Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Buổi ra mắt MV) - Tú Phương. Cô biến đi đâu mất ngày hôm nay vậy hả? Trúc lâm gắt gỏng khi vừa nhìn thấy mặt Tú Phương. Giờ chả có gì Trúc lâm phải nể nang cô ta nữa. Cô ta đã gây rắc rối cho thần tượng của Trúc lâm, thì việc gì Trúc lâm phải tử tế nữa. Khi không Trúc lâm đã phải kiêm luôn chức quản lý cho cô ta rồi. - Việc đó không đến lượt quản lý Lâm lo. Tôi có quản lý của riêng mình.

Tú Phương cười mỉa. Điều đó làm Trúc lâm tức phát điên lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại. Chẳng việc gì phải đôi co với người như thế. - Tuệ nghi, cậu xong chưa vậy? Sắp... OMG... Tuệ nghi từ trong phòng thay đồ bước ra, với quần jean đen, áo thun đen sọc trắng ở cổ tay, jacket đen và một đôi giầy đinh cũng đen nốt. - Cậu đổi tông hả Tuệ nghi? Trúc lâm vẫn chưa khép được miệng lại. Cô nhìn Tuệ nghi từ đầu đến chân. Cả khuôn mặt cũng đã được make up với phong cách khác trước. Cả cơ thể Tuệ nghi phát ra một khí thái lạnh lùng. - Có lẽ. - Tuệ nghi đều giọng trả lời. - Cậu có va đầu vào đâu không? - Không. - Cậu yêu thích màu sáng, đặc biệt là xanh và xanh tím, nhớ chứ? Chứ không phải tông đen tuyền thế này. - Vậy sao? - Tuệ nghi nhướn mày - Lâu lâu đổi mới chút cũng được mà. Sau câu nói, Tuệ nghi xốc lại áo và đi ra ngoài trước. Tú Phương nãy giờ còn ngỡ ngàng, giờ vội vã đuổi theo. Tú Phương khoác tay Tuệ nghi, Tuệ nghi không từ chối. Hai người vừa bước ra, ánh đèn flash chớp nháy liên tục. Không khác những buổi ra họp báo là mấy, duy chỉ có một điều... - Nhân đây, tôi cũng xin thừa nhận tình cảm của mình với Tú Phương. Chúng tôi công khai chuyện tình.

Tuệ nghi rút nhanh vào bên trong, từ chối trả lời tất cả các câu hỏi sau đó. Tuệ nghi đã làm xong nhiệm vụ của mình trong ngày hôm nay. Tuệ nghi kêu Trúc lâm trở về công ty ngay sau đó, bỏ lại "cô bạn gái" của mình ngay sau khi vừa "tỏ tình". ( GG's dorm ) "Phịch" - Như, không sao chứ? Cả nhóm lo lắng khi Gia như mất thăng bằng và ngã lên ghế sofa. Khuôn mặt Gia như đờ đẫn, ngây dại cả đi. Gia như có nghe nói về việc Tuệ nghi sẽ giải quyết luôn scandal tình ái của mình vào hôm ra mắt MV, nên cô đã quyết định hi sinh một buổi ngủ nướng trong ngày nghỉ hiếm hoi này để theo dõi tất cả. Nhưng những gì Gia như vừa nhìn và nghe thấy đã đánh gục mọi hi vọng của cô. Gia như đã luôn hi vọng nhân dịp này, Tuệ nghi sẽ tuyên bố chuyện tình của cô với cậu ấy để chấm dứt mọi scandal tình ái. Nhưng trái lại, Tuệ nghi còn thừa nhận tình cảm với Tú Phương. Điều đó Gia như chưa bao giờ dám nghĩ đến. - Chiều nay chúng ta có lịch tập đúng không? Gia như hỏi cả nhóm bằng khuôn mặt vô hồn. - Ừ. Nhưng nếu cậu thấy không ổn thì có thể nghỉ? Cả cái nhóm GG này, ai mà không biết Gia như yêu Tuệ nghi cơ chứ. Chính mọi người cũng vun vén cho hai người đó nhiều cơ mà.

- Không. Mình phải đến đó. Mình cần phải gặp Tuệ nghi. Gia như luống cuống đứng dậy tìm đồ để thay. Nhìn dáng người xiêu vẹo của cô bạn mà cả nhóm xót xa. (Phòng tập) Gia như đã tức tốc chạy ngay đến đây khi vừa đỗ xe. Phòng tập vắng ngắt khiến Gia như suýt

bật khóc. Cô đi ra một góc phòng, kiên nhẫn chờ đợi. Nhóm GG cũng không ngần ngại ngồi đợi cùng cô bạn họ. Lát sau, Tuệ nghi bước đến, dù đã giản dị hơn nhưng vẫn cứ là một tông đen tuyền hoàn hảo. Nhóm GG há hốc miệng nhìn cứ như người vừa bước vào là ai khác ấy chứ không phải là Tuệ nghi mà họ vẫn biết. - Chào mọi người. Tuệ nghi cất giọng chào, không còn hào hứng như mọi lần. Giọng nói đều đều và có phần hơi lạnh. Nhóm GG khẽ bảo nhau rút êm ra ngoài tạo không gian riêng cho hai người. Tuệ nghi bước đến, bỏ mũ lên bàn và giũ lại mái tóc. - Tuệ nghi nói đi, tại sao lại như vậy? Gia như lên tiếng trước. Tuệ nghi ngưng hành động vài giây rồi lại tiếp tục những gì mình đang làm. Tuệ nghi giũ áo và treo lên móc. - Tuệ nghi à. Làm ơn hãy nói là không phải đi. Nói rằng Tuệ nghi chỉ làm vậy cho êm xuôi thôi đi.

- Những gì cần nói mình đã nói hết rồi. Lạnh lùng buông một câu trả lời, Tuệ nghi cúi xuống chỉnh lại dây giày. Từ lúc bước vào phòng tập đến giờ, Tuệ nghi chưa một lần nhìn Gia như. Gia như bắt đầu khóc. Tuệ nghi thấy hơi ân hận về những gì mình đã nói. Nhưng cậu cũng chẳng biết phải làm gì. Nếu như trước đây, Tuệ nghi đã có thể thoải mái ngồi bên Gia như mà trút hết nỗi lòng mình. Nhưng quan hệ bây giờ của hai người đã khiến cả hai không còn thể thoải mái như trước nữa. - Tại sao chứ Tuệ nghi? Không phải chúng ta đang rất vui vẻ sao? - Chỉ mình cậu vui vẻ thôi. - Cái gì? Gia như chết đứng trước câu nói của Tuệ nghi. - Mình nói là chỉ mình cậu vui thôi. Cậu nghĩ mình vui sao? Xin thưa là mình không. Mình mệt mỏi lắm. Từ trước đến giờ mình chỉ coi cậu là bạn, nhưng sao cậu lại cứ làm mọi thứ rối tung lên như thế chứ? Tuệ nghi tuôn một tràng không cần suy nghĩ. Cậu gần như không còn kiểm soát được bản thân nữa. Câu nói chứa đựng cả sự bực dọc khiến Gia như sợ hãi. Chưa bao giờ Tuệ nghi bực bội với cô cả. - Mình không yêu cậu, cậu phải biết điều đó chứ Như. Chưa bao giờ yêu cậu.

- Cậu... - Gia như mở to mắt - À, mình đã hiểu. - Cô gật gật đầu bất lực - Cậu thật nhẫn tâm, Tuệ nghi à. Gia như quay đầu bỏ chạy khỏi phòng tập. Tuệ nghi chỉ đứng đó, không đuổi theo. Những cô gái nhóm GG nãy giờ đã nghe được hết, họ quăng cho Tuệ nghi một ánh mắt thù hận rồi đuổi theo Gia như. Tuệ nghi cười chua chát. Thế là xong. "Mình xin lỗi, Như. Nhưng thế này tốt hơn cho cậu. Đừng có lo cho mình nữa nhé" Nhắm mắt lại, Tuệ nghi cố gắng tĩnh tâm. Khi đôi mắt mở ra, Tuệ nghi lạnh lùng tàn nhẫn quay trở lại. Cậu xoay người về phía gương, cố nhìn cho kỹ con người hiện tại. Không phải là Tuệ nghi muốn thế, mà chính thế giới này đã biến cậu thành con người như vậy. Nhóm GG không quay trở lại sau đó, Tuệ nghi đã tự tập một mình đến khi hết giờ rồi thu dọn đồ để về. - Tuệ nghi ahhhhhhhhhhhhh... Cái giọng nhão nhoét của Tú Phương làm Tuệ nghi phát lạnh người. Tuệ nghi rẽ người sang hướng khác, nhưng Tú Phương vẫn bắt kịp. Cùng lúc đó thì có một ekip làm phim đi ngang qua, Tú Phương nhanh chóng khoác tay Tuệ nghi. Tuệ nghi không phản ứng. Tú Phương huyên thuyên đủ điều mà thậm chí Tuệ nghi còn không thèm nghe. Đợi ekip đi rồi, Tuệ nghi mới lên tiếng,

- Cô không có lịch gì à? - Em không biết. - Quản lý của cô đâu? - Đang làm việc. - Sao không đi theo cô vậy? - Tuệ nghi ah. Sao lại nói chuyện với em kiểu đó chứ? - Tôi bận lắm. Cô rảnh thì đi chỗ khác chơi đi. - Này, em là bạn gái Tuệ nghi đấy nhé. Tuệ nghi rút tay ra khỏi tay Tú Phương và đi thẳng. - Chán chết. Cô nàng ngúng nguẩy bỏ đi luôn. Trước nay Tú Phương không quen năn nỉ ai bao giờ. Thoát được Tú Phương, Tuệ nghi nhằm hướng phòng chờ. Nhưng có cái gì đó khiến Tuệ nghi không muốn vào. Cậu lại bỏ ra ngoài. - Tuệ nghi ah! Trúc lâm vừa nhác thấy bóng Tuệ nghi thì vội đuổi theo. Tuệ nghi dừng lại chờ. - Cậu đi đâu bây giờ thế? - Trường quay. Tuệ nghi tiếp tục bước khi Trúc lâm đã bắt kịp. - Đến đó làm gì chứ? Cậu không có lịch ở đó. - Mình khảo sát trường quay trước. - Đó là việc của mình. - Mình muốn tự tìm hiểu. Tuệ nghi bắt đầu bước nhanh hơn. Trúc lâm đã dừng lại hẳn và bị Tuệ nghi bỏ rơi một quãng xa. - Cậu không ăn cơm sao? Tuệ nghi vẫn bước. - Yahhh. Kim Tuệ nghi. Đã hai hôm rồi đấy. Yahhhhhh... Trúc lâm quát với theo trong vô vọng. Cô biết dù mình có chạy đến lôi Tuệ nghi vào bàn ăn thì cậu ấy cũng sẽ đứng lên thôi. Trúc lâm tức giận sút mạnh vào tường.

- Á... Chết tiệt... - Quản lý Lâm. Không sao chứ? Trúc lâm lò cò nhảy quay lại, khuôn mặt nhăn nhó. - Ah, My. Tôi không sao. - Có chuyện gì thế? Tuệ nghi vẫn chưa khuất. Thanh my đưa mắt nhìn về phía Tuệ nghi. Trúc lâm thôi không xuýt xoa nữa mà cũng nhìn về phía ấy. - À,Tuệ nghi... Cậu ấy lại bỏ bữa trưa. - Lại? - Ừm. Cậu ấy đã không ăn uống tử tế suốt thời gian vừa rồi. Đặc biệt là hai hôm nay, tôi chỉ thấy cậu ấy uống sữa thôi. Cậu ấy không ăn bất cứ thứ gì cả. - Tệ đến thế sao? Thanh my đưa mắt nhìn về cuối hành lang một lần nữa, nhưng Tuệ nghi đã không còn ở đó. - Tôi không thể khuyên bảo cậu ấy. Trúc lâm trưng ra bộ mặt thất vọng. - Vậy sao? Về chuyện sáng nay. Lễ công bố ấy... Thanh my tò mò muốn biết thực hư thế nào. Cô vẫn không tin Tuệ nghi là người tệ bạc như vậy, đang trong mối quan hệ với Gia như mà lại đi nhận lời Tú Phương. Cô vẫn theo dõi những thông tin về Tuệ nghi, và vẫn thỉnh thoảng lén lún quan sát cậu ấy. Thanh my cũng nhận ra sự thay đổi của Tuệ nghi. Cô muốn xác minh lại chuyện này. Nó đã ảnh hưởng tới Tuệ nghi "của cô" quá nhiều.

- Cái đó... - Quản lý Lâm. Cô biết mối quan hệ giữa tôi với

Tuệ nghi mà. Làm ơn nói đi. - Thì...đây là kế hoãn binh của chủ tịch. Tuệ nghi buộc phải làm vậy vì bộ mặt của công ty. - Tôi biết ngay mà. Nhưng còn...bệnh trầm cảm

của Tuệ nghi? Trúc lâm tròn mắt, nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên khi Thanh my biết rõ bệnh tình của Tuệ nghi như vậy. Trúc lâm biết Thanh my vẫn luôn quan tâm tới Tuệ nghi. - Cậu ấy không chịu đến viện kiểm tra nữa. Nhưng tôi đoán là nó nặng hơn rồi. Cậu ấy tỏ ra lạnh nhạt với tất cả. Thậm chí với cả tôi. - Tôi hiểu rồi. Giờ tôi có việc phải đi. Quản lý cũng đi làm việc của mình đi. - Được rồi. Chào cô. Àh...Giáng sinh vui vẻ. - Cảm ơn. Quản lý Lâm cũng vậy nhé. - Sau này gọi tôi là Trúc lâm được rồi. Trúc lâm cười. Hai người chia tay. Trúc lâm đi mua một ít đồ ăn và sữa dâu, đem đến trường quay ngay sau đó. Kiểu gì thì kiểu, cô cũng phải bắt Tuệ nghi tống được cái gì đó vào miệng cho dù là cậu ấy không thích đi chăng nữa. Giáng sinh, đường xá đông đúc. Tuệ nghi đã không đến trường quay như dự định. Cậu cải trang và xuống phố đi dạo. Dòng người đi đường vội vã, tấp nập, không một ai nhận ra Tuệ nghi.

"Cuộc sống luôn là như thế này à?" Tuệ nghi tự hỏi mình khi một người đàn ông đi ngược chiều và va vào người cậu. Tuệ nghi thấy mệt mỏi với cuộc sống này kinh khủng. Trước đây thì lăn lộn chật vật kiếm sống. Giờ tưởng như có vinh quanh, sự nghiệp rồi thì nhàn hạ hơn, ai ngờ còn khiến con người ta bất lực hơn trước. Tuệ nghi đi đến trước cây thông lớn ở quảng trường. Cây thông to vĩ đại được thắp sáng bằng hàng ngàn bóng đèn nhấp nháy. Tuệ nghi nhìn ngắm mãi từ gốc cho đến tận ngọn cây thông, nhắm mắt thầm ước cho mình một điều trong lòng... - Đẹp đúng không? Tuệ nghi giật mình vì giọng nói đằng sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. Tuệ nghi quay lại. - My? Đúng là Thanh my đang đứng đó, cũng đang nhìn lên cây thông. - Đã nhiều Giáng sinh rồi mình không đến đây. Tuệ nghi im lặng ngắm nhìn Thanh my. Trong trang phục giản dị, Thanh my trông vẫn rực rỡ như một nữ thần. - Một điều gì đó đã đưa mình đến đây đêm nay.

Thanh my vẫn chưa quay sang nhìn Tuệ nghi. Cô sợ phải đối diện với nét lạnh lùng trên khuôn mặt Tuệ nghi, hoặc đơn giản là sợ đối điện với Tuệ nghi. Khi vừa kết thúc lịch của mình, Thanh my đã thấy Trúc lâm hớt hải đi tìm

Tuệ nghi. Hỏi ra mới biết Trúc lâm đến trường quay nhưng không thấy Tuệ nghi đâu, ở nhà cũng không có. Thanh my cũng tá hỏa đi tìm Tuệ nghi ở những nơi mà cô nghĩ là Tuệ nghi đã đến. Như một định mệnh, khi Thanh my nhìn thấy cây thông nhỏ ở nhà hàng mà có lần cô đã cùng Tuệ nghi đi ăn, cô lập tức nghĩ ngay đến cây thông ở quảng trường. Linh cảm khiến Thanh my không cần suy nghĩ gì nữa mà

đến thẳng đây. Thanh my đã đi đến với một quyết tâm, vô cùng lớn lao và mãnh liệt, mà nếu không phải là tình yêu thì không bao giờ làm được. "Mình sẽ ở bên cậu Tuệ nghi à, dù chỉ là với cương vị một người bạn thôi thì mình cũng sẽ chấp nhận và ở bên cậu. Mình không thể nhìn thấy cậu như vậy được. Hãy để một mình mình đau nỗi đau của cả cậu nữa..." - Cậu chưa ăn gì đúng không? Có muốn mời mình đi ăn không? Thanh my gợi ý. Bây giờ cô mới quay sang nhìn Tuệ nghi. Trái với tất cả những gì Thanh my lo sợ, Tuệ nghi nhìn Thanh my bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, vô cùng ấm áp. Thanh my chết chìm trong ánh mắt ấy, ánh mắt

mà bấy lâu nay Thanh my đã khao khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC