Chap 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đời người cũng phải trải qua nhiều gian nan cùng hiểm trở, khi có một người ở bên cạnh, lúc ta bất lực chán nản nhất khi mọi thứ cũng sẽ trở về như cũ, so với việc đã từng yêu người, thì cũng sẽ không có bất cứ lý do gì có thể cự tuyệt được em, hay rời bỏ em.

Sau mấy ngày chịu đựng chống chọi, rốt cuộc Jiyeon cũng cai nghiện thành công, nhưng thân thể cô cũng không còn như trước, sắc mặt cũng mơ hồ mang theo tiều tụy. So với cô thì tình trạng của Hyomin càng lúc càng kém đi. Sau khi Hyeri chính thức công bố Jiyeon đã cai nghiện thành công, thì cô cũng hoàn toàn suy sụp, liên tiếp nhiều ngày sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh. Jiyeon thậm chí còn chưa kịp vui vẻ, lại bắt đầu vì cô mà đau lòng.

Vết thương bên hông Hyomin cũng không hề sâu, về phần tại sao còn chậm chạp chưa chịu kết vảy, hoàn toàn cũng là do thân thể quá mức yếu ớt của cô gây ra. Ngày đó ở trong núi trễ nãi quá lâu, khiến cho cô mất máu quá nhiều, gần đây nghỉ ngơi cũng không được tốt, khiến cho cô luôn trong trạng thái mệt mỏi. Khi thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng, thì tất cả bệnh tật tụ tập chung một chỗ tìm tới, tự nhiên sẽ không tốt được.

Vốn Soyeon muốn để cho các cô ở lại Park gia để điều dưỡng thân thể, nhưng bởi vì Hyomin cứ khăng khăng nên đành phải nhượng bộ. Nhìn hai người thu dọn hành lý nói lời chào tạm biệt mình, biểu tình trên mặt Soyeon cũng như lúc bình thường là dửng dưng cùng lạnh lùng. Nhưng khi đóng cửa lại, một mình đối mặt với gian phòng trống rỗng, bắt đầu lại thấy nhớ tới người nào đó.

Sau mấy tháng xa cách, lần nữa lại được quay về nơi đã từng là nhà, cho dù là Hyomin hay Jiyeon thì cũng đều cảm thấy như mới vừa trải qua một cuộc sống khác. Cũng may là người giúp việc thường xuyên đến đây lau dọn mỗi tuần, nếu không thì hai người các cô tối nay chỉ có thể ngủ ngoài phòng khách.

"Yeon, chúng ta tới nhà." Ngồi trên sofa Hyomin xúc động nói. Jiyeon cũng buông hành lý ngồi bên cạnh cô."Ừ, chúng ta đã về nhà rồi." chỉ hai chữ về nhà đơn giản, nhưng bởi vì còn có người bên cạnh mình nên vô cùng tốt đẹp. Jiyeon mặc cho Hyomin ôm mình, hai người cũng không thu dọn hành lý, chỉ ôm nhau như vậy, ai cũng không muốn động đậy gì.

Hyomin bệnh nặng vừa mới khỏi rất nhanh đã ngủ, cho đến khi sắc trời bên ngoài từ sáng biến thành tối mới tỉnh lại. Cô vừa mở mắt đã phát hiện quần áo trên người mình cũng đã được cởi sạch, toàn thân mềm nhũn vô lực nằm trên giường. Nhưng lại không thấy bóng dáng của Jiyeon. "Yeon, chị đâu rồi?" Hyomin nắm cái áo ngủ bên cạnh mặc lên người, không chút suy nghĩ liền từ trên giường đi xuống phòng khách. Khi cô nhìn thấy người đó còn đang chân tay luống cuống, còn không ngừng gọi điện thoại, không tự chủ khóe môi lại cong lên.

"Mẹ, con không có nhiều thời gian, mẹ nhanh nói cho con biết làm sao nấu canh đi."

"Không phải, không phải nấu cho Myungsoo, cũng không phải nấu cho bạn trai. Là... là một đứa bé con của đồng nghiệp trong đơn vị bị thương, để cho con chăm sóc một thời gian, cho nên con muốn làm chút đồ tẩm bổ cho em ấy."

"Cái gì chứ đừng hại con nít mà, con làm đồ ăn như vậy không cách nào ăn được đâu?"

"Được rồi, được rồi, mẹ đừng có càm ràm nữa, mau nói cho con biết, đổ nước vô rồi thì làm gì nữa."

"A!" Một tiêng kêu sợ hãi, khiến cho Hyomin đang đứng xem cuộc vui liền chạy vào trong phòng bếp. Thấy cái nồi rơi dưới đất cùng những nguyên liệu nấu canh, có người liền nhịn cười không được.

Jiyeon trăm tính ngàn tính, cũng không nghĩ tới Hyomin sẽ đột nhiên tỉnh lại. Vốn cô còn đang có chút ngượng ngùng nhìn thấy Hyomin lại đi chân trần, sắc mặt lại đen như than đá."Mẹ, con có chuyện cần giải quyết, con cúp trước." Jiyeon bên này vừa cúp điện thoại, đã chạy tới bên kia tủ giày tìm một đôi dép bông ném đến trước mặt Hyomin.

Nhắc tới đôi dép bông kia đúng là có chút nghi ngờ. Bởi vì nó không mang hình dáng đôi dép truyền thống bình thường, ngược lại y chang cái bánh mì. Trên đầu còn vẽ một quả hạch lớn đang đại chiến với zombie (trò chơi plant vs zombie ấy) trông thật đáng yêu, hình dạng nhìn thật ngây ngô, Hyomin cũng không chỉ nói qua một lần cô muốn mua quả hạch này về thỉnh thoảng để chơi.

Nhưng mà cô còn chưa kịp làm thì Jiyeon đã nhanh tay mua trước cho cô đôi dép quả hạch rồi. Mặc dù nhìn qua cũng rất là ấm áp và đáng yêu, nhưng dù sao thì cô cũng đã là một cô gái 25 tuổi, đã trưởng thành, dường như có chút... cảm giác dễ thương theo kiểu ác ý. "Yeon, đôi dép nhìn thật tốt" Nhìn gần Jiyeon, Hyomin cười nói đi vào. Phải nhiều giả dối thì sẽ có nhiều giả dối.

"Ừ, chị biết em cũng sẽ thích, cho nên mới mua cho em. Nền nhà lạnh lắm, mau xỏ nó vào đi." Thông minh như Jiyeon làm sao mà không nhìn ra Hyomin này tâm không cam tình không nguyện. Nhưng đối phương như vậy Jiyeon lại càng muốn cho em ấy đi vào. Đem vui vẻ của mình xây dựng trên sự đau khổ của người khác, không phải so với cái này vui vẻ hơn sao?

"Ngô... được rồi." Bất đắc dĩ, Hyomin không thể làm gì khác hơn là cuối người xỏ dép vào. Bởi vì khi ngủ cô luôn có thói quen khỏa thân, cho nên lúc Jiyeon cởi đồ của cô, chỉ chừa lại duy nhất mỗi cái quần lót. Cũng vì vậy khi cô cúi người xuống thì hai khỏa bạch cầu kia không hề che dấu lồ lộ hiện lên trước mắt. Trơ mắt nhìn theo, tâm Jiyeon chỉ cảm thấy cũng nhảy vọt lên một cái. (Ta tưởng đâu Yeon ca mần chị nhà trong lúc ngủ chứ 😂😂)

Cô và Hyomin cũng đã lâu rồi chưa có làm qua chuyện ấy.

"Yeon, sao vậy? Sao mặt chị lại đỏ vậy?" Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Jiyeon, người nào đó lại không tự chủ mà hỏi, khiến cho người kia hận không thể lập tức đem cô ném lên giường ăn sạch sẽ. Nhưng nghĩ thì cũng chỉ dám nghĩ như vậy, Jiyeon cũng cho là mình không có quỷ súc đến như vậy, dù sao trên người Hyomin còn bị thương chưa khỏe.

"Không có gì, chỉ thấy hơi nóng mà thôi. Em ngủ thêm chút nữa đi, chị xuống lầu mua chút đồ ăn."

"Yeon muốn xuống lầu sao? Nhưng mà mới vừa rồi không phải chị còn muốn tự tay nấu canh..." tẩm bổ cho em, nhưng mà bốn chưa kia còn chưa nói ra, Hyomin đã bị Jiyeon quăng cho một ánh mắt lạnh lùng dọa cho nuốt xuống cái ực. Hai người sống chung lâu như vậy, cô cũng rất rõ món ăn của Jiyeon làm thì có bao nhiêu tiêu chuẩn. Mặc dù cũng muốn được ăn đồ ăn do đối phương tự tay làm cho mình, nhưng Hyomin cũng không muốn chết sớm như vậy.

"Hôm nay cũng đã muộn rồi, trước không làm gì, chị đi mua cho em chút đồ ăn được không?" Nhìn Hyomin đang ngồi trên sofa đang ngẩng đầu nhìn mình, Jiyeon nhịn không được đưa tay sờ đầu em ấy một cái. Thật ra cô cũng không muốn để cho Hyomin ăn thứ đồ ăn không chút dinh dưỡng cũng không có sạch sẽ bên ngoài kia, cũng vì đồ bổ tối nay mình làm hỏng, cũng không thể làm lại chứ?

''Không sao đâu, em chưa có đói, nếu không phải tự làm cũng không tốt như vậy? Em sẽ bên cạnh dạy cho chị làm." Đề nghị vừa nói ra khiến cho Jiyeon có chút động tâm. Thân thể Hyomin rất kém cỏi, lại còn luôn gầy như vậy. Trước kia cô cũng đã rất muốn học nấu nướng, sau này cũng có thể làm những món Tây thật ngon cho em ấy ăn. Nhưng cũng vì hiểu lầm của hai người lúc trước, chuyện này cũng theo đó mà gặp trở ngại. Bây giờ cũng là lúc bồi bổ thân thể cho đối phương, bản thân mình cũng nên học nấu cơm cho thật tốt.

"Ừ, em có thể ở bên cạnh dạy cho chị, nhưng không được đưa tay ra giúp chị." Jiyeon dặn dò Hyomin, cô cũng không hy vọng chính mình nấu đồ ăn xong, nhưng lại mang nhãn hiệu của Hyomin. "Thật sao thật sao. Yeon cũng muốn để em giúp chị làm bữa cơm tối, yên tâm, em làm sao mà không giúp được chứ, chúng ta đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm đi."

Hyomin nói xong, liền muốn chạy tới, chợt vai liền bị Jiyeon ghì lại. "Em, tốt nhất nên ngồi chỗ này đi, chờ chị dọn xong thì vào." Jiyeon vừa nói, liền vọt vào phòng bếp như đang chạy trốn. Mới vừa vào tới cửa, cô liền bị cảnh tượng nguy nga trong đó dọa sợ ngay cả một bước cũng không dám đi vào.

Vốn dĩ cô muốn nấu canh sườn tẩm bổ cho Hyomin bồi bổ cơ thể, ai ngờ đâu mới xem rõ ràng cách hướng dẫn trên mạng xong, cho đến khi bắt đầu vào thực tiễn thì lại căn bản không thể áp dụng được cái gì. Nóng lòng gấp gáp, Jiyeon liền nhanh gọi điện cho mẹ muốn mẹ Park giúp đỡ, nhưng không cẩn thẩn lại làm đổ luôn cả nồi canh. Canh còn chưa kịp nấu, ngược lại còn khiến cho Hyomin chê cười.

Cho nên mới nói, cô sẽ không để cho người con gái này nhìn thấy chiến trường của mình! Đây là liên quan đến hình tượng một người chiến sĩ, a không, tôn nghiêm của một người đầu bếp!

Thật vất vả dọn dẹp xong cái phòng bếp, Jiyeon lấy phần sườn dự bị để trong tủ lạnh ra. Nếu như cẩn thận đếm thì, bên trong còn xếp cả mấy túi như vậy nữa....

Chuẩn bị xong hết thảy, Jiyeon chuẩn bị một cái ghế để Hyomin ngồi bên cạnh, còn chính cô lại đang mặc lên cái tạp dề, tay trái cầm xẻng, tay phải cầm cái muôi múc canh, bộ dạng đúng chất phim cổ trang. "Ách...Yeon, chẳng qua chỉ là một nồi canh thôi mà, hơn nữa còn có em ở đây, chị không cần phải sợ giống như lúc nãy làm đổ cả nồi canh."

"Em biết điều thì ngồi yên một chỗ dùm cái, bớt nói nhảm lại đi. Đổ dầu vô rồi thì làm gì nữa?" Jiyeon nhìn dầu đã bắt đầu sôi và bốc khí, có vẻ lo lắng hỏi. Nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, Hyomin chỉ biết cố nén cười lại, chỉ chỉ cái khay đựng sườn cho cô đổ vào. Cái gọi là đem nguyên liệu cho vô nồi, nhưng độ khó cũng khá là cao, kỹ thuật làm cũng phải tỉ mỉ, nếu không sẽ làm cho dầu bắn ra ngoài. Quá gần như vậy đối với Jiyeon là người mới học làm mà nói, cũng không dám thử nghiệm như vậy. Nhìn thấy đối phương cố gắng còn đứng cách xa cái nồi muốn đổ đống sườn kia vào trong nồi. Hyomin vội vàng hô ngừng, Jiyeon liền duy trì động tác này cương cứng người tại chỗ, hình dáng nhìn rất buồn cười.

"Chuyện gì?" Giọng của Jiyeon cũng không được tốt lắm hỏi, dù sao thì người ta mới hạ quyết tâm đi làm, kết quả mới leo lên lưng ngựa lại bị kêu ngừng, cũng sẽ không chút vui vẻ gì. "Yeon, có gắng dùng tay thả từng miếng sườn vào trong nồi, không nên đổ tất cả vào trong. Bởi vì trong khay còn ứ nước, như vậy sẽ khiến cho dầu bắn ra ngoài đó."

"Ừ, biết rồi." Nghe theo chỉ thị của Hyomin, Jiyeon cũng làm theo. Quả nhiên là bỏ từng miếng sườn vào trong cũng không hề có cảnh tượng dầu mỡ bắn lung tung. Tiếp theo chính là xử lý những nguyên liệu kết hợp còn lại, chủ yếu bồi bổ thân thể cho Hyomin, cho nên Jiyeon đã mua rất nhiều cẩu kỷ* và đương quy *. Thấy cô sắp sửa bỏ tất cả vào trong nồi những thứ vừa mua về kia, Hyomin vèo một cái từ trên ghế phóng dậy, vội vàng bắt lấy ma trảo của Jiyeon.

Cẩu kỷ là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum (cẩu kỷ Ninh Hạ). Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong (Solanaceae). Bản địa cây củ khởi có lẽ là vùng Đông Nam châu Âu trải rộng sang Tây Nam châu Á 

Đương Quy có thể điều khí, nuôi huyết, khiến khí huyết đều về chỗ của mình, cho nên có tên là đương quy. Đương là nên, quy là về, là nên về chỗ đáng về.

"Sao vậy?" Mắt thấy Hyomin nắm lấy tay mình, Jiyeon đen mặt hỏi. Cho dù lúc này mặt cô có chuyển thành đen hay đỏ thì Hyomin cũng không chịu buông tay cô ra. Nếu để cho Jiyeon cứ thế mà đổ một đống cẩu kỷ và đương quy vào trong nồi, vậy thì cô không phải là uống canh tẩm bổ nữa rồi, mà là uống canh chết.

"Yeon, mặc dù hai thứ này công hiệu đều rất tốt, nhưng chỉ cần cho một ít là được rồi, không cần phải cho nhiều như vậy đâu."

"Không được, thẩn thể em yếu ớt, nhất định phải điều dưỡng thật tốt mới được. Những thứ này đều phải bỏ vào."

"Hic...."Nghe lời Jiyeon, Hyomin cũng không dám cãi lại. Cô gái này có cần phải khả ái đến như vậy không? Thật sự là muốn hôn chị ấy một cái ghê.

Hyomin luôn luôn thuộc phái hành động, nếu trong lòng đã có ý định, tất nhiên sẽ làm liền. Cô tiến lên một bước, lấy rổ cẩu kỷ trên tay Jiyeon để lại trên bàn, sau đó thuận lý thành chương trực tiếp hôn lên cánh môi đang hé mở của người ta. Bởi vì còn kiệng kị vết thương trên hông của Hyomin, cho nên hai người từ lúc đoàn tụ cho đến nay cũng chưa làm chuyện kịch liệt ấy. Nhưng kiểu hôn môi đơn giản tiếp xúc như vậy cũng rất tuyệt vời, cũng đã làm không dưới chục lần.

Sau mỗi lần hôn nhau, bất kể là Hyomin hay Jiyeon đều muốn tiến đến dục vọng. Hai ngươi vất vả lắm mới có thể ở chung một chỗ lần nữa, nhưng cuối cùng chỉ vì nguyên nhân ấy mà luôn phải chịu bất mãn, nhắc tới, thật đúng là một đại thảm kịch. Khi thân thể của Hyomin đi theo cái hôn càng lúc càng mềm nhũn xuống, ngực cũng đã bị đối phương bóp đến tê dại căng cứng, Jiyeon lại vội vàng lùi về phía sau né tránh ham muốn tiến tới của Hyomin.

"Tiểu Min, người em còn đang bị thương, không được." Nghe lời nói cự tuyệt vẫn cứ như thế, Hyomin mất mát cùi đầu, trong lòng hận chết mình tại sao lại bị thương ở bên hông chi vậy. Đúng là cái vị trí gây cản trở mà. không thể thụ cũng không thể công, cho dù là ngón tay cũng còn mạnh mẽ hơn cái hông a! "Yeon lần nào cũng nói như vậy, em không tin là chị không muốn."

Lời nói đây lộ liễu khiến cho mặt Jiyeon thêm đỏ hơn. Cô đi đến cạnh nồi canh, đem một ít cẩu kỷ và đương quy bỏ vào trong nồi canh. Mặc dù trên mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng cũng đã nhấc lên một gợn sóng không nhỏ. Kể từ khi rời xa Hyomin cho đến bây giờ, cuộc sống của cô luôn trong tình trạng cấm dục. Vốn dĩ đã từng nghĩ tới cái tuổi 27 không ham muốn dục vọng, thì cô cũng sẽ sống thật tốt.

Nhưng mà kể từ lúc quay lại cùng Hyomin, cho dù đối phương chỉ ôm một cái, hay dơn giản chỉ hôn một cái cũng khiến cho cơ thể cô có phản ứng. Lúc này giữa hai chân cũng ướt đến như vậy, không cần nhìn xem, Jiyeon cũng biết mình chảy ra ướt hết quần lót.

Chẳng lẽ cô lại đói khát đến như vậy? Chỉ một cái hôn cũng đã ướt đến lợi hại như vậy.

Cho dù là đang chú tâm suy nghĩ chuyện ấy thì khuôn mặt Jiyeon cũng không hề lộ ra chút biểu tình gì. Cô theo bản năng đưa cái muôi vào trong nồi canh khuấy cho đều, lúc này, bàn tay lạnh ngắt của Hyomin chạm đến mu bàn tay của cô. "Yeon, để em giúp chị. Khuấy đều như vậy, lúc múc canh ra uống sẽ tốt hơn đó."

"Ừ." Jiyeon chỉ đáp lại một tiếng, tựa đầu lên vai Hyomin. Hai người nắm chặt tay nhau, cùng nhau khuấy đều cái nồi canh. Không cần uống cũng đoán được mùi vị của nồi canh này tuyệt đối sẽ không kém chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc