Act-1 Chapter 1: Reversio-Nơi mọi thứ bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới đang dần đi đến hồi kết..

Nhiệt độ toàn cầu đã tăng hơn 7 độ kể từ năm 2025. Hơn 140 thành phố lớn nhỏ trên khắp thế giới đã bị nhấn chìm. Sa mạc hóa diễn ra nhanh chóng, hơn 60% diện tích đất liền giờ đây ngập trong hàng trăm mét cát bụi. Những cơn bão cát quét quanh cát đụn cát cằn cỗi. Nổi loạn diễn ra khắp nơi trên thế giới khi tổng GDP bình quân của nhiều quốc gia giảm hơn một nửa.

Các nỗ lực nhằm cứu vãn thế giới của các bộ não thiên tài nhất thế giới đã lâm vào ngõ cụt. Nhiều nguồn tài nguyên tái tạo đã được sử dụng nhưng đều vô nghĩa. Những trang trại năng lượng mặt trời bám đầy cát bụi trải dài hàng nghìn cây số vuông trên khắp cát bình địa rộng lớn.

Năm 2084, UN tan vỡ khi các thành viên không thể đạt được sự thống nhất, đánh dấu một kỷ nguyên lụi tàn của nhân loại khi các quốc gia bắt đầu tự đóng cửa để cố gắng giải quyết nhiều vấn đề nan giải.

Năm 2090, chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra do bất mãn về quyền sở hữu tài nguyên, mọi thứ vốn dĩ đã tệ lại càng tệ hơn. May thay vũ khí hạt nhân chỉ được sử dụng hạn chế. Nhưng mọi chuyện vẫn chỉ càng ngày càng tệ đi...

Năm 2092, chiến tranh kết thúc.. không phải vì đã có người chiến thắng, mà bởi chẳng còn bên nào đủ sức để chiến tranh nữa rồi.

Tôi đóng quyển sách lịch sử đã sờn lại, bụi bắn ra tứ phía khi quyển sách đóng lại. Chiếc ghế văn phòng kêu ọp ẹp như thể muốn vỡ thành từng mảnh khi tôi ngã vào miếng dựa lưng phía sau. Gác hai tay lên trán trong khi nhìn thẳng lên mái nhà gỗ, tôi cố quên đi mọi thứ phiền toái trên cái thế giới này.

Ánh sáng le lói từ cửa sổ nhỏ trên mái nhà chiếu sáng những hạt bụi nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, những hạt bụi sáng lấp lánh từ từ rơi xuống như thể đó là những hạt bông tuyết. Tôi đưa tay lên và bóp chặt, cố gắng bắt một trong những bông tuyết ấy. Nhưng chẳng có gì trong lòng bàn tay cả..

Nơi tôi đang ở hiện tại là một trong những căn cứ quân sự cuối cùng của liên bang Đông Á. Và cũng là một trong những nơi hiếm hoi trên cái thế giới sắp đi tới hồi kết này vẫn còn luật lệ. Mà... chắc đó là tất cả mọi thứ để có thể phân biệt nơi này với phần còn lại của thế giới. Bụi bám khắp mọi nơi, mọi người gần như chẳng còn lý do sống và cơ sở vật chất cũng chỉ là tạm bợ hoặc đã xuống cấp nghiêm trọng.

Tôi thở dài một hơi trong khi tiếp tục nhìn vào cái ánh sáng le lói chiếu xuyên qua cửa sổ đầy bụi ấy..

Không biết có gì ở bên ngoài ta?

Tôi không thể nhìn qua được bên lớp kính ấy, bởi nó cực kỳ đục, chỉ có những tia sáng nhỏ chiếu thành những hạt sáng trên mặt tôi... giống như một buổi trưa hồi ấy bên dưới trạm dừng xe buýt. Tôi vẫn còn nhớ nó, mái của trạm dừng làm từ nhựa đục đã thủng vài chỗ. Vì vậy trong những ngày nắng gắt của mùa hè những tia nắng chói chang vẫn có thể chiếu được xuống những người đang ngồi chờ bên dưới.

Rồi trong những ngày mưa, bọn trẻ chúng tôi khi ấy phải dồn cả vào một góc, nơi không có những vết thủng ấy chỉ vì quá ham chơi mà quên về nhà.

Tôi phì cười khi nhớ về những ngày tháng ngu ngốc ấy.

'Chà.. nếu có thời gian, chắc mình quay về đó...'

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi tôi chợt nhớ rằng nơi đó đã bị thổi bay trong thế chiến thứ ba nhiều năm trước. Nếu có quay về thì những gì chờ đợi tôi chỉ là một hố thiên thạch có bán kính vài cây số. Đó là kết quả của một quả bom G, một trong những siêu vũ khí được làm ra để thay thế vũ khí hạt nhân trong khi vẫn không gây ô nhiễm phóng xạ. Nếu mấy nhà khoa học đã có thời gian để làm ra đống đó thì sao họ không nghĩ cách để thay đổi thế giới chứ?

...

......

.........

Sau một khoảng thời gian dài tưởng chừng như vô định, tôi bị đánh thức bởi âm thanh chói tai từ chiếc đồng hồ báo thức cũ để trên bàn làm việc.

'Cuối cùng thì cũng tới'

Tôi đẩy cái ghế văn phòng cũ ra và đứng dậy, đi tới chiếc gương bám đầy bụi treo trên tường để chỉnh trang lại ngoại hình một chút. Nhiều người nói rằng mấy thứ ấy chẳng còn quan trọng trên cái thế giới này nữa, cơ mà đi gặp một người quan trọng trong một bộ dạng thảm hại liệu có nên? chắc chắn là không rồi.

Tôi với tay lấy chiếc khăn và lau sơ qua tấm gương.

Hiện ra trên đó là một chàng trai điển hình cao 1m75 khoảng 20 tuổi với tóc nâu dài dài tới mi mắt và đôi mắt dị sắc màu bạc và nâu.

Tôi chỉnh sửa lại quần áo và tóc một chút, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn tôi mới yên tâm phần nào. So với những người khác thì ngoại hình hiện tại của tôi được đánh giá khá cao do tôi dành nhiều thời gian cho nó, có lẽ bởi vì việc đó làm tôi nhớ lại cái cảm giác trước đây trong một thế giới hòa bình?

Tôi với tay lấy chiếc nón quân đội xanh ri đội lên đầu và đi ra phía cánh cửa gỗ.

*Cạch

Ngay khi cánh cửa mở ra, ánh sáng sáng chói bên ngoài khiến tôi phải đưa tay che mắt trong khi cố định hướng xung quanh. Tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhỏ hơn tôi một chút đứng ngay góc cửa bên ngoài như thể đang chờ tôi.

"Anh mất quá nhiều thời gian rồi đấy, chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ hẹn rồi"

Người đứng chờ tôi lên tiếng. Phải mất một khoảng thời gian để mắt tôi bắt đầu thích nghi với ánh sáng chói chang bên ngoài thì tôi mới nhận ra đó là ai. Đó là một chàng trai thấp hơn tôi chút, 18 tuổi với mắt đen và mái tóc đen nhánh bị che phủ phần lớn trong chiếc mũ trùm màu xanh đậm.

"5 phút là quá dư rồi"

Tôi trả lời thờ ơ trong khi tiến về chiếc xe buggy cách đó vài mét. Người đang đứng chờ tôi là em trai tôi, Dan. Chúng tôi không phải anh em cùng huyết thống, em ấy được cha tôi nhận nuôi cách đây 11 năm, trong trận chiến đã nuốt chửng cả thế giới ấy.

Chúng tôi đã sống với nhau hơn một thập kỷ và khá hiểu tính của nhau. Để cho đơn giản thì Dan rất ghét nói chuyện với người ngoài, và cũng khá tệ trong các vấn đề xã hội. Thời trang của em ấy nói thẳng ra là tệ hại, Dan chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie xanh đậm ấy và đội mũ trùm khi đi ra ngoài, kết hợp với chiều cao của mình khiến không nhiều người nhìn thấy được mặt của Dan. Dù vậy, khi nói về vấn đề liên quan tới máy tính hoặc máy móc thì Dan luôn là người đứng đầu, em ấy đã luôn dành gần như cả ngày của mình để làm việc với các máy tính kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp trong trại huấn luyện.

Tôi leo lên chiếc xe buggy. Về cơ bản cả chiếc xe chỉ là một bộ khung sắt đỏ với 4 bánh xe, 2 ghế ngồi và khối động cơ plasma lộ thiên phía trước. Trông chẳng khác gì một đống rác cả. Chiếc xe rung lên một chút khi tôi đang suy nghĩ về tương lai, báo hiệu Dan đã ngồi vào chỗ. Tôi bắt đầu khởi động chiếc xe.

"Chà dù đúng là có đi bao nhiêu lần cũng không quen được cảm giác của động cơ plasma."

Tôi cố tình gợi chuyện với Dan, cơ mà em ấy vẫn tập trung vào chiếc laptop để trên đùi. Tôi nhìn một chút trước khi thở dài và điều khiển chiếc xe.

Cơ mà tôi cũng không nói sai. Động cơ plasma khởi động gần như ngay lập tức, nó không rung lên như động cơ xăng hay diesel, cũng không phát ra tiếng vo vo hay cần sạc điện như động cơ điện, nếu không có bảng điều khiển công suất cho biết năng lượng đầu ra thì đến cả tôi cũng không biết liệu nó có đang hoạt động hay không.

Với những suy nghĩ vẩn vơ đó, tôi điều khiển chiếc xe chạy ngang qua sa mạc, đối đầu với cái nóng 40 độ C, đôi khi bay ra khỏi những đụn cát nhỏ.

....

.......

...........

......

....

...

Chưa tới 3 phút sau chúng tôi đã tới nơi, trước mắt chúng tôi là một cánh cổng bê tông xám xịt khổng lồ đâm xuyên vào lớp cát, trông cứ như là lối vào của một siêu hầm trú ẩn nào đó vậy. Cơ mà đó không phải là nơi mà chúng tôi sẽ vào, đối diện đó là một vài tòa nhà 2 tầng được bao quanh bởi hàng rào dây thép gai.

Khi xe chúng tôi tới gần cổng vào, 2 nhân viên bảo vệ được trang bị đầy đủ vũ khí và áo giáp chống đạn toàn thân màu đen tiếp cận và ra hiệu dừng xe. Hiểu ý, tôi đưa cánh tay phải cho họ, trên cổ tay phải là một hình xăm trong giống như mã vạch như phức tạp hơn rất nhiều.

Mã vạch đó thực chất là một vi chip được cấy vào từng người khi họ vừa mới sinh ra với nhiệm vụ là giúp thống kê dân số, kiểm soát hành vi và muốn vàn việc khác như làm giấy phép ra vô cổng hoặc mở tài khoản ngân hàng.

Một trong hai nhân viên bảo vệ tiến gần hơn và dùng một thiết bị trông giống như một nữa chiếc vòng tay và đặt tên phần có mã vạch. Sau một khoảng thời gian ngắn một tiếng ting phát ra và thiết bị hiện một cửa sổ thông tin dưới dạng hologram, cả hai nhân viên bảo vệ gật đầu và mở cổng cho chúng tôi vào trong khi đưa tay ngang đầu và đứng nghiêm chào chúng tôi.

Chiếc xe đi vào khoảng sân trống rộng rãi bên trong, tôi nghe thấy một tiếng ầm khi cánh cổng thép đóng sầm lại phía sau lưng chúng tôi. Tôi dừng xe lại bên một người đàn ông trong trang phục quân đội màu nâu.

"Chào ngài! tôi là hạ sĩ Warren."

Người đàn ông đưa tay chào tôi trong khi tôi bước xuống xe cùng với Dan. Nhìn sơ qua thì ông ấy lớn tuổi hơn chúng tôi rất nhiều nhưng vẫn tỏ ra một thái độ rất tôn trọng, như thể chúng tôi là cấp trên của ông ta.

"Chào, tôi là Zuan và người kế cạnh là Dan, em trai tôi"

Tôi tự giới thiệu trong khi cố bắt tay ông ấy, cơ mà ông ta lùi lại một chút trước khi tiếp chuyện. Thái độ vẫn không thay đổi gì, có vẻ ông ấy không muốn bắt tay với chúng tôi, sau một hồi tôi từ bỏ việc bắt tay và bắt đầu phủi bụi bám dính trên tay áo.

"Ban lãnh đạo đang chờ hai ngài, tôi sẽ dẫn đường, xin hãy đi theo tôi"

Người đàn ông đó quay người đi, ra hiệu cho chúng tôi đi theo mà không nói thêm lời nào.

Cánh cửa mở ra và chúng tôi đi vào hành lang dài. nhiều người khác nhau hối hả đi xuôi dọc suốt cả hành lang chật hẹp, người cầm những chồng hồ sơ dày, người thì đẩy những chiếc xe nâng chở những chiếc thùng gỗ và sắt to bằng cả người họ. Cuối cùng tôi được dẫn vào một thang máy nằm ở cuối hành lang.

Cửa thang máy mở ra với một tiếng kêu nhỏ. Trước mắt tôi là một không gian lớn hình bầu dục, có một chiếc bàn dài giữa phòng với rất nhiều người ngồi xung quanh. Họ đều mặc những bộ quân phục màu nâu, xanh, xám cầu kỳ với nhiều huy hiệu khác nhau trang trí trên đó, nhìn sơ qua thì chắc chắn đều là các thành phần nắm giữ vị trí cao ở nơi này.

Trên chiếc bàn dài đó vẫn còn 2 chỗ trống, có lẽ là dành cho hai anh em tôi. Trong khi tôi vẫn đang chần chừ không chắc chắn thì ánh mắt từ tất cả những người trong căn phòng đổ dồn vào tôi như thể buộc tôi phải ngồi xuống. Hết cách, tôi đi tới chỗ còn trống và ngồi vào, Dan cũng làm điều tương tự.

Tôi nhìn xung quanh căn phòng hình bầu dục. Nó có đường kính khoảng 10m với một vài cột cờ của các quốc gia ở góc phòng để trang trí, cửa ra vào duy nhất dường như là 2 chiếc thang máy ở một góc của căn phòng. Cửa thang máy được canh chừng bởi hai bảo vệ trong bộ đồ đen và kính đen, bên tai họ có một thiết bị trong như bộ đàm.

"Được rồi, tất cả đều đã có mặt đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp ngay bây giờ"

Tất cả sự chú ý trong căn phòng đổ dồn vào góc trên cùng của chiếc bàn dài.

"Tôi là Đại thống tướng lục quân Burdon, và tôi sẽ chủ trì cuộc họp ngày hôm nay. Giờ thì.."

Người đàn ông già trong bộ đồ trắng ở góc cuối bàn dài quét qua một lượt tất cả những người tham dự trước khi tiếp tục nói.

"Trên bàn của mọi người là tài liệu chi tiết về kế hoạch Reversio, chúng ta sẽ thảo luận về nó trong buổi họp ngày hôm nay"

Tôi nhìn xuống trước mặt mình, đúng thật là có một xấp tài liệu được ghi tiêu đề "Reversio". Tôi lật trang cuối cùng lên xem và thấy rằng nó có tận 188 trang.

"Giờ, tiến sĩ Max sẽ trình bày chi tiết về kế hoạch"

Ngay khi Burdon ngồi xuống, một người trong bộ áo khoác trắng xuệch xoạc bước ra từ góc phòng, kéo theo một màn hình khổng lồ.

"Tôi là tiến sĩ Max, hẳn mọi người ở đây đều nghe qua kế hoạch Reversio đúng chứ? đó chính là hi vọng duy nhất cho tương lai của loài người. Trước khi bắt đầu vô chi tiết, có ai ở đây có thắc mắc gì không?"

Cả căn phòng vẫn im lặng khi vị tiến sĩ già nhìn quanh, sau một hồi ông mỉm cười chuẩn bị tiếp tục thì bị ngắt lời.

"Tôi có câu hỏi, tại sao hai vị kia lại có mặt trong cuộc họp này?"

Người vừa nói là một người đàn ông cao khoảng 1m8 trong trang phục xanh. Anh vừa nói vừa nhìn thẳng về phía tôi với đôi mắt thắc mắc xen lẫn nghi ngờ.

"Ồ, xin thứ lỗi, tôi là chuẩn úy Rucker"

Vị tiến sĩ già nhìn Rucker một lúc, ông vuốt bộ râu trắng của mình và trả lời câu hỏi.

"Câu hỏi hay lắm. Về cơ bản thì họ là những người được chọn"

"Người được chọn? ý ông là sao? trông họ không có khả năng gì đặc biệt" Rucker tỏ thái độ nghi ngờ khi nghe thấy câu trả lời, ông có vẻ lo lắng cho khả năng mà nhân loại có thể phục hồi nếu phải phụ thuộc vào tôi và Dan.

"Như mọi người đã biết, kế hoạch Reversio sẽ cho 2 cá nhân đặc biệt ngủ trong 1000 năm và sau đó sẽ tái thiết lại nhân loại. Tuy nhiên!" Tiến sĩ dừng lại một chút để lấy hơi.

"Không phải ai cũng có khả năng để ngủ đông, thật đáng tiếc khi công nghệ ngủ đông vẫn chưa có đủ thời gian để phát triển đến mức đó. Zuan và Dan sẽ là hai người mang theo hi vọng của nhân loại, tôi có thể nói hơi quá nhưng.." Vị tiến sĩ nhìn thẳng vào mắt Rucker khiến anh phải nghiêng người ra sau một chút..

"Họ còn quan trọng hơn cả tổng thống!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net