Chap 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra khỏi quán rượu, dọc đường đi cũng không có ai nói gì. Vẫn cứ đi thẳng về phía trước không tính tới việc phải lên xe, Jiyeon cũng không có ý định dừng lại, Eunjung có chút bận tâm chạy lên đỡ cô, nhưng lại phát hiện đối phương chỉ biết ngẩn người nhìn bàn tay của mình.

"Tiểu Yeon, cậu sao vậy?" Eunjung cau mày hỏi, cô cũng rất hối hận vì hành động xốc nổi lúc nãy của mình. Nếu như cô không đi tìm Hyomin để tranh phải trái, thì Jiyeon cũng sẽ không nghe được mấy lời khinh miệt đó, khiến cho vết thương của cô vừa mơi khép lại, lần nữa rách ra.

"Jung mình không sao, cậu nói với Myungsoo, mình muốn được yên tĩnh một mình, kêu hắn đưa cậu cùng Boram về trước đi."

"Tiểu Yeon"

"Jung... Làm ơn." Âm thanh của Jiyeon mang theo vẻ khẩn cầu, khiến cho mũi Eunjung cũng phải đau xót. Cô biết có lẽ đây là lúc Jiyeon yếu đuối nhất. Cô ấy cũng không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng thương tâm của mình, chỉ muốn tự mình chữa lấy vết thương này. Đã như vậy chính mình làm sao có thể đem chút kiêu ngạo cuối cùng của cô đánh vỡ được chứ?

Eunjung giúp Jiyeon sửa soạn một chút làn tóc rối bị gió thổi, sau đó dắt Boram lên xe Myungsoo. Chuyện mới vừa phát sinh trong quán rượu Myungsoo cũng không rõ là như thế nào. Hắn chỉ nhìn thấy Jiyeon vội vã chạy đến sau khán đài đến cạnh cái bàn kia, động thủ đánh người ngồi chính giữa là Hyomin.

Tình cảnh như vậy đột phát, khiến cho hắn có chút không hiểu. Trong ấn tượng của hắn thì Jiyeon và Hyomin chỉ là một đôi bạn thân. Mặc dù ngục trưởng cùng tù nhân trở thành bạn bè là một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng lại phát sinh rất chân thật giữa Jiyeon và Hyomin. Hắn cũng không biết Hyomin đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Jiyeon trở thành bạn bè, cũng không hiểu tại sao lại xích mích đến nỗi trở mặt từ bạn thành thù.

Cũng có thể là do Hyomin ra khỏi tù, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì quan hệ lúc này của hai người lại khiến cho Myungsoo cảm thấy vui vẻ. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại ghét Jiyeon đối tốt với Hyomin. Loại cảm giác đó, rất không thoải mái, giống như là chính mình đang cùng Hyomin đi tranh dành Jiyeon vậy.

Liếc nhìn thấy Jiyeon còn đang đứng trước cửa quán rượu thì Myungsoo cũng biết hiện tại chính mình cũng đang được ăn bế môn canh. Cho nên đạp chân ga một cái liền chở Eunjung và Boram đi khỏi.

Mặc dù nhiệt độ ban đêm có chút thấp, nhưng cũng không thể ngăn cản dòng người ra ngoài vào ban đềm để tìm niềm vui. Quán rượu là nơi để cho bọn họ tiêu hao thời gian, cũng chính là thánh địa cho bọn họ giải sầu. Cồn rượu có thể làm tê dại đầu óc, trong nháy mắt cũng không còn thấy phiền não. Mặc cho nó sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, nhưng nó chính là cái lạc thú ngày nay của xã hội, làm gì còn ai thèm quan tâm đến?

Chỉ đứng như vậy ở trước cửa quán rượu, nhìn dòng người ra vào, Jiyeon giống như một đóa sen đơn độc, không hề nghiễm chút vui sướng nào của bọn họ. Chẳng qua cô đứng nghiêm nơi đó, nhìn tay phải có chút run rẩy của mình, thật lâu cũng chưa muốn tỉnh lại.

Bởi vì xúc cảm lúc nãy vẫn còn lưu lại trên bàn tay này, cho tới bây giờ đều có thể có cảm nhận được, một lần nữa cô lại đánh người kia, Jiyeon khôg nghĩ tới chính mình lại có thể kích động như vậy. Cho dù Hyomin cũng không nói những lời đó thì cô cũng không nên xúc động mà đánh em ấy.

Bởi vì làm như vậy sẽ chứng minh, bản thân mình vẫn còn để ý đến em ấy, để ý đến cái nhìn của em ấy, để ý đến những tổn thương của mình.

Không thể như vậy được, không phải sao? Mình hẳn muốn quên em ấy đi, chỉ xem em ấy như người xa lạ mà đối xử thôi. Nhưng vì cái gì tối này vừa thấy em ấy, thì tình cảm trong lòng lại trỗi dậy? Mà nhìn thấy em ấy bị Eunjung hất rượu trong bộ dạng sa sút kia, dường như trong lòng lại dấy lên đau nhói? Jiyeon, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô cũng không thể còn không quên được em ấy sao?

"Min tỷ... Chị say rồi, đừng uống nữa... Min tỷ!" Âm thanh ẻo lả khiến cho người ta nổi da gà từ trong quán rượu truyền tới, Jiyeon đưa mắt nhìn, đã thấy một cô gái đang đỡ Hyomin đi ra ngoài. Mặc dù trên chiếc quần đỏ còn dính rượu, mái tóc cũng tán loạn không chịu nổi, nhưng cũng không khiến cho Jiyeon cảm thấy lôi thôi hay xấu xí.

Cặp đùi thon dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khiến cho tầm mắt mọi người chú ý, giày cao gót giẫm trên sàn cộp cộp. Nhìn qua tư thế lảo đảo của Hyomin cũng biết được là cô uống rất nhiều rượu. Trong lúc này mà cô còn cầm một chai rượu đỏ dốc lên miệng mà đổ. Cặp mắt đen láy càng phát ra vẻ mê ly khó cưỡng.

"Min tỷ, chị từ từ thôi, em đưa chị vào quán rượu." Nhìn thấy cố gái kia còn đỡ Hyomin đi vào quán rượu bên cạnh, đôi tay kia còn đang ôm lấy cài eo thon gọn ấy. Jiyeon cúi đầu, cũng không muốn nhìn thêm, xoay lưng đi theo hướng ngược lại của các cô.

Hyomin, nếu như đây chính là cuộc sống mà em muốn, tôi sẽ thành toàn cho em, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

"Jiyeon... Jiyeon"

"Min tỷ, chị sao vậy? Ráng chịu một chút, chúng ta sắp tới rồi."

"Jiyeon... Đưa tôi đi tìm chị ấy... Jiyeon..."

"Jiyeon? Nhưng trong quán này không có Jiyeon a."

"Buông tôi ra! Để tôi đi! Tôi muốn tìm Jiyeon... Jiyeon..."

"Min tỷ! Chị uống say rồi! Chỗ chúng ta không có Jiyeon thật mà! Chị đi cùng em đi..."

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Hyomin hất tay cô gái kia ra, chạy ra khỏi quán rượu. Cô cũng không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng mà hình như vừa nhìn thấy bóng lưng của Jiyeon. Cho dù thế nào cô cũng phải tìm được chị ấy. Cô muốn nói với chị ấy không phải là như vậy, muốn nói với chị ấy cô yêu chị ấy rất nhiều, muốn nói với chị ấy cho dù là tâm này hay là thân thể tất cả đều thuộc về mỗi mình chị ấy mà thôi!

"Jiyeon, đừng đi... Đừng đi!" Hyomin nghiêng ngã lảo đảo chạy theo, vì uống quá nhiều rượu mà tầm mắt cũng đã trở nên mơ hồ, trên đường xe chạy hiện tại là đèn đỏ dành cho người đi bộ, nhưng cô lại xông thẳng tới. Tiếng kèn chói tai vang về hướng Hyomin nhưng cô vẫn liều mạng chạy theo. Đang lúc cô còn cách đường đối diện vài bước, thì có một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.

Chiếc này không thể quen thuộc hơn nữa. Mà người ngồi bên trong xe như là ác mộng mỗi ngày luôn hành hạ cô. Nếu như không phải là chị ấy, thì mình cũng sẽ không phải vào ngục, sẽ không phải gặp Jiyeon. Nếu như không phải là chị ấy, thì mình và Jiyeon bây giờ cũng không cần phải chia tay! Càng không cần để cho người con gái ấy phải chịu đựng nổi thống khổ này! Park Soyeon! Thật ra chị muốn ép tôi đến mức như thế nào đây!.

Nhìn người trong xe bước ra, Hyomin theo bản năng lùi về phía sau, xoay người muốn bỏ chạy. Nhưng chưa đầy một giay, cổ đã bị Soyeon hung hăng bóp, cả người bị ném vào trong xe. Dọc đường đi Hyomin cũng không biết được về đến nhà mình sẽ gặp phải hình phạt gì. Cô chỉ cảm nhận được người ngồi bên cạnh đang cật lực áp chế cơn giận, đã vậy Soyeon còn để lộ ra bộ dạng thất thố mà chính cô còn chưa có thấy qua lần nào.

Cảm giác được chiếc xe ngừng lại, Hyomin muốn đẩy cửa xuống xe, những cả người lại lần nữa bị xốc lên. Cổ tay trái bị Soyeon gắt gao tóm lấy, động tác đầy thô lỗ động đến vết thương cũ khiến cho Hyomin đau đến phờ phạc. Cô muốn hất cánh tay đang kiềm chế của đối phương ra nhưng mà lại không thể được đến cả khí lực để giãy ra cũng không còn.

Một đường lảo đảo nghiêng ngã bị Soyeon kéo vào trong phòng tắm, dòng nước lạnh như bằng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, khiến cho Hyomin quỳ dưới đất cuộn tròn thành một khối, cái lạnh thấu xương ép cô phải cắn răng mà chịu đựng. "Nếu em không chịu tỉnh rượu, thì ta sẽ tự mình giúp em giải rượu. Hyomin ta đã từng cảnh cáo em rồi mà, không nên lạm dụng những gì ta đã nhẫn nhịn và tha thứ cho em. Xem ra, em coi như lời nói của ta là gió thoảng bên tai. Nếu em muốn ta bỏ qua cho Jiyeon, đối với với em làm cái gì cũng được, vậy thì ta cũng không cần lưu tình với em nữa!"

Thân thể vô lực bị ném lên trên giường, trong nháy mắt khiến ga trải giường ướt nhẹp. Hyomin chống thân thể muốn ngồi dậy, nhưng lại bị người đột nhiên đè lên không cho động đậy. "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hyomin đưa tay đẩy Soyeon ra, nhưng mà bình thường thì khí lực của cô cũng đã không bằng đối phương, huống chi tối nay cô đã uống rượu còn bị tắm nước lạnh như vậy.

Hai tay bị Soyeon dùng một tay khống chế đè lại, cảm nhận được tay còn lại của đối phương còn đang lần mò trên người mình, Hyomin cũng biết được ý tứ của Soyeon. Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, thậm chí còn dùng chân đá Soyeon. Cô không thể thua, không thể thua, nếu như thua thì sẽ mất hết tất cả.

"Hyomin, ta làm như vậy, hoàn toàn là do em không ngừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta. Em cho rằng em để cho Hwayoung ẩn trong tối ra tay với tay chân của ta, thì ta không biết sao? Lấy năng lực của em bây giờ, căn bản cái gì cũng không làm được! Hyomin, nếu như em còn không chịu thay đổi trở nên manh mẽ hơn, thì cả đời sẽ phải chịu khốn khổ bên cạnh ta, bị ta lưu lai đây mãi mãi!"

Áo quần trên người không chịu nổi một lực lớn, tất cả đều bị xé nát thành mảnh vụn, ngay cả vật che chắn trước ngực cũng thô lỗ mà xé rách. Bộ ngực bị một bàn tay xa lạ nắm được, khiến cho Hyomin không cảm nhận được thoải mái, chỉ có là càng thêm xấu hổ cùng đau đớn không ngừng chiếm đóng trong lòng.

Cả người của cô đều là của Jiyeon. Cô không muốn để cho Soyeon làm như vậy, không thể để mất đi tôn nghiêm cùng cơ hội cuối cùng để được ở bên Jiyeon.

"Park Soyeon! Chị dừng tay! A!" Trên ngực hung hăng bị cắn gặm với lực đạo kinh người, hệt như muốn đem chính mình ăn sạch không còn chút vết tích. Đôi chân vô lực bị ép phải tách ra, ngay lập tức Soyeon liền đặt đầu gối vào nơi mềm yếu giữa hai chân, cái nơi nhu nhược yếu đuối nhất.

Hyomin dùng sức cắn chặt môi dưới, thậm chí đến cả răng cũng đã ghi vào trong tận thịt. Mọi chuyện cho đến bây giờ, cô cũng không thể làm được gì chứng minh mình trong sạch, tất cả đều là thân bất do kỷ. Bản thân mình cho đến lúc này chỉ là vô dụng như thế. Thậm chí ngay cả tôn nghiêm cơ bản của một cô gái mà cũng không có cách nào bảo vệ được. Như vậy, hiển nhiên chính cô là không xứng với Jiyeon.

Mặc dù biết rằng khí lực của Hyomin căn bản cũng không thể đẩy nổi mình ra, nhưng Soyeon cũng không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn đem những mảnh vải vụn từ chiếc ao bị xé toạc trói hai tay cô lại. Nhìn người bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót đơn thể, khiến cho hô hấp cô cũng trở nên chậm lại, dòng suy nghĩ cũng trở về hai năm trước kia.

Đêm hôm đó, là một đêm mất khống chế, Soyeon không nghĩ tới bản thân luôn cực lực khắc chế cực kỳ tốt, nhưng vào ngày đó lại không nhịn được mà muốn cùng Hyomin. Cô chỉ biết thuận theo bản chất dục vọng nguyên thủy, mặc cho mình vuốt ve em ấy, chiếm lấy em ấy làm của riêng một mình. Khi tất cả quần áo đều được trút xuống toàn bộ, một Hyomin hoàn mỹ nhưng trên cơ thể lại tràn đầy khiếm khuyết dường như đã chiếm đoạt mọi thứ từ ánh mắt cho đến lý trí của cô.

Khắc chế không nổi đưa tay lên vuốt ve cả cơ thể đầy thanh xuân ấy, bất kể là chạm nhẹ hay chạm mạnh, thì cũng khiến cho người bên dưới khẽ run lên từng trận. Diện mạo Hyomin nhìn qua vốn là một người vô cùng quyến rũ. Nhưng bởi vì bản thân còn là người thừa kế tạm thời của Park gia, nên không thể không bày ra bộ dạng nghiêm túc hơn.

Nhìn thấy em ấy vì động tình mà bỏ đi lớp ngụy trang giả tạo hàng ngày, lại càng trở nên yêu mị vô cùng. Lửa dục trong lòng Soyeon càng bị khiêu khích nhiều hơn, âm ỉ bên trong là tiếng gào thét, tựa như đang nói chuyện với chính cô: "Chiếm lấy em ấy làm của riêng! Khiến cho em ấy trở thành người con gái duy nhất của mình!"

Vì vậy, Soyeon đưa ba ngón tay hung hăng tiến vào nơi mà chưa từng ai xâm chiếm qua. Nơi đó vô cùng chật chội chỉ được một nửa lại không thể tiến vào được, nhiệt độ quanh mép thịt ấy nóng bỏng như thiêu đốt ngón tay. Bất kể là có làm đau người bên dưới hay không thì Soyeon cũng không hề biết mệt mỏi, thậm chí còn điên cuồng qua lại tiến vào trong. Cho dù tiến vào chỗ này lần đầu có chút khó khăn, nhưng cô cũng thất thường cũng đưa ba ngón tay tiến vào trong. Ánh mắt nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của Hyomin, đẹp đến mê người khiến cho người ta không thể dời tầm mắt đi chỗ khác được.

Cho dù bây giờ so với đêm đó hoàn cảnh có bất đồng, cùng là một người nằm dưới thân mình, nhưng lòng dạ đã đổi thay, cho dù em ấy có muốn giả vờ thì trong lòng cũng đã không còn có mình nữa rồi. Cho dù là như vậy, thì sẽ như thế nào chứ? Chính mình cũng không thể như trước đây mà vuốt ve em ấy, chiếm đoạt em ấy làm của riêng, hay bất kỳ chuyện gì muốn làm đi nữa cũng phải kiềm chế buông xuống, bây giờ Soyeon chỉ muốn chiếm lấy thân thể của Hyomin làm của riêng lần nữa. Khiến cho em ấy vì chính mình mà điên cuồng mở miệng ngâm nga đầy dục vọng, khiến cho máu trên người em ấy vì mình mà nhiễm đỏ cả ga trải giường màu đen kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc