hoáy bấm bấm cái điện thoại rồi cười một mình, Thanh my nóng mặt. Chẳng lẽ cái điện thoại ấy có gì thú vị hơn cô chắc. Thanh my muốn qua đó để giật cái điện thoại khỏi tay Tuệ nghi và bắt cậu ấy nói chuyện với mình, nhưng ít nhất cô vẫn nhớ khái niệm vô duyên là gì. Chán nản, Thanh my lôi điện thoại ra check mail và on twitter. Một dòng tweet ngắn làm Thanh my chợt vui mừng. "Hôm nay đi FO, được bơi với my thật vui. Cô ấy thật ngốc nghếch..." Thanh my lại đưa mắt nhìn Tuệ nghi và thầm cười một mình. Quả là rất vui, và hạnh phúc nữa. Cô ngốc nghếch cũng được, miễn là mãi ngốc nghếch bên Tuệ nghi. Thanh my cũng đặt một tweet. "Yêu sao biển hồng...". Đúng một tiếng sau, mọi người vào vị trí để tiếp tục quay. Trò chơi đơn giản thôi: chia thành các đôi, một người phải ngậm thìa, xúc một trái sơ-ri trong bát và đút cho người còn lại trong 1 phút. Chia đôi thành công, Tuệ nghi với Thanh my (nghiễm nhiên) về cùng một đội. Bát sơ-ri và thìa được mang ra. - Cái gì đây? Bảo bảo trố mắt nhìn bát sơ-ri to đùng, bên trong có được mấy trái sơ-ri tí xíu. Thìa thì nông choẹt và ngắn một mẩu ( cứ nghĩ tới cái thìa ăn sữa chua ấy). Cái này đúng là chơi khó người ta mà. Các đôi lần lượt thử. Giữ được cái thìa nằm im trong miệng đã khó, lại còn phải xúc được trái sơ-ri lăn vòng vòng và đút vào miệng đối phương thì đúng là cả một vấn đề. 1 phút quá ngắn cho bất cứ tác động nào. Tuệ nghi và Thanh my là đôi cuối cùng. Cẩn trọng ngậm thìa, Tuệ nghi loay hoay xúc sơ-ri, (may mắn là được) rồi từ từ đưa lên miệng Thanh my. Hai người đối mặt (OMG) chẳng khác gì sắp hôn nhau cả. Máy quay zoom cận cảnh nên hai người phải cố gắng thật tự nhiên dù bây giờ mặt cả hai nóng rực. Thanh my ngập ngừng rồi ngậm lấy trái sơ-ri. Chiếc thìa quá ngắn nên môi hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy 2cm. Ánh mắt chạm nhau làm Thanh my tê cứng. Phải mấy vài giây Thanh my mới dứt ra khỏi đôi mắt ấy và lưỡng lự rời ra. Những hi hữu quá tình cờ. Đôi thắng cuộc này sẽ được nằm ngủ cùng nhau đêm nay. Không biết nên vui hay nên lo đây.

Sau khi quay nốt cảnh rửa mặt, trình diễn quần áo ngủ, mọi người vào nhà. Chăn đã được trải sẵn. Cả nhà nằm hết rồi mà Tuệ nghi vẫn còn tần ngần đứng đấy. Ít ra thì mỗi người vẫn còn có một chăn riêng. Thanh my ngượng ngùng rút sâu vào chăn. Tuệ nghi cũng vội tắt điện và chui luôn vào chăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC