Chương 14: Mê cung quỷ dữ dưới chân miếu cổ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối ngã rẽ đó có một con quỷ nữ đầu cắm đầy đinh sắt đã gỉ sét, chỉ còn vài sợi tóc loe ngoe dính trên da đầu, hai tay buông thõng xuống, chậm rãi đi qua đi lại. Sở dĩ nàng biết giới tính của nó trong khi nó không hề có lấy một mảnh vải che thân, là bởi vì lúc nó di chuyển, hai lá bùa vàng chữ đỏ đóng đinh ghim ở hai bên ngực bị gió thổi bay lên, để lộ ra bộ ngực nhăn nheo chảy xệ, nên nàng mới dám khẳng định.

Quỷ nữ kia cổ cao gấp hai lần người bình thường, nó không có mắt, ngay tại nơi lẽ ra phải nên là hốc mắt thì lại bằng phẳng, hệt như khi sinh ra cấu tạo cơ thể vốn đã vậy. Cái miệng rộng chẳng biết là tô son hay dính máu mà tầy huầy đỏ lòm, khóe môi cong cong như đang mỉm cười nham hiểm. Tứ chi dài ngoằng, cơ thể bị phân hủy gầy tong gầy teo chỉ còn da bọc xương, lòi cả xương và nội tạng thối rữa ra ngoài, trong đống nội tạng kia còn có một đứa trẻ sơ sinh đang nằm cuộn mình, dòi bọ bu lúc nhúc.

Nó không phải loại quỷ tay sai bình thường, trên đầu nó không chỉ bị đóng đinh chi chít, mà còn bị một cây đinh sắt to dài đâm xuyên qua theo chiều ngang, hai bên đầu đinh dài treo hai dải lụa vàng vẽ bùa trấn quỷ bằng máu dài qua khỏi đầu gối. Lưng nó cũng ghim đầy bùa trấn quỷ bằng đinh sắt, vậy mà linh lực vẫn dồi dào, thong thả đi qua đi lại, chứng tỏ đống bùa trấn quỷ không có tác dụng với nó, hoặc là do linh lực quá cao cho nên mặc dù đã bị trấn áp nhưng vẫn không kiềm hãm được hết nguồn linh lực mạnh mẽ của nó.

Nếu chỉ đơn thuần là quái vật hay quỷ cấp thấp thông thường, dù khỏe và đông cỡ nào một mình nàng cũng dễ dàng cân được hết. Song, đối với quỷ cấp cao thì khác, chúng nó có trí khôn lẫn sức mạnh, nếu không dò xét kỹ mà nhắm mắt nhắm mũi đánh đại, lỡ xúi quẩy nhằm hôm đánh ngay con quỷ đạo hạnh cao thâm, e rằng khó nắm chắc phần thắng.

Mặc dù nàng là thần tướng kế vị cấp cao, nhưng hiện tại đang bị nhốt vào kết giới, mọi khả năng đều bị hạn chế. Hơn nữa, chưa rõ tung tích những người khác, cho nên càng phải cẩn thận nhất cử nhất động, huống hồ gì con Thiết Đinh Quỷ Nữ đó còn không phải quỷ cấp cao bình thường!

Tần Du im hơi lặng tiếng nấp đằng sau bức tường cách Thiết Đinh Quỷ Nữ tầm hai mươi bước chân, phân vân chẳng biết nên giết nó hay lờ đi để tranh thủ thời gian tìm con quỷ giăng kết giới trước. Bây giờ mà đi, lỡ sáu người bọn họ cũng bị nhốt ở đây gặp phải nó thì sao? Năm tên quái vật trâu bò kia nàng có thể miễn cưỡng yên tâm, quỷ nữ này đối với nàng không thành vấn đề, Diệu Liên pháp lực yếu, sợ rằng sẽ làm mồi cho nó mất.

Sau khi hạ quyết tâm ở lại đối phó với quỷ nữ trước, nàng đọc thầm thần chú trong đầu, triệu hồi Hồng Tước chuẩn bị tấn công. Thế nhưng nàng triệu hồi mấy lần vẫn không triệu hồi được bảo kiếm, đúng vào lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng rồm rộp của lòng bàn chân đạp lên sỏi đá bước đến gần, nói chính xác hơn là hai bước, đúng vậy, chính là hai bước. Mà hai bước chân đó dừng lại ở ngay bên cạnh nàng!

Tần Du hơi lạnh sống lưng, từ từ ngẩng đầu, vừa nhìn lên đã trông thấy con quỷ nữ đó đứng sát bên cạnh nàng, toàn thân bốc mùi hôi thối của xác chết phân hủy, cần cổ dài hơn bình thường đưa ra phía trước, mà cái đầu của nó ngoái lại đối diện với nàng, chỉ cách khuôn mặt nàng một gang tay!

Tuy nó không có mắt, nhưng nàng lại có cảm giác nó đang nhìn chòng chọc vào mình, cái miệng như tô son tầy huầy đỏ lòm kia bây giờ đang cười nhe răng ngoác rộng đến tận mang tai, lộ ra hàm răng hơi sậm màu to đều như hạt bắp, tạo thành một nụ cười quỷ quyệt tràn đầy sự thích thú, khiến lông tóc nàng dựng đứng. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe nó nói:

"Tìmmm~... thấy rồi!"

"!!!"

Thiết Đinh Quỷ Nữ vừa dứt lời, không đợi nàng phản ứng, nó đột ngột há miệng to bằng cái mâm rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhắm ngay đầu nàng táp phập xuống!

Nàng nhanh hơn nó một bước, lập tức ngồi thụp xuống, thành công né được cú táp bất ngờ của nó trước khi bị ngoạm mất đầu, khiến nó táp hụt vào vách tường đá, cạp một lỗ to ở trên tường, đất đá văng tứ tung.

Tự nhận thấy bản thân mình táp hụt con mồi, nó lùi lại vài bước, nụ cười quỷ quyệt vẫn treo trên môi, nói:

"Ái chà chà, vừa khai tiệc là đã gặp được Đại La Xích Nữ, không, Hồng Y La Sát rồi. Mê cung khổng lồ này được giăng kết giới rất mạnh, chẳng biết "hắn" có tìm được ngươi trước khi bị ta làm thịt hay không, hê hê."

Lúc này, nàng đã nhảy ra xa, nghe xong câu nói kỳ lạ đó cũng không đáp lời, chỉ rút Ám Nguyệt xoay một vòng trong tay rồi xòe quạt chìa về phía quỷ nữ, gió lốc từ dưới chân nàng nổi lên, thổi tóc và áo nàng bay phần phật, hoa văn chạm rỗng hình cây phong lá rụng trên mặt quạt đen bóng xuất hiện ánh sáng đỏ, chạy dọc theo từng đường nét điêu khắc giống hệt như dòng chảy của dung nham. Ánh sáng đỏ kia càng lúc càng sáng, những tia sáng đỏ tươi hóa thành hình lá phong bay ra khỏi mặt quạt, tạo thành cột lốc xoáy lá phong đỏ rực chầm chậm di chuyển.

Tần Du vừa xoay người vừa giơ tay qua khỏi đầu, quay quạt theo vòng tròn ba lần, váy áo và dải lụa dài chấm đất trong ống tay áo uốn lượn theo động tác của nàng, tạo thành một điệu múa mềm mại uyển chuyển, rung động lòng người.

Điệu múa bắt đầu và kết thúc chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cuối cùng nàng hạ quạt, quạt mạnh một phát, cơn mưa lá phong lung linh lao thẳng đến chỗ quỷ nữ đang đứng, giam nó trong lốc xoáy. Thiết Đinh Quỷ Nữ có vẻ chẳng lo lắng gì cho lắm, nó lại nói:

"Này, cá cược không? Ta cá "hắn" chắc chắn sẽ tìm được ngươi đấy, nhưng là tìm được khúc xương vụn bị gặm hết thịt của ngươi cơ."

"Hắn"?

Rốt cuộc con quỷ nữ này đang nói ai thế?

Nàng bắt đầu nghi hoặc, song, vẫn không muốn nhiều lời, tiếp tục ngửa tay chìa mặt sau của quạt Ám Nguyệt về phía nó rồi đột ngột gấp lại, tiếng chuông vàng va vào nhau ngân vang giữa màn đêm tĩnh mịch, lốc xoáy lá phong như bão gươm mưa giáo lập tức ập thẳng vào người nó!

Tuy nhiên, do lốc xoáy bị giới hạn trong kết giới, nên chỉ cao đến mép tường, Thiết Đinh Quỷ Nữ tranh thủ thời gian nhảy phốc lên trên thành tường, thành công thoát khỏi đòn tấn công trí mạng của Ám Nguyệt. Mưa lá phong không đâm trúng địch, va vào nhau tạo thành cú nổ lớn, khiến hai bức tường hai bên và mặt đất phía dưới vỡ vụn.

Chẳng biết có phải do tường quá dày cộng thêm ảnh hưởng của kết giới hay không, mà lực sát thương của Ám Nguyệt chỉ làm vỡ được có phân nửa bề dày bức tường đá. Thiết Đinh Quỷ Nữ ngồi xổm bên trên thành tường cao chót vót nói vọng xuống:

"Ồ thì ra là dùng như thế, quạt xịn quạt xịn. Còn chiêu nào nữa không?"

Khiêu khích nhau à?

Nàng chẳng thèm nói câu nào, dùng hành động thay câu trả lời, bất thình lình phóng Ám Nguyệt tới chỗ nó ngồi, ánh sáng đỏ lóe lên, đập thành tường nát một lõm sâu, quỷ nữ kia nhanh chóng nhảy xuống trước khi bị đánh trúng. Ám Nguyệt xoay một vòng quay trở lại trong tay nàng, đồng thời Thiết Đinh Quỷ Nữ nhân lúc cát bụi mù mịt bổ nhào tới tung ra một chưởng, nàng phản xạ cũng mau lẹ, lập tức tiếp chưởng.

Lực chưởng giao nhau, gió xoáy tỏa ra xung quanh nàng và nó, rồi lan rộng ra tứ phía, bây giờ nàng mới để ý, trên đầu nó mất bốn cây đinh sắt, chỉ còn bốn cái lỗ sâu hoắm, vài con dòi béo núc ních ngọ nguậy chui ra từ bốn cái lỗ đó, rớt lộp bộp xuống đất, khiến nàng sởn hết cả gai ốc.

Cái miệng mỉm cười kia một lần nữa nhe răng ngoác rộng tới mang tai trông cực kỳ xảo quyệt, đúng lúc này, lòng bàn tay đang tiếp chưởng của nàng chợt đau nhói, giống như bị cây kim cỡ lớn đâm phải, càng lúc càng ghim sâu vào trong da thịt, máu tươi chảy ra nhiễu xuống đọng thành vũng nhỏ.

Nàng lập tức hiểu vấn đề, trước khi thứ đó đâm xuyên qua mu bàn tay, nàng vận linh lực đánh văng con quỷ nữ ra xa, rồi nhìn lòng bàn tay đầy máu bị bốn cây đinh sắt rỉ sét đâm thủng, chính là bốn cây đinh đã mất trên đầu Thiết Đinh Quỷ Nữ!

Tần Du dùng pháp lực bùng lên ngọn lửa đỏ đốt trụi bốn cây đinh sắt rỉ sét kia thành tro bụi, lại trông thấy nó thè đầu lưỡi dài nhọn, liếm máu của nàng dính trên tay nó.

Nên biết rằng, yêu ma quỷ quái uống được một ngụm máu của thần tướng thì tu vi tăng tiến, ăn một miếng thịt tăng thêm ba trăm năm tuổi thọ. Nàng không cản kịp, trơ mắt nhìn nó thưởng thức máu của chính mình ngay trước mặt mình.

Nó vừa đá lưỡi liếm lên liếm xuống vừa thỏa mãn rên rỉ trong cổ họng, nói bằng giọng khoái trá:

"Ngon, ngon tuyệt! Nóng hổi tươi mới ngọt ngào, vị của ngươi ngon lắm đấy, há há há!"

Nàng nhíu mày, nói: "Bệnh hoạn."

Thiết Đinh Quỷ Nữ ngừng động tác lắc lưỡi liếm láp, bảo: "Bệnh hoạn? Theo ta thấy, so với ta, ngươi còn bệnh hoạn hơn." Ngừng một chút, nó hơi nghiêng đầu, xoa đứa trẻ sơ sinh nằm cuộn mình trong cái bụng rách toạc của mình, tựa như đang hoài niệm chuyện cũ, "Năm đó, khi ta còn là hồn ma đói khát yếu ớt, vất vơ vất vưởng trong rừng, ta đã tận mắt chứng kiến..."

Nó cố tình kéo dài câu cuối, thong thả bước lên đằng trước một bước, rút ngắn khoảng cách với nàng, nói tiếp: "...cảnh ngươi uống máu người."

Tần Du cứng đờ người, mở to mắt, chẳng biết có phải do mất máu hay không mà lòng bàn tay nàng chợt lạnh run.

Thiết Đinh Quỷ Nữ lại nói: "Ta biết, ta biết ngươi quên mất một số chuyện, để ta nhắc cho ngươi nhớ nhé. Ngày hôm ấy, một mình ngươi đứng giữa bãi chiến trường, thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, tất cả đều là do ngươi giết. Ngươi tự tay moi xương đầu của một người sống sờ sờ ra, lột hết da đầu, móc sạch hết thịt não, rồi dùng cái đầu lâu đó để uống máu của những kẻ bị ngươi giết, cách mười dặm vẫn còn nghe thấy tiếng nuốt ừng ực ừng ực của ngươi. Ngươi uống rất sảng khoái, giết người cũng rất sảng khoái, bộ dạng ngươi lúc đó chẳng khác gì bọn ta cả. "

Đầu nàng tê rần, vô thức siết chặt nắm tay đến run rẩy, miệng vết thương bị móng tay bấu càng rỉ máu nhiều hơn. Trong lòng nàng hỗn loạn, lạnh lùng nghiến răng cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt lồ lộ sát khí, nói mà như rít qua kẽ răng: "Câm miệng lại cho ta."

Thiết Đinh Quỷ Nữ tiến thêm một bước, nói: "Ta còn biết pháp bảo trong tay ngươi được làm từ thứ gì nữa kìa, hê hê. Cầm thứ đó mỗi ngày ngươi không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao?"

Nàng vốn chẳng định nhiều lời với nó, nhưng nghe nó nói thế, không nhịn được trở tay phóng Ám Nguyệt đánh vào đầu nó. Nó tiếp tục né được, nhảy sang chỗ khác, trên cánh tay chỉ bị rách một đường dài do sát khí lia qua mà thôi. Nàng chụp lấy Ám Nguyệt bay trở lại trong tay, nói:

"Hổ thẹn với lương tâm? Quạt Ám Nguyệt là pháp bảo do Cửu Thiên Huyền Nữ đích thân ban cho ta vào ngày ta được phong thần, bảy ngàn năm nay dù chưa thể nói là xuất sắc nhất, nhưng tự bản thân ta dám khẳng định mình chưa từng làm chuyện gì để phải hổ thẹn với lương tâm khi cầm nó cả."

Thiết Đinh Quỷ Nữ ngửa mặt cười ngặt nghẽo giống như vừa mới nghe xong câu chuyện cười nào đó, nếu có mắt, chắc chắn là nó đang cười đến chảy nước mắt, nó đáp: "Thì ra ngươi thật sự không biết gì, há há há há há há!"

Nó cười sặc sụa trước ánh mắt khó hiểu của nàng, lát hồi mới lau nước dãi bên mép, bảo: "Có phải yêu ma quỷ quái trông thấy nó đều rất kinh sợ không? Tóm lại, ý ta là, ngươi không biết món pháp bảo kia được làm bằng thứ gì à?"

Quạt Ám Nguyệt Viễn Duệ ban cho nàng dùng để thay thế bảo quạt cũ đã hỏng trước khi phi thăng của nàng, đồ nàng ta tặng đối với nàng đều là thứ tốt nhất trên đời này, vì thế nàng luôn mang theo bên mình, coi là vật bất ly thân, hoàn toàn không thắc mắc, càng không có ý kiến.

Trước khi nàng phi thăng, Hồng Tước vốn dĩ cũng gãy làm ba bốn khúc, sau khi bị trời đánh chết, nàng từ bỏ thân xác phàm trần phi thăng thành thần, Hồng Tước cũng "sống" lại, chính Viễn Duệ đã cất giữ nó giúp nàng, đợi nàng chịu phạt ở vực Nghiệp Quả xong quay về điện Linh Tiêu phong thần rồi giao nó lại cho nàng cùng với Ám Nguyệt. Mà nay con quỷ nữ kia tự dưng đề cập tới chuyện này, thái độ vô cùng tự tin của nó hoàn toàn không giống đang bịa chuyện nói dối, cứ như thể nó thật sự biết cái gì đó và đang cười nhạo kẻ chẳng hề hay biết gì là nàng vậy.

Thiết Đinh Quỷ Nữ đột nhiên nhảy bổ đến, nàng giơ Ám Nguyệt ra trước mặt tạo tấm lá chắn cản lại. Nó không văng ra, ngược lại còn cố bám vào lá chắn, mặc kệ tấm lá chắn phản ứng với quỷ khí nổ ra tia lửa điện xoèn xoẹt, nó dí mặt tới gần, nước dãi chảy ròng ròng, nói:

"Ta chẳng những biết cái quạt đó làm từ thứ gì, mà còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện ngươi không biết. Ngươi muốn biết không? Muốn biết thì cho ta cắn một miếng thịt đi rồi ta nói cho nghe. Mỗi miếng một câu chuyện, ta sẽ cắn từng miếng từng miếng nhỏ thôi, cho đến miếng thứ một ngàn lẻ một cuối cùng trên người ngươi, ngươi sẽ được nghe hết một ngàn lẻ một câu chuyện mà đến chính bản thân ngươi cũng không biết, kiểu gì thì bàn tay đó của ngươi cũng sẽ thối rữa, chi bằng để ta thưởng thức nó khi còn tươi ngon cho đỡ phí, thấy sao hả?"

Quả nhiên, bốn cây đinh sắt gỉ sét đó có độc!

Tần Du hất nó ra, vung tay tung một chưởng ngay chính diện, đánh lồng ngực nó thủng một lỗ to. Cùng lúc đó, Thiết Đinh Quỷ Nữ phồng má, phun hàng loạt đinh sắt từ trong miệng về phía nàng, nàng vừa né vừa bung quạt đánh bay hết đống đinh sắt kia đi.

Đinh sắt bị đánh văng, cái rơi dưới đất cái găm lên tường, mà cái nào găm lên tường đều khiến cây leo xung quanh mảng tường đó chuyển thành màu đen rồi héo rũ. Nàng nén cơ đau rát dữ dội, nhún chân nhảy lên cao đồng thời lật quạt chúc xuống, lá phong đỏ rực từ mặt quạt chạm rỗng bắn ồ ạt vào con quỷ với tốc độ kinh hoàng, khiến nó trở tay không kịp, bị lá phong bén nhọn đâm thủng lỗ chỗ như cái tổ ong.

Thiết Đinh Quỷ Nữ thương tích cùng mình mà vẫn tươi cười nói: "Ồ không ngờ lại còn có chiêu này, đau đấy."

Nó quỳ xuống ngay chỗ vũng máu nhỏ đọng lại lúc nàng chảy máu khi bị đinh sắt của nó đâm vào lòng bàn tay, cúi đầu le lưỡi vừa húp vừa liếm sạch sẽ. Liếm xong, nó ợ một cái, hỏi:

"Một món pháp bảo mà lại chứa nhiều chiêu thức mạnh như vậy, vừa tấn công vừa phòng thủ, này Hồng Y La Sát, ngươi không cảm thấy thứ đó quá tốt so với những món pháp bảo khác sao?"

Nàng phóng Ám Nguyệt đánh ngay đầu nó, đợi quạt quay trở về, nàng giơ tay đón lấy, nói: "Quá khen."

Dù Thiết Đinh Quỷ Nữ đã nhanh chân nhảy sang chỗ khác né đòn, nhưng vẫn bị đánh tét một đường dài trên đầu. Nàng thấy nó uống đủ máu của mình rồi, định búng ngón tay, chợt nghe nó bảo: "Ngươi một mực lảng tránh là không muốn nghe hay là không dám nghe thế? Mà cũng đúng, nghe rồi e rằng ngươi chịu không nổi, há há há há há!" Cười xong, nó lại nói, "À quên nữa, có chuyện này chắc ngươi muốn nghe hơn nè. Hì hì, năm đó sau khi ngươi bị trời đánh đến thân xác cũng không còn, lũ quỷ bọn ta chả mót được tí xương nát thịt vụn nào của ngươi, bèn mở tiệc chén hết mấy thứ còn thừa lại. Ta - đã vinh hạnh ăn được bàn tay cha của Hồng Y La Sát ngươi, cơ mà mùi vị khá tệ, hơi dai đó, há há há há há há há!"

Tần Du nghe xong, đồng tử co rút kịch liệt, đôi mắt giăng đầy tơ máu, lửa giận bùng cháy, thiêu rụi hết chút lý trí còn sót lại trong đầu. Nàng phóng thẳng quạt vào cái miệng đang cười sằng sặc kia, không đợi quạt bay về, nhân lúc nó vừa nhảy sang chỗ khác né, nàng lao tới vung nắm đấm, đấm vào mặt nó. Cú đấm trong cơn giận dữ này có thể nói là dồn hết mười phần công lực, khiến cho nó văng dính vào vách tường đằng xa, thủng một lỗ lớn trên tường đá.

Nàng tiến đến gần, thấy Thiết Đinh Quỷ Nữ phồng má định phun đinh độc, nàng nhích mũi chân hất cục đá to gần đó lên, dùng tay chụp lấy cục đá, truyền pháp lực vào rồi tống thẳng vào mồm nó. Cục đá có pháp lực của nàng bao bọc, trở nên cứng hơn bình thường gấp bội, làm con quỷ nữ gãy hết răng đau đớn kêu rên ư ử. Nàng nhấn cục đá ghì nó nằm ngửa xuống đất, một chân đạp lên nửa bên ngực nó, ngồi xổm trên đống đá vỡ vụn, quát:

"Con quỷ khốn kiếp đê tiện như ngươi có tư cách gì mà dám sỉ nhục cha ta? Đừng nói là ta, cho dù là Thiên Đế cũng không được sỉ nhục ông ấy!"

Nàng gia tăng lực đạp dưới chân, đạp nó đau đến giãy giụa rú lên, nàng gằn từng chữ: "Hài cốt cha mẹ ta ở đâu? Nói!"

Thiết Đinh Quỷ Nữ nói qua cổ họng: "Cha mẹ ngươi đều bị chén cả thịt lẫn xương, bàn tay cha ngươi ta ăn xong quăng xương bị mấy con tiểu quỷ khác tranh nhau gặm mất, qua bảy ngàn năm tiêu hóa sạch sẽ rồi còn đâu mà kiếm nữa, hê hê."

Tần Du phát điên bẻ đứt từng ngón tay cho đến cánh tay nó, vừa bẻ vừa quát: "Ngươi nói dối, ngươi nói dối, ngươi nói dối!!!"

Trong cơn đau gần như chết đi sống lại, Thiết Đinh Quỷ Nữ vẫn mỉa mai: "Ta gạt ngươi làm gì, không tin thì ngươi cứ moi bụng ta tìm thử xem. Với lại, công bằng mà nói, cả gia tộc ngươi rơi vào tình cảnh đó chẳng phải đều là tại ngươi sao? Nếu ngươi không đắc tội với người khác, cha mẹ ngươi cũng không bị ăn thịt, người hầu kẻ hạ trong gia tộc ngươi cũng không bị giết, và "hắn" cũng không bị chém đầu. Là ngươi, ngươi cố chấp không chịu hi sinh một người, kết quả kéo theo hàng trăm hàng ngàn người vô tội khác phải chịu liên lụy. Tần Du, cuộc thảm sát ngày hôm đó là do một tay ngươi tạo nên, tất cả đều là lỗi của ngươi. Kẻ như ngươi vậy mà lại được phi thăng thành thần, đúng là chuyện buồn cười nhất trên thiên hạ!"

Đã bảy ngàn năm trôi qua, chưa từng có ai nhắc đến những chuyện đó trước mặt nàng, hôm nay con quỷ nữ kia đột nhiên nhắc lại, cảm giác quả thật cứ như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra trong chớp mắt. Mà từng câu từng chữ giống như trăm ngàn mũi dao, ngoáy sâu vào vết thương không bao giờ lành trong trái tim nàng, khiến miệng vết thương lở loét mưng mủ trong thời gian dài phút chốc rách toạc, máu chảy đầm đìa.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa......"

Hai mắt nàng đỏ ngầu, dồn hết bi thương và phẫn nộ vào tiếng hét dài xé tan màn đêm tĩnh mịch, siết chặt nắm đấm, đấm liên tiếp vào đầu vào mặt nó. Đinh sắt gỉ sét cắm trên đầu nó găm vào tay nàng, bị lực đấm quá mạnh tác động làm cong quặp xuống, máu đen máu đỏ chẳng biết là của nàng hay của nó hòa lẫn vào nhau, chảy lênh láng khắp nơi.

Khi tầm mắt Tần Du dần lấy lại tiêu cự, tỉnh táo được đôi chút mới phát hiện mình đã đánh chết Thiết Đinh Quỷ Nữ. Nàng vẫn chưa hỏi nó, hỏi rằng ngày hôm đó ngoài nó ra, còn bao nhiêu con quỷ khác tham gia, chúng tên gì, ở đâu, vậy mà trong cơn nóng giận đã giết chết nó rồi.

Nàng dời tầm mắt xuống cái bụng rách toạc của nó, bất chấp dòi bọ và thịt thối tanh tưởi mà thò tay vào moi ra.

Nguyên bộ đồ lòng của nó cái nào cũng bị nàng xé rách moi ra sạch sẽ, song, đều không thấy mảnh hài cốt nào của cha mẹ nàng ở trong đó. Nàng ngẩn người nhìn xác quỷ nát bét dưới chân, đầu óc trống rỗng.

Ngồi tại chỗ thẫn thờ hồi lâu, mãi cho đến khi thi thể Thiết Đinh Quỷ Nữ và máu thịt của nó dính trên hai bàn tay nàng tan biến hết, mới đứng dậy nhặt Ám Nguyệt lên, tùy tiện dùng khăn tay băng vết thương bên tay trái tạm thời cầm máu rồi đi tiếp. Vòng tới vòng lui được một đoạn, giết thêm vài con quỷ, tâm trạng dần ổn định lại, nàng chợt nhận ra trong lời của Thiết Đinh Quỷ Nữ nói có gì đó không đúng lắm.

"Nếu ngươi không đắc tội với người khác, cha mẹ ngươi cũng không bị ăn thịt, tên thuộc hạ trung thành nhất của ngươi cũng không bị giết, và "hắn" cũng không bị chém đầu."

"Hắn" – cái người bị chém đầu mà nó nói là ai?

Những chuyện xảy ra bảy ngàn năm về trước nàng đều nhớ rõ như in, đồng thời cũng quên mất một số chuyện, điển hình là chuyện nàng phát điên tàn sát vô số người, cả quá trình giết chóc uống máu người nàng thật sự không hề có chút ấn tượng nào, chỉ nghe đám thần tiên trên thiên đình đồn thôi. Đôi lúc ngồi một mình, thử tưởng tượng lại cảnh đó, nhưng càng cố nhớ lại càng không nhớ được, chắc có lẽ là do ảnh hưởng từ trận sấm sét giáng xuống đầu nàng khi ấy, làm nàng bị mất đi vài phần kí ức.

Vậy thì "hắn" trong lời Thiết Đinh Quỷ Nữ và "hắn" trong lời của con quỷ bốn tay nàng gặp ở rừng đầu búp bê gỗ có phải là cùng một người hay không? Tại sao "hắn" lại bị chém đầu? Tại sao con quỷ bốn tay kia nói "hắn" bỏ mạng vì nàng? Liệu hai chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net