Chương 6 | Lợi dụng lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc Maserati màu bạc lăn trên đường, từ ngoại ô nhanh chóng vào đến trung tâm thành phố.

Trong xe lặng ngắt như tờ, ngoại trừ tiếng động cơ gầm rú thì không còn bất kì tạp âm nào khác, bởi vì Harumi ngồi ở ghế phó lái đang bận kiểm điểm bản thân mình. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại bước lên xe, để rồi bây giờ bọn họ không có nửa câu giao tiếp nào với nhau, còn thua gọi taxi nữa. Có điều chiếc taxi này hơi thời thượng quá rồi.

Mặc dù không rành về xe cộ cho lắm nhưng Harumi có thể nhìn ra chiếc Maserati này thuộc dòng mới nhất. Hai cửa, nội thất cao cấp, ghế bọc da thật, bảng điều khiển long lanh chói mắt, giá thị trường chắc không dưới chục triệu đô, rất xứng với thân phận chủ nhân của nó.

Đánh giá sơ lược con xe xong, cô lại lén nhìn bộ dạng chăm chú của người bên cạnh.

Người đàn ông nghiêng đầu, một tay tựa cửa kính, tay còn lại nắm vô lăng, những ngón tay thon dài đẹp đẽ không đeo bất kì món trang sức nào mà vẫn cuốn hút lạ thường. Hắn chỉ tập trung lái xe, nét mặt thờ ơ lạnh nhạt, chẳng có vẻ gì sẽ chủ động nói chuyện với cô.

Nghĩ đến việc bản thân đang làm phiền người khác, Harumi dù không tình nguyện lắm vẫn ý thức mình nên đáp lễ gì đó. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nhỏ giọng bắt chuyện: "Tối nay thiếu gia có việc cần vào thành phố sao?"

Shenri nghe hai chữ "thiếu gia" mà âm thầm cười lạnh, cứ như người hôm qua ở quán bar dứt khoát phủi mọi liên hệ, kiêu căng bỏ đi không phải là cô vậy. Chỉ vì một thoáng ngẫu hứng của hắn mà không ngại bày ra dáng vẻ lấy lòng, xem ra cô tiểu thư này khôn ngoan hơn hắn tưởng.

Hắn nhếch môi, trực tiếp bỏ qua câu hỏi: "Nhà cô ở đâu?"

***

Chiếc Maserati dừng trước cổng tiểu khu, cách biệt thự Izayoi một góc đường.

Ngay phía trước là loạt nhà cửa san sát nhau, ánh đèn ấm áp toả ra từ những ô cửa sổ, rất có phong thái một khu nhà giàu chất lượng cuộc sống tầm cao. Giờ thì có thể khẳng định những lời ban sáng của Jin không hề nói quá.

Shenri chuyển tầm mắt, nhìn qua kẻ giả danh sinh viên vượt khó nào đó vừa bại lộ bên cạnh mình. Gương mặt kia vẫn tỉnh bơ như vậy, chẳng những không bối rối sợ hãi mà ngược lại còn mạnh dạn đối diện hắn.

"Đây là khu tôi sống, hẳn là anh cũng biết cả rồi." - Harumi cười nhẹ bẫng, "Tôi chỉ muốn yên ổn kiếm tiền thôi, nếu anh không phiền thì cứ xem như chưa biết gì đi."

Tính đến thời điểm hiện tại cô vẫn luôn hoàn thành tốt bổn phận được giao, Harumi không tin mình sẽ bị đuổi việc vì lí do nhảm nhí này.

Shenri giương mắt nhìn cô, khoé môi ẩn hiện mấy phần châm chọc: "Cô nghĩ tiền lương từ bà Suto có thể giúp IZ của cô được bao nhiêu?"

Harumi cười nhạt, thái độ mỉa mai xem thường của thiếu gia đây công nhận ấu trĩ đến mức không đáng để cô nổi giận.

"Để thiếu gia chê cười rồi. Phải, không được bao nhiêu cả, nhưng tôi tự có tính toán của riêng mình, không nhọc lòng anh phải quan tâm."

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá đỗi cương nghị, không chút lung lay nao núng nào, Shenri đã sững sờ trong giây lát.

"Hôm nay cảm ơn anh." - Chuyện nào ra chuyện đó, Harumi vẫn lịch sự nói cảm ơn dù cho biết tỏng tên này tốt bụng đưa cô về, chín phần mười là vì tò mò muốn kiểm chứng thân phận của cô mà thôi.

Nói xong Harumi lưu loát tháo dây an toàn, cầm túi xách xoay người đẩy cửa. Cô không rảnh ở đây nghe tên hống hách ngạo mạn này phỉ báng thêm nữa.

Shenri xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm bóng lưng cô, có hơi cân nhắc một chút, cuối cùng hắn quyết định mở ngăn kéo, cầm lấy chiếc hộp nhỏ xuống xe đuổi theo.

"Đợi đã."

Bước chân Harumi dừng lại, bắt đầu mắng chửi trong lòng nhưng ngoài mặt cố duy trì thái độ khách sáo. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nở nụ cười: "Thiếu gia còn có gì căn dặn?"

Shenri không đáp mà thẳng tay ném hộp qua.

Harumi nhanh nhẹn chụp lấy, sau khi nhìn rõ thứ bên trong là gì, cô sửng sốt: "Cái này...sao lại ở chỗ anh?"

"Hôm qua..." - Hắn còn chưa dứt câu, một chiếc taxi đúng lúc chạy tới dừng trước mặt hai người.

Hirumi từ trên xe bước xuống, chứng kiến em gái đứng cạnh người đàn ông lạ mặt cô chưa từng gặp qua thì bất giác nhíu mày: "Haru, em làm gì ở đây vậy?"

Đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ này có phần sắc bén tinh xảo hơn Harumi một chút, vô tình tạo nên khí chất nghiêm nghị khắt khe, là người không dễ hoà hợp. Shenri không còn cách nào khác, chỉ có thể gật nhẹ đầu thay cho lời chào hỏi.

"C-chị hai, em..."

"Cậu là...?" - Hirumi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cặp mắt xinh đẹp lia tới trên người Shenri, không chút e dè quan sát hắn.

Không để Shenri có cơ hội mở miệng, Harumi đã nhanh như chớp cướp lời: "À giới thiệu với chị, đây là..."

Từ từ đã, đây là gì?

Chẳng lẽ là chủ dinh thự nơi em đang lén lút làm thêm?

Harumi đột nhiên không nói nổi nữa, thốt được nửa câu liền im bặt. Cô không có sự chuẩn bị, càng không biết nên dùng lời lẽ gì để biện minh, căn bản mối quan hệ giữa bọn họ dùng một lời chẳng thể nào tả hết. Hirumi mà nghe xong chắc chắn sẽ bóp chết cô, chị hai của cô là người tuyệt tình tàn nhẫn cỡ nào, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Không ai nói gì, bầu không khí trở nên lúng túng gượng gạo. Có vẻ như mọi người đều đang mong ngóng đáp án của cô.

Thời khắc lửa xém lông mày, một ý tưởng điên rồ nhưng có vẻ thuyết phục chợt loé lên.

Harumi không kịp suy nghĩ, cô túm lấy cánh tay người bên cạnh, hùng hùng hổ hổ tuôn một tràn: "Giới thiệu với chị, đây là bạn trai em, Shenri Willams. Còn đây là chị Hirumi mà em thường kể anh nghe đó."

Hirumi: "..."

Shenri: "...?"

Shenri chưa kịp phản ứng đã bị người bên cạnh véo nhẹ một cái như ra ám hiệu, không chỉ vậy cánh tay còn bị siết chặt hơn. Hắn không phải kẻ ngốc, cho nên thức thời ngậm miệng. Trong lòng lại đang tự vấn bản thân tại sao phải xuôi theo trò lừa đảo ngớ ngẩn của cô nhóc này.

Trong trí nhớ của Hirumi, em gái cô càng trưởng thành càng có nhiều đối tượng theo đuổi. Thế nhưng suốt thời trung học đến nay, không ít người bị Harumi từ chối phũ phàng, có thể dùng cụm từ "tiểu thư kiêu ngạo tiêu chuẩn cực cao" để miêu tả. Chính miệng Harumi thừa nhận, lại còn cho phép đưa đón tận nhà thế này thì đây là lần đầu tiên.

Hirumi mặt không đổi sắc khẽ gật đầu: "Ừ, hai đứa cứ tự nhiên, chị vào nhà trước."

Chuyện nghe hết sức hoang đường nhưng cô vẫn xử sự rất đúng mực, không cố tình dò xét tọc mạch mà tinh tế rời đi, càng minh chứng cho việc được giáo dưỡng tử tế.

Chờ đến khi chị hai khuất sau cổng nhà, Harumi ngay lập tức buông tay. Cô đảo mắt nhìn trời ngắm đất, vờ như không nhận ra không khí kì cục đang bao quanh hai người.

"Khụ...cảm ơn đã phối hợp..."

Shenri rũ mắt nhìn bộ dạng vong ân bội nghĩa của ai đó, lại nhìn cánh tay bị hắt hủi không chút thương tiếc của mình. Từ trước đến nay, phụ nữ đem lòng mến mộ hắn nhiều vô kể, lén lút âm thầm hay công khai đều có. Đừng nói là ôm tay, một cái nhấc mi nhìn qua của hắn cũng khiến bọn họ ngày đêm mơ ước.

Vậy mà cô nhóc này có thể ngang nhiên lợi dụng hắn như một công cụ đối phó hình người, đã vậy còn ngay lập tức vứt đi sau khi xong chuyện, một chút quyến luyến cũng không có. Bản lĩnh trêu tức người khác thật không chê vào đâu được.

"Mới đó mà tôi đã hết giá trị lợi dụng rồi sao?" - Shenri nhướn mày, lạnh lùng buông lời trào phúng, "Trở lại làm người cô không quen biết?"

Giọng điệu cay nghiệt của hắn cứ như đòi nợ vậy, xem ra thiếu gia bắt đầu nổi giận rồi. Harumi ý thức được việc lấy người ta ra làm bia đỡ đạn chẳng vẻ vang gì, cô cúi đầu thành thành thật thật nhận lỗi.

"Thật xin lỗi, tình huống cấp bách, tôi không còn cách nào khác, lần này coi như tôi nợ anh."

Shenri không trả lời, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ chăm chăm nhìn dáng vẻ cắn răng chịu đựng của người trước mặt.

Ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, rằng cô nhóc này là người kiêu ngạo cỡ nào, rơi vào tình cảnh khốn cùng vẫn không chịu thua số phận, không để bản thân trở nên nhu nhược yếu mềm. Đã vậy cô còn rất tự biết mình, phải trái đúng sai phân biệt rạch ròi, không chút sơ hở, không cho người ta có cớ bắt nạt cô. Hệt như một nhánh xương rồng gai góc đang học cách bảo vệ bản thân mình...

Đột nhiên Shenri không muốn cùng cô so đo cao thấp thêm nữa, hắn xoay người, cứ vậy sải bước ra xe.

Trước ánh nhìn tràn đầy phức tạp của Harumi, chiếc Maserati màu bạc rất nhanh đã chạy xa khỏi khu biệt thự.

***

Harumi vừa bước vào nhà đã nghe tiếng cười nói khe khẽ truyền ra từ phòng ăn. Nhìn thấy cha mẹ trở về, cả nhà tề tụ đông đủ, cô ngạc nhiên không thôi.

"Cha mẹ, hai người về khi nào vậy ạ?"

"Vừa đáp chuyến bay chiều nay," - Bà Izayoi cùng chị Kim mang thức ăn ra bàn, "Mau rửa tay còn ăn cơm."

Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thế nhưng Harumi chẳng biết nên mở miệng từ đâu. Không muốn tạo thêm gánh nặng vô hình cho cha mẹ nữa, cô đành quay sang nói chuyện với ông Izayoi đang ngồi đọc báo bên bàn.

"Cha mệt nhiều không? Trong tủ có trà táo đỏ, ăn cơm xong con pha cho cha một cốc."

"Không mệt," - Ông Izayoi dịu giọng đáp lời con gái, "Hạng mục đang vào giai đoạn đàm phán rồi, lần này bọn ta về nghỉ ngơi vài ngày, không để hai chị em bơ vơ nữa."

Harumi cười khổ: "Con với chị đều lớn rồi mà..."

"Đúng vậy, Haru lớn rồi." - Bà Izayoi gắp một miếng sườn vào bát cô, vui vẻ tiếp lời, "Nên lần sau cứ trực tiếp mời cậu ấy vào nhà đi, con định giấu đến khi nào?"

Harumi: "..."

Cô lặng lẽ lia mắt sang Hirumi đang bình tĩnh uống canh bên cạnh, oan ức không nói nên lời.

Thật vô nghĩa, nếu biết trước phải gánh chịu hậu quả này, cô thà thừa nhận mọi chuyện ngay từ đầu luôn có phải khoẻ không?

"Khụ, bọn con mới qua lại tìm hiểu nhau không lâu, vẫn chưa sẵn sàng..." - Harumi hạ quyết tâm phóng lao thì phải theo lao, chuyện tới đâu thì đối phó tới đó.

"Con sắp hai mươi, yêu đương là chuyện bình thường, bọn ta chưa từng cấm cản." - Ông Williams chẳng xa lạ gì với tính tình cứng đầu của cô, một mặt nghiêm nghị một mặt trấn an nói: "Cha mẹ bận nhiều việc, không thường xuyên ở bên con được, chỉ muốn biết cậu ta là người như thế nào thôi."

"Hiện tại nhà mình còn nhiều thứ quan trọng hơn phải lo, con không muốn lơ là sao nhãng." - Cô cười không chút sơ hở, "Cha mẹ yên tâm, thời điểm thích hợp con sẽ giới thiệu anh ấy với cả nhà."

Ông bà Izayoi rất hài lòng với suy nghĩ chu toàn này của cô. Chủ đề trên bàn ăn dần chuyển qua Hirumi, cô bắt đầu cập nhật tiến độ vụ kiện và những loại giấy tờ liên quan. Bữa cơm tối đoàn tụ chẳng mấy chốc đã trôi qua.

Đến khi trở về phòng, Harumi rốt cuộc cũng trút bỏ gánh nặng mà thở phào một hơi.

Lúc nói ra những lời đó, cô chỉ đơn thuần cho rằng mình phải che giấu chuyện làm thêm bằng mọi giá. Giờ thì hay rồi, chuyện tình cảm so ra còn rắc rối phiền phức hơn gấp mấy lần, bảo cô làm sao lấp liếm nổi đây?

Cô ôm đầu lăn xuống giường, bắt đầu phỉ nhổ chính mình cái tội mồm nhanh hơn não một trăm lần.

Cửa phòng đột nhiên truyền tới vài tiếng gõ, Harumi giật bắn mình, từ trên giường bật dậy: "Chị hai, vẫn chưa ngủ sao?"

"Mẹ bảo mang nước ép hoa quả cho em."

Hirumi đưa đến một ly nước ép, rồi đứng bần thần ở ngưỡng cửa lúc lâu, dường như không có ý định rời đi.

Cô đang hồi tưởng lại bộ dạng người đàn ông đó, ánh xanh lạnh nhạt khi hắn nhìn qua toát lên loại khí chất rất khó diễn tả bằng lời. Không phải vẻ ngoài phong tình lãng tử điển hình mà có gì đó cao ngạo và bất cần trong hắn. Sự ung dung thờ ơ ấy liệu có phải là cảm xúc khi ở cạnh người mình yêu không?

"Em bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy? Chẳng phải em nói không có hứng thú yêu đương sao?"

Harumi nói dối không chớp mắt: "Em rút lại lời lúc trước, bây giờ thì hứng thú rồi."

Hirumi đan tay tựa vào khung cửa, rất biết phối hợp cùng em gái: "Ồ, vậy em đi đâu mà bị tiếng sét ái tình đánh trúng thế? Nhìn cậu ta có vẻ không giống sinh viên lắm nhỉ?"

"Em được bạn bè giới thiệu." - Harumi nhăn mày, bắt đầu thói xấu cáu kỉnh của cô, "Chị hai, chị còn định tra khảo em đến bao giờ nữa?"

Hirumi không nói gì, còn tiếp tục lên tiếng thì chắc chắn sẽ là một trận cãi nhau. Từ nhỏ đến lớn hai chị em cô đã luôn khắc khẩu như vậy.

Cô im lặng quay lưng về phòng, tự hỏi chính mình có nên đặt niềm tin ở em gái hay không...

Harumi rầu rĩ đóng cửa, cô đặt ly nước xuống bàn, liếc thấy chiếc hộp nhỏ bên cạnh thì chợt ngẩn người. Cô duỗi tay mở tủ, lấy ra chiếc khuyên tai đơn lẻ còn lại, nhìn cặp khuyên kim cương hoàn chỉnh nằm cạnh nhau, không rõ trong lòng nảy lên tư vị gì.

Có lẽ buổi tối hôm ấy cô không nên phớt lờ hắn...

***

"Cậu Williams, cậu xem bấy nhiêu đã đủ chưa?"

Shenri liếc qua tờ giấy chi chít chữ trên tay nhân viên giao hàng, chẳng buồn đọc kỹ đã kí rẹt một phát. Tiếp đó hắn giao toàn bộ lại cho bà Suto, chân dài sải bước đến đình viện.

Quý ngài bá tước đáng kính lại gửi mớ đồ cổ mà ông sưu tầm từ mọi nơi trên thế giới về nhà. Người chưa thấy đâu mà đồ đạc đã về trước rồi, hắn thật sự không hiểu nổi thú vui của người già.

Bởi vì chuyến hàng lần này khá nhiều, chưa kể toàn đồ cổ có giá trị cao, toàn bộ người làm trong nhà đều được huy động ra sân. Bà Suto phải đích thân phân phó công việc cho từng người, từ mở hộp, lau chùi đến cả việc trưng bày ở đâu, tất cả đều phải gọn gàng tươm tất trước khi ngài bá tước trở về dinh thự.

Harumi trố mắt nhìn những vật dụng hình thù kỳ quái bày ra liệt trước mặt, tự dưng cảm thấy lọ hoa phong thủy trước đây cha cô sưu tầm vẫn còn bình thường chán. Cơ mà cô chẳng dư dả thời gian để nghĩ linh tinh nữa, vì một cái đồng hồ quả lắc nạm vàng cao hơn đầu vừa được giao đến tay cô.

Ai nấy đều loay hoay bận bịu với công việc của mình, chỉ có duy nhất một người an nhàn dùng điểm tâm sáng, ngồi dưới mái đình son đỏ hưởng thụ nắng mai.

Cảnh tượng khiến người ta đau mắt cùng lời lẽ khinh miệt tối qua chồng chất lên nhau, vô tình làm cho đáy lòng Harumi trở nên bức bối. Khi đó đầu óc cô không được tỉnh táo mới đi nhận con người mắt cao hơn đầu này làm bạn trai, chứ loại đàn ông ngạo mạn, tự cho mình là đúng như hắn tất nhiên kém xa tiêu chuẩn của cô.

"Không phải giám đốc khách sạn thường bận tối mặt sao? Trông thiếu gia rảnh rỗi thật đó." - Harumi dùng sức cọ chiếc đồng hồ, vừa bâng quơ tám chuyện với cô nàng bên cạnh.

Thú vui kinh điển của giai cấp lao động không đâu khác chính là nói xấu sau lưng "ông chủ".

"Ai biết." - Cô nàng né ánh nhìn của bà Suto, che miệng thì thầm vào tai Harumi, "Tôi đến đây lâu rồi còn không biết khách sạn đó tên gì, chỉ thấy dạo gần đây thiếu gia bắt đầu chịu ra ngoài nhiều hơn, hồi trước có khi cả tuần anh ấy chỉ toàn ở phòng sách thôi."

"Có khi nào anh ta sợ thế giới bên ngoài không..." - Harumi chưa nói hết câu, sống lưng đột nhiên ớn lạnh như có ánh mắt băng giá nào đó chĩa vào.

Cô chột dạ nhích người đến một chút, lợi dụng đồ đạc che chắn để không phải hứng trọn đường nhìn đáng sợ ấy nữa. Dù sao thì cô cũng đang nợ người ta một mối ân tình khó nói...

Mà Shenri chỉ ngước mắt lên một chút thôi, rất nhanh hắn đã thu hồi tầm nhìn trở lại bản báo cáo thư ký vừa gửi đến trên máy tính. Đồ thị lên xuống đi cùng những con số thể hiện tình hình kinh doanh của La Sol nửa năm gần đây được liệt kê vô cùng rõ ràng. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, trong lòng nảy lên chút ý tưởng của riêng mình.

Tách trà Darjelling trên bàn sắp cạn, điện thoại đổ chuông, cái tên hiển thị trên màn hình chẳng ngoài dự đoán của hắn.

"Lô hàng ổn thỏa cả chứ?" - Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng ôn tồn của một người đàn ông, "Ông nội con cứ không yên tâm về đơn vị vận chuyển lần này nên bảo ta hỏi mãi."

"Vẫn ổn ạ, bà Suto đang cho người sắp xếp rồi, cha nói ông đừng lo lắng nữa."

"Tốt lắm."

Như thể có điều gì cân nhắc, Cyrus Williams nói đến đây thì thoáng ngừng lại, khoảng lặng tuy nhỏ nhưng đủ để Shenri hiểu ông muốn nói gì. Cha hắn mà đích thân gọi đến thì hiển nhiên không phải vì chuyện đơn hàng cỏn con như thế.

Hắn ngã lưng ra chiếc ghế đơn ở đình viện, vô cảm nhìn tách trà sóng sánh trên bàn, bắt đầu hình dung những điều mình sắp phải nghe.

"Con biết thời hạn ông nội đưa ra sắp đến nhỉ? Ông cụ xem ra không chờ được nữa, đã sớm hạ quyết tâm rồi."

Đứa nhỏ này chính là người hiếm hoi trên đời khiến ông phải cẩn thận lựa lời khi nói chuyện. Cyrus Williams buông một tiếng cười nhẹ, chậm rãi nói: "Rất có thể con bé nhà Eihart sẽ về thành phố Y cùng bọn ta. Con trai à, lần này bọn ta không cứu được con rồi..."

"Cha." - Shenri đột ngột lên tiếng, kịp thời ngăn chặn những lời hắn không muốn nghe nhất.

Có một sự thật hiển nhiên, rằng hắn không chấp nhận giao phó cuộc đời này của mình cho bất kì ai khác. Không ai có thể quản chuyện hắn muốn hay không muốn làm. Nếu bắt buộc phải lựa chọn thì phải do chính tay hắn chọn, những thứ thuộc về hắn tuyệt nhiên phải nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Đôi đồng tử nhạt màu bất giác đảo qua góc sân, nơi có một dáng người nho nhỏ đang chăm chỉ hoàn thành công việc của cô.

Shenri chợt nhớ đến tình huống tối hôm qua, chính miệng người nọ tự bảo rằng cô nợ hắn. Vậy thì, trò trả đũa này của hắn xem như công bằng sòng phẳng đúng chứ?

Trong một khắc không thể suy nghĩ thêm, hắn nghe mình bình thản nói vào điện thoại.

"Con có bạn gái rồi."



__________ღ ღ ღ__________

(*) Cận cảnh chiếc Maserati GrandTurismo Sport của thiếu gia Williams.

2 cửa, 4 chỗ ngồi, giá lăn bánh ~ 20 tỷ VNĐ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net