Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ...Tôi xin thừa nhận tình cảm của tôi với Tuệ nghi... Tôi chỉ đơn phương yêu Tuệ nghi... "Ồ" - đó là phản ứng của đám phóng viên. Đèn flash lóe sáng liên tục. Tuệ nghi đơ người nhìn Tú phương bỏ đi. Buổi họp báo trở nên nhốn nháo. Trúc lâm lập tức cho ngưng buổi họp báo lại và kéo Tuệ nghi ra khỏi đám đông hỗn loạn đó. Tuệ nghi vẫn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra. - Kế hoạch thay đổi sao không nói cho mình biết? Tuệ nghi hỏi Trúc lâm trong khi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. - Kế hoạch nào thay đổi chứ? gfy@ugvg#yghjvggv$%$^%hf ytf%%$ 54e356e... Trúc lâm tức giận lầm bầm chửi rủa. Đã mất nguyên cả chiều hôm qua chạy khắp nơi, rồi nguyên một buổi tối họp riêng để thống nhất các câu trả lời của Tuệ nghi và Tú phương, giờ lại trở thành thế này, bảo sao mà không bực cho được. Mọi chuyện lại rối tung lên. Tuệ nghi đi theo Trúc lâm như một con robot. - Mình muốn về nhà. - Chưa được đâu. Chủ tịch Hoàng sẽ cho triệu tập hai người ngay bây giờ đấy. *Girl Bring the boys out..." - Alo chủ tịch? - Trúc lâm hấp tấp (Ông chủ tịch sống khôn chết thiêng =.="). "Tôi sẽ ở công ty trong vòng 15 phút nữa. Đưa cả hai người đó lên phòng tôi..."

- Vâng. Tôi biết rồi. "Cụp" Trúc lâm ngồi xuống bên Tuệ nghi trên chiếc ghế sofa trong phòng chờ. - Mình nói có sai đâu. Cậu có 15 phút chuẩn bị tâm lý. Buổi họp báo được truyền hình trực tiếp. Chủ tịch Hoàng đã theo dõi nó một cách chăm chú dù ông đang trên đường đi khảo sát địa điểm tổ

chức show. Những hỗn loạn của buổi họp báo khiến ông phải tức tốc quay trở lại công ty. Nãy giờ Tuệ nghi vẫn im lặng, làm Trúc lâm càng thêm lo lắng. - Ức chế thật. Còn tắt điện thoại nữa chứ. - Sao thế? Nhận thấy cái điện thoại đang bị Trúc lâm chọc chọc một cách tàn nhẫn đến nỗi muỗn vỡ màn hình ra, Tuệ nghi mới lên tiếng hỏi. - Tú phương. Con nhỏ này tắt điện thoại rồi. Ôi điên mất. - Tắt rồi thì cậu có gọi nữa cũng đâu được. - Ai nói mình gọi nữa. Mình chuyển lịch. - Khỏi phải chuyển. - Gì cơ? - Mình nói là cứ giữ nguyên lịch như thế đi. Mình vẫn làm được. Trúc lâm nhìn Tuệ nghi bằng đôi mắt dò xét. Khuôn mặt Tuệ nghi bây giờ chỉ còn lại duy nhất sự mệt mỏi. - Nhưng chuyện này... - Mình ổn. Mình muốn làm việc. Nén một tiếng thở dài, Trúc lâm chuyển lại toàn

bộ lịch như cũ. Biết đâu như thế lại tốt cho Tuệ nghi, cậu ấy sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa.

Chủ tịch Hoàng về công ty. Hai người đi theo lên phòng họp. Trúc lâm cố gọi Tú phương lần cuối. Không có tín hiệu. Chủ tịch Hoàng phát bực vì thái độ của cô ca sĩ này. Gây chuyện rồi bỏ đi mất. Ai sẽ người gánh chịu, ai sẽ là người giải quyết đây? - Hai người ngồi đi. Tuệ nghi từ tốn ngồi xuống, nhưng Trúc lâm thì không giữ được bình tĩnh như thế, cô buông người xuống ghế đánh phịch. - Vẫn không thể liên lạc với Tú phương sao? - Không thưa chủ tịch. Trúc lâm trả lời một cách chán nản. Tuệ nghi thì ngồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn Tuệ

nghi thế này, chủ tịch Hoàng chẳng còn biết nói gì nữa. Trên đường về, ông đã chuẩn bị bao nhiêu điều để về nói hai người này, nhưng giờ Tú phương thì biến mất, Tuệ nghi thì như thế, bao nhiêu điều chủ tịch muốn nói đều bay sạch. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để giải quyết chuyện này một cách êm thấm. - Trúc lâm, cô có ý kiến gì không? Chủ tịch Hoàng đành quay qua Trúc lâm. Chí ít thì cô quản lý trẻ tài năng này cũng đang chăm chú suy nghĩ, biết đâu cô ấy nghĩ ra được cách gì đó.

- Việc một nghệ sĩ trong công ty công khai tình cảm của mình với một nghệ sĩ khác, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bộ mặt công ty. Và càng tệ hơn nữa nếu... Trúc lâm ngập ngừng, đưa mắt lén nhìn Tuệ nghi. - Cô nói tiếp đi. Trúc lâm vẫn nhìn Tuệ nghi xem xét thái độ. - Cậu cứ nói đi. Mình vẫn nghe. - Sẽ tệ hơn nếu...cô ấy bị từ chối. - Đúng vậy. - Chủ tịch Hoàng ngay lập tức đồng ý như thể Trúc lâm đã nói trúng ý ông. - Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này trên đường về. Cậu và Tú phương chung công ty. Nếu cậu từ chối Tú phương, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty. Cậu thấy sao Tuệ nghi? Tuệ nghi lúc này mới chịu chú mục vào chủ tịch, cậu đã lờ mờ hiểu ra chủ tịch Hoàng muốn gì. Nhưng phải như thế thật sao? - Hai người biết rõ là tôi không thể... - Tuệ nghi bật lại theo phản xạ. - Chỉ là trên danh nghĩa thôi Tuệ nghi. Chủ tịch Hoàng lên tiếng xoa dịu khi nhìn thấy nét gay gắt bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Tuệ nghi. Vậy là quyết định của chủ tịch đã quá rõ ràng. - Thế chủ tịch có nghĩ đến hậu quả sau này không? Nếu như Tú phương có ý định gắn bó lâu dài ấy.

- Showbiz không có khái niệm gắn bó lâu dài đâu. Và tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết. - Nói vậy là chủ tịch quyết định rồi, còn vòng vo hỏi tôi làm gì nữa? Tuệ nghi thấy ấm ức lắm, nhưng cậu vẫn nhớ vị trí của mình trong công ty này. Sau vài năm hoạt động nghệ thuật, Tuệ nghi đã đúc kết ra một số kinh nghiệm để đời, rằng mình là ai, và mình phải sống như thế nào. Tuệ nghi ý thức được rằng tương lai, số phận của mình phụ thuộc vào công ty này. Một phần cũng vì ơn nghĩa mà sống. - Chủ tịch cứ tự quyết định đi. Tuệ nghi đứng lên bỏ ra khỏi phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Trúc lâm và cái nhìn khó hiểu của chủ tịch Hoàng. Từ trước tới nay có bao giờ Tuệ nghi phản ứng như thế này đâu nhỉ. Lần nào có chuyện Tuệ nghi cũng bồn chồn, lo lắng, thậm chí là phản ứng gay gắt. Nhưng lần này, dường như cậu ấy còn không thèm quan tâm nữa. - Cô đi chuẩn bị đi. Hãy để cho Tuệ nghi công bố vào hôm ra mắt MV của Tuệ nghi và Tú phương. - Vâng, chủ tịch. Trúc lâm thở dài, đứng lên đuổi theo Tuệ nghi. Dù đã hết lời khuyên giải Tuệ nghi nên về nhà, nhưng Tuệ nghi đã bỏ ngoài tai và tự lái xe đến trường quay một mình. Trúc lâm vì không yên tâm nên cũng đành lái xe khác theo Tuệ nghi đến trường quay. Bây giờ tốt hơn hết là cô nên theo sát Tuệ nghi, đề phòng bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

Bước vào trường quay, Tuệ nghi cúi nhẹ người rồi đi vào vị trí chuẩn bị quay. Tuệ nghi không cười nói như mọi hôm nữa, chỉ im lặng làm theo lời đạo diễn và diễn đúng như kịch bản. Cảnh quay được hoàn thành sớm hơn dự định. - Đưa mình điện thoại của cậu. Tuệ nghi đưa tay về phía Trúc lâm chờ đợi. Nhìn sắc mặt Tuệ nghi lúc này, Trúc lâm ngần ngại khi đưa điện thoại cho Tuệ nghi. Cô sợ chỉ

vài giây nữa thôi là điện thoại của cô sẽ long xòng xọc ở góc nào đó. - Đây là điện thoại của mình đó - Trúc lâm nhắc khéo. - Ừm. Khác với những gì Trúc lâm dự đoán, Tuệ nghi chỉ từ tốn mở lịch làm việc ra check một lượt rồi tự ý gửi toàn bộ lịch sang máy mình. - Từ nay hãy luôn cập nhật lịch cho mình. Một tuần một lần. Có bất cứ thay đổi nào cũng hãy báo cho mình. - Er...được rồi. Trúc lâm shock trước sự thay đổi 180 độ của Tuệ nghi. Tuệ nghi dợm bước đi. - Cậu đến phòng thu âm à? - Ừm. Không cần đi theo mình đâu. Cậu đi làm việc của mình đi.

- Gì chứ? - Trúc lâm chống nạnh - Việc của mình là luôn theo sát cậu. Mình là quản lý của cậu kia mà. - Tùy cậu. Tuệ nghi bỏ đi trước. Trúc lâm tròn mắt. - Ô mô... Trúc lâm nhún vai. Cô hoàn toàn bất ngờ trước

khía cạnh mới này của Tuệ nghi. Có bao giờ Tuệ nghi lạnh lùng như vậy đâu. Trúc lâm chỉ còn nước lái xe theo đuôi Tuệ nghi đến phòng thu. Tại phòng thu, Tuệ nghi cầm bản nhạc chăm chú nhìn. - Ok, bắt đầu nhé. Tuệ nghi gật đầu nhẹ ra hiệu. Ốp tai nghe vào, Tuệ nghi chú mục vào tờ giấy trên tay. - Stop. Sao không có cảm xúc gì vậy? - Làm lại đi. Giọng Tuệ nghi trầm và đều. Công việc lại quay về điểm xuất phát. Trúc lâm đứng ở góc phòng, khoanh tay quan sát biểu hiện của Tuệ nghi. Nét mặt Trúc lâm căng thẳng khi nhận ra sự thay đổi đột ngột ở Tuệ nghi. Nếu là trước đây, Tuệ nghi sẽ liên tục gập người và xin lỗi bằng một nụ cười. - Lần nữa. Bảy lần rồi mà Tuệ nghi vẫn chưa nắm bắt được cảm xúc của bài hát. Giọng hát thì vẫn hay tuyệt, nhưng nó lạc lõng và vô hồn. Một bản tình ca mà Tuệ nghi hát như thể nó là một bản nhạc cô đơn và lạnh lẽo vậy. Tuệ nghi kiên nhẫn hát lại từ đầu, nhưng được vài câu là lại phải dừng.

- Nghỉ chút đi. Tuệ nghi bỏ ốp tai xuống, ném bản nhạc lên giá đỡ, khuôn mặt không chút sắc thái. Bỏ điện thoại ra check lịch, Tuệ nghi nhướn mày. Với tốc độ thu âm này thì sẽ chậm lịch sau mất. - Thôi khỏi. Làm lại luôn đi. Tuệ nghi quay trở lại buồng thu, đeo tai nghe và ra hiệu bắt đầu. Lần này có khá hơn một chút. Nhạc sĩ cho giữ lại bản này để đề phòng, rồi yêu cầu Tuệ nghi hát lại lần nữa. - Hãy tạo ra nỗi buồn trong lòng... Nhạc sĩ gợi ý. Tuệ nghi gật nhẹ đầu. Buồn à? Đó chẳng phải là cảm xúc bây giờ của cậu sao? Thế tại sao nãy giờ lại không nắm bắt được cái hồn của bài hát? Phải buồn như thế nào mới đúng đây? Tuệ nghi cúi xuống, sàng lọc tâm trí mình. Mọi lần Tuệ nghi bắt tâm trạng rất tốt, rất nhanh. Nhưng quá nhiều thứ ập đến khiến lòng Tuệ nghi bây giờ ngổn ngang, lẫn lộn đủ thứ. Tuệ nghi còn không định vị nổi cảm xúc của mình bây giờ là gì nữa. Chọn một thứ gì đó có thể làm mình buồn vô hạn sao? Phải chọn gì đây? Một chút scandal lướt qua, nhưng nó chỉ làm Tuệ nghi thêm áp lực. Một chút tình bạn với Gia như bị mất đi, nhưng nó chỉ làm Tuệ nghi tiếc nuối. Một chút quá khứ ngày nhỏ hiện về, nhưng nó chỉ khiến Tuệ nghi thấy tẻ nhạt hơn. Phải là cái gì đây? Tuệ nghi vò đầu, bỏ điện thoại lên giá đỡ. Bất chợt màn hình sáng, và hình ảnh Tuệ nghi với Thanh my hiện ra. Đúng, Tuệ nghi cũng chưa bao giờ xóa

đi những bức ảnh của hai người cả. Nét mặt Tuệ nghi thay đổi hẳn. Không còn là sự lạnh lùng như cách đây vài phút nữa, mà rõ ràng là nó có một chút gì đó tiếc nuối, thêm vào đó là một nỗi buồn vô hạn, sâu thẳm. Tuệ nghi nhớ đến những khoảnh khắc hai người đã từng vui vẻ bên nhau. Tuệ nghi thấy nhớ những khoảnh khắc ấy, muốn níu kéo chúng nhưng lại luôn bất lực. Nhìn xuống ngón tay giờ đây đã không còn đeo nhẫn, Tuệ nghi thấy trống rỗng vô cùng. Phải chi mọi việc không quá rắc rối thế này

Nhận ra sự thay đổi nét mặt của Tuệ nghi, nhạc sĩ lặng lẽ ra hiệu cho bật nhạc. Những giai điệu nhẹ nhàng, buồn man mắc len lỏi vào tâm trí Tuệ nghi. Nó như ăn khớp với tâm trạng

Tuệ nghi bây giờ. Tuệ nghi đã thể hiện lại bài hát một lần nữa. Và lần này, nó thành công ngoài sức tưởng tượng. - Bravo... Nhạc sĩ vỗ tay khen ngợi Tuệ nghi, nhưng ngay khi nhạc vừa chấm dứt, nét mặt Tuệ nghi đã trở lại với vẻ lạnh lùng. Cậu bước nhanh ra khỏi buồng thu và chào mọi người ra về. Trúc lâm vội vã đuổi theo.

- Cậu đã nghĩ đến cái gì trong đó vậy? Trúc lâm tỏ ra khá là tò mò. Đáp lại Trúc lâm chỉ là sự im lặng từ phía Tuệ nghi. Biết mình có cậy miệng cũng không bắt Tuệ nghi trả lời được, nên Trúc lâm đành im. - Tới đây sẽ ra mắt MV của cậu và Tú phương. Chủ tịch nói cậu hãy đưa ra câu trả lời vào hôm đó. Chắc cậu cũng biết nên nói gì rồi chứ? - Mình biết. Tuệ nghi hờ hững đáp rồi leo lên xa ra về. Lịch hôm nay của Tuệ nghi đã hết, và Trúc lâm vẫn còn khá nhiều việc để làm. Chắc nên để Tuệ nghi yên tĩnh một chút. Thanh my vừa về tới nhà, đang thay đồ trên phòng thì hình ảnh xe của Tuệ nghi trước cửa đập vào mắt cô. Thanh my chăm chú nhìn theo mọi hành động. Tuệ nghi đẩy mạnh cửa xe, bước xuống và sập cửa lại. Từ một khoảng cách không xa, Thanh my có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt ấy. Tuệ nghi tiến đến trước cửa nhà và làm điều tương tự như cậu đã làm với chiếc cửa xe. Thanh my lo lắng. Cô đã theo dõi buổi họp báo. Điều cô quan tâm nhất chính là biểu hiện của Tuệ nghi trong suốt buổi họp. Tuệ nghi chỉ im lặng. Trong cả buổi họp báo đó, chỉ có phát ngôn viên lên tiếng, và lúc cuối là Tú phương, còn Tuệ nghi thì tuyệt nhiên không nói lấy một chữ. Nét mặt của Tuệ nghi còn tỏ ra khá là hờ hững, chán nản cho đến tận khi Tú phương tuyên bố tình cảm của mình. Thanh my không hiểu lúc đó Tú phương đã nghĩ gì mà làm thế. Cô chỉ thấy bất an khi nhìn thấy nét mặt của Tuệ nghi nhìn Tú phương. Sửng sốt nhưng giận dữ. Chưa bao giờ cô thấy điều đó ở Tuệ nghi cả. Thanh my lưỡng lự, muốn sang nhà Tuệ nghi, ít nhất là để động viên cậu ấy. Nhưng cô lại không biết phải nói gì với Tuệ nghi cả. Khoảng cách của hai người bây giờ là rất xa. Thậm chí là tình bạn thôi cũng không còn. Mà dù sao thì giờ cũng đã có một người khác thay cô ở bên Tuệ nghi rồi. Cô nên chấp nhận điều đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC