Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai nạn lúc chiều lại hiện về. Hình ảnh thân thể đầy đặn, trắng không tì vết của Thanh my ùa về trong tâm trí Tuệ nghi. Một cơ thể hoàn hảo, với vòng ba cực kì tuyệt vời. Dù lúc đó chỉ là bất ngờ, và Tuệ nghi cũng không hề cố ý nhưng hình ảnh đó đã vô tình in sâu vào trong tiềm thức Tuệ nghi. Mặt cậu lại nóng lên. Từng đường nét trên cơ thể ấy đều khiến Tuệ nghi rạo rực. Vừa sợ, vừa ngượng nhưng rõ ràng vẫn có chút gì đó tò mò và thích thú trước cơ thể chưa phơi bày hết vẻ đẹp ấy. Ở trong chăn bên kia, nhiệt độ cũng không kém bên này là mấy. Thanh my nằm im đấy, nhưng cái đầu thì không chịu im tí nào cả. Cô nhớ lại đôi mắt Tuệ nghi nhìn mình lúc chiều. Ánh mắt nâu ngỡ ngàng, ngơ ngẩn nhìn cô. Yếu tố bất ngờ không đánh gục đi được chiều sâu của đôi mắt ấy. Chỉ vài giây thôi, nhưng Thanh my biết đôi mắt ấy đã kịp bao quát hết cơ thể mình. Thanh my biết cơ thể mình đẹp chứ. Thế nên cô gìn giữ rất cẩn thận. Từ nhỏ đến giờ chỉ có ba và mẹ nhìn thấy thân thể này thôi. Vương Tuệ Nghi chết tiệt đã lấy đi những gì cô đã cố công cất giữ. Bất giác Thanh my nở một nụ cười, không hẳn là vui, nhưng mang một chút mãn nguyện. Hơi ấm từ chăn Tuệ nghi tỏa ra, Thanh my cảm nhận rất rõ. Nhắm mắt, Thanh my cố ru mình vào giấc ngủ, một giấc ngủ mà cô biết chắc chắn sẽ có Tuệ nghi ở trong đó.

Tuệ nghi tỉnh dậy giữa đêm vì có cái đó đè lên bụng. Mắt nhắm mắt mở, Tuệ nghi cố định hình xem nó là cái gì. Mất vài giây để Tuệ nghi nhận ra Thanh my đã hoàn toàn chui sang chăn của mình và đang ôm cậu để ngủ. Ở nhà Thanh my

có em Totoro để ôm quen rồi. Hình như thiếu hơi em Totoro và bên chăn của Tuệ nghi ấm quá nên cô mới lăn qua bên này hay sao ấy. Tuệ nghi tỉnh hoàn toàn. Thật may là máy quay đêm đã tắt từ lâu. Mọi người cũng đang ngủ say nên không ai biết. Không nén nổi tò mò, Tuệ nghi quay sang nhìn. Khuôn mặt Thanh my lúc ngủ trông thật ngây thơ và thánh thiện (troll đấy). Hai khuôn mặt san sát làm Tuệ nghi nóng người. Đôi môi Thanh my khẽ mấp máy làm Tuệ nghi xao xuyến. Không kiềm chế được, Tuệ nghi lén lút rút ngắn khoảng cách, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi đang mời gọi ấy. Tuệ nghi cố gắng kìm hơi thở và nhịp tim của mình, chỉ còn lại hơi thở của Thanh my vẫn đều đều. Một hương thơm ngọt ngào quấn lấy Tuệ nghi, làm tê liệt đi mọi giác quan. Thân thể nửa kín nửa hở của Thanh my tràn ngập trong tâm trí Tuệ nghi. Bỗng nhiên Thanh my khẽ cử động, rúc sâu vào cổ Tuệ nghi. Tuệ nghi giật mình nhìn thẳng lên trần nhà. Từng hơi thở ấm phả vào cổ làm Tuệ nghi rùng mình. Tay Thanh my vô thức đưa lên cao và dừng lại nơi ức Tuệ nghi. Tim Tuệ nghi đạp loạn xạ, ngay chính chỗ tay Thanh my đang để lên. Đêm ấy, có một người thức đến tận sáng.

5h sáng. Tuệ nghi vẫn còn đang thức. Ngủ thế nào được khi mà Thanh my càng lúc càng rút sâu hơn vào người Tuệ nghi, thậm chí là cả cơ thể của Thanh my đều áp sát vào người Tuệ nghi, vòng một cọ sát hết mức vào sườn cậu. Đúng là một kiểu tra tấn tàn bạo hết mức. Tầm này mọi người sẽ chuẩn bị dậy. Không muốn ai nhìn thấy cảnh này, Tuệ nghi nhẹ nhàng quay Thanh my sang hướng khác, kéo chăn của mình ra và đắp chăn của Thanh my vào cho cô

ấy. Đột nhiên mất đi hơi ấm, Thanh my rùng mình và hơi cựa quậy khó chịu. Nhìn thấy thế Tuệ nghi xót lắm đấy, muốn kéo Thanh my trở lại lòng mình ngay lập tức đấy, nhưng những tiếng động ngoài sân đã làm Tuệ nghi quay trở lại thực tại.

Thanh my thức giấc, vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cảm giác một hơi ấm gần lắm vừa mới ngay bên cạnh cách đây không lâu. Vị sữa dâu

vẫn thoang thoảng đâu đây. Tuệ nghi cũng ngồi dậy ngáp dài. - Tuệ nghi ah, trông sắc mặt cậu kém quá. Cậu sao thế? Thanh my lo lắng đến tỉnh cả ngủ khi thấy đôi mắt Tuệ nghi trũng sâu và thâm đen xuống. (Tại ai đây nhỉ). - Mình mất ngủ thôi mà. Tuệ nghi cười cho qua chuyện. Biết nói gì được. Tuệ nghi không muốn hai người thêm ngại ngùng nữa nên giữ nguyên chuyện đêm qua cho riêng mình. Hôm nay cả đoàn sẽ lên đồi cam làm việc. Công việc không nặng nhọc lắm, nhưng với thể trạng như bây giờ thì Tuệ nghi khó lòng mà làm việc được. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Tuệ nghi tiều tụy, xuống sắc, liên tục che tay ngáp. Công việc lên đồi đòi hỏi đi sớm. Mọi người đều khuyên Tuệ nghi nên ở nhà ngủ thêm một chút, nhưng tất nhiên là Tuệ nghi từ chối. Cậu không thích làm ảnh hưởng đến mọi người. Đồi cam rộng và xanh mướt giữa mùa đông. Đúng là một kì tích. Cả nhà lại được một phen ngạc nhiên. Ở đây có quá nhiều cảnh đẹp. Sau một hồi lâu chiêm ngưỡng cảnh vật, Tuệ nghi bắt đầu hướng dẫn mọi người vào việc. Thanh my vô cùng háo hức với công việc mới này. Cô lăng xăng cầm kéo đi hết cây này đến cây khác. Đến khi 1/3 số số cây ở đây bị Thanh my tỉa "gọn gàng", cô mới giật mình vì không thấy Tuệ nghi đâu. Mọi lần mỗi khi cô phá hoại cái gì đó là đều có Tuệ nghi ở bên để sửa. Thế mà hôm nay cô đã tỉa trụi cái vườn cam quý giá của thầy mà Tuệ nghi vẫn để yên. Thanh my bắt đầu ngó nghiêng tìm Tuệ nghi. Gia đình đã chia thành mấy tốp nhưng cô không hi vọng tìm thấy Tuệ nghi trong những tốp đó. Từ lúc đến đây, Tuệ nghi không bao giờ làm bất cứ thứ gì một mình mà thiếu cô cả. Bỗng một bóng người dưới gốc cây làm Thanh my chú ý.

Cô tiến lại gần. Hóa ra Tuệ nghi nhà ta buồn ngủ quá nên ngồi xuống gốc cây mà gà gật. Nhìn cái con người ấy gật gù như sắp đổ đến nơi mà Thanh my thương quá. Chẳng biết làm cái gì cả đêm để giờ bị thế này. Máy quay không có ở khu vực này, Thanh my cẩn thận ngồi xuống trước mặt Tuệ nghi. Khuôn mặt ấy vẫn còn vất vơ vài nét mệt mỏi. Thanh my mím môi, nhìn con người đang cau mặt lại vì khó chịu kia.

"Tại sao lại vậy chứ? Mình làm cậu vất vả quá sao Tuệ nghi? Nhưng biết làm thế nào đây Tuệ nghi? Mình muốn cậu phải vất vả vì mình, chỉ vì một mình mình thôi được không Tuệ nghi? Mình muốn cậu làm Tuệ nghi của riêng mình..."

Tay của Thanh my gần như đã chạm vào khuôn mặt búng ra sữa của Tuệ nghi nếu cô không nhác thấy có bóng người đi tới. Lau vội giọt nước chưa kịp rơi trên mi mắt, Thanh my nở một nụ cười với anh quay phim đang đi đến. Cả nhà cũng kéo đến ngay sau đó. - Ô mô, sao Tuệ nghi lại ngủ thế này chứ? Xem ra cậu ấy đã rất mệt đấy. Làm sao đây? Bảo Bảo vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt Tuệ nghi thám thính. Có vẻ Tuệ nghi đang ngủ rất say nên cậu không thể cảm nhận bất cứ chuyển động nào cả. Trọng sơn chẳng nể nang gì, dùng nước và phun một ít vào mặt Tuệ nghi. Tuệ nghi giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh. - Ôi, thật xin lỗi mọi người quá. Đã ngủ trong khi mọi người vẫn đang làm. - Không sao. - Bảo Bảo gạt Trọng sơn qua một bên - Cậu mệt lắm hả? Nhận lấy cái khăn mặt từ tay Thanh my, Tuệ nghi khẽ lắc đầu cười. - Thế còn sức chơi trò chơi không đây? Thanh my hỏi, cố pha chút giọng đùa cợt. Tuệ nghi lập tức gật đầu cười toe toét. Người này dáng thế nào thì tính y đúc mà. Gọi Nhóc Vương Tuệ nghi quả không lệch tí nào. Mọi người quay về dòng sông cạn để bắt đầu chơi trò chơi. Lòng sông chưa hoàn toàn cạn nước, nhưng cũng đã nhìn rõ đáy. Chia làm hai đội, các thành viên chia cặp mà cõng nhau qua dòng sông cạn. Tuệ nghi được phân công cõng Thanh my với lý do nhỏ người. Tất cả cùng xuất phát. Dòng sông không sâu, không trơn, nhưng nhiệt độ là cả một vấn đề đối với người làm ngựa.

- Mình nặng không Tuệ nghi? Thanh my thì thầm như rót mật vào tai Tuệ nghi khi máy quay tạm tha cho họ trong giây lát. - Không đâu. Mình còn nghĩ là cậu nên tăng cân đấy. Cậu nhẹ quá. - Không. Mình béo lên trông sẽ xấu lắm. *chun mũi*. - Ai nói chứ. Dù thế nào thì với mình cậu cũng luôn là người xinh đẹp nhất. - Đồ dẻo miệng. - Er... Thanh my bất chợt nhéo mũi Tuệ nghi làm cậu đơ người. Thanh my khúc khích cười với biểu hiện của Tuệ nghi. Lưng Tuệ nghi ấm quá. Thanh my áp sát hơn một chút nữa. Vòng tay hơi siết chặt lại. Vô tình, Thanh my gợi lại cho Tuệ nghi toàn bộ cảm giác đêm qua khi mà vòng một của Thanh my cứ ép chặt vào lưng Tuệ nghi. Chân Tuệ nghi tê buốt rồi, nhưng thứ cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng khiến Tuệ nghi muốn dòng sông này cứ rộng vô tận.

Máy quay lia đến chỗ hai người, Thanh my chỉnh lại tư thế để đỡ bị soi mói. Mỗi lần máy quay đi là hai người lại có được một chút thời gian riêng tư. - Cậu vẫn đeo nhẫn à My? Tuệ nghi nhìn xuống đôi tay đang vòng chặt quanh cổ mình và nhận ra chiếc nhẫn vẫn còn yên vị trên ngón áp út tay trái. - Tất nhiên. Đừng nói là cậu đã tháo nó ra rồi đấy nhé. - Không có. Mình vẫn đeo nó mà. Tuệ nghi cọ nhẹ chiếc nhẫn vào bắp Thanh my để chứng minh điều mình vừa nói. Thanh my cười nhẹ. - Đừng bao giờ tháo ra cho đến khi mình yêu cầu. Thanh my thì thầm, Tuệ nghi không nói gì, chỉ nở một nụ cười đồng ý. Hết sông. Đội Bảo Bảo thắng, và đội Thanh my sẽ phải mang đồ về. Dĩ nhiên là Tuệ nghi sẽ không để cô công chúa của mình phải xách nặng, nên cậu giành hết đồ đạc lỉnh kỉnh về mình (đây là lý so không lớn nổi). Bữa trưa cũng chẳng khác gì bữa tối hôm trước khi bao nhiêu việc khó khăn đều về tay Tuệ nghi. Thanh my hôm nay đã khá hơn đấy, biết làm theo yêu cầu của Tuệ nghi một cách cẩn thận, đôi mắt lúc nào cũng vẽ hình một nụ cười. Tuệ nghi cũng không ngăn được khóe môi mình cong lên. Bữa trưa đang vui vẻ diễn ra thì bên ngoài có tiếng ồn ào. Bảo Bảo là người tếu táo đứng dậy đầu tiên, chạy ra cổng. Lát sau cô nàng chân sáo nhảy vào, khuôn mặt ra chiều háo hức.

- Gia như đến rồi... Bảo Bảo thông báo làm cả nhà buông mâm cơm đứng lên. Cả nhà đã đợi chờ cô mều vàng này lâu lắm rồi. - ...và dẫn theo khách mời đặc biệt thứ hai của chúng ta nữa. *tò mò*. Cùng lúc đó Gia như bước vào (ồn ào), và theo sau là (OMG) Kevin. Khỏi phải nói cũng biết cảm giác của Thanh my lúc đó. Cô không nhảy cẫng lên, cũng không hò hét hay làm bất cứ phản ứng gì thái quá. Thanh my chỉ đỏ mặt cười cười. Cả nhà nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện của đó của Thanh my và bắt đầu trêu đùa. - Ôi, em đói lắm rồi. Gia như lên tiếng giải vây cho Thanh my rồi nhanh chân tiến lại bàn ăn. - Ô mô, trông ngon quá đi. Ai nấu vậy Bảo Bảo? - Tuệ nghi của chúng ta đấy. Gia như nở một nụ cười chói nắng, kéo mọi người trở lại bàn để tiếp tục bữa cơm. Gia như nhanh chân chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Tuệ nghi mà không hay biết rằng chỗ đó vừa thuộc chủ quyền của Thanh my. Cả nhà đùn đẩy cho Thanh my ra ngồi cạnh Kevin. - Vậy là cả nhà ta đã có hai cặp đôi mới, Bảo Bảo ra rìa rồi...

Trọng sơn đùa vui một cậu mà không biết rằng câu nói ấy của mình tác động đến khá nhiều người. Thanh my và Tuệ nghi đều giật mình ngước lên nhìn đối phương. Gia như và Kevin đều cúi đầu ngượng ngùng. Trong lòng Gia như thấy vui lắm. Cô đã chờ đợi từng giây từng phút để được gặp cậu ấy. Cả nhà đua nhau "vun vén" cho hai đôi. Buổi chiều, Gia như được phân công cùng Tuệ nghi lên núi hái nấm, còn Thanh my thì phải đi cùng Kevin và mọi ra đồng. Thanh my có vẻ khó chịu với quyết định này, nhưng đang là quay phim nên cô không thể hiện được. Thanh my phần vì muốn đi với Tuệ nghi, phần thì lo lắng khi để Tuệ nghi đi riêng với Gia như như vậy. Bằng một trực giác của phụ nữ, Thanh my hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm mà Gia như dành cho Tuệ nghi không hề bình thường. Suốt quãng đường lên núi, Gia như không lúc nào rời mắt khỏi Tuệ nghi. Không khí trên núi hơi lạnh nhưng dễ chịu làm Gia như sảng khoái. Cả ngày hôm qua cô đã phải làm việc vất vả lắm rồi, giờ đến đây được tận hưởng không khí trong lành thế này coi như cũng được bù đắp phần nào. Nhưng vui nhất là được đi riêng với Tuệ nghi. - Trông cậu vui thế như.

- Tất nhiên rồi. Vì được đi cùng Tuệ nghi mà. *cười* Gia như nửa đùa nửa thật, giọng nói không có ý muốn giấu giếm cảm xúc của mình. - Mình cũng vui vì được đi cùng cậu. *wink* Gia như chết lặng người trước cái wink bất ngờ của Tuệ nghi. Đã có ai nói rằng kute wink của Tuệ nghi có tính sát thương cao ngang ngửa mắt cười của Thanh my chưa nhỉ. Trước đây, có thể là Gia như liêu xiêu trước Tuệ nghi vì ánh mắt đầu tiên cậu ấy dành cho cô. Còn giờ Gia như đổ gục trước Tuệ nghi vì bất kì điều gì đáng yêu thuộc về cậu ấy. Tuệ nghi thực sự là thiên thần của Gia như. - Á... Er... Vì mải tung tăng thơ thẩn nên Gia như bị trượt ngã, tuyệt hơn nữa là ngã vào lòng Tuệ nghi. Ơn Chúa là máy quay hết phim và đang thay băng. Gia như ngước mắt nhìn trực diện vào đôi mắt nâu đang lo lắng nhìn mình. Gia như nhớ rằng đây là điểm đầu tiên cô yêu ở Tuệ nghi. Tuệ nghi nhẹ nhàng đỡ Gia như đứng dậy. Gia như luyến tiếc dứt ra khỏi ánh mắt ấy. Tuệ nghi vẫn nhìn Gia như không thôi. - Cậu không sao chứ? - À...ừ - Gia như ngập ngừng trước cái nhìn ấy - Mình không sao.Cảm ơn cậu. - Đâu có gì. Lúc này sự lo âu mới biến mất và thay vào đó là một nụ cười. Nãy giờ Tuệ nghi lo chân tay Gia như sẽ bị làm sao đó. Tuệ nghi cũng bị bất ngờ trước ánh mắt lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở Gia như. Một ánh mắt trân trối, tràn ngập si mê, thêm chút vui mừng trong ngỡ ngàng (chẳng biết có tưởng tượng ra nổi ánh mắt này không nữa). Tuệ nghi đã gần như bị ánh mắt ấy nhấn chìm xuống nếu như cậu không nhận ra sự có mặt của chiếc máy quay. Gia như cũng đã nhận ra chút bất thường trong đôi mắt của Tuệ nghi. Cô thầm cười vì điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC