Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi... - Em...không mặc đồ trong? Tuệ nghi mở mắt nhìn chằm chằm vào Thanh my. - Er...em...chúng ướt hết rồi. - Em thật biết cách dụ dỗ Nghi... - Em không... Chưa nói dứt câu, một lực mạnh tì lấy Thanh my và vật ngửa cô ra giường. Tuệ nghi đã ở phía trên cô. Ánh mắt Tuệ nghi nhìn Thanh my có chút khác lạ, nó đã nhuốm một chút men say. Tuệ nghi cúi xuống,

hôn lên đôi môi Thanh my một cách khao khát. Thanh my e dè đáp trả. Cô biết Tuệ nghi đã bị men rượu chế ngự. Một phần tâm trí Thanh my nói cô chưa sẵn sàng, nhưng cơ thể cô đã nhanh chóng phản đối lại chủ nhân của nó bằng cách mềm nhũn ra và tê rần rần theo đừng động chạm của Tuệ nghi. Thanh my đẩy Tuệ nghi sang bên cạnh. Một bờ vai của Thanh my đã bị Tuệ nghi lột trần. Thanh my xoay lưng về phía Tuệ nghi để cô ấy có thể mơn trớn vai của mình. Tay Tuệ nghi xoa nhẹ lên bờ vai trần. Những nụ hôn ướt lên gáy làm Thanh my rùng mình. Thanh my nhắm mắt, sẵn sàng cho những gì xảy ra tiếp theo. Nụ hôn của Tuệ nghi chậm dần. "Uỵch..." Một tiếng động nhỏ làm Thanh my sực tỉnh. Tuệ nghi đã ngưng hẳn hành động của mình lại.

- Nghi... Thanh my gọi khẽ và quay người lại. Tuệ nghi đã thiếp đi mất. Thanh my phì cười. Trong Thanh my có đôi chút hụt hẫng nhưng cô hiểu Tuệ nghi đã rất mệt. Cô nhéo mũi Tuệ nghi thật khẽ. - Nghi nợ em lần này. Ngủ ngon nhé. Em yêu Nghi. Thanh my không buồn chỉnh lại áo, ôm chặt lấy cơ thể bán nude mà ngủ ngon lành. ( Sáng hôm sau) Tuệ nghi thức giấc với cái đầu đau nhức. Cô lăn ngửa ra giường, lấy tay xoa bóp trán. Không có tác dụng, cô tức tối lăn qua lăn lại trên giường. - Nghi... Im cho em ngủ nào. Tuệ nghi giật mình ngỡ mình nghe lầm. Cô khẽ lật chăn. Thanh my đang nằm đó, một bên vai hở hang, mấy chiếc cúc áo bung ra. Tuệ nghi gần như không tin vào mắt mình nữa. Cô dụi mắt và nhìn thật kỹ. Đúng là Thanh my thật. Tuệ nghi cố nhớ lại xem đã có chuyện gì vào tối qua. À, cô đã về nhà rất muộn, rồi Thanh my làm gì đó cho cô ăn, rồi cô lăn ra ngủ. Sao giờ lại thành thế kia nhỉ. Rồi cô giật mình nhìn xuống và nhận ra mình đang bán nude. - Tuyệt. Gì thế này? My... Tuệ nghi lay người Thanh my, cố gắng gọi Thanh my dậy để hỏi chuyện. - Em sẽ đạp Nghi xuống đất đấy. Oáp... Thanh my dọa dẫm qua cái giọng ngái ngủ. Tuệ nghi nhìn xuống đất, chiếc áo thun và khăn quấn ngực đã

bị quăng xuống đất. Tuệ nghi vội mở chăn và kiểm tra bên trong. Cô thở phào khi thấy quần của hai người vẫn còn nguyên vẹn. Tuệ nghi đậy chăn lại, lòng vẫn thắc mắc tại sao hai người lại ở trong tình trạng thế này. Liệu hai người đã làm gì chưa. Và một khi thắc mắc chưa được giải tỏa thì Tuệ nghi còn chưa yên.

- My, dậy Nghi hỏi một chút thôi. - Ưm...ư...xuống đất đi *đạp đạp* - Nhưng Nghi có chuyện muốn hỏi. Dậy đi trước khi Nghi sờ mông em. - Tuệ nghi dọa dẫm. - Đêm qua Nghi đã sờ mòn nó rồi. - Thanh my vẫn nhắm chặt mắt. Cô không có ý định dậy. - What? Ờ ờ, vậy Nghi sẽ sờ...sờ ngực em. Có dậy không? - Aish...chẳng còn chỗ nào trên người em mà Nghi chưa sờ cả. Giờ thì để yên cho em ngủ. - Hở? Tất...tất cả rồi sao. Ôi... Tuệ nghi vỗ vào trán và đứng dậy bước ra khỏi giường. Nhưng một bàn tay thò ra và kéo Tuệ nghi ngã trở lại. - Nghi định đi đâu vậy? *lim dim* - Er...Nghi đi...nhà tắm. - Không phải định trốn trách nhiệm đấy chứ? - Thanh

my gối đầu lên ức Tuệ nghi. - Tra...trách nhiệm gì? - Tuệ nghi lúng búng nói không ra câu.

- Chuyện đêm qua. Nghi nhìn cũng biết rồi mà. - Thanh my tỉnh bơ. - Không lẽ chúng ta đã... - Đúng. Đêm qua Nghi rất sung sức. - What? Nghi không nhớ gì hết. - Ý Nghi là sao đây? Từ chối trách nhiệm ư? - Thanh my ngẩng lên, chống cằm đối diện với Tuệ nghi. - Không. - Tuệ nghi xua tay loạn xạ - Nghi không có ý đó. Nghi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm mà. Nghi không có... - Được rồi. *nhéo mũi* Em đùa thôi. Đêm qua chúng ta chưa làm gì cả. - Hả? Chưa làm gì sao? - Ừm. Chưa gì hết. Chỉ suýt thôi. Nghi nợ em một đêm, sau này em sẽ đòi cả vốn lẫn lãi. Thanh my lại nằm xuống, đưa tay vẽ mấy đường loằng ngoằng lên ức Tuệ nghi. Điều đó làm Tuệ nghi nhột nhột. - Cơ thể Nghi thật tuyệt. Suýt chút nữa đêm qua em đã ngấu nghiến nó. Thanh my thành thật thú nhận. Gần gũi Tuệ nghi quá

mức đã khiến Thanh my có một ý niệm đen tối. Không thể phủ nhận rằng cô đã quá khao khát cơ thể Tuệ nghi vào đêm qua. Thậm chí bây giờ vẫn còn một chút cảm giác hụt hẫng. Thanh my cố tình nằm sát để bờ vai trần của mình tiếp xúc với cơ thể Tuệ nghi. Không còn quá ngại ngùng với Thanh my nữa, nhưng với Tuệ nghi, nó là một trải nghiệm mới.

Tuệ nghi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối cho người yêu. Giờ đầu cô không còn quá đau như lúc nãy nữa. Mùi hương tỏa ra từ người Thanh my rất dễ chịu. Tuệ nghi tiếc vì mình phải giả trai và không được dùng nước hoa Girl. Cô thực sự thích thứ nước hoa ấy. Thật may là người yêu cô lại dùng nó. Tuệ nghi tha hồ hít ngửi đủ kiểu.

- Nghi làm gì vậy? - Thanh my hỏi khi thấy Tuệ nghi hít hít không ngừng. - Em thơm quá My ah. - Nghi học được cách nịnh ở đâu vậy? *liếc* - Không có. Nghi nói sự thật. - Tạm tin. Hôm nay chúng ta không có lịch gì sao? - Chỉ có lịch tập của hai đứa thôi. Nhưng ở đâu chẳng tập được. - Tuyệt thật. Em có thể ôm Nghi ngủ cả ngày. - Gì chứ? Em không định lãng phí cả ngày như vậy đấy chứ? - Đùa thôi mà. Dậy thôi, em đói rồi. Thanh my ngồi hẳn dậy, loay hoay cài lại cúc áo. Bất chợt Tuệ nghi lại kéo cô xuống. - Em chưa chào buổi sáng. - Tuệ nghi mè nheo. - Sao Nghi không chào em trước chứ? - My... - Được rồi. *chụt*. Chào buổi sáng. Đó là thói quen của hai người, chào ngày mới bằng một nụ hôn, và kết thúc ngày cũng bằng một nụ hôn. Thanh my lại ngồi dậy cài lại hàng cúc đã

bị Tuệ nghi bật tung đêm qua. Tuệ nghi cũng trở dậy, mặc chiếc áo mà Thanh my vừa quẳng cho. Chiếc áo thun dưới đất đã hôi rình mùi mồ hôi. Thanh my thu dọn đống quần áo đó rồi đi vào nhà tắm trước, trong khi đó Tuệ nghi xuống bếp và chuẩn bị điểm tâm. Khi Thanh my bước ra thì mọi thứ đã chuẩn bị xong. Tuệ nghi nhờ Thanh my dọn bàn để mình đi tắm. Tuệ nghi cần gột rửa cái mùi rượu khó chịu trên người. Cơ thể thơm mùi sữa của Tuệ nghi rất dễ ám mùi rượu. Thanh my phì cười khi nhìn thấy con người nhỏ bé kia hít hít cái áo rồi nhăn mặt. Thanh my tranh thủ chạy về nhà thay đồ. Khi cô trở lại nhà Tuệ nghi thì Tuệ nghi vẫn chưa tắm xong. Cô bắt đầu sắp bàn ăn. Thanh my thầm ước một ngày nào đó có thể tự tay nấu cho Tuệ nghi một bữa ăn thật ngon. Có vẻ như Thanh my đang mơ tới việc có một gia đình với Tuệ nghi. Gia đình? Nghĩa là bố, mẹ và con. Nhưng cô với Tuệ nghi... Thanh my bất giác ngẩn ngơ. Cô thực sự đã nghĩ đến việc có một gia đình. Nhưng liệu tình yêu của cô có đủ để giữ chân Tuệ nghi không? Cô chỉ là một cô gái và Tuệ nghi cũng vậy. Sẽ thế nào nếu như Tuệ nghi phải lòng một anh chàng nào đó và nhận ra cô không phải tình yêu đích thực của cô ấy? Điều đó làm Thanh my thực sự lo lắng. Cả hai người còn quá trẻ. Cô đã dành vài năm tuổi thanh xuân của mình để yêu Tuệ nghi, nhưng liệu Tuệ nghi có như vậy không? Cô không biết chắc. Những gì mà Tuệ nghi đang mang lại cho cô khiến cô rất hạnh phúc. Thanh my không tham lam đòi hỏi nhiều hơn, chỉ là cô muốn nó bền lâu mà thôi. Cô không dám nghĩ đến ngày Tuệ nghi sẽ rời xa mình vì một người khác. Cô quá yêu Tuệ nghi để có thể chịu đựng được việc mất đi cô ấy.

- Em nghĩ gì thế? Một vòng tay quấn tròn quanh eo làm Thanh my tỉnh mộng. Cô nhẹ lắc đầu xua tan mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi. Không phải Tuệ nghi đã hứa sẽ không rời xa cô đó sao. - Em đang nghĩ đến bài hát của chúng ta thôi. - Thanh my xoay người lại đối diện với Tuệ nghi. - Đừng lo. Nó rất ổn mà. Chúng ta còn một gần một tháng để hoàn thành nó. - Nhưng giờ chúng ta chưa bấm máy. - Nghi tin chúng ta có thể làm được điều đó trong một tháng. Hai bản MV thôi, dance ver và drama ver. - Hai bản MV trong một tháng là điều khó tưởng tượng, Nghi biết không. Chúng ta còn quá nhiều việc phải làm. Và giờ chúng ta đang lãng phí một ngày ở nhà. - Không lãng phí đâu. Lát chúng ta sẽ quay chúng. - Quay chúng. Ở nhà sao?

- Rồi em sẽ biết mà. Ăn sáng thôi. Tuệ nghi ấn Thanh my ngồi xuống bàn. Hai người ăn

sáng với nhau, thỉnh thoảng Thanh my nhìn lén Tuệ nghi với đôi mắt khó hiểu. Chẳng nhẽ tí nữa đoàn làm phim sẽ đến đây và quay phim hai người? Ăn sáng xong, Tuệ nghi dọn bàn rồi quay trở lại với Thanh my. Hai người ngồi trên sofa, đan tay vào nhau và đọc bản nhạc. Thanh my nhíu mày khi đến những đoạn âm khó. Tuệ nghi thì cười sảng khoái mỗi khi Thanh my hát bay mất nốt nhạc. Những lúc đó Thanh my đều tặng cho Tuệ nghi mấy đấm vào ngực. Lát sau Tuệ nghi kéo Thanh my lên phòng ngủ. - Thật là đau lưng quá đi. Tuệ nghi ngã người ra giường, kéo Thanh my nằm xuống bên cạnh, tay vẫn đang cầm bản nhạc. Thanh my gối đầu lên tay Tuệ nghi, chăm chú vào bản nhạc lần nữa. Tuệ nghi hôn lên tóc Thanh my thật nhẹ nhàng. Thanh my thấy bình yên trong lòng vô cùng. Một lát, tiếng thở đều đều bên tai cho Tuệ nghi biết Thanh my đã say ngủ. Tuệ nghi nhẹ nhàng vỗ về và hát ru một khúc tình ca ngọt ngào. Thanh my cứ thế chìm vào giấc mơ của mình. Trong giấc mơ, Thanh my bỗng chợt mơ thấy Tuệ nghi vui vẻ bên một người con trai nào đó, còn cô ở phía sau gào thét gọi tên. Tuệ nghi có nghe thấy và đã quay đầu lại, nhưng cô ấy không bước về phía cô nữa, mà nắm lấy tay người con trai đó, gật đầu mỉm cười

với cô rồi đi mất. Thanh my đã cố gắng níu giữ lấy hình bóng Tuệ nghi, nhưng cô ấy đã bước ra khỏi giấc mơ của cô. Mọi thứ xung quanh Thanh my sụp đổ, cô gào khóc với một cái tên duy nhất: Vương Tuệ nghi.

- My...My ah. Tiếng Tuệ nghi gọi bên tai làm Thanh my sực tỉnh. Cô choàng dậy và nhận thấy đôi mắt nâu sẫm đang lo lắng nhìn mình. Mặt Thanh my đẫm nước, cô ôm chầm lấy Tuệ nghi. - Nghi à, đừng bỏ em mà... - Em sao thế? - Tuệ nghi vuốt nhẹ lưng Thanh my trấn an. - Nghi có đi đâu đâu. - Làm ơn đừng bỏ em. Em thực sự rất yêu Nghi. - Được rồi. Cô công chúa của Nghi. Em gặp ác mộng sao? Tuệ nghi khẽ đẩy Thanh my ra, leo lên giường và kéo Thanh my vào lòng. Thanh my dụi mặt vào ngực Tuệ nghi. - Em mơ thấy Nghi bỏ em đi với người khác. Tuệ nghi nhìn Thanh my ngạc nhiên, giây lát bật cười. Cô ôm ghì lấy vai Thanh my. - Babo, sao Nghi có thể bỏ em được chứ? - Sao lại không? - Vì Nghi rất yêu em. Ngốc ạ. Em biết Nghi đã yêu em bao lâu rồi không? - Bao lâu? Liệu có bằng ba năm em dành cho Nghi. - Nghi yêu em từ khi em chưa biết Nghi là ai.

- Thật chứ? - Mọi điều Vương Tuệ nghi nói đều là thật. Thanh my lại một lần nữa áp vào lồng ngực Tuệ nghi. Con tim Tuệ nghi cho Thanh my biết Tuệ nghi đang hoàn toàn chân tình. Tuệ nghi lấy tay lau khô đi những giọt nước mắt. Phải rồi, chỉ có Vương Tuệ nghi mới làm Thanh my khóc như vậy - khóc vì sợ mất đi người mình yêu nhất. Và cũng chỉ có Vương Tuệ nghi mới có thể lau khô đi chúng. Thanh my biết từ nay về sau, người duy nhất có thể làm tổn thương trái tim cô cũng chính là người có thể hàn gắn trái tim cô, chỉ có mình Tuệ nghi. - Đứng lên nào. Nghi có cái này cho em. Tuệ nghi kéo Thanh my đứng dậy, và kéo cô ấy lên lưng. Thanh my ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tuệ nghi và để cô ấy cõng cô đi. Tuệ nghi nhỏ con nhưng lại có thể dễ dàng nhấc bổng Thanh my. Trong tâm trí Thanh my, Tuệ nghi chưa bao giờ là một cô gái yếu đuối cả. Thanh my có cảm giác Tuệ nghi có đủ sức để thay thế cả thế giới quanh cô. Tuệ nghi cõng Thanh my xuống bếp, và nhìn xem, một chiếc bánh kem hồng hồng nằm trên bàn với những cây nến. Tuệ nghi đặt Thanh my xuống, Thanh my vội chạy đến xem. Một chiếc bánh kem dâu được phủ thêm một lớp chocolate khá mỏng. phía trên. Có vài cây nến cắm thành hình trái tim trên đó.

- Nghi...cái này là...

- Happy Valentine, my love. Tuệ nghi tiến lại với một đóa hoa nhỏ được kết bằng

kẹo mút dâu. - Valentine? - Thanh my vội lục điện thoại ra và nhìn - Ôi, em đã quên mất nó. - Không sao. Mình Nghi nhớ là đủ rồi. Tuệ nghi vừa nói vừa đốt những cây nến lên. - Cùng thổi nhé. *cười ngố* - Vâng. Thanh my đỏ mặt cúi xuống, cùng Tuệ nghi thổi tắt những ngọn nến. Cảm giác của Thanh my bây giờ ư? Chẳng thể tả nổi nữa. - Đó là món quà duy nhất Nghi có thể tặng cho em. Nghi không biết nên mua gì cả. - Không. Tình yêu là món quà lớn nhất Nghi tặng cho em rồi. *mắt cười* Tuệ nghi cũng cười đáp trả. Cô lấy dao và cùng Thanh my cắt bánh. Những miếng bánh ngon lành được bỏ ra đĩa. Tuệ nghi để làm ba đĩa. - Chỉ có hai người thôi mà Nghi. - Trúc lâm. Cậu muốn ăn bánh thì ra đây. - Trúc lâm? Ngay lập tức Trúc lâm xuất hiện, trên tay vẫn còn cầm một chiếc camera. Cô xoa xoa bụng mình. - Cậu thật tệ Tuệ nghi ạ. Đây là lần đầu tiên mình được ăn bánh kem của cậu. Sau suốt gần năm năm năm trời. Trúc lâm xắn ngay một miếng bánh to bỏ vào miệng trước sự vui vẻ của Tuệ nghi và sự ngỡ ngàng của Thanh my.

- Trúc lâm. Cậu làm gì ở đây vậy? - Thanh my hỏi. - Quay MV. - Trúc lâm tay chỉ vào chiếc camera, mặt vẫn không ngước lên. - MV? Nghi, làm ơn giải thích dùm em được không? - Chuyện là thế này. MV drama của chúng ta, Nghi muốn chúng thật tự nhiên, nên đã lắp máy quay cá nhân đầy nhà. Tất nhiên là với sự giúp đỡ của Trúc lâm. - Camera? - Nghi xin lỗi đã không nói trước, chỉ là Nghi... - Quá tuyệt vời. Nghi làm em bất ngờ đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC