Chương 7 | La Sol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi sau này khi thỉnh thoảng nhớ về cuộc gọi hôm đó, Shenri vẫn không tin chỉ một lời nói bâng quơ lại là điểm bắt đầu, khơi mào cho tất thảy mọi thứ quan trọng nhất đời hắn.

Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại thì đầu dây bên kia có vẻ như rất kinh ngạc với tuyên bố này của hắn. Sau một thoáng im lặng, cuối cùng Cyrus Williams cũng bật cười thành tiếng, rồi rất nhanh điện thoại được chuyển sang một vị phụ huynh khác.

"Cuối cùng cũng chịu thừa nhận sao?" - Bà Williams cười khúc khích nói, "Con trai à, con không thể giấu cho riêng mình mãi đâu, đến lúc phải mang bạn gái về nhà ăn cơm rồi."

Shenri: "...Vâng."

"Quyết định thế nhé, con bận việc tiếp đi, ít hôm nữa gặp."

Shenri nhìn vào màn hình đã tối đen. Nhiều năm như vậy, đây là lần hiếm hoi hắn cảm thấy mờ mịt vô định, không nắm chắc tương lai đến thế.

***

Khi vừa lên đại học, Harumi và Lizza có một thoả thuận với nhau. 

Bất luận khác chuyên ngành đi nữa, cả hai đều đồng lòng chọn "Chương trình ngắn hạn". Với tham vọng nhanh chóng tốt nghiệp, mặc sức bay nhảy, chả cần tốn ba bốn năm liền mài mông trên giảng đường như bao tầng lớp sinh viên khác.

Hiển nhiên chuyện tốt nào cũng có cái giá của nó, rút ngắn thời gian đồng nghĩa với việc họ phải đánh đổi rất nhiều. Suốt hai năm liền, toàn bộ thời gian công sức của bọn họ đều dành cho việc nghiên cứu, phân tích đề tài, chạy đua với lượng kiến thức khổng lồ để theo kịp tiến độ quốc tế. Mỗi giây mỗi phút đều căng não ra học, hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện ngoài lề nào khác.

Cuối cùng thì ngày hai người nắm tay nhau rời khỏi địa ngục trần gian không còn xa nữa, chỉ cần làm xong khoá luận tốt nghiệp dài 180 nữa thôi...

"Tớ bắt đầu hối hận bởi chính con đường mình chọn rồi..." - Lizza vò đầu bức tai, bất chấp hình tượng nằm bò ra bàn, "Cậu có thấy lạ không? Ban đầu hai "chị đại" của chúng ta vừa nghe qua ý tưởng kết hợp tài chính ngân hàng và thiết kế thời trang đã bày ra biểu cảm gì?"

Harumi đang cắm cúi vẽ một đoạn hoa văn trên váy, nghe vậy liền ngắn gọn súc tính đáp: "Kinh ngạc tột độ không thốt nên lời, tiếp đó là cố kìm nén để không cười vào mặt hai đứa mình."

"Đấy đấy, vậy mà sau đó họ vẫn thoải mái duyệt đề tài này, giống như muốn tụi mình phải trả giá cho sai lầm tuổi trẻ vậy!" - Lizza vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi lên án. Đến tận lúc này cô mới mơ hồ nhận ra hai người bị giảng viên đáng kính hợp lực chơi một vố. 

"Thế nên càng phải chứng minh cho họ thấy mình làm được." - Chi tiết cuối cùng cũng vẽ xong, Harumi buông bút, giơ cao bản thảo tự hào ngắm nghía một lượt chiếc váy vừa mới thành hình.

Liếc nhìn bài luận mới viết được ba trang giới thiệu, Lizza không thể nào lạc quan nổi. Lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che được quầng thâm đen xì bên mắt cô nàng. Lịch trình nghỉ dưỡng mua sắm của cô đảo lộn hết lên từ ngày bắt đầu khoá luận này.

"Giảng viên đại học toàn thiên tài máu lạnh không có tình người! Hôm nay đủ rồi, tớ không làm nổi nữa!"

Harumi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện trời đã sập tối. Cô đành gấp máy tính lại, thu dọn bảng vẽ bút viết trên bàn. Bọn họ đã ngồi ở thư viện gần hết thứ bảy quý giá rồi.

"Ừm, tìm chỗ nào đó ăn tối thôi."

"Haruru, chỉ cưng hiểu chị nhất!" - Lizza bật ngón cái với cô.

Lizza khoác túi xách lên vai, túm lấy Harumi cùng nhau rời khỏi thư viện: "Công việc ở dinh thự dạo này thế nào? Sau hôm đó không nghe cậu kể gì nữa..."

"À thì..."

Chỉ bằng thái độ ngập ngừng của cô, Lizza liếc mắt một cái liền nhận ra có gì đó không ổn.

"Đã hứa là không giấu gì nhau mà? Sao? Tên đó gây khó dễ cậu?"

"Không phải." - Harumi vội cắt ngang cô nàng, "Hắn vô tình biết được tớ là con gái nhà Izayoi, nhưng sau đó...mọi chuyện ổn cả."

Lizza thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ."

Chuyện lợi dụng người ta như công cụ qua mắt người nhà có tính là nghiêm trọng không?! Harumi nghẹn không nói nổi. Mấy ngày nay cô đau hết cả đầu vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết nào ổn thoả, chi bằng để Lizza cùng nghĩ cách vậy.

Thế là 15 phút sau, taxi dừng trước quán lẩu cũng là lúc Lizza kích động thốt lên: "Cái gì cơ? Bạn trai? Tên thiếu gia đó á?"

Harumi chỉ muốn nhanh tay bịt cái mồm luyên thuyên này lại. Cô thanh toán xong liền ba chân bốn cẳng lôi Lizza vào trong, chọn vị trí riêng tư rồi mới buông tha cho cô nàng.

"Còn chưa đủ mất thể diện ư? Bảo cậu giúp tớ nghĩ cách cơ mà..."

"Harumi, cậu đang đỏ mặt. Không đúng! Chuyện này thì có gì đâu mà đỏ mặt?"

Harumi cuống quýt tìm gương soi, hoàn toàn không nhận ra khi nhắc đến chủ đề yêu đương bản thân lại xấu hổ đến thế.

Bộ dạng lúng túng buồn cười này của cô đúng là lần đầu thấy qua, Lizza được dịp trêu đùa quá trớn hơn nữa. Cô nhoài người tới, ranh mãnh chớp mắt với Harumi.

"Đơn giản thôi mà, khi nào chú dì nhắc lại chuyện này, cậu cứ bảo là đá anh ta rồi."

Harumi: "..."

Làm vậy mà coi được? Người xưa nay chưa có mối tình nào, chưa từng qua lại tìm hiểu bất kì ai, sao có thể hôm trước thừa nhận rồi hôm sau ngang nhiên nói đá là đá người ta nhẹ bẫng như quả banh vậy chứ...

"Đồ ngốc này, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, yêu đương không hợp thì chia tay là chuyện bình thường." - Lizza giận quá hoá cười, cắn răng búng trán cô một cái, "Dám cá là tên đó không nghĩ nhiều như vậy đâu, có khi hắn quên béng luôn không chừng."

Cao thủ tình trường phân tích vấn đề nghe thật hợp lý. Harumi gật gù, đúng là cô có hơi thái quá rồi...

Lizza vẫn không cách nào yên tâm nổi, mắt nhìn menu mà miệng cứ liên tục lầm bầm: "Thường ngày nhạy bén thông minh không ai bằng mà sao đụng đến chuyện này cậu lại chậm tiêu như vậy? Có ngày bị người ta lừa mất thì phải làm sao?"

Harumi chỉ biết cười trừ, bởi thế nên quan niệm về tình yêu của cô và Lizza luôn thuộc hai thái cực khác nhau.

Trước mắt còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều mục tiêu dang dở chưa thực hiện, với Harumi, đây không phải lúc thích hợp để yêu đương hay dành hết tâm tư của mình cho một ai đó mà chẳng biết liệu người ta có lừa dối phản bội mình không.

Cô không muốn mạo hiểm chút nào, thà rằng cứ ẩn mình trong vỏ bọc an toàn tuyệt đối của chính cô.

"Nói xem gu đàn ông của cậu thế nào? Đợi xong của nợ 180 trang kia bà đây giới thiệu cho vài người..."

Harumi nhanh nhảu cắt ngang: "Mau ăn đi, ban nãy cậu than đói mà."

Lizza làm sao bỏ qua dễ dàng như vậy? Cô cứng đầu mai mối bằng mọi cách, ngay cả lựa chọn sau cùng cũng không ngại mang ra vớt vát một phen.

"Hay là thế này đi, nước xa không cứu được lửa gần, cậu thấy Ryota nhà chúng ta thế nào?"

"Lizza!" - Harumi duỗi tay véo má cô nàng, sắp bị chọc cho phát cáu đến nơi, "Còn nói nữa tớ nhét ớt vào miệng cậu đấy, tin không hả?!"

"Không nói không nói, tớ biết sai rồi, tiểu thư Izayoi tha mạng..."

***

"Thiếu gia, đây là toàn bộ hợp đồng tuần qua, tôi đã kiểm tra các điều khoản rồi, cậu xem nếu không có vấn đề thì ký giúp tôi nhé."

"Ừm, hôm nay còn việc gì cần tôi nữa không?" - Shenri vừa lật hợp đồng vừa lười nhác hỏi.

Thư kí Jane đứng một bên, nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn mà che miệng mỉm cười.

Chủ tịch đang trong giai đoạn chuyển giao toàn bộ quyền điều hành La Sol cho đứa con trai độc nhất này. Dù chẳng có vẻ gì tình nguyện nhưng đúng là làm việc qua loa không phải tác phong của Shenri. 

Suốt một tháng nay, ngoại trừ hiếm khi xuất hiện ở văn phòng thì mọi chuyện vẫn được hắn xử lí gọn gàng đâu ra đó, thậm chí số liệu báo cáo nửa năm vốn không ai để tâm cũng được hắn yêu cầu xem qua. Có thể nhìn ra mấy phần khí chất của Cyrus Williams phảng phất trong hắn.

Jane phụng sự La Sol hơn mười năm, từ ngày còn là cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi không biết tí gì về nhà Williams cũng như những bí mật đằng sau hai chữ "quý tộc" ấy, mãi đến lúc trở thành cánh tay phải đắc lực của chủ tịch và phu nhân như hôm nay. Cô không ngờ có ngày được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc trưởng thành của thiếu gia nhà mình. Đứa nhỏ trầm lặng ngày nào đã trở thành một người đàn ông phong độ tài giỏi như vậy rồi.

"Sáng mai có một cuộc họp online với trụ sở London, còn lại lịch trình tuần này không có gì đáng lưu ý nữa."

Shenri gấp hợp đồng thả vào tay cô: "Được, cảm ơn chị."

"Lần này cậu tham gia chứ? Đã mấy cuộc họp nội bộ không có cậu rồi, thiếu gia không sợ các phòng ban nổi loạn lật đổ ngai vàng sao?"

Đây là một câu đùa rất đỗi kinh điển. 

La Sol không phải doanh nghiệp bình thường, tất nhiên ai cũng ngầm hiểu quy tắc của nơi này hay những chuyện đã được định đoạt từ trước. Bọn họ có mơ cũng không dám tranh đoạt cái ngai vàng vốn dành cho người thừa kế chính thống chi cả.

Nhưng có lẽ mấy năm liền đi bên cạnh phu nhân Williams, Jane đã sớm bị ảnh hưởng thói quen buông lời trêu chọc phơi phới gió xuân từ bà. Đã thế cô còn lớn hơn vị thiếu gia trước mặt đây gần 5 tuổi, từ nhiều năm trước đã dõi theo quá trình trưởng thành của hắn, không khỏi có ý niệm xem hắn như em trai trong nhà. 

Shenri thoáng cong môi, hắn luôn biết cách đối phó trò này thuần thục hơn ai hết.

Hắn đứng dậy khỏi ghế, đáy mắt xanh cao ngạo thường ngày đảo qua Jane: "Vậy thì càng tốt, chẳng phải tôi lại có nhiều thời gian rảnh rỗi để làm phá gia chi tử sao?"

Thiếu gia Williams nổi tiếng lạnh nhạt xa cách mà hôm nay nổi hứng đùa lại cô, thật mở mang tầm mắt. Jane bật cười thành tiếng rồi vui vẻ tiễn hắn ra thang máy. Cô biết dù sớm hay muộn, dù muốn hay không thì La Sol cũng sẽ thuộc về người đàn ông này. 

***

Shenri vắt áo vest trên tay, đứng trong thang máy nội bộ của La Sol nhìn số tầng giảm dần đều. Giờ tan tầm cuối tuần đường phố hẳn rất đông đúc, hắn đang cân nhắc xem nên gọi tài xế hay một mình lái xe về thì điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông.

"Tonic về rồi, mau đến đây đi, còn thiếu mỗi cậu đấy."

Gọi là quán bar cho thuận miệng thế thôi, chỗ của Tonic thực chất giống một cái lounge không mấy ồn ào hơn.

Không gian ấm cúng, lối bày trí tinh giản với quầy pha chế nhỏ, vài bộ sofa bọc da, máy phát nhạc đĩa than đặt dưới góc phòng và mớ rượu hiếm anh ta xem như cả gia tài trên kệ. Khách đến uống rượu không phải bạn bè thì cũng là quan hệ xã giao trong giới, rất chuẩn với phong cách mở quán vì đam mê mà người ta hay đồn về Tonic.

Shenri bước thẳng đến quầy, nhận lấy ly Irish Whisky mà Tonic vừa rót cho hắn rồi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc như mọi khi. Mọi người trong bàn trố mắt nhìn lên, chẳng mấy dịp họ được chiêm ngưỡng hình tượng này của hắn nên không khỏi rôm rả bàn luận vài câu.

"Hôm nay ăn mặc chỉnh tề thế? Vừa mới tan làm à?" - Một gã trong nhóm hứng thú giơ ly đến chạm nhẹ vào ly hắn.

Shenri tựa lưng lên sofa, chậm rãi chỉnh lại cổ áo, chiếc sơ mi một màu đen tuyền tương phản cực lớn với làn da trắng của hắn. Hắn không vội trả lời mà bình thản nhấp một ngụm rượu, hơi nóng xuyên qua cổ, truyền đi toàn thân khiến cả người thả lỏng không ít.

"Ừ, kí vài hợp đồng thôi."

"Giám đốc lại khiêm tốn rồi, vài hợp đồng của cậu chắc đủ mua lại quán bar của tôi quá." - Tonic dù bận rót rượu cũng không quên xen vào góp vui.

Shenri cười nhạt, đối đáp nhẹ tênh: "Mua lại rồi thì cậu biết lấy cớ gì để chạy từ Hồng Kông về đây nữa?"

Mọi người được phen cười rộ lên, không khí trong bàn không tệ nên Tonic thẳng tay khui thêm mấy chai rượu quý. Khó khăn lắm mới thoát khỏi nhà, anh ta không ngại thoả sức phóng túng một đêm.

Kim Anne theo thường lệ ngồi trong góc bàn trò chuyện cùng hội chị em, thế nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người Shenri. Say đắm đến nỗi rượu trong ly liên tục cạn rồi đầy rồi lại cạn mà cô ta không hề hay biết.

Jin không nhịn nổi nữa, ngán ngẩm huơ tay qua lại trước mắt Anne.

"Này Kim tiểu thư, hoàn hồn lại đi, nhìn xem cậu đã uống bao nhiêu rồi?"

"Jin nói đúng đó, hôm nay cậu đến một mình thì uống ít thôi, cha cậu mà lật tung thành phố tìm con gái thì bọn này hết cứu nổi."

Mặc kệ người xung quanh lên tiếng nhắc nhở, Anne vẫn cứng đầu ngồi đó, dùng ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm Shenri, lộ liễu đến mức mọi người trong bàn đều không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.

Mối quan hệ giữa đám người bọn họ quả thực không tồi. Từ chuyện gia thế phức tạp đến những vấn đề cá nhân hơn như là trong nhóm có ai âm thầm theo đuổi ai, đôi nào đang lén lút tán tỉnh nhau rồi ti tỉ thứ sâu xa khác, tuy không thẳng thừng nói ra nhưng tất cả đều tự mình ngầm hiểu.

Việc Anne đơn phương theo đuổi Shenri nhiều năm liền cũng thế, ai cũng biết. Chẳng qua bọn họ quá hiểu tính cách Shenri, muốn giữ hoà khí chung nên mọi người nhất loạt im lặng không đề cập đến.

Ngay cả bản thân Anne, người tự cao tự đại không xem ai ra gì còn không nắm chắc phần thắng trong tay. Cô ta tự thấy ở mình không có chỗ nào để chê, vừa xinh đẹp lại có gia thế, là một người phụ nữ hoàn hảo về mọi mặt. Vậy mà chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện sự thờ ơ vô cảm của Shenri, cô ta như biến thành con người khác. Đừng nói sự tự tin vốn có, ngay cả một tia dũng khí để thổ lộ cũng tiêu tan.

Tình yêu thật đáng sợ, có thể biến người ta thành một hình tượng mà bản thân chẳng thể nào ngờ tới...

Ai đó trong bàn khéo léo chuyển chủ đề, tìm cách cứu vãn không khí gượng gạo đang bao trùm cả đám. Đúng lúc này Shenri lại đưa mắt sang nhìn cô ta. Đôi đồng tử nhạt màu của hắn hơi tối đi một chút, miên man như có điều gì khiến hắn phải ngập ngừng do dự.

Kim Anne tưởng như tim mình ngừng đập. Shenri chưa bao giờ đặt cái nhìn quá lâu vào một ai đó. Ánh mắt của hắn lúc nào cũng vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, chẳng thứ gì trên đời gợi lên hứng thú trong hắn.

Nhiều năm qua Shenri còn chẳng một lần đối mặt với cô ta, đừng nói là nhìn trực diện như thế.

Thế nhưng Anne còn chưa kịp phản ứng hắn đã dời mắt đi nơi khác. Rồi không biết lấy can đảm từ đâu ra, có lẽ do rượu, cũng có thể vì đã kìm nén quá lâu, Anne đứng bật dậy khỏi bàn. Mọi người đều hết hồn nhìn cô ta.

"Shenri Williams! Cậu...cậu..."

Tiếng cụng ly dừng lại, những cuộc trò chuyện cười đùa bị cắt ngang.

Mọi người hết đưa mắt nhìn Anne lại nhìn qua Shenri mặt không đổi sắc ngồi yên tại chỗ. Ai nấy đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, mường tượng chuyện không hay sắp sửa xảy đến.

Là người rõ ràng cục diện hơn ai hết, khoé môi Jin giật liên hồi. Hắn túm tay Anne, muốn kéo cô ta ngồi xuống: "Anne, bình tình đã..."

"Shenri, tôi say rồi." - Anne bạo dạn cướp lời Jin, ánh mắt gắt gao bao trùm lấy gương mặt người đàn ông cô ta hằng khao khát, "Hôm nay cậu đưa tôi về được không?"

"..."

Mọi người không hẹn cùng lúc chuyển ánh nhìn sang Shenri, hồi hộp chờ xem phản ứng của hắn.

Cơ mà chẳng cần tốn công suy đoán, ai cũng thừa biết Shenri sẽ lập tức từ chối mà thôi. Từ xưa đến nay, thiếu gia Williams đã bao lần cự tuyệt phụ nữ vây quanh hắn bằng cách tàn nhẫn như vậy rồi. Nếu không vì nể mặt bạn bè cùng nhóm thì một tia hy vọng hắn cũng không chừa cho đối phương.

Anne không phải không biết điều này, vậy mà hôm nay vẫn cố chấp đi quá giới hạn cô ta nên có.

Jin đỡ trán thở dài. Hắn tặc lưỡi, toang đứng dậy ngờ đâu Shenri còn nhanh hơn cả hắn.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Shenri cầm lấy áo vest trên ghế, vừa xoay chìa khoá vừa quay lưng đi.

"Tôi muốn nhắc nhở một câu đề phòng cậu không nhớ, tôi cũng vừa uống rượu."

Tất cả mọi người bao gồm Anne: "..."

Anne đè lại lồng ngực sắp sửa nổ tung của mình, không dám chần chừ một giây phút nào túm lấy túi xách đuổi theo hắn.

Những người còn lại trong bàn kích động há mồm, ba mặt nhìn nhau, sau đó bắn ánh nhìn tràn đầy phức tạp sang Jin, trong khi hắn cũng đang ngơ ngác chẳng kém gì họ.

"Được rồi được rồi," - Jin nhếch môi cười một tiếng, đút hai tay vào túi quần, thong thả đứng dậy, "Vai bà tám hóng chuyện này cứ để tôi vậy."

***

Bước chân Anne mãi miết đuổi theo bóng lưng cao cao tại thượng phía trước, mặc cho hắn chưa một lần quay đầy nhìn lại phía sau. 

Nhưng chẳng sao cả, nguyên do nào khiến Shenri đồng ý chẳng còn quan trọng nữa. Với Anne tối nay chính là cơ hội hiếm có ông trời ban cho cô ta. Chờ đợi ngần ấy năm, đã đến lúc cô ta phải giành lấy trái tim người này cho riêng mình.

Thực tế chứng minh tửu lượng bản thân không cao như cô ta tưởng.

Còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, khung cảnh trước mắt Anne chợt đảo điên quay cuồng. Tác hại từ việc nốc rượu không có chừng mực ồ ạt kéo đến đánh bay lí trí cô ta, hai mắt nhoè đi rồi tối sầm lại. Cô ta mất thăng bằng, toàn bộ trọng lượng cơ thể bổ nhào về trước.

Shenri đến cạnh chiếc Porsche Cayenne đã lâu không lái khỏi nhà, đâm chiêu nhìn vào hàng ghế sau. Nếu hôm nay vẫn đi chiếc hai cửa như thường lệ thì còn lâu hắn mới đồng ý chuyện này. Cùng người khác chen chúc trong không gian chật hẹp là một cái gì đó hơi quá sức chịu đựng với hắn.

Trùng hợp thật, cứ như mọi thứ đã được an bài sẵn vậy...

"Anne, nói chuyện chút đi..." - Shenri nắm cửa xe, vừa quay đầu liền chứng kiến cơ thể nồng nặc mùi rượu sắp sửa ập đến. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng lập tức tránh sang nửa bước.

Thân hình mềm oặt của Anne không tìm được chỗ đáp như ý, thiếu chút nữa cắm thẳng xuống sàn. May mà Jin xuất hiện đúng lúc nhanh tay túm lấy cô ta, bằng không thật chẳng dám tưởng tượng khung cảnh kế tiếp sẽ mất mặt đến cỡ nào.

"Tonic bỏ nhầm thứ gì vào rượu của cậu à?" - Jin phủ áo khoác lên người Anne, dìu cô ta xuống hàng ghế sau, miệng liên tục càm ràm, "Anne thích náo loạn cậu còn không biết sao? Đang yên đang lành nhận lời cậu ta làm gì???"

Thu xếp ổn thoả xong, hắn quay sang nhìn tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện đang treo trên mình biểu cảm mặc kệ sự đời, thế là bất giác nổi cơn tam bành.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi tài xế nhà cậu đến mau!" - Lửa giận bùng lên đỉnh đầu, ngôn từ của Jin dần trở nên mất kiểm soát, "Chết tiệt! Cả đám có ai tỉnh đâu mà bày đặt đưa với chả đón hả?!"

Mười phút sau, tài xế nhà Williams đến gánh lấy trọng trách đưa Anne về.


__________ღ ღ ღ__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC