Chap 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một giấc mơ rất dài không có kết thúc, cũng không có bắt đầu. Không có màu trắng, không có màu đỏ, không có thêm những sắc thái khác, chỉ duy nhất một màu đen bao trùm. Một mình cô đang chạy đi, đang gọi thật lớn, đồng thời... cũng đang khóc ở đây. Cẩn thận nhìn lại phát hiện người đó chính là mình. Đột nhiên có âm thanh dịu dàng từ đằng xa vang tới. Là ai, là ai đang gọi cô?

"Jiyeon, dậy, mau dậy đi! Có phải chị đang mơ thấy ác mộng hay không?" Lần nữa tỉnh lại trong mệt mỏi, Jiyeon khôi phục tầm mắt, nhìn thấy người duy nhất vẫn như cũ khuôn mặt đầy lo lắng, Hyomin. Cô sững sờ nhìn chăm chú phía trước, dường như vẫn còn chìm trong cơn ác mộng khi nãy vẫn chưa thể thoát ra. Nhưng sức nặng cùng hơi thở trên người nhắc nhở cho cô biết, đây mới là thực tại, cô vẫn còn sống, còn có thể cùng người con gái này hô hấp, cùng ôm nhau ngủ.

"Chị không sao, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?" Jiyeon vuốt trán hỏi, cũng chạm vào một tầng mồ hôi đã lạnh. "Ngày thứ mấy cái gì?" Hyomin hiển nhiên không biết ý của Jiyeon, cô còn nghi ngờ hỏi ngược lại. "Ha ha, gì mà ngày thứ mấy cái gì? Chị đang hỏi em chị đã giới độc được mấy ngày rồi, kết quả khi nào thì mới có thể kết thúc!"

Hyomin không nghĩ tới Jiyeon sẽ hỏi mình như vậy, nhìn khuôn mặt đối phương tái nhợt, cô đau lòng đưa tay xoa lên giúp người kia lau đi mồ hôi. "Jiyeon chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa là tốt rồi. Bác sĩ Lee nói chị hồi phục rất là tốt, chỉ cần chịu đựng khó chịu thêm vài ngày nữa là được rồi."

"Còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu ngày nữa? Hyomin em nói cho tôi biết làm sao để tiếp tục chịu đựng thêm những ngày kế tiếp nữa đây?" Jiyeon khẽ cười, nhưng qua lúc lâu cũng chưa từng lộ nụ cười nào, mang đậm sự giễu cợt này.

"Jiyeon, đừng sợ, thời gian giới độc cũng càng lúc càng dài, thời điểm độc bộc phát cũng sẽ giàm dần. Có em ở bên cạnh chị, lập tức sẽ không sao đâu."

"Đủ rồi! Park Hyomin! Tôi không cần cô phải hênh hoang nói mấy câu này, cái gì mà cô sẽ bên cạnh tôi, giúp tôi chia sẻ thống khổ! Quay đầu lại, chẳng qua cô cũng chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi mà thôi, để mặc cho tôi một mình chịu đựng khó chịu này mà thôi! Tôi khồng cần cô đến giúp tôi nữa, càng không muốn nhìn thấy cô! Côi như một mình, tôi cũng có thể tự vượt qua được!"

Jiyeon nói xong, hất tay Hyomin ra, vô tình đụng phải vết thương trên xương xanh quai của cô, khiến cô đau đến hít một ngụm khí lạnh, chỉ có thể vô lực nằm lại trên giường, Tầm mắt nhìn vào sau lưng Jiyeon, Hyomin lắc đầu thở dài, chậm rãi đi xuống giường đem chăn kéo lên cho cô, liền đi ra khỏi phòng.

Nếu như vào lúc này cô quay đầu lại nhìn, có lẽ sẽ nhìn thấy hai hốc mắt của Jiyeon đã đỏ bừng đang cố nén lại nước mắt.

Không có Hyomin bên cạnh bầu bạn cuộc sống thường ngày cũng sẽ trôi qua một cách chậm chạp, Jiyeon chỉ biết nhìn trần nhà mà ngây người, cho đến lúc xế chiều, cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Nhìn thấy người đang đi tới, Jiyeon vốn mặt không lộ cảm xúc gì thì lúc này lại trở nên nghiêm túc. Bởi vì người kia không phải ai khác mà chính là Park Soyeon.

Cho dù trong thời gian dài hai người đã lâu cũng chưa ai thấy đối phương, nhưng hiện tại cũng chỉ có hai người tại một nơi, xung quanh cũng không hề có người khác, đây cũng là lần đầu tiên chân chính như vậy. Theo phép lịch sự Jiyeon từ trên giường ngồi dậy, hướng Soyeon gật đầu một cái. Cánh tay chống trên giường cũng đã nổi gân xanh dường như cũng chỉ còn lại da bọc xương.

"Gần đây cảm thấy thế nào rồi?" Hai người đối mặt trong chốc lát, Soyeon mở miệng hỏi. Đôi mắt sâu thẳm của cô quan sát khuôn mặt đã tiều tụy của Jiyeon, cũng không có một chút cảm giác lo lắng. "Tốt hơn nhiều, cám ơn Park tiểu thư (Soyeon)" Mặc dù cũng biết rõ Soyeon qua đây chắc hẳn không chỉ hỏi mỗi tình trạng sức khỏe của mình đơn giản như vậy được, Jiyeon vẫn bình thản trả lời. Nếu như không biết rõ quan hệ của các cô, thì người ta vẫn còn cho rằng chẳng qua là chị gái đang quan tâm đến em vợ.

"Hôm nay em ấy quay về phòng của mình, cũng không có đi ra ngoài. Mới vừa nãy em ấy cho người đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu đồ ăn, muốn tự mình làm một ít đồ bổ cho cô bồi bổ thân thể." Cho dù Soyeon không có nói thẳng ra thì Jiyeon cũng đoán được đối phương nói đến chính là Hyomin.

Nghe qua những lời này trong lòng chợt co thắt lại truyền đến cảm giác đau nhói. Jiyeon không nghĩ tới Hyomin bị mình đối xử như vậy mà còn muốn vì cô đi nấu đồ tẩm bổ, vỗn dĩ trên người còn đang có thương tật, cũng đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, tại sao em ấy không chịu chăm sóc bản thân mình cho thật tốt chứ?

Sáng nay sỡ dĩ Jiyeon nói những lời như vậy với Hyomin, hoàn toàn là do cô tự biên tự diễn một vở kịch. Mục đích là chỉ muốn để Hyomin cách xa mình lúc này. Chuyện đêm qua không phải là Jiyeon không biết gì. Ngược lại những hình ảnh không chịu nổi trong đầu luôn quay cuồng, giống như đang treo trong đầu cô vậy, thật lâu cũng không thể xóa được.

Cô còn nhớ mình qùy xuống sàn nhà cầu xin Hyomin cho mình thuốc, cũng nhớ được đối phương vẫn bên cạnh mình từ lúc độc phát tác cho đến khi đầu óc choáng váng mà ngủ mất, em ấy cũng vẫn ôm cô thật chặt, cũng nhớ rõ mình hệt như con chó điên cắn Hyomin bị thương. Ngay lúc này nghĩ lại, trong miệng giường như vẫn còn mùi vị máu thịt của người kia.

Có thể sai khiến các cô ai cũng không chịu nói, cho dù là người thân với nhau gần gũi nhiều lần, Jiyeon biết Hyomin cũng rất mệt mỏi, cũng chịu đựng rất cực khổ. Bao nhiêu ngày mình chịu đựng hành hạ này thì em ấy cũng theo mình từng ấy ngày. Cho dù lúc cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, người con gái này cũng không dám ngủ là đi ra ngoài hút thuốc, vừa kéo xong những điếu thuốc đó, thì cũng đã hết giờ.

Thấy Hyomin như vậy Jiyeon rất đau lòng. Cho nên vì muốn để cho em ấy được nghỉ ngời thật khẻ mạnh, mới dùng cách đó để ép em ấy rời đi. Lại không nghĩ tới mình đã nói ra những lời như vậy rồi, nhưng con bé ngốc nghếch này lại cứ thế mà đi chăm sóc cho mình. Jiyeon cũng không biết nên khuyên Hyomin như thế nào, cũng không biết phải làm như thế nào để cho em ấy bớt yêu mình lại như vậy nữa.

"Jiyeon, cô nghĩ gì, tôi cũng hiểu được chút ít. Hôm nay tôi đến đây muốn nói cho cô biết, nữ nhân Park gia cho đến bây giờ cũng sẽ không chịu thua một cách dễ dàng như vậy. Tôi là như vậy em ấy so với tôi cũng sẽ không thể ít hơn. Tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ buông em ấy ra. Tôi vì bỏ qua mà mất đi em ấy, nếu như có một ngày cô khiến cho em ấy bị thương, tôi cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."

Soyeon nói xong liền xoay người rời đi lại bị Jiyeon lên tiếng gọi lại.

"Park tiểu thư (Soyeon) tôi cũng có vài lời muốn nói với cô. Liên quan đến chuyện quan hệ của cô và Tiểu Min, tôi thừa nhận mình cũng có chút để ý đến, trong tiềm thức tôi cũng coi cô là một đối thủ để cạnh tranh. Hôm nay cô nói những lời này, tôi sẽ nhớ kỹ, tôi cũng hy vọng cô cũng sẽ nhớ những lời tôi nói. Cô là chị gái của em ấy, tôi có thể quên đi quan hệ của hai người, tha thứ những tổn thương mà cô gây ra cho em ấy, càng không muốn biết những lúc bình thường những nơi mà hai người hay đến, nhưng tôi vĩnh viễn đều không có cách nào cho phép cô có thái đột như vậy đối với tình yêu."

"Cám ơn cô nguyện ý tác thành cho chúng tôi, cho dù cô không đồng ý tôi tuyệt đối cũng sẽ không buông em ấy ra. Park Hyomin là người con gái của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy, chăm sóc cho em ấy, yêu thương em ấy. Nếu như có bất kỳ kẻ nào muốn tổn thương em ấy, cho dù là lấy danh nghĩa của tình yêu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó."

"Cô, tốt nhất là hãy làm cho được."

Soyeon nói xong mở cửa ra đã nhìn thấy Hyomin đang đứng đó tay bưng tô canh tẩm bổ. Lúc này trên mặt cô đầy nước mắt, trong ánh mắt ấy không thể che đi hạnh phúc cùng với thỏa mãn.

"Yeon, uống canh đi." Nhìn thấy mặt Hyomin đầy nụ cười đi tới chỗ mình, bộ dạng vô cùng phấn khởi không nhìn thấy chút tầng khói mù nào, Jiyeon cũng biết được những lời nói khi nãy cũng đã bị đối phương nghe được. Mặc dù vậy nhưng trong lòng cũng âm thầm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn phải cố gắng thật bình tĩnh làm như người vừa nãy nói những lời đó không phải là cô.

"Hi hi..." Jiyeon đang uống canh nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hyomin ngồi bên kia không ngừng quơ ngón tay rồi tự bắt lấy bằng tay kia, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên lén nhìn trộm mình một cái, sau đó lại lập tức đỏ mặt cúi xuống. Người nào đó xuất hiện trạng thái như vậy khiến cho Jiyeon vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô Hyomin hào phóng làm gì cũng quái đảng nào biết tới việc ngồi một góc xấu hổ như vậy? Hơn nữa, chẳng qua cô chỉ uống cảnh tẩm bổ của em ấy thôi mà, bộ dạng em ấy xấu hổ cái gì chứ?

"Em đang làm cái gì vậy?" Cuối cùng nhịn không được tò mò, Jiyeon cũng lên tiếng hỏi. Nhưng mà vấn đề cô vừa hỏi lại khiến cho Hyomin lại xao động lớn hơn. Chỉ thấy cái cô gái đang ngồi một góc lúc nãy vặn vẹo ngón tay mình lúc này lập tức phóng đến chỗ mình, khiến cho cả hai ngã xuống giường.

"Park Hyomin, em, cái con nhỏ ngốc này, trên người em còn đang bị thương, không được lộn xộn!" Jiyeon có chút lo lắng liền kiểm tra vết thương bên hông của Hyomin, nhìn thấy băng gạc vẫn còn là màu trắng không có dấu hiệu thấm máu mới nhẹ nhõm thở phào một cái. "Yeon, em phát hiện càng ngày em càng yêu chị hơn là sao vậy? Lúc nãy chị nói chuyện với Soyeon dáng vẻ rất là suất khí còn đẹp nữa, em rất thích."

Hyomin chôn mặt trong cổ Jiyeon nhỏ giọng nói, còn không quên chà chà lên một chút, bộ dáng không khác gì con cún nhỏ đang vẫy đuôi làm càn. "Chị biết em cũng đã nghe được, thật ra thì những lời đó chị cũng muốn nói sớm với cô ấy rồi. Tiểu Min, chị không muốn cô ấy dùng danh nghĩa của tình yêu mà làm tổn thương em, nhìn thấy em đau khổ, chị cũng rất đau lòng. Từ nay về sau, chị sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm em tổn thương nữa, cho dù là chính chị đi nữa, thì cũng sẽ không bao giờ.''

"Jiyeon, chị thật là tốt." Đối với một Jiyeon vụng về mà nói ra được những lời này, cũng đã là không chút dễ dàng gì. Hyomin tựa đầu lên ngực cô, nghe nhịp tim đang đập của cô, chỉ cảm thấy vô cùng yên lòng. Thứ mà cô luôn theo đuổi chính là một cuộc sống yên bình này. Mà những thứ này chỉ có mỗi Jiyeon mới có thể cho cô.

"Jiyeon, sau khi kết thúc mọi chuyện rồi, chúng ta đi nước ngoài kết hôn có được không?"

"Kết hôn?"

"Ừ, em không chỉ muốn làm vợ chân chính của chị, hay cái hư danh đó, em cũng có lòng tham muốn độc chiếm. Mặc dù ba mẹ chị không biết quan hệ của chúng ta, nhưng em vẫn muốn được kết hôn với chị."

"Chờ sau khi chị giới độc hoàn toàn, em sẽ từ chức tổng giám đốc Park thị, mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ. Mỗi ngày làm bánh ngọt, lúc không làm việc sẽ ở bên cạnh chị, cùng nhau sống yên ổn qua ngày. Chúng ta còn phải tìm một chỗ yên tĩnh mua một ngôi nhà, nhất định phải có vườn hoa, còn phải có cả sân thượng. Để mỗi buổi tối, chúng ta cùng nhau ngồi trên ban công ngắm sao. Còn ban ngày thì chúng ta nằm trong sân hôn nhau, chị nói có được hay không?"

"Được, sẽ theo ý em hết." Nghe Hyomin nói, Jiyeon cũng nhẹ giọng đáp lời. Những suy nghĩ này, bình thường cũng chính là mong ước của cô không phải sao? Cô yêu Hyomin, cũng muốn cùng người mình yêu cùng nhau vượt qua từng ngày. Mặc dù quan hệ của các cô như vậy còn chưa tính tới nói cho ba mẹ biết, nhưng sẽ có một ngày, cô quanh minh chính đại đưa Hyomin về nhà, nói cho người nhà của cô biết, đây là bảo vật trân quý nhất đời này của cô, cũng là người con gái mà cô yêu nhất.

"Hyomin, chị yêu em."

"Em biết, em cũng có thể cảm nhận được. Jiyeon, chị yêu em, em đối với chị cũng là như vậy."

Trái tim này cứ mỗi một nhịp đập lên, cũng như một lời nói mà em muốn nói với chị, em yêu chị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chật chật.....chap này có hơi ngọt nha.....ngọt như thế có khi nào bị tiểu đường không a 😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc